Đêm Ấy Tôi Rơi Vào…

Chương 194: 194: Gần Đây Bụng Dạ Không Tốt






Tâm trí tôi có chút rối bời, mấy lần muốn quay lại quán rượu hôm qua xem một cái nhưng cuối cùng vẫn quyết định quên đi.

Cô ta không ở trong quán rượu thì cũng không chứng minh được điều gì, có thể là đang trên đường đi tìm cái chết, cũng có thể là đã chết rồi hoặc là có thể đã đến trung tâm mua sắm.


Trong khi đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông tin nhắn điện thoại di động vang lên.


Vừa nhìn vào tôi cảm thấy nhẹ nhõm, người gửi tin nhắn là Thư Hiểu Cầm.


“Anh không chết thì sao tôi chết được.”
Sau khi châm một điếu thuốc và thở một hơi dài nhẹ nhõm, tôi nằm trên ghế sô pha và lần này nằm luôn đến tận hơn bốn giờ chiều, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.


Sau khi cân nhắc thỏa đáng tất cả mọi chuyện trước sau, tôi lái xe đi đến chỗ ở của Jason Trương Sơn Đản.


Dừng xe, lên lầu, mở cửa.


Trong một tích tắc lúc ra cửa xe, đúng lúc tôi thấy Trần Linh đang cúi người xỏ giày chuẩn bị đi ra ngoài.


Cô ta nhìn tôi một cái, không nói gì, tiếp tục đi giày.


“Jason đâu?”
“Đi làm, không dám đến Ma Tính nữa, gần đây đổi sang một quán khác.”
Trần Linh cúi người mân mê đôi giày cao gót màu tím của cô ta.


Đi tới phía sau cô ta, dùng hai tay đỡ eo cô ta, tôi đụng mạnh mấy lần.

Tối hôm qua ở cùng Thư Hiểu Cầm chính là bị nghẹn quá mức, hiện tại không cần Trần Linh trêu chọc, chỉ cần cô ta có một chút động tác mà tôi thấy đủ mập mờ thì ngọn lửa trong tôi liền dâng lên vụt vụt.


Rõ ràng là bị đụng vào vị trí mẫn cảm nào đó, Trần Linh không nhịn được rên rỉ, lập tức đá bay đôi giày vẫn chưa kịp đi xong, xoay người hai tay vòng qua cổ tôi, sau đó nhảy một cái lên người tôi, hai chân quấn lấy eo, giống như rễ cây cổ thụ.


“Làm gì, khỉ leo cây à? Xuống đi, cô quá nặng, không bế nổi.”
“Tôi không nặng, tôi còn chưa được năm mươi kí!”
Trần Linh vừa phản đối vừa đi xuống, sau đó tôi kéo tay cô ta ngồi trên ghế sô pha, mà cô ta thì khá trực tiếp, ngồi trên đùi tôi, còn liên tục nhún nhảy trêu chọc tôi qua lớp áo.


“Đừng vội đung đưa, còn lắc nữa nước chảy ra bây giờ, trước tiên để tôi hỏi cô một vấn đề.”
Trần Linh ngừng đung đưa: “Sao vậy?”
“Cô nói chúng ta làm chuyện này ở đây, nếu như vừa lúc Jason trở về thì sao?”
“Không sao, anh ấy không về được, anh ấy...”
“Tôi muốn biết anh ta sẽ như thế nào?”
Sau khi cô ta bị tôi ngắt lời, nhất là sau khi thấy tôi nghiêm túc thì cô ta thu lại vẻ quyến rũ: “Anh ấy sẽ liều mạng với anh.”
Đáp án này cũng không ngoài dự đoán của tôi, bởi vì trước đây dù là trò chuyện hay là hành động thì cũng có thể nhận ra rõ ràng Jason vô cùng lệ thuộc vào Trần Linh.

Nói một cách đơn giản là rất yêu cô ta, yêu kiểu mù quáng, thậm chí có chút quên cả bản thân mình.


Mà đây cũng chính là thứ tôi cần.


