Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 55




Ngón tay thon dài ấn điện thoại nội bộ, “Thư ký Dương, mang cho tôi một tách cà phê.”

Đợi hai giây không có tiếng trả lời, Mạc Hoành ngẩng đầu, bên ngoài tấm kính ngăn cách không một bóng người chìm trong sắc đen ảm đạm, nghiêng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, 10h15’.

Mệt mỏi dựa lưng vào ghế, trong văn phòng tất cả ngọn đèn được bật sáng choang, thứ ánh sáng trắng bạc chiếu lên khuôn mặt anh càng tôn lên sự nhợt nhạt, chậm rãi vươn tay, úp lòng bàn tay lên trán che khuất mi mắt.

“Loạt xoạt”, tài liệu trên bàn bị quăng hết ra, âm thanh rơi dồn dập xuống bên cạnh, ngổn ngang đầy sàn.

Bàn tay phủ lên mắt không hề nhúc nhích, tay kia buông trên bàn nắm thành quyền hơi hơi run rẩy.

Một cơn đau nhức vọt lên lồng ngực, hô hấp trở nên đứt quãng chật vật.

“Sao anh lại ở đây?”

“Hỏi anh đó! Sao sắc mặt lại trắng bệch thế này? Không khỏe à?”

“Tôi đang hỏi anh, đừng có giả ngơ với tôi.”



“Tìm anh sao lại khó đến thế nhỉ.”

“Di động cũng không mở.”

“Này, em đang nói với anh đó, đừng có giả ngơ với em.”

Cơ thể Mạc Hoành bỗng cứng đờ, tay từ từ dịch xuống, đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Lạc Trăn vươn tay sờ trán anh.

Mạc Hoành giật mình, ngăn bàn tay ấy lại, đứng dậy cầm áo khoác treo trên ghế, đi ra ngoài.

Lạc Trăn sững sờ, cất bước chạy theo anh.

“Mạc Hoành.”

“Buông ra.”

“Không buông, Mạc Mạc, em sai rồi vẫn không được sao? Anh đừng tức giận, anh mà giận em lại đau lòng, rất đau.”

“Buông ra.”

“Không buông.”

“Em rốt cuộc có buông hay không?” Thanh âm lạnh buốt đến tận xương tủy.

“Mạc Hoành, anh đừng ồn ào với em nữa có được không, em vừa xuống máy bay, thật sự rất mệt, rất mệt.”

“Em có thể không quay lại.” Giọng nói lần này càng lạnh lùng hơn.

“Em biết anh muốn đả kích chuyện này mà, anh đúng là nhỏ mọn, em liều mạng chạy về mà anh vẫn phải tỏ ra như thế sao.” Lạc Trăn siết cánh tay, khẽ lên tiếng, “Mạc Hoành, chúng ta huề nhau đi, đừng giận dỗi nữa, được không?”

“Anh xem anh ấy, tính tình không tốt, lại hay giận dỗi nữa chứ, tính cách lại tệ, nhân duyên cũng kém, ăn cái gì cũng hay bắt bẻ, nói chuyện thì chẳng lọt tai, lại lười biếng, động một tí là giở mặt, anh nói xem, trừ em ra, ai có thể —-”

“Buông ra!” Mạc Hoành dùng sức tách bàn tay ấy ra.

“Đấy, đã nói anh động một tí là giở mặt ngay mà.” Có chết cũng không buông, cười buồn dán mặt lên tấm lưng hơi run rẩy ấy, “ Được rồi được rồi, đều là em sai, anh là tốt nhất —- đừng kéo nữa, đau!”

“Em còn trở về làm gì?”

Lạc Trăn ngẩn người, khe khẽ mỉm cười, “Bởi vì, em rất nhớ anh, muốn nhìn thấy anh, nhớ anh nhớ muốn chết.”

“…”

“Haizz.” Lạc Trăn thở dài, “Nhớ anh đến nỗi hại em gánh tận hai môn trắc nghiệm.”

“…”

Mạc Hoành đi về phòng.

“Tôi đưa em về nhà.”

“Không cần đâu, quên chưa nói với anh, lần này em trở về là để lén lút gặp tình lang, nếu để mẹ em biết, không mắng chết em không xong.”

Lạc Trăn phóng khoáng dạo một vòng trong phòng của Mạc Hoành, “Lần trước chưa xem kỹ, chậc, lụn bại quá thanh niên ạ, phòng này đẹp thật đấy.”

“Cũng tạm.” Mạc Hoành đáp một tiếng, lại hỏi, “Em thật sự không định về nhà sao?”

“Không, Mạc Hoành, em muốn đi tắm.”

Mạc Hoành bất đắc dĩ đành thở dài, “Anh đi đặt nước.”

Lạc Trăn không kìm được bèn nhếch khóe miệng, cảm giác này dường như đã quay trở lại như trước kia, khiến cô có phần hoan hỉ.

Trong phòng tắm phủ đầy hơi nước mông lung, Lạc Trăn ngâm mình trong bồn tắm ngập bọt bong bóng, ngân nga giai điệu mơ hồ.

“Lạc Trăn.” Có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Lạc Trăn giật mình, “Á, sao vậy?”

“Trong túi của em không có đồ ngủ.”

Lạc Trăn nhíu mày, “Sao có thể như thế được, anh thử tìm lại xem, em nhớ có mang theo mà.”

Người ngoài cửa hình như ho hai tiếng, “Anh chỉ tìm thấy… nội y của em thôi, anh để ở cửa, em tự mang vào nhé.”

“Này này anh đừng đi, giúp em mang vào đây.”

Người ngoài cửa im lặng năm giây.

Mạc Hoành đẩy cửa bước vào, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Lạc Trăn hơi nghi hoặc, dường như đang suy nghĩ, “Mạc Hoành, chúng mình hẹn hò ba năm, trừ việc dắt tay nhau, thỉnh thoảng hôn nhau nữa, đã từng trải qua những việc khác chưa?”

“Cái gì?” Mạc Hoành trừng mắt nhìn cô, sau đó, im lặng.

“Này, này, anh lại đây, hôn em.”

Mạc Hoành nhíu mày, đặt đồ đạc xuống, xoay người đi.

“Anh có hôn hay không!”

Mạc Hoành dừng bước.

“Đồ nhát gan.”

“Lạc Trăn.” Mạc hoành quay người lại, “Lạc Trăn, anh rất nhớ em, nhớ em tưởng chừng như ngừng thở. Nghĩ rằng nếu em không trở lại anh biết phải làm sao? Nghĩ rằng nếu em không quấn quýt lấy anh như hiện tại thì anh biết phải làm thế nào?” Mỗi câu Mạc Hoành thốt ra, bước chân càng gần hơn.

Lạc Trăn nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.

Mạc Hoành đứng bên bồn tắm, nhìn từ trên cao xuống, chầm chậm đưa tay nâng một lọn tóc còn hơi ẩm ướt, lướt qua lòng bàn tay.

“Lạc Trăn, anh là đồ nhát gan.” Giọng nói của anh bỗng khẽ khàng, rất nhẹ rất dịu dàng, “Anh là đồ nhát gan, cho nên hiện tại, dù anh có chết, anh cũng phải kéo em theo bên mình.”