Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 5: 5: Triệu Tứ Lang Dùng Sính Lễ Ngài Đưa Tới Mua Hai Mươi Ca Kỹ!





Chợt có giọng nói vang lên, người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy tiếng: "Ta trả ba trăm lượng vàng mua bọn họ!"
Tiếng xôn xao vang lên khắp nơi như muốn lật tung cả nóc nhà, tú bà kích động siết chặt khăn tay, đám người tự động tản ra chừa một lối đi, chỉ thấy một thanh niên vận thanh y, tay giấu trong tay áo rộng, ý cười tràn đầy trong đáy mắt, đi theo bên người là một thư đồng trắng trẻo.
Ngừng lại ở bên dưới đài, cách Trịnh viên ngoại ba bước, Triệu Bạch Ngư nghiêng đầu: "Hửm?"
Nghiên Băng trách cứ: "Sao không tiếp đãi lão gia nhà ta?"
Hộ vệ trong lầu lập tức cúi người gật đầu dọn ghế Thái sư tới, còn đem thêm trà ngon, vô cùng cung kính mời Triệu Bạch Ngư ngồi xuống thưởng trà.

Tú bà cười tươi đến mức mặt đầy nếp nhăn, hỏi trước tên họ, sau lại nói lời hoa mỹ, xác nhận có thật là ra giá ba trăm lượng vàng hay không, lấy được câu trả lời chắc nịch liền cao giọng tuyên bố Triệu Bạch Ngư ra giá cao nhất, các cô nương đều thuộc về y hết.
Vừa nói xong, Trịnh viên ngoại đã ra vẻ kiêu ngạo nói: "Mẹ nó nhìn rõ rồi nói, lấy ba nén nhang làm hạn định, trong thời hạn người trả giá cao thì được, nếu như ta nhớ không lầm, lúc hương cháy hết, vị Triệu lão gia này mới đến đúng chứ?"
Tú bà thấy vậy, mặt lộ vẻ khó xử.
Tuỳ tùng của Trịnh viên ngoại tiếng lên hai bước uy hiếp: "Cố ý bắt nạt lão gia nhà ta thế đơn lực bạc sao?" Vẻ mặt hung thần sát ác khiến người ta cực kì sợ hãi.
Quyền quý ỷ thế hiếp đáp người khác nhất Kinh đô này lại hô hào người ta bắt nạt bọn họ, đúng là đổi trắng thay đen.

Nhưng tú bà không dám nói gì, vội vàng cười nịnh, nàng không biết thân phận của Triệu lão gia, nghĩ chắc là thương nhân phú hộ gì đó mới tới Kinh đô, nhất định không thể so với cháu trai của Hoàng quý phi!
Chỉ do dự một chút thôi, tú bà nhanh chóng quyết định tuyên bố tất cả cô nương thuộc về Trịnh viên ngoại.
Trịnh Hữu bắt chéo chân, liếc nhìn Triệu Bạch Ngư, "Có vài kẻ cho rằng áp trục ra sân, đi về phía trước ngồi xuống là có thể cướp hết đầu ngọn gió.

Như mọi người đã biết, khắp nơi đâu đâu cũng cần có quy tắc ứng xử đúng mực, nhất là dưới chân Thiên tử! Xóm làng chơi tuy là địa phương hạ cửu lưu, nhưng hạ cửu lưu cũng có quy tắc của hạ cửu lưu, ngươi có chơi cũng phải theo quy củ mà chơi! Dù là ở đâu, dù ngươi có quyền có tiền đến đâu thì cũng phải tuân theo quy củ!"
Triệu Bạch Ngư búi tóc cao dùng dây lụa màu xanh cột lại, phần dây còn dư rũ xuống sau lưng, ăn mặc đơn giản, nhẹ nhàng khoan khoái, chính là cảnh đẹp ý vui.

Lúc này y nghiêng mặt, đường nét gọn gàng, nước da trắng nõn, trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, môi cong lên, tản ra khí chất vô cùng ôn hòa lương thiện.
"Nói hay! Không có quy tắc không đủ tiêu chuẩn, ta rất tán thành quan điểm của huynh đài, xin hãy tiếp tục giữ vững.

Có điều những người này ta vẫn phải đưa đi."
Trịnh Hữu sầm mặt xuống.
Triệu Bạch Ngư: "Nghiên Băng."
Nghiên Băng tiến lên, giơ cao lư hương: "Xin chư vị nhìn cho kỹ —— "
Mọi người ngước cổ lên nhìn.