“Vậy nếu cô nói cho cậu ta biết, tôi cưỡng hiếp cô, cậu ta sẽ như thế nào?”
Trên mặt Trần Linh hiện rõ ý cười: “Vậy thì anh phải trốn đi, nếu không thế nào anh ta cũng sẽ giết anh.”
“Chắc chắc như vậy?”

“Chắc chắn!”
Trần Linh nói rất chắc chắn và hoàn toàn tự tin, như thể là hỏi cô ta một cộng một bằng mấy và cô ta nói với tôi chẳng khác gì là hai mà không hề nghi ngờ gì đối với đáp án của mình.


Tôi nghĩ một lúc rồi lập tức hỏi Trần Linh lần nữa: “Tôi cho cô bao nhiêu tiền thì cô sẽ rời bỏ Jason?”
Trần Linh duỗi một bàn tay ra, tôi tưởng rằng một trăm năm mươi triệu, nhưng cô ta lại lắc đầu, cười nói với tôi: “Mười lăm nghìn đồng.”
“Tôi thích đi cùng anh hơn, tôi không thích ở bên cạnh anh ấy, sở dĩ cho đến bây giờ vẫn còn ở bên nhau là do tôi cần dùng tiền của anh ấy nuôi sống tôi, điểm ấy chắc hẳn anh biết rõ.

Với lại tôi cũng không phủ nhận tôi muốn cái gì, anh nên hiểu điều đó.”
Tôi biết cô ta muốn gì, đương nhiên thứ cô ta muốn không chỉ là mười lăm nghìn đồng.

Cô ta vẫn muốn tiền, nhưng không cho tôi số lượng cụ thể.

Cô ta rất tham lam, cô ta không nói số lượng cụ thể là bởi vì cô ta muốn nhiều hơn.


Ngay khi Trần Linh dùng bộ ngực căng đầy của cô ta cọ trên lồng ngực tôi, tôi lật úp cô ta trên ghế sô pha.


Cô ta tự giác cởi bỏ quần, cô ta cho là cô ta biết tôi muốn cái gì.


“Cô chuẩn bị sẵn sàng bị người ta cưỡng hiếp đi!”
Gảy mạnh một cái giữa hai chân Trần Linh và trong tiếng gào đau đớn của cô ta, tôi đứng dậy rời đi.


Xuống lầu lên xe, tôi nghĩ một lúc, sau đó lại đến biệt thự nhà họ Vũ.



Sau khi đậu xe, tôi nhấn chuông cửa, người mở cửa là Lục Nhan.


Đi theo bà ta vào phòng khách, sau đó tôi hỏi thăm về Vũ Cát Minh, bà ta nói Vũ Cát Minh không ở nhà.


“Vậy có ai khác ở nhà không?”
Lục Nhan lắc đầu, sau đó nhìn về phía tôi, cặp đùi thon dài khẽ cọ, giống như là có chút nôn nóng.


Thế là tôi tiến đến, đặt bà ta dưới thân, hôn mạnh mẽ lên môi bà ta, thưởng thức hương vị chiếc lưỡi mềm mại thơm tho của bà ta, đầu lưỡi thơm tho kia giống như cơ thể mê người của bà ta vậy, tràn đầy sức quyến rũ kì lạ.


Ngay khi tôi muốn tiến thêm một bước nữa thì bà ta ngăn tôi lại.


“Trần Cẩn Phong, ở đây không thích hợp.

Không biết Vũ Cát Minh sẽ về lúc nào.

Hôm khác được chứ? Hôm khác tôi sẽ liên lạc với cậu.”
“Vậy bà hôn một chút, nó rất nhớ bà.”
Lục Nhan không nói gì, tôi cũng không nói nữa, cả hai nhìn nhau chăm chú.

Một hồi lâu, bà ta đưa bàn tay trắng nõn giúp tôi kéo khóa ra...!
Sau khi hôn và liếm láp, tôi có thể thấy sự khao khát không kịp chờ đợi trên mặt Lục Nhan.

