Đêm Nay Rời Cảng

Chương 52: Giãy giụa cầu sinh




Giày da nện trên nền bê tông, cộp cộp cộp cộp, là bùa đòi mạng lạnh lùng trong đêm mưa tiến tới gần.

Đơn giản chỉ là cô đang ở trong một khu nhà cao cấp rộng ba ngàn mét —— mặc sức tưởng tượng khả năng có một lối thoát khỏi khu tạm giam vắng vẻ không người tại Hongkong dưới ảnh hưởng của văn hóa Đông – Tây và chính trị, tất cả hợp lại tạo ra một thế giới, cô hóa thân thành một chính trị gia bụng mỡ chảy xệ hào quang quanh đầu.

Bao nhiêu phù phiếm quanh mình, cũng không bằng co ro trên chiếc giường nhỏ ngủ hết một đêm này.

Vậy mà song cửa sắt phân cắt tạo nên một cái bóng không trọn vẹn của anh, một thân Tây trang màu đen vừa vặn, tóc ngắn chải chuốt gọn gàng, lại còn phối hợp với một khuôn mặt không thể bắt bẻ, cách khoảng năm mét, tay phải đút trong túi quần, chân mày nhíu chặt, làm một nghiên cứu sâu sắc đối với Ôn Ngọc đang nửa nằm bên trong phòng giam. Tiếp đó, rất có thể sẽ viết thành luận văn tám ngàn chữ, nộp lên cho lão giáo sư đại học Khoa học Xã hội hệ Trung văn.

“Bàn về một người phụ nữ hỉ nộ vô thường”, buồn cười nhất là ký tên Lục Hiển, dốt đặc cán mai ở cuối trang giấy.

Càng khó hiểu càng phải nghiên cứu sâu, anh lập chí muốn đọc hiểu cô.

Viên cảnh sát trực gạt chốt mở xuống, kéo cánh cửa trượt ra, anh tiến vào đó, một thân mang theo mùi nước hoa, rượu, thuốc lá, kéo tay cô, "Ở phòng giam đã chán chưa? Bây giờ về nhà với anh."

Ôn Ngọc xoay người, liếc nhìn anh, quan sát từ trên xuống dưới, giễu cợt, "Anh tuấn tiêu sái, quan cốt Tử Tử (1), xem ra hôm nay Lục tiên sinh rất viên mãn rồi, quên chưa chúc anh và Thích Mỹ Trân, sớm sinh quý tử, bách niên hảo hợp."

(1) Tác giả có lời muốn nói (chú thích): quan cốt Tử Tử, đại khái ý tứ chính là anh tuấn nho nhã phong cách siêu nhiên, có dáng vẻ soái ca.

Ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trống không, ánh mắt lại rơi vào trong đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Lục Hiển lần nữa, "Tôi nhớ cũng là ở đồn cảnh sát, anh rót cho tôi ly trà nói xin lỗi, tôi chúc anh, ừm, một nhà Phú Quý. Tôi rất tò mò, vì sao Lục tiên sinh anh lại không đâm chết tôi?"

Lục Hiển đáp, "Bởi vì anh thích em, muốn bắt em về nhà nuôi ở dưới tầng hầm."

Nụ cười của Ôn Ngọc thê lương, hơn nữa có thể là bị đèn huỳnh quang nhợt nhạt nhuộm thành cái vẻ thê lương không mang theo huyết sắc, cô khẽ thở dài, nói cho chính mình nghe, "Sớm biết như thế, tôi tuyệt không đến gần sân thượng nửa bước."

Điện áp không ổn định, đèn chập chờn, hình như cũng ở đây cười nhạo cô thấp hèn.

Còn kẻ quyền thế Lục tới để mang cô đi, kéo cô một cái, "Có lời gì về nhà bàn lại, em đã gặp người nào tâm sự trong phòng giam hả?"

Cô tựa vào anh, cười cười nói: "Thế nào? Lục tiên sinh cũng biết sợ ư?"

Lục Hiển vịn cô, cảm khái, "Không sợ ngồi tù, chỉ sợ một mình em thôi."

Hành lang rất dài, anh dắt tay của cô, dường như phải đi mất cả một đêm.

Cuối lối đi, luật sư Quang đã làm xong thủ tục, chỉ chờ ký tên.

Nhưng Lục Hiển bước trước cô một bước, ký xác nhận trên trang giấy một quyển sổ lớn, rồng bay phượng múa hai chữ “Lục Hiển”, dừng ở cột tên người giám hộ.

Còn có chuyện gì làm xong rồi đang chờ đợi vẻ mặt kinh ngạc của cô, xin đưa ra nốt.

"Từ khi nào anh lại trở thành người giám hộ của tôi hả?"

Lục Hiển nắm chặt tay của cô, trước một bước ở phía trước, nhưng không quay đầu lại nói: "Không phải em cũng đoán được anh đã dùng bao nhiêu tiền để mua em từ trong tay cha mẹ em rồi chứ."

Suốt dọc đường trên xe là áp suất thấp, hai người nghẹn một cơn tức ở ngực của mình, luật sư Quang ngồi ghế trước, nơm nớp lo sợ không dám nói nhiều, chỉ mong chờ tài xế nhấn mạnh cần ga, nhanh về tới nơi.

Ba giờ sáng, Vưu Mỹ Hiền và Ôn Nghiên cả ngày vô sự đã sớm đi ngủ rồi, không có một bóng người trong phòng khách, Ôn Ngọc bị anh kéo một mạch, cuối cùng bị quăng lên trên ghế sofa da màu nâu đỏ.

Lục Hiển cởi áo ra, kéo lỏng cà vạt xuống, vốn là cử chỉ tiện tay khi đã mất sạch kiên nhẫn, xứng với khuôn mặt anh tuấn tuấn lãng, thân thể thần Mặt trời, song vẫn có thể mê người như thế, khiến người ta muốn phạm tội. Nghe luật sư Quang báo lại, "Đã gặp người bị hại, cũng đàm phán được với cảnh sát rồi, Ôn tiểu thư là vị thành niên, sẽ không lập hồ sơ phạm tội."

"Cô ấy còn nhỏ, không thể lưu lại vết nhơ." Lòng anh buồn bực, bắt được một hộp thuốc, rút ra một điếu rồi lại ném đi, phiền muộn khó chịu không ngớt, gần như muốn nổ tung.

Luật sư Quang gật đầu, "Tôi hiểu, nhất định làm xong."

Ôn Ngọc cũng đang ở một bên không nhịn được bèn cười ra tiếng, một loại mỉa mai sắc nhọn lạnh lẽo, miệng lưỡi nhắm thẳng vào lòng anh. "Không lưu lại vết nhơ? Anh thuyết giảng những lời này, chẳng phải quá buồn cười rồi sao. Dưới dàn dựng tỉ mỉ của anh trên lưng tôi đã gánh cái tội danh mưu sát cấp một rồi, trừ phi chạy trốn tới Panama, nếu không dù có tới tận Âu Á Bắc Mĩ thì vẫn là những nơi có ký hiệp ước dẫn độ tội phạm, dù có ở chân trời góc biển cũng sẽ bị bắt về nhận tội đi tù. Tôi giải thích như vậy, anh vừa ý rồi chứ?"

"Không sai, anh vừa ý! Em cầm ba mươi ngàn bảng lên máy bay định sang Anh dưới dạng du lịch ngắn hạn sao? Chẳng lẽ có người nào ở Luân Đôn chờ em sao? Nếu không, em bỏ trốn đến Anh định bụng để bọn người nước ngoài vấy bẩn hay là định làm gái chuyên nghiệp?" Được lắm, quyết định rất đúng thời điểm, không nói ra rõ ràng, trong lòng cũng buồn bực tới mức hít thở không thông. "Có tiền không tiêu, có cuộc sống tốt đẹp lại không muốn hưởng, Ôn Ngọc, có phải dây thần kinh nào của em bị chập mạch rồi không?"

Đột nhiên Ôn Ngọc đứng lên, ý chí chiến đấu sục sôi, "Anh cũng biết dùng cái chữ “trốn” này, nếu ăn ngon mặc tốt thì tôi cần gì phải chạy trốn. Nếu không phải anh dùng tôi làm kỹ nữ giá rẻ, ngày đêm càng không ngừng hành hạ, thì tôi sẽ chọn con đường này sao? Tốt hơn là anh nên hỏi chính mình một chút, đã thần kinh phạm phải bao nhiêu tội xấu xa đê tiện rồi."

Lục Hiển đứng dậy theo, một gian phòng khách trừ đi xà nhà coi như anh cao nhất, hạc đứng trong bầy gà, bất ngờ chói mắt.

"Em mắc chứng mất trí nhớ à? Anh vẫn chưa đủ tốt đối với em sao? Em nói đi thì đi nói ở thì ở, trên đời chỉ anh mới có thể nhịn được em thôi."

"Lục tiên sinh một bó tuổi trí nhớ không tốt, không cần gấp gáp, tôi đếm giúp anh." Hai tay Ôn Ngọc khoanh trước ngực, ngẩng đầu, thân thể nho nhỏ hoàn toàn bị bao trùm trong cái bóng của Lục Hiển, nhưng dường như có lực lượng vô cùng vô tận chống đỡ cho cô, sống lưng thẳng tắp, "Anh hút hít, cưỡng gian tôi, đẩy một cái mạng người lên lưng tôi, dồn mẹ và chị gái tôi vào đường cùng, bây giờ còn muốn giam cầm tôi, biến tôi thành tình nhân của anh? Đồ cặn bã —— anh có từng nghĩ tới không, nếu như Tần Tử Sơn thành công, nếu như anh muốn giết tôi trút hận thì sẽ ra sao?"

Sau đó lại một mình thở dài, "Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần giữ im lặng trước mặt cái kẻ mặt người dạ thú nữa."

Lục Hiển vỗ trán, nhức đầu, uống một hớp trà hạ hoả. Anh cũng không có sở trường gây gổ, nhất là đối với phụ nữ, anh không có tự tin thuyết phục cô.

"Anh làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì muốn em ở lại. . . . . . . . . . . ."

"Thật vĩ đại."

"Em chỉ cần học cho giỏi, có chuyện cô ta sẽ gánh thay cho em, như vậy không tốt sao?"

"Giúp tôi cảm ơn Lục phu nhân cho tốt."

"Câm mẹ nó miệng!" Thình lình quát lên, chén sứ bị quăng tới khay trà bằng thủy tinh, “choang” một tiếng rồi chia năm xẻ bảy, "Phải, tôi là kẻ cặn bã, tốt nhất hai bàn tay trắng phơi thây đầu đường. Tôi sinh ra đã cặn bã cả mấy chục năm rồi, không cần lúc nào em cũng phải nhắc nhở."

Ôn Ngọc bị cái âm thanh này làm cho sợ phải lui về phía sau, dựa lưng vào ghế sofa ngắn động tác chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn.

Một tay Lục Hiển kéo cô tới bên cạnh, tay cầm cánh tay cô nắm chặt, sức lực rất mạnh gần như muốn bóp nát cô.

Anh nói: "Ôn Ngọc, hết cách rồi, em không có lựa chọn khác. Có trách thì trách em đã ở sân thượng đó mở miệng nói câu nói đầu tiên với anh."

Anh một mực tin tưởng chắc chắn, không buông tay.

Nhưng Ôn Ngọc vẫn đáp trả anh như cũ, bình tĩnh nói: "Không biết, tôi sẽ không yếu đuối như vậy mãi mãi, một ngày nào đó anh sẽ không còn cách nào tiếp tục khống chế tôi nữa. Đến lúc ấy tôi cao chạy xa bay, rồi sống cuộc sống của tôi, chờ tôi gả một vị Đại Luật Sư, con cái đều trưởng thành, sẽ tới nhà giam thăm anh. Anh nhớ đừng vội chết sớm, nếu không, kịch một vai thật chán lắm."

"Em cứ mơ đi!" Anh đè cô lại ở trên ghế sofa, Ôn Ngọc dùng hết toàn lực giãy giụa, cắn một hớp lên hổ khẩu* tay phải anh, đang ngậm cắn chợt cảm thấy miệng đầy máu, hình như mùi vị gỉ sắt rỉ ra, dĩ nhiên, tất thảy đều từ anh mà ra.

* Hổ khẩu: chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.

Cô nhướng mày, khóe môi nhuộm máu hơi nhếch lên, rất lớn mật khiêu khích Lục Hiển, "Không phải mỗi một lần anh đều có thể đắc ý, anh chờ xem, năm nay tôi mới mười bảy, chắc chắn dư sức sống lâu hơn anh."

"Được lắm, được lắm." Giận dữ xâm chiếm ý nghĩ, có phải anh nên cảm thấy may mắn, rằng cô gái phản nghịch trước mắt này không phải là con gái ruột của anh, nếu không bốn mươi tuổi cũng sẽ bị làm cho tức chết, "Tìm chết? Thành toàn cho em." Rút dây lưng mảnh ở eo của cô ra, bẻ quặt cánh tay cô lại, trói tay ra sau lưng.

Tiếp theo còn có thể thế nào, vẫn là cái kiểu giải quyết bạo lực cũ.

Mắt Ôn Ngọc lộ ra sự khinh bỉ, "Khi dễ phụ nữ khiến anh tràn đầy cảm giác thành tựu sao?"

Lục Hiển đã bắt đầu xé áo sơ mi của cô, "Không có hứng thú với những người khác, duy chỉ có khi dễ em khiến anh đặc biệt hưng phấn thôi."

"Cầm thú."

"Cám ơn em khen tặng." Ngẩng đầu nhìn, luật sư Quang ở góc phòng đi cũng không được ở lại cũng không xong, nhìn toàn bộ chuyện nhà ông chủ, mặt trắng bệch, chân nhũn ra, cho tới khi Lục Hiển nói, "Còn không đi?" Anh ta hận không thể chạy khỏi đó bằng tốc độ ánh sáng.

Trong phòng khách mỗi một ngọn đèn đều sáng choang, chiếu thẳng lên cô nhếch nhác và không cam chịu. Lần này trực tiếp hơn, anh mang theo tức giận, vén váy đồng phục học sinh màu đen lên, vạch quần lót thật mỏng che giấu ra để ngón tay thô ráp thuận tiện thăm dò thân thể khít chặt của cô, trằn trọc dính dấp, cô dần bị ép tới mức thở dốc, tiếng ngâm mềm mại, là thuốc kích thích cực mạnh, ăn hết Long Tinh Hổ Mãnh, trong nháy mắt trỗi dậy.

Quần Tây vừa mềm mại vừa rộng rãi, vải dệt bị dục niệm chống lên phô bày mập mờ, theo động tác của anh, như có như không đỉnh bắp đùi cô.

Ghé sát tới hôn khóe miệng cô, môi nóng rực men theo khuôn mặt hướng ra ngoài, đầu lưỡi trơn trợt dán vào viền tai, giọng của anh trầm thấp khàn khàn, không phải là không hấp dẫn, tiếp tục cắn nhẹ nhàng, thì thầm, "Chỉ có lúc này em mới ngoan nhất nghe lời nhất."

"Chẳng qua anh cũng chỉ biết dùng cái loại phương thức này hành hạ tôi mà thôi." Trong mắt cô đã ngấn lệ, nhìn anh xuyên qua tầng sương mờ ảo trong suốt, không hề chân thật.

Anh lau nước mắt cô, "Bởi vì anh lưu luyến si mê em nên mới không quản được mình, Ôn Ngọc, em có ma lực."

"Tôi có độc."

"Anh bách độc bất xâm."

Ôn Ngọc đành phải thỏa hiệp, nhắm hai mắt cầu xin anh, "Ít nhất. . . . . . . . . . . . Ít nhất không nên ở chỗ này. . . . . . . . . . . ."

Lục Hiển t*ng trùng lên não, trong mắt chỉ có ngọc thể nằm mềm nhũn hấp dẫn trí mạng mà thôi, mất đi năng lực suy xét, "Tại sao không? Anh muốn làm chuyện yêu với em ở từng chỗ một."

"Anh có bệnh à, nếu mẹ tôi ra ngoài thì làm thế nào?"

Anh tự tay vuốt lên gò má đỏ bừng của cô, cười nói: "Tiểu A Ngọc của anh mặt mỏng, xấu hổ sao? Em theo anh lên giường, quang minh chính đại, ai dám lắm mồm?"

Giữa lúc nói chuyện đã ôm lấy cô, tay phải vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng ôm ngang lưng cô, Ôn Ngọc nặng 105 pound*, toàn bộ do tay trái của anh đỡ lấy, tuy nhiên không có vẻ gì là cố hết sức, đổi thành một bao cát, 50 pound* cũng không muốn nói tới.

* 1 pound = 0,454 kg (105 pound = 47,67 kg; 50 pound = 22,7 kg).

♂♂♂♂♂♂♂♂♂♂♂♂

Lục Hiển đáp, "Bởi vì anh thích em, muốn bắt em về nhà nuôi ở tầng hầm." —— hắc hắc, a Tam, biết là tôi nói cái gì rồi chứ. . .

Vốn là đối thoại còn có câu này, bị tôi xóa, bởi vì cảm thấy quá cặn bã. . .

"Anh có bệnh à, nếu mẹ tôi ra ngoài thì làm thế nào?"

Anh thuận miệng nhận, "Vậy hãy để cho họ xem."

Hoặc là nói "Vậy thì muốn mời họ tham gia"

╮(╯▽╰)╭, cho nên nói tôi biến thái (NTL: tác giả “tự thú” chăng?)

Cũng không phải tôi thiết tha gì tra nam*, là tôi không tin trên đời có sinh vật đàn ông tốt.

* Tra nam: đàn ông cặn bã.