Đế Vương

Chương 56: Đám hỏi




Phùng tiên sinh bị rất nhiều người nhớ thương, kỳ thật đang ở trên Vân Ly sơn.

Lúc trước Kỳ Thắng không nghe hắn khuyên bảo, mang binh mã đi đến vương thành, Phùng tiên sinh đã đoán được kết cục của đối phương. Hắn vui về đất phong, sau lại bị Hình Truy mang đi.

Hình Truy mang hắn đến Truy Phong trại, định cho hắn làm quân sư, thế nhưng Phùng tiên sinh nản lòng thoái chí, đã không còn muốn can thiệp chuyện thiên hạ, Hình Truy bất đắc dĩ, vẫn giữ đối phương lại Truy Phong trại.

Lúc Hình Truy mang theo Hình gia quân rời đi Truy Phong trại, Phùng tiên sinh đứng ở trên núi nhìn theo bọn họ, nhìn quốc thổ dưới chân núi, ánh mắt ánh lên một tầng thương cảm.

Kỳ thật hắn cũng biết, Kỳ Thắng cũng không thích hợp làm đế vương, hắn sở dĩ cam tâm tình nguyện đi theo đối phương, chỉ là vì báo ân mà thôi.

Bằng không hắn sao có thể đối nghịch với đệ đệ của mình? Nhớ tới Chúc Cẩm Phồn, ánh mắt Phùng tiên sinh ôn nhu vài phần. Giờ Kỳ Thắng đã chết, Kỳ Huyên không còn lo lắng gì nữa, chỉ chuyên tâm đối phó ngoại xâm.

Hắn cũng không cần thời khắc đều lo lắng cho an nguy của Cẩm Phồn, chung quy Cẩm Phồn là quan văn, sa trường chinh chiến không tới phiên hắn, hắn chỉ cần thay Kỳ Huyên lưu thủ tại Vương Thành, tọa trấn trong triều.

Phùng tiên sinh chờ trong Truy Phong trại, tin tức coi như linh thông, Hình Truy để lại cho hắn một ít người, chiếu cố sinh hoạt của hắn, còn thuận tiện thay hắn truyền lại tin tức.

Đối với ưu ái của Hình Truy, Phùng tiên sinh chỉ có thể để vào tâm. Sau khi Kỳ Thắng đi, hắn không còn mục tiêu gì nữa, phải nói là hắn mất đi ý nghĩa sinh tồn.

Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng mệnh của hắn là do Kỳ Thắng cứu, có thể nói nếu lúc trước không có Kỳ Thắng, thì không có Phùng tiên sinh bây giờ, bán mạng cho Kỳ Thắng, cũng coi như tình nguyện.

Phùng tiên sinh mỗi ngày đều an phận trên Vân Ly sơn, nghe tin tức từ dưới núi truyền đến. Lúc hắn biết Vân quốc và Thư quốc đã đổi chủ thì cảm thán một tiếng.

Sau đó hắn lại nghe nói, Ly quốc thái tử đoạt lại chính quyền, lúc nghe tin hắn lập tức biết được, Ly vương cao tay như thế nào, Ly U, Ly Khuynh và Hình Truy, có lẽ đều bị Ly vương đùa giỡn cả.

Sau này hắn không thu được tin tức gì nữa, hắn biết, Hình Truy không bỏ mình mà là bị bắt, bở vậy hắn lặng lẽ ly khai Truy Phong trại, định tìm nơi khác để ẩn cư.

Hắn biết Kỳ Huyên sẽ không bỏ qua hắn, nếu mình không thuận theo, chỉ có thể bị giết. Nhưng thật sự không muốn tranh đấu nữa, hắn đã mệt rồi, tâm lại càng mệt hơn.

Cho nên hắn vụng trộm chạy trốn, chung quy hắn không tín nhiệm thủ hạ của Hình Truy, nếu bọn họ biết Hình Truy bị hại, ai biết có gia mình ra để đổi người hay không.

Sau khi Phùng tiên sinh rời đi, thì lại gặp Ly vương vốn nên băng hà dưới chân Vân Ly sơn. Hắn nhíu mày, đối phương quả nhiên là giả chết, không hiểu vì sao đối phương lại giả chết.