Rõ ràng là Vũ Cát Minh tốt thì tốt, nhưng lại không thể làm bà ta thỏa mãn, ngược lại càng khiến ngọn lửa trong người bà ta dồi dào hơn.


Sau khi thu lại sự mập mờ, tôi bảo Lục Nhan gọi điện thoại cho Vũ Cát Minh.


“Cậu gọi điện thoại cho ông ấy làm gì?”
“Tôi muốn nói cho ông ta biết, tôi yêu bà, cầu xin ông ta nhường bà cho tôi, tôi muốn đêm nào cũng được ở bên trong cơ thể bà.”

Khuôn mặt quyến rũ của Lục Nhan hiện lên ý cười: “Nếu như cậu thực sự có can đảm nói như vậy, tôi nguyện chết cùng cậu, đỡ cho cậu đi hại Tiểu Nham nhà tôi.”
Tôi vỗ một cái vào bờ mông nở nang cao vút đẹp đẽ của bà ta, sau đó bà ta đi lấy điện thoại và gọi cho Vũ Cát Minh.


Sau khi điện thoại được kết nối, Lục Nhan hỏi tôi có chuyện gì.


Tôi châm một điếu thuốc, sau đó bảo Lục Nhan chuyển lời cho Vũ Cát Minh: “Tôi muốn đi ỉa, đặc biệt đến đây thông báo một tiếng.”
Lục Nhan nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, dường như bà ta ghét bỏ thứ ngôn ngữ quá thô bỉ và vô nghĩa này.


“Dì Lục, tin tôi đi, cứ truyền đạt lại với bác trai Vũ như vậy, ông ta sẽ hiểu.”
Lục Nhan im lặng một lát, sau đó chuyển lời của tôi thật, mà đầu bên kia điện thoại thì rơi vào im lặng.


Khoảng chừng một phút sau, Lục Nhan đưa điện thoại cho tôi: “Bác trai Vũ của cậu muốn nói chuyện với cậu.”
Tôi nhận điện thoại, sau đó ôm Lục Nhan vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve phần no đủ trước ngực bà ta, vô cùng đàn hồi, cảm xúc vẫn rất tuyệt vời khiến cho tôi mê hồn.


Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Vũ Cát Minh: “Có chắc chắn không?”
Tôi nhìn Lục Nhan đang giãy giụa trong lòng cắn chặt môi cố nén rên rỉ, trả lời thành thật: “Không chắn chắn trăm phần trăm, cho nên một khi mọi chuyện thất bại thì anh ta nhất định sẽ cho rằng thứ chó má này là do bác trai Vũ gửi đến nhà anh ta.”
Tiếng cười của Vũ Cát Minh truyền đến: “Vậy cậu dám nói với tôi, không sợ tôi bịt mắt cậu lại à?”
“Ngài đã dám để Trịnh Quốc Huân tới nhà giữa ban ngày ban mặt, tôi nghĩ đương nhiên ngài sẽ không để ý việc này.”
Không thể không nói, cặp đùi xinh đẹp của Lục Nhan thật sự rất mê người, đẩy ngã bà ta lên ghế sô pha, tôi khẽ vỗ về chơi đùa, vuốt ve, trơn bóng và mịn màng, tràn ngập đàn hồi nhưng cũng không mất đi sự căng mịn, có thể nói là báu vật.


“Vậy cậu còn nói với tôi làm gì?”
“Ngài là cha của Vũ Bích Phượng và Tiểu Nham.”
Trong điện thoại im lặng vài giây đồng hồ, sau đó giọng nói của Vũ Cát Minh lại vang lên lần nữa.


“Gần đây bụng dạ không tốt, bạ đâu ỉa đấy.”
“Được rồi, bác trai Vũ, gặp lại sau.”
Trực tiếp cúp điện thoại, cuối cùng Lục Nhan mới bộc phát tiếng rên rỉ động lòng đã kiềm chế thật lâu, âm thanh mê hoặc kia lôi cuốn hồn người, khiến cho người ta mê say...!