Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 215: Mối nguy hiểm ở xung quanh




Lần trước hai con người ngu xuẩn này không phải đã chết tại chỗ rồi sao? Tại sao lại còn đầu mối mới chứ?
Nếu như không có, tại sao tên cảnh sát Tính Giang Đích tại sao còn muốn lưu lại không bỏ qua chứ?
Chẳng lẽ mình còn bỏ sót cái gì đó thật sao?
Không, sẽ không.
Mình làm rất cẩn thận, thẻ gọi điện thoại kia đã phá hủy, hơn nữa họ cũng không có gặp qua mình, vẫn luôn liên lạc bằng điện thoại. Không thể có chứng cớ nào có thể chỉ hướng về mình.
Hàn Thi Dư, cô phải tỉnh táo, ngàn vạn lần không được tự phá hỏng chuyện của mình.
Không ngừng trong lòng an ủi, cảm xúc của Hàn Thi Dư từ từ bình phục lại. Cô nhanh chóng chạy về phía nhà để xe, khởi động xe đuổi theo xe của Hàn Trạch Vũ.
Quán trà Tú Ngọc.
Ngồi ở trên chiếc ghế dài gần cửa sổ lầu hai, Giang Lâm Chính lo lắng chờ đợi.
Từ lần trước nói chuyện điện thoại xog cho tới bây giờ, trong lòng anh vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Tại sao Tiếu Tiếu lại ở bệnh viện? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Hay là bởi vì lần trước việc bàn tay xấu xa đó hại cô rồi hả? Nếu quả thật như suy đoán của chính mình, thì cái tên độc thủ núp ở Hàn vườn, thì tình cảnh bây giờ của Lãnh Tiếu Tiếu là vô cùng nguy hiểm.
Nghi vấn liên tiếp cùng lo lắng ở trong lòng anh bành trướng đan xen, anh quả thật đứng ngồi không yên.
“Giang Lam, rốt cuộc tra được những thứ gì? Người chỉ đạo phía sau là ai?”. Âm thanh của Hàn Trạch Vũ quay đầu lại.
Giang Lâm quay đầu lại, thấy đầu Hàn Trạch Vũ đầy mồ hôi, nói chuyện cũng có chút thở gấp.
“Hàn Trạch Vũ, anh làm sao vậy?”
“Không có việc gì, bị kẹt xe, tôi có chút nóng lòng, một đường chạy tới đây”. Hàn Trạch Vũ ngồi đối diện với Giang Lâm, anh bưng cốc trà uống một hơi cạn sạch.
“Cũng không cần gấp như vậy. anh uống chậm một chút. Tiếu Tiếu rốt cuộc thế nào? Tại sao cô ấy lại ở bệnh viện?”
Nghe được câu hỏi của Giang Lâm, Hàn Trạch Vũ chần chừ một chút, anh để cốc trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về Giang Lâm, im lặng một hồi mới mở miệng.
“Cô ấy bị thương?”
“Tại sao lại bị thương? Nhất định cùng với việc lần trước có liên quan, có đúng không? Tôi biết ngay, người uy hiếp được an toàn của cô ấy căn bản là ở bên cạnh anh”. Giang Lâm Nhất nghe được tin Lãnh Tiếu Tiếu lại bị thương, dưới tình thế cấp bách, lấy suy đoán của chính mình nói ra.
“Anh nói cái gì? Có ý gì vậy? cái gì người uy hiếp sự an toàn của cô ấy ở bên cạnh tôi? Anh rốt cuộc tra được cái gì? Anh nói mau!”
Lời nói của Giang Lâm khiến Hàn Trạch Vũ hết sức khiếp sợ. Anh theo bản năng nghĩ tới mẹ mình.
“Tôi hỏi anh, chuyện ban đầu Tiếu Tiếu cứu giúp huyện, trừ anh tự mình biết ở ngoài ra, bên cạnh anh còn có ai biết chuyện này?”
“Anh hỏi cái này là có ý gì? Anh rốt cuộc tra được cái gì?”.
Hàn Trạch Vũ nghe được lời nói của Giang Lâm, nghĩ tới ngày đó mẹ đi bệnh viện biết được chuyện của Lãnh Tiếu Tiếu, nếu nói trừ mình ra, bên cạnh mình biết chuyện Lãnh Tiếu Tiếu cứu giúp huyện, vậy cũng chỉ có mẹ.