Bất quá hắn không hỏi, làm bộ không biết đối phương, định rời đi thì Ly vương bỗng nhiên mở miệng, “Phùng tiên sinh, Kỳ vương đang lùng khắp thiên hạ tìm ngươi, nguyên lai ngươi trốn ở chỗ này.”

“Ly vương lúc đó chẳng phải vốn nên băng hà sao, như thế nào cũng ở đây?” Phùng tiên sinh xoay người, cười tủm tỉm nói.

Hai người hiểu chuyện cười. Ly vương khoát tay áo nói: “Đừng gọi ta Ly vương, hiện tại ta đã không phải là Ly vương nữa.”

“Đáng giá sao?” Phùng tiên sinh có chút không hiểu, Kỳ Thắng tâm tâm niệm niệm muốn vương vị, Ly vương tựa hồ không để ý, lợi dụng cơ hội giả chết để từ bỏ vương vị.

“Đáng giá.” Ly vương cười gật đầu, hắn thấy Phùng tiên sinh vẫn còn nghi hoặc, hảo tâm bồi thêm một câu,“Khi trong lòng ngươi có thứ quan trọng hơn cả vương vị, thì sao lại không nỡ.”

Phùng tiên sinh như có chút đăm chiêu, trong lòng ẩn ẩn một tia chua xót. Chiếu theo lời Ly vương, trong lòng Kỳ Thắng chỉ có vương vị, cho nên hắn mới cố chấp với vương vị như vậy.

Hắn dừng suy nghĩ, không dám nghĩ nhiều hơn, hỏi ngược lại: “Như vậy ngươi có tính toán gì kế tiếp không?”

“Trước đi chung quanh một chút, ta bị vây trong cung lâu lắm rồi.” Ly vương có chút cảm thán, ánh mắt lại vẫn là không tự chủ được ngắm nhìn Ly quốc phương hướng.

“Thứ còn quan trọng hơn cả vương vị ấy, hiện tại thay thế ngươi lưu tại trong cung?” Phùng tiên sinh tâm tư linh mẫn, nhìn ánh mắt đối phương, rất nhanh đã đoán trúng tâm tư đối phương.

“Đó là sở cầu của hắn, ta chỉ cho hắn một cơ hội mà thôi.” Ly vương thản nhiên nói.

“Sao ngươi có thể xác định, sở cầu của hắn là điều mà ngươi nghĩ?” Phùng tiên sinh lại hỏi.

“Phùng tiên sinh, ngươi muốn hỏi đến cùng như thế, là muốn nghe đáp án của ta, hay là ngươi muốn tìm ra đáp án trong nội tâm mình?” Ly vương thu hồi tầm mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Phùng tiên sinh.

Phùng tiên sinh ngẩn người, im lặng không nói, vì nghe lời nói của Ly vương mà bắt đầu suy tư.

“Phùng tiên sinh thì có tính toán gì?” Ly vương thấy ánh mắt hoang mang của đối phương, lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của hắn, trước đây đã không nhận ra tình cảm của mình, thì giờ tự hỏi cũng chỉ là uổng phí.

“Đại khái cũng đi chung quanh một chút.” Phùng tiên sinh nói, Ly vương nhíu mày, “Cùng đường?” Phùng tiên sinh nghĩ nghĩ, gật gật đầu,“Cũng được.”

Cứ như vậy, Ly vương cùng Phùng tiên sinh hai người đi cùng nhau, bắt đầu du lịch. Cùng lúc đó, ám vệ của Kỳ Huyên thu được tin tức, Ẩn nhất lập tức đưa tin tức tới.

Kỳ Huyên nhìn tờ giấy, hừ lạnh một tiếng, “Nguyên lai lại đụng phải hắn.” Sau đó rút nhân thủ đang tìm kiếm Phùng tiên sinh về.

Yến Quy biết được, nghi hoặc hỏi:“Ngươi không định tìm đến Phùng tiên sinh?”

“Phùng tiên sinh hiện tại đang đi với Ly vương, đợi đến khi Ly vương chán thì sẽ đuổi đối phương về.” Kỳ Huyên thản nhiên nói, Yến Quy trừng lớn hai mắt, kinh hô lên tiếng, “Ly vương?”