"Đã thấy rõ chưa? Ba nén nhang còn chưa cháy hết, vẫn còn đến hai phân đây này."
Cổ đại ba phân bằng một xăng-ti-mét, hai phân dài bao nhiêu cũng không biết nữa.
"Trịnh lão gia, ngài nhìn thấy chưa? Lão gia chúng ta đề phòng ngài thế này nên lúc vào cửa kêu giá đã dặn ta bẻ gãy hương, cho nên vẫn còn trong thời hạn, ngài có phục hay không? Còn bảo là không có quy củ?"
Trong ánh mắt xem thường của Trịnh Hữu hiện lên tia máu, khi mọi người run sợ trong lòng, cho rằng gã sắp nổi giận rồi thì đột nhiên lại vỗ tay cười to: "Trịnh Hữu ta cầm được buông cũng được, bình sinh coi trọng nhất là quy tắc trò chơi! Mấy cô gái thôi mà, nhường cho ngươi nào có ngại gì!"
Triệu Bạch Ngư gật đầu: "Đa tạ nhường nhịn."
Ca nữ bình thường chẳng qua là tiền thưởng mà thôi, người quan trọng nhất là danh kỹ Kinh đô Lý Ý Như cơ mà.

Nàng được đẩy lên đài, mới đầu còn có người nối nhau kêu giá, năm trăm lượng vẫn lác đác vài người, đến ngàn lượng thì chỉ còn lại Trịnh Hữu và Triệu Bạch Ngư đối đầu.
Ba ngàn lượng vàng, trong sân không còn tiếng động.
Sắc mặt Trịnh Hữu tái mét, dùng ba ngàn lượng mua một kỹ nữ thật là hoang đường, nếu như không phải có đại nhân vật muốn có được —— đêm nay không thu hoạch được gì quả thật không cam lòng.
Trái phải ghé tai gã tận lực khuyên giải, một là không mang đủ tiền tới, hai là không đáng giá, ba cũng là sợ gián quan tố cáo hành vi ph óng đãng của gã, liên lụy đến Trịnh quốc công phủ, Hoàng quý phi và Tần vương, bình thường Hoàng quý phi cùng Tần vương cũng đã chi tiêu vô độ, phô trương lãng phí, sớm có gián quan ngứa ngáy con mắt, lúc này đây càng không thể để bị nắm thóp.
Tuy đạo lý là như vậy, nhưng Trịnh Hữu nuốt không trôi khẩu khí này, trừng mắt nhìn Triệu Bạch Ngư, mặt mũi không nén được tức giận, nhất thời nổi sát tâm, người trong Kinh đô có ai mà gã không biết mặt? Tên họ Triệu này trẻ như vậy, có lẽ chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi, có chết cũng không dấy nổi sóng gió.
Trịnh Hữu không muốn phá hư quy củ cuộc chơi này, nhưng tại chỗ ai ai cũng nhìn chằm chằm gã, nếu như đêm nay gã đấu thua tiểu tử vắt mũi chưa sạch này, ngày mai Kinh đô sẽ nhìn gã bằng ánh mắt gì? Đám nhà quyền quý còn có thể vì gã sai đâu đánh đó không?
Đừng chỉ coi hắn là một kẻ phá của bị xem thường, cả ngày chỉ biết ăn uống, chơi gái, đánh cược, cả Kinh đô này ai mà không yêu thích bốn thứ đó chứ?
Quần là áo lụa cũng có thú vui của quần là áo lụa, giao thiệp kinh doanh, ăn uống chơi gái đánh cược là nhanh kiếm được tiền nhất, nếu những năm này Trịnh quốc công phủ không có gã khổ tâm làm ăn, làm sao có thể duy trì được phong quang hôm hay? Còn cả vốn liếng của Hoàng quý phi, Tần vương dùng để chống lại bè đảng Thái tử nữa?
Bấy nhiêu nguyên nhân nặng nề ghì Trịnh Hữu không thể xuống đài được, tia máu trong mắt càng nhiều hơn, trông rất đáng sợ.
Nghiên Băng không nhịn được nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ hắn muốn nổi điên chém người sao?"
Triệu Bạch Ngư quan sát thần sắc điên cuồng của Trịnh Hữu, đoán trước khi gã tới đây đã dùng kim thạch tán.
Mức độ gây nghiện và độc tính của thạch tán này yếu, vậy nên không hoàn toàn bị cấm, nhưng phàm là đã dùng qua một lượng dù ít hay nhiều vẫn rất dễ khiến tâm thần mất khống chế, nếu chọc giận gã, nói không chừng gã sẽ rút đao chém chết y tại chỗ này, vậy nên tốt nhất là nhằm vào sở thích của gã khiến cho gã thoải mái bước xuống bậc thang kia.
"Yểu điệu mỹ nhân, quân tử hảo cầu, vốn là chuyện gió chuyện trăng, cần gì phải nóng giận gây tổn thương hòa khí? Vàng bạc là tục vật, dùng tục vật này định giá Lý nương tử cũng là bôi nhọ cái danh hoa khôi.

