Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 122: Khẩu thị tâm phi




Lãnh Tiếu Tiếu nhìn sắc mặt của Lục Tề Phong trở nên rất khó coi, cảm thấy có thể chuyện gì xảy ra.

Cô có chút lo lắng nhìn anh một cái, "Ngày hôm trước chúng tôi có hẹn, nhưng xảy ra chút tình trạng lỡ hẹn rồi."

Lãnh Tiếu Tiếu yếu ớt nói xong, nhìn sang Hàn Trạch Vũ, đáy mắt Hàn Trạch Vũ lập tức hiện lên một vẻ xấu hổ.

Lục Tề Phong nghe Lãnh Tiếu Tiếu nói không nói một lời, chân mày anh khóa chặt hình như là nghĩ cái gì, đột nhiên, anh mạnh mẽ đứng lên, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

Thấy bộ dáng Lục Tề Phong khẩn trương, Lãnh Tiếu Tiếu càng cảm thấy tình huống không ổn, cô chạy ra cửa cầu thang hô to.Này? Duy Duy rốt cuộc làm sao rồi?"

Chỉ là bóng dáng của Lục Tề Phong đã sớm mất tích. Không bao lâu, nghe được cửa truyền đến một hồi tiếng động cơ phát ra, chỉ nghe thanh âm này phát ra tiếng ầm ầm hết sức nặng nề, mà có thể biết chân ga kia dẵm gấp đến cỡ nào, mãnh liệt cỡ nào.

Lãnh Tiếu Tiếu cau mày, gương mặt lo lắng trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống.

Cái giờ phút này bên trong phòng lãng mạn không khí đã biến mất hầu như không còn. Ánh mắt của Lãnh Tiếu Tiếu không có tiêu cự rơi vào trên nến đang cháy đỏ rực, trong lòng tràn đầy lo lắng, mà Hàn Trạch Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt u sầu kia của Lãnh Tiếu Tiếu trong lòng tràn đầy buồn bực.

————– phân cắt tiết tử thu —————–

Lục Tề Phong đạp mạnh chân ga, trong đầu quanh quẩn lời Lâm thúc đã nói. T7sh.

Cuối tuần này nếu như thiếu gia không trở về nhà, cậu sẽ phải hối hận?

Thật đáng chết?

Mình sớm nên nghĩ đến sẽ là như vậy, ông ta quyết định chuyện cần làm chắc chắn sẽ không nhẹ như vậy liền buông tha.

Tại sao phải chờ đến bây giờ mới nhớ tới? Không biết hai ngày nay Duy Duy như thế nào? Có chịu uất ức hay không? Cái đầu đáng chết kia, luôn luôn lòng dạ độc ác, nếu là Duy Duy rơi vào trên tay ông ta. . . . . .

Lục Tề Phong lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ thêm, anh đạp mạnh chân ga dưới chân, xe giống như là tên bắn, chỉ thiếu chút nữa bay lên.

Xe quẹo vào một trang viên xem ra cũ kỹ, mà cửa chính của trang viên mở rộng ra, hình như đoán được người khác sẽ đến.

Vào viện, xe vẫn không có dấu hiệu giảm tốc độ, cho đến khi sát vào cửa chính kia một nháy mắt mới kêu két một tiếng thắng gấp xuống.

Cửa xe nhanh chóng được mở ra, một bóng người liền giống như gió lao ra, bảo vệ trong viện còn chưa có nhanh chóng thấy rõ là người ở đâu, anh liền biến mất ở cửa.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, chỉ có mấy người làm đang thu thập trên khay trà gì đó, giống như là có khách đã đến.

"Thiếu gia?" Những người đầy tớ cung kính cúi đầu với anh.

Mặc dù Lục Tề Phong đã lâu chưa từng trở lại, nhưng những thứ kia vẫn không thay đổi qua người làm vẫn nhận được anh.

Lục Tề Phong không tìm được người, lửa giận trong lòng càng ngày càng khó khống chế.

"Lục Chấn Hoa?"

Lục Tề Phong không có ý định cùng ông ta tiếp tục trốn tránh như con mèo, anh chạy lên phòng khách trên lầu kêu to.

Vài tên người làm thu dọn đồ đạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tề Phong có chút mất khống chế , trong mắt có một chút sợ hãi.

"Con cái người hồ đồ, có người con trai như con sao?" Một thanh âm trầm thấp giận giữ từ cửa cầu thang truyền đến.

"Tôi không có người cha như ông vậy?" Lục Tề Phong không yếu thế chút nào đáp lại ông một câu.