“Ân.” Kỳ Huyên gật gật đầu, kể chuyện Ly vương giả chết cho Yến Quy, trong đầu Yến Quy chợt lóe tia linh quang, ngôn ngữ châm chước hỏi: “Ly vương…… Là vì thái tử sao?”

“Ân, chuyện giữa Ly vương cùng thái tử rất dài, sau này ta sẽ kể cho ngươi.” Kỳ Huyên thò tay qua ôm người vào lòng, vừa ăn đậu hủ vừa nói.

Kỳ Huyên giờ hở ra một chút là âu yếm Yến Quy, ngay cả khi phê duyệt tấu chương cũng đặt người bên cạnh, một tay ôm eo người ta mới chịu. Yến Quy bị hắn cuốn lấy đến phát phiền, chỉ phải theo hắn, bồi hắn ngồi trên long ỷ rộng rãi.

Người hầu hạ trong ngự thư phòng đã sớm bị bệ hạ điều giáo, ngay cả khi nhìn thấy bệ hạ ôm yến Hành vươngn, cũng đứng tại chỗ làm như không thấy.

Yến Quy cùng Kỳ Huyên phê duyệt tấu chương, bất quá y chỉ phụ trách mài mực, từ trước đến nay không xem qua nội dung tấu chương, chỉ chuyên tâm chăm chú nhìn nghiên đài.

Y biết thân phận của mình, cũng nhớ thân phận của đối phương. Tuy rằng Kỳ Huyên thương y, nhưng giữa quân thần vẫn phải có ranh giới, y không thể ỷ vào mình là người yêu của bệ hạ mà thị sủng sinh kiêu, can thiệp chính vụ.

Y chỉ yêu Kỳ Huyên, không phải vì thân phận cao quý của đối phương, cũng không cần lợi dụng tình yêu của đối phương để giành lấy quyền lực, bằng không y sẽ thật sự trở thành nịnh thần làm loạn như trong sử sách hay nói.

Kỳ Huyên thực sự thích điểm này của Yến Quy, nghiêm túc mà giữ bổn phận của mình. Tuy rắng hắn nguyện ý chia sẻ với Yến Quy hết thảy, nhưng nguyện ý của hắn với thứ ái nhân thật sự muốn, là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Hắn từ nhỏ sinh trưởng trong cung, thiếu niên đã đăng cơ trở thành đế vương trên vạn nhân, cứ thế tính tình trở nên bá đạo ích kỷ. Tuy nói hắn ở cùng một chỗ với Yến Quy rồi, nhưng vẫn có rất nhiều phương diện cần phải học tập.

Trước đây hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, rất nhiều vấn đề sau khi ở chung vẫn chưa thể hiện ra hết. Trước mặt hắn, Yến Quy vẫn còn chút câu nệ, cốt là vì thân phận đế vương của hắn.

Bất quá Kỳ Huyên biết, hai người cần thời gian để thay đổi. Giấc mộng của hắn là, hai người có thể giống như phu thê bình thường mà ân ái sinh hoạt.

Yến Quy còn chưa biết quyết tâm của Kỳ Huyên, y chỉ lẳng lặng đợi cho Kỳ Huyên thực hiện lời hứa ngày đó. Y không ngại đợi lâu, cũng chưa từng so sánh mình với toàn bộ Đại Kỳ vương triều…

Sau khi Ly Phi đăng cơ, để tỏ vẻ là người cùng phe với Đại kỳ vương triều, mới đưa ra yêu cầu làm đám hỏi. Đối tượng của đám hỏi không phải là Kỳ Huyên, mà là Thụy vương Kỳ Tuyền.

Kỳ Huyên tiếp đãi sứ giả mang tin tức đến, an bài cho người tại biệt quán, sau đó triệu Kỳ Tuyền tiến cung. Hai huynh đệ mật đàm những gì không ai biết, chỉ biết lúc Thụy vương rời cung, mặt mày hớn hở cười đến đắc ý.

Khi Kỳ Huyên cùng Kỳ Tuyền hai huynh đệ tâm sự, Yến Quy không hề xuất hiện, chung quy Kỳ Tuyền còn chưa biết chuyện hai người. Kỳ Tuyền mơ hồ biết hoàng huynh trong lòng có người, cũng không biết đó là Yến Hành vương.