Ta từng nghe trò sở trường của Trịnh Hữu thành Đông là quan phác (*), hơn nữa rất giỏi ném tiền.

Chi bằng chúng ta đánh cược một ván định thắng thua, mỹ nhân về với người thắng, thế nào?"
Làn gió đánh bạc dù đã bị cấm ở Đại Cảnh, nhưng đầu đường cuối hẻm vẫn có thể thấy các loại trò cược khác nhau, tiền thưởng lớn nhỏ đều có, đến cả quý nhân trong cung đôi khi cũng ngứa tay chơi hai cây, còn có canh bạc được đặc biệt cho mở vào các ngày lễ, chơi theo quy định, cho nên dối với những kẻ nhà quyền quý biết chơi mà nói, dựa vào đánh cược để giải quyết vấn đề nan giải chính là nấc thang tốt nhất, thua thôi không mất mặt, thua mà không thừa nhận mới đáng bị phỉ nhổ.
Nếu như ngươi chiến đấu với một người vì tiền, bằng chính sức mạnh của ngươi, thua ngươi sẽ chết, nhưng còn trong cờ bạc, nếu ngươi thua cược, cùng lắm thì nói một câu kỹ năng không bằng người ta, nhận thua cuộc thì ngươi vẫn là hảo hán.
Vì vậy, sắc mặt của Trịnh Hữu không xuống đài được trở nên hòa hoãn hơn, chậm rãi bước xuống bậc thang mà Triệu Bạch Ngư đã dọn sẵn ra, nhắc đới kỹ năng đánh cược gã có thể kiêu ngạo ưỡn ngực, Triệu Bạch Ngư biết điều tung hô tài đánh bạc của mình, vậy nên cũng có cảm tình với y, cảm thấy người này không còn đáng ghét như trước đó nữa.
"Được thôi!" Trịnh Hữu: "Tới đi, đem sáu đồng tiền lên đây!"

Cái gọi là quan phác chính là một loại cờ bạc đánh cược bằng cách ném tiền, cách chơi không khác mấy với trò đổ xúc xắc thời hiện đại, cầm sáu đồng tiền ném ra phía sau, người thắng là người ném ra được nhiều mặt đồng xu giống nhau nhất.
Triệu Bạch Ngư: "Mời viên ngoại trước."
"Vậy ta sẽ không khách khí." Trịnh Hữu nhận lấy tiền đồng, quơ tay lắc lư trái phải rồi ném ra sau, kỹ thuật kiến người xem hoa mắt, sáu đồng xu nằm trên mặt đất, tùy tùng báo lại: "Ngũ thuần!"
Tức năm mặt chính diện của đồng xu, căn bản có thể quyết định người thắng rồi.
Có cực ít người có thể ném ra sáu mặt chính diện, cũng giống như thời hiện đại, nếu như không dùng đúng kỹ thuật lắc xúc xắc, không trải qua huấn luyện thì cũng sẽ tương đương với việc không thể ném ra đồng thời sáu mặt cùng kiểu được.
Trịnh Hữu kiêu ngạo tự đắc: "Đa tạ."
Đã xem Lý nương tử là đồ của mình rồi.
Mọi người thổn thức, Lý Ý Như mím môi, sắc mặt ảm đạm.
"Ta còn chưa chơi mà."
"Còn cần phải chơi sao?"
"Thử thôi."
"Ha ha ha...!Thử đi thử đi."
"Viên ngoại, mượn đồng tiền của ngài dùng nhé."
"Cầm đi!"
Triệu Bạch Ngư cầm lấy sáu đồng tiền, không sử dụng một đống chiêu thức giống như Trịnh Hữu, chỉ thuận tay ném đi, ngay cả một động tác thừa cũng không có, chỉ nghe tiếng leng keng dưới đất, mọi người không khỏi nín thở, ngó nghiêng xuống nền đất, chỉ thấy tùy tùng của Trịnh Hữu lại tiến lên nhìn một cái, thở dài nói: "Lục thuần!"
Trịnh Hữu cả kinh, mông cũng nhấc khỏi chỗ ngồi, ló đầu nhìn kĩ, quả nhiên sáu mặt đồng tiền đều ở chính diện!
Ý kính nể bỗng nhiên nảy sinh, họ Trịnh gã bất kính quỷ thần bất kính thiên địa, nhưng xưa nay khâm phục người kỹ thuật đánh cược cao.