"Vậy con lăn trở về làm gì? Cút ra ngoài cho cha, Lục gia ta không có người con bất hiếu bất kính như con vậy." Lục Chấn Hoa lập tức tức giận đến xanh mặt.

"Đừng cho là tôi muốn trở lại, không phải ông dùng thủ đoạn hèn hạ ép buộc tôi, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại ở đây." Thanh âm Lục Tề Phong mang theo phẫn nộ, anh đột nhiên nhớ đến mẹ, đáy mắt có chút ửng hồng.

"Con đừng quên con họ Lục, trên người của con có trách nhiệm ."

Lục Chấn Hoa nhìn Lục Tề Phong một bộ dáng quật cường, bất đắc dĩ cực kỳ, cái tiểu tử thúi này tính khí và bản thân giống nhau như đúc, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

"Đem Duy Duy giao ra đây?" Lục Tề Phong nghiêm mặt, hoàn toàn không để ý đến thuyết giáo của Lục Chấn Hoa.

"Kết thúc đám người thám tử tư rách nát kia, trở về công ty. Còn phải cuối tháng sau kết hôn với Mỹ Giai." Lục Chấn Hoa cũng trực tiếp lật tẩy lá bài của mình ngay lập tức.

"Không thể nào." Lục Tề Phong một một lời cự tuyệt?

"Vậy con đi đi, chỗ này của ba không có người con muốn tìm. Đi đến chỗ bờ biển gì đó, trong rừng cây không có người thưa thớt xem một chút, có lẽ còn có thu hoạch." Lục Chấn Hoa ý tứ uy hiếp anh.

"Ông? Ông không cảm thấy ông làm như vậy là quá hèn hạ rồi sao? Đây là sự việc của tôi với ông, ông tại sao muốn đối phó một cô gái vô tội? Chuyện này căn bản không liên quan đến cô ấy." Lục Tề Phong cực kỳ tức giận hầm hừ, lúc này anh giống như là bị người nắm đằng đuôi.

"Vô tội?" Đáy mắt Lục Chấn Hoa lộ ra một âm mưu, ông hướng Lâm thúc ở một bên nháy mắt. Lâm thúc lặng lẽ lui xuống.

Lục Chấn Hoa nhìn cái chén nhỏ màu hồng nhạt một chút này đèn sáng lên, ông hài lòng hơi cong môi một cái, nói tiếp.

"Con không phải là rất thích cô ấy, rất quan tâm cô ấy sao? Chính là bằng một điểm này, nó liền không vô tội."

"Ai nói với ông tôi yêu cô ấy? Tôi đây cả đời yêu duy nhất một người phụ nữ, đã bị ông hại chết." Bởi vì lo lắng cho Duy Duy, tâm tình của anh trở nên có chút mất khống chế. .

Hình ảnh mẹ trước khi chết đó thảm thiết xuất hiện ở trong đầu của anh, trên mặt của anh tràn đầy bi thương.

"Đã nói với con rất nhiều lần rồi, ba không có hại chết cô ấy?" Nghe được con trai nhắc lại chuyện xưa, trên mặt Lục Chấn hoa lộ ra một vẻ mặt khổ sở.

"Vậy ông nói đi, cô ấy là chết như thế nào?" Những năm gần đây, cái vấn đề này vẫn quanh quẩn anh, thế nhưng anh lại không cách nào tìm được đáp án.

"Ba sẽ nói cho con, nhưng mà không phải hiện tại, hiện tại con vẫn là quan tâm bạn gasi đơn thuần đáng yêu của con nhiều hơn một chút đi." Bị kéo tới vết thương, lòng cuẩ Lục Chấn Hoa một hồi đau đớn.

"Ông đừng vũ nhục phẩm vị của tôi, người phụ nữ ngu ngốc như vậy tôi làm sao có thể thích?" Lục Tề Phong lộ ra vẻ mặt hết sức chán ghét. Anh hiểu được, mình càng ra vẻ coi trọng Duy Duy, lại càng sẽ mang đến nhiều phiền toái hơn cho Duy Duy.

"Không thích cô ấy? Vậy con vội vàng chạy đến nơi này của ba đòi người?"

"Tôi chỉ là không giống như ông nghĩ, nghiệp chướng quá sâu, liên luỵ vô tội, tôi không giống người khác, không có trái tim. Nếu là có người vì tôi mà bị tổn thương, tôi sẽ áy náy." Vẻ mặt của Lục Tề Phong khinh bỉ liếc mặt Lục Chấn Hoa. Vẻ mặt có người chết.