Yến Quy biết quan hệ giữa Kỳ Tuyền và hoàng hậu, nghe nói Ly quốc muốn gẩ công chúa cho Kỳ Tuyền thì không khỏi lo lắng hỏi: “Thụy vương nguyện ý cưới công chúa sao?”

“Tất nhiên là nguyện ý.” Kỳ Huyên cười nói, Yến Quy thấy hắn tươi cười, mới biết trong đầu hắn đã có chủ ý.

Sau này nghe Kỳ Huyên nói mới biết được, Ly Phi gả công chúa đến Đại Kỳ vương triều, nhưng không có ý nhờ vả Kỳ Tuyền đối xử tốt với nàng. Hơn nữa Kỳ Huyền đã thương lượng với Kỳ Tuyền, định dùng biện pháp đổi đào, đưa hoàng hậu xuất cung.

Ly quốc Lục công chúa cùng Ly Khuynh là huynh muội cùng mẹ, Ly Phi đã xử trí Ly Khuynh, sao có thể tha cho Lục công chúa. Ly Phi cũng không muốn giữ lại một người chán ghét mình, dứt khoát gả nàng đi thật xa, nhắm mắt làm ngơ.

Huống hồ hắn cũng biết, trong tay Lục công chúa trong tay còn có chút dư đảng của Ly Khuynh, hắn sẽ không mặc kệ những người đó, trốn ở sau lưng công chúa gây sóng gió, làm loạn hậu cung của hắn.

Hắn không nói rõ, chỉ nói cho Kỳ Huyên, thân thể Lục công chúa không tốt, khả năng không thể sống được lâu dài. Kỳ Huyên nghe liền biết, Ly Phi đang ám chỉ hắn, sau khi gả qua đây, sau vài ba năm có thể giết luôn.

Vừa vặn hắn đang phiền lòng chuyện giữa Kỳ Tuyền và Lý Uyển Nhi, cho nên dứt khoát biết thời biết thế đáp ứng đám hỏi, cũng để cho Lý Uyển Nhi có thể tránh tai mắt mọi người gả vào Thụy vương phủ.

Hắn sở dĩ nghĩ đến biện pháp này, là vì bức họa Lục công chúa. Mi mục Lục công chúa có tám phần giống với Lý Uyển Nhi, ngay từ đầu lúc Kỳ Huyên thấy, còn chậc lưỡi cảm thán một tiếng.

Sau đó hắn cũng đến Phượng Thụy cung, mật đàm với hoàng hậu, đến khi Kỳ Huyên rời đi, hoàng hậu vẫn còn kinh ngạc ngồi yên không động, có chút khó tin.

Tâm phúc phía sau cùng nàng niết bả vai cho nàng, thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, ngài rốt cuộc đợi đến một ngày này, bệ hạ không hề nuốt lời, hắn thật sự cho ngài cùng vương gia ở cùng một chỗ.”

“Ngươi nói, bản cung không phải đang nằm mộng đúng không?” Lý Uyển Nhi còn có chút hoảng hốt, không thể tin được hạnh phúc sẽ đến nhanh như vậy. Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, đời này ngồi ở vị trí hoàng hậu cô đơn một mình.

“Đương nhiên không phải, bệ hạ đã mở kim khẩu, chỉ cần chờ công chúa Ly quốc được gả qua, nương nương sẽ có thể rời khỏi hoàng cung.” Tâm phúc khó nén vui sướng nói.

“Thật tốt…… Thật tốt……” Lý Uyển Nhi thì thào, nhưng lập tức nhăn mày, ngữ khí có vạn phần không muốn, “Nhưng Chiêu nhi thì sao? Chắc ta vẫn nên xin bệ hạ mang Chiêu nhi theo?”

“Nương nương, thái tử điện hạ là vị vua tương lai của quốc gia, sau này là người làm đại sự, sao ngài có thể mang hắn ra khỏi cung được?” Tâm phúc cả kinh, đến gần Lý Uyển Nhi nói thầm.

“Ai, ngươi nói bản cung làm sao không biết, nhưng Chiêu nhi là con ruột của bản cung, sao có thể để hắn lại một mình trong cung được…” Lý Uyển Nhi ánh mắt ảm đạm, trong lòng có chút đau khổ.

“Nương nương, thái tử điện hạ trong cung có rất nhiều người chiếu ứng, hơn nữa ta biết lời này đại bất kính, nhưng bệ hạ cùng Yến Hành vương…… Sẽ không có thể hoàng tử nào nữa, thái tử điện hạ chắc chắn sẽ nhậm chức đế vương.”

Lý Uyển Nhi ngẫm lại cũng đúng, tình cảnh bây giờ của Kỳ Chiêu, so với tiên hoàng hoặc là bệ hạ, đều đã tốt hơn nhiều lắm. Trong cung không có phi tần tranh đấu, cũng không có các hoàng tử khác, thái tử điện hạ trong cung có thể nói là đi đường không bị ngăn trở, bởi vậy cũng an tâm hơn.

Không bao lâu, Ly quốc đưa người đến Đại Kỳ vương triều. Kỳ Huyên thết đãi yến tịch, tổ chức hôn lễ long trọng, sau đó lúc Thụy vương và vương phi tiến cung cầu kiến, loan tin vương phi và hoàng hậu có dung mạo tương tự ra ngoài.

Sau này, lại truyền ra tin hoàng hậu và Thụy vương phi thật hữu duyên, kết làm tỷ muội, nể Thụy vương phi lặn lội đường xa đến mà lưu người lại trong cung mấy ngày.

Sự thật là, Lục công chúa đi đến Vương Thành xong thì không hề rời đi, người thay này xuất giá đến phủ Thụy vương, là Lý Uyển Nhi.

Tiến cung ngày hôm sau chỉ là ngụy trang, để cho mọi người gặp, biết được vương phi có dung mạo tương tự hoàng hậu, để tăng độ tin cậy của lời đồn đãi, cũng khiến thân phận của Lý Uyển Nhi không bị ai nghi ngờ.

Lục công chúa Ly Thu không hề nghĩ đến, đế vương của Đại Kỳ vương triều thế mà dám đối xử với nàng như thế, giam nàng trong Phượng Thụy cung, để nàng làm hoàng hậu. Nàng bị điểm huyệt, chỉ có thể ngồi trên ghế không nói được gì.

Nhìn thấy Thụy vương nắm tay hoàng hậu xuất hiện trước mắt mình,  rong lòng thật sự là giận dữ. Cho dù Thụy vương chỉ là một tên què, mình lúc ấy cũng không bằng lòng gả qua đây, nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhì một nữ nhân khác thay thế vị trí của mình.

Nàng không có ngốc đến mức cho rằng Kỳ Huyên sẽ giữ mình lại là vì coi trọng mình. Nàng biết, Ly Phi cố ý đưa mình qua, là để nàng chết trong tay người khác, để không bẩn tay cũng không bẩn danh hắn.

******

Phùng tiên sinh cùng Ly vương cũng nghe nói tin tức về đám hỏi của công chúa Ly quốc, Ly vương không có phản ứng gì, Phùng tiên sinh thì nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Ngươi không ngại sao?” Phùng tiên sinh hỏi.

“Để ý cái gì? Ly Thu có thể gả cho Thụy vương, cũng là phúc phận của nàng.” Ly vương khơi mào khóe miệng cười cười.

“Hôn sự này với công chúa, không hẳn là tốt.” Phùng tiên sinh lắc đầu, có chút thở dài.

“Ngươi quan tâm Ly quốc như vậy, thật khiến ta thụ sủng nhược kinh.” Ly vương nhíu mày, trêu tức nói.

“Ta có biết chút quá khứ của Thụy vương, gả cho một người lòng chỉ hướng về người khác, ngươi có thấy hạnh phúc nổi không?” Phùng tiên sinh thản nhiên nói.

“Nga? Xem ra Phùng tiên sinh thật sự rất hiểu Đại Kỳ vương triều.” Ly vương cười cười, ý hữu sở chỉ nói.

“Tịnh Nam vương nếu không biết người biết ta, thì sao dám sinh ra phản ý chứ.” Phùng tiên sinh cũng không phủ nhận, hắn đi theo Kỳ Thắng cũng biết không ít tư mật người thường không biết.

“Hắn biết người biết ta, nhưng lại nhắm sai đối tượng rồi.” Ly vương buồn cười nói, người hắn nên tìm hiểu phải là Kỳ Huyên, Kỳ Thắng lại chưa từng nhìn thấu đối phương; Ngược lại lại đi điều tra một vương gia nhàn tản đến rõ ràng, thật sự có chút đáng cười.

“Không phải vương gia không muốn tra, mà là Kỳ Huyên không có sơ hở.” Phùng tiên sinh cũng không keo kiệt khen ngợi Kỳ Huyên, hắn thừa nhận Kỳ Huyên quả thật giỏi hơn một bậc, bằng không sao có ngồi an ổn trên vương vị như thế.

“Kỳ Thắng dã tâm quá lớn, Kỳ Huyên không phải không thể dung nhân, nếu hắn an phận làm Tịnh Nam vương, Kỳ Huyên sẽ không động đến hắn.” Ly vương thu hồi tươi cười, thản nhiên nói.

“Khổ tâm trong lòng vương gia, ngươi sao có thể hiểu được.” Phùng tiên sinh cũng không thay Kỳ Thắng biện giải, chung quy không ở trong vị trí và hoàn cảnh của Kỳ Thắng, sẽ không hiểu được tâm trạng và hành động của hắn.

“Hắn là con ruột của thái hậu thì đã sao? Chẳng lẽ Kỳ Huyên không phải hoàng tử của tiên hoàng?” Ly vương bĩu môi, không hề lưu tâm, Phùng tiên sinh ngẩn người, không nghĩ tới bí mật này đối phương cũng biết.

“Thực nghi hoặc? Trong thiên hạ không có chuyện gì ta không biết cả.” Ly vương ngạo nghễ nói, cười đến ý khí phong phát.

Phùng tiên sinh liếc mắt nhìn hắn, từ chối cho ý kiến. Đối phương tốt xấu trước kia cũng là một quốc gia chi chủ, phải có ít nhiều tình báo, sợ là bây giờ đã rời khỏi Ly quốc, nhưng chuyện lớn nhỏ ở Ly quốc hắn đều thấu cả.

Hai người kết bạn mà đi, du lịch chung quanh các tiểu quốc gần Đại Kỳ vương triều, đi mệt thì vào thành trấn nghỉ ngơi vài ngày. Nghỉ đủ thì lại tiếp tục đi.

Dọc đường đi Phùng tiên sinh dựa vào bán tranh chữ kiếm sống, thi thoảng còn bói toán đoán mệnh; Ly vương thì luôn ở lại nhàn nhã trong khách điếm, nhưng ngân lượng hắn cứ thế chi, tuyệt không thiếu tiền.

Một ngày nọ, Phùng tiên sinh bán xong tranh chữ, trở lại khách điếm, chỉ thấy bộ mặt Ly vương xanh mét, ngồi trong đại đường lầu một. Hắn cảm thấy có chút nghi hoặc, lại cũng thức thời không hỏi nhiều.

Sau đó không lâu, hắn nghe nói, Ly quốc tân hoàng sắp cưới hoàng hậu. Khi hắn nghe tin tức, theo bản năng liếc nhìn Ly vương, chỉ thấy Ly vương mặt trầm như thủy, cả người tản ra nộ khí.

Lộ trình vài ngày kế tiếp, Ly vương vẫn trầm mặc không nói, thẳng đến năm ngày sau, Phùng tiên sinh chịu không nổi, mở miệng nói: “Ta nói này, nếu ngươi để ý như thế thì trở về đi.”

Ly vương không lên tiếng, Phùng tiên sinh dừng bước, thản nhiên nói: “Ngươi mấy ngày nay mất hồn mất vía, vài lần đều định đi về hướng Ly quốc, ngươi còn muốn tiếp tục lừa mình dối người sao?”

Ly vương lãnh mặt, một lát sau, mới thản nhiên nói: “Ta đã chết.”

“Chết là Ly vương, ngươi hiện tại là Ly vương sao?” Phùng tiên sinh cho hắn một ánh mắt, ám chỉ “Thật ngốc”.

Ly vương sửng sốt, nhất thời sáng mắt, cười ha ha vài tiếng. Hắn vỗ vỗ bả vai Phùng tiên sinh, lời nói thấm thía: “Ngươi cũng biết, người đã chết thì không thể sống lại.”

Phùng tiên sinh biến sắc, ra vẻ tự nhiên nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

“Ngươi biết, chỉ là ngươi cố ý bỏ qua.” Ly vương ý hữu sở chỉ nói, còn không đợi Phùng tiên sinh phản ứng đã tiêu sái xoay người rời đi, còn phất phất tay, “Kết bạn đồng hành với ngươi lâu như vậy, căn cứ vào đạo nghĩa bằng hữa, ta nói cho ngươi biết, kỳ thật Kỳ Huyên vẫn luôn biết ngươi ở đâu.”

Phùng tiên sinh kinh ngạc trừng thân ảnh đã đaư thế, không nghĩ tới lại lâm vào tình cảnh khốn quẫn như thế này. Hắn không tin, sau khi Ly vương rời khỏi, Kỳ Huyên còn mặc kệ để hắn du tẩu bên ngoài.

Quả nhiên, vừa mới nghĩ đến, thì đã có ám vệ tìm đến cửa. Phùng tiên sinh đầu hàng, không có ý định phản kháng, ngoan ngoãn đi theo ám vệ ly khai. Đối phương đã chặn hết đường đi rồi, hắn còn chạy được sao?

Xa tại Vương Thành, Kỳ Huyên biết rốt cuộc cũng bắt được Phùng tiên sinh, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thành thật mà nói, sát tâm của hắn với đối phương đã giảm đi rất nhiều.

Lúc Ly vương tìm được Phùng tiên sinh, Hình Truy và hắc y nhân cũng chịu khai. Buồn cười thay, bọn họ tưởng hắc y nhân vì hoàng tử Vân quốc, không ngờ lại vì Hình Truy.

Nếu không phải Ẩn nhất trong lúc vô tình phát hiện, lúc hắc y nhân thấy Hình Truy thụ hình, đáy mắt chợt lóe tia khác thường, sau đó cân nhắc tầm quan trọng của Hình Truy với hắc y nhân, thì đến giờ bọn họ vẫn không thể bắt hắc y nhân khai ra hết.

Từ miệng hắc y nhân biết được, nguyên lai Phùng tiên sinh trốn trên Vân Ly sơn, lúc ấy Kỳ Huyên suy đoán, Phùng tiên sinh chắc đã chán ghét hết thảy, muốn quy ẩn.

Không nghĩ tới Kỳ Thắng lại có ảnh hưởng lớn đến Phùng tiên sinh như vậy, không có Kỳ Thắng, lại khiến Phùng tiên sinh ra thất ý. Kỳ Huyên sờ sờ cằm, gọi Chúc Cẩm Phồn tiến cung, kể chuyện của Phùng tiên sinh cho đối phương nghe.

Chúc Cẩm Phồn phi thường kinh ngạc, hắn vốn cũng rất nghi hoặc lựa chọng của huynh trưởng, không hiểu được đối phương vì sao cố ý giúp Kỳ Thắng, nay nghe bệ hạ vừa nói, chẳng lẽ đều là bởi vì một chữ “Tình”?

Hắn cau mày, thật sự suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, sau khi Kỳ Huyên trầm ngâm được một lúc thì mở miệng hỏi: “Nếu lần này lại cho ngươi đi chiêu hàng, Phùng tiên sinh vi trẫm sở dụng khả năng có bao nhiêu?”

“Hồi bệ hạ, vi thần…… Không biết.” Chúc Cẩm Phồn chần chờ đáp, hắn còn đang tiêu hóa tin tức vừa rồi, đối với chuyện Phùng tiên sinh động tình, hắn cảm giác phi thường khó có thể tin tưởng.

Hắn từng nghĩ rằng, huynh trưởng một đời cũng sẽ không động tình, chung quy đối phương rất bình tĩnh, rất lý tính, hơn nữa tâm tư thâm trầm, nữ tử bình thường không thể khống chế được, đừng nói đến chuyện hấp dẫn đối phương.