Lập tức không chỉ cam tâm tình nguyện nhường Lý Ý Như, còn có ý muốn kết giao với Triệu Bạch Ngư, ngoại trừ kỹ thuật thành thạo kia, gã còn nhìn ra được bản lĩnh phóng khoáng của y, thậm chí ngỏ lời mời đến cuộc thi đá cầu ở ngoại ô mấy ngày sau.
"Đây là một bữa tiệc tốt." Trịnh Hữu đưa thiệp mời ra, chắp tay hướng về phía hoàng thành bái một cái, "Các quý nhân cũng sẽ tới, quen bừa một người thôi cũng đủ để tiền đồ của ngươi ở Kinh đô trở nên xán lạn rồi."
Triệu Bạch Ngư vui vẻ nhận lấy thiệp mời, hỏi: "Hữu huynh có thể tiết lộ quý nhân nào sẽ đến không?"
Trịnh Hữu thấp giọng: "Ngũ lang nhà đương kim Tế chấp, à, bây giờ đã là Tứ lang rồi, có nghe nói qua chưa? Chưa từng nghe cũng không sao, tóm lại đó là quý nhân mà ngươi không trèo tới nổi đâu.

Biết Đông cung chứ? Biết Tần vương chứ? Đều là bằng hữu, đồng song thuộc dòng dõi hoàng tộc của Tứ lang cả."
Triệu Bạch Ngư tỏ vẻ sợ hãi, vô cùng cảm kích: "Viên ngoại đối với ta có đại ân đại đức, nếu Triệu mỗ có thể kết giao với quý nhân, một bước lên mây, tất sẽ đến tận cửa đền đáp."
Cái Trịnh Hữu muốn chính là "đền đáp" của thương nhân họ Triệu này.
Ngay lúc Trịnh Hữu muốn tiến thêm một bước trao đổi kỹ thuận đánh cược, một nô bộc hấp tấp chạy tới, rỉ rả bên tai gã mấy câu, mặt Trịnh Hữu biến sắc, vội vàng từ giả.

Buổi mua bán kết thúc, sóng người nhanh chóng tản đi.
Tú Bà trao đổi khế ước bán thân của các cô nương với ngân phiếu của Triệu Bạch Ngư xong, hài lòng rời khỏi đó.
Nghiên Băng nhỏ giọng bên tai Triệu Bạch Ngư: "Ngũ lang, một đôi tay quỷ, xuất sắc luôn."
Môi Triệu Bạch Ngư giật giật: "Ca ngươi là tổ sư gia đánh bạc mà lại."
Nghĩ lại thì, năm đó nhờ y bày sạp đánh cược với người ta mới có tiền mua Nghiên Băng, sau đó còn có thể dùng số tiền đó mua thuốc cho ma ma, giúp Ngụy bá chuộc thân, cùng với tiền chi tiêu cho cuộc sống những năm gần đây cũng đều nhờ y cải trang chui vào gian hàng người ta cá cược kiếm được, mãi đến khi có được công việc đàng hoàng rồi mới không đụng tới nửa.
Kỹ thuật của Trịnh Hữu đúng là lợi hại, nhưng có thể lợi hại hơn kẻ mài luyện trong đám tam giáo cửu lưu như y sao?
Triệu Bạch Ngư dặn dò Nghiên Băng: "Đưa các cô nương đó lên xe ngựa đi, tìm một chỗ nghỉ ngơi đã rồi nói sau."
Nghiên Băng lanh lợi nên đã sớm gọi vài chiếc xe ngựa tới, đỡ mấy ca nữ lên xe, sau đó hai người cũng rời đi theo sau.
Đợi bọn họ đi rồi, cửa sổ của gian phòng trên lầu mới đóng lại.
"Đó chính là Triệu gia Tứ lang, là đứa trẻ do trưởng công chúa Xương Bình sinh ra, từ trước đến nay không được yêu thích, bình thường vô năng, nghe nói lòng dạ hẹp hòi, chỉ giỏi a dua nịnh hót, không thể so sánh với Triệu ngũ lang đâu.

Bởi vì ngài nhất thời nảy