“Lúc chỗ hai người bắt cóc kia tử vong tại chỗ, nhưng hiện trường để lại một máy điện thoại di động. Chúng tôi phục hồi dữ liệu, từ mặt này lấy được mấy số điện thoại khả nghi. Trải qua điều tra, trong đó có một ký giả. Chúng ta đối với anh ta tiến hành bí mật điều tra, phát hiện trong tài khoản của anh ta có một khoản tiền không rõ được chuyển, tôi mất rất nhiều tâm tư đi thăm dò số tiền kia, anh biết cuối cùng số tiền kia từ đâu ra không?”
“Nơi nào?”. Hàn Trạch Vũ nhăn mày lại, anh mơ hô trong lòng như đã biết đáp án.
“Hàn thị? Mặc dù làm hết sức bí mật, nhưng vẫn có dấu vết lưu lại”. Giang Lâm Chính nhìn ánh mắt của Hàn Trạch Vũ, trong âm thanh có trách móc.
“Đây là sự thật sao?”. Mặc dù đoán được là đáp án này, nhưng anh không muốn tin vào sự thật này.
Cái này đồng nghĩa tự nói với mình, người tổn thương Tiếu Tiếu, rất có thể là người thân nhất bên cạnh mình. Như vậy anh phải làm thế nào? Đại Nghĩa Diệt Thân sao?
“Hàn Trạch Vũ, tôi biết rõ anh không muốn tin, nhưng sự thật chính là người muốn đưa Tiếu Tiếu vào chỗ chết. Cho nên, nếu như anh thật sự yêu Tiếu Tiếu, xin anh phối hợp với sự điều tra của chúng tôi”. Nhìn phản ứng của Hàn Trạch Vũ, sắc mặt Giang Lam biển đổi, giọng nói có chút cứng rắn.
“Thật xin lỗi, Giang Lâm, tôi không phải ý này, tôi sẽ phối hợp. Tôi cũng sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn thương Tiếu Tiếu”. Nghe được giọng Giang Lâm không vui, Hàn Trạch Vũ kiên định nhìn Giang Lâm.
Lúc thấy Lãnh Tiếu Tiếu nằm trong vũng máu, anh liền hiểu rõ, cô đã sớm dung hợp vào trong sinh mệnh mình, huyết mạch thông đồng.
Coi như vận mệnh trêu cợt để bọn họ không thể ở chung một chỗ, nhưng cả đời anh sẽ yên lặng bảo vệ cô, nhìn cô hạnh phúc, quyết không để bất kì ai tổn thương cô, bao gồm mình.
“Được, hi vọng anh có thể làm được. Còn nữa, về lúc vụ bê bối của Hàn thị, hình như cũng có quan hệ tới chuyện này, mà người phóng viên kia chính là nhân vật mấu chốt”.
“Ý của anh là hai chuyện này cùng một người làm?”
Hàn Trạch Vũ đột nhiên nhớ lúc để Tiếu Lãng đi điều tra sự việc kia, những đến cuối cùng chưa có đầu mối, chỉ biết đối phương là phụ nữ.
Phụ nữ?
“Tôi chỉ nói là có thể thôi, coi như không phải cùng một người, cũng sẽ có mối liên hệ nào đó”. Giang Lâm có kinh nghiệm phá án nhiều năm như vậy, trực giác của anh cảm thấy cả sự việc này không có nhìn đơn giản từ bề ngoài như vậy.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tận lực phối hợp với anh, có vấn đề gì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi”.
“Được, cám ơn anh, Hàn Trạch Vũ, có thể đưa tôi đi thăm Tiếu Tiếu một chút được không?”
Mặc dù lần này tới là để phá án là chính, nhưng, tâm tình muốn gặp Tiếu Tiếu cũng khẩn cấp.
Hàn Trạch Vũ có chút phức tạp nhìn mắt Giang Lâm, chậm rãi gật đầu một cái.
“Được”.
Hai người sau khi rời đi, phía sau một chậu cây, một người phụ nữ cũng vội vàng đứng dậy, nhanh rời đi. Thương tổn một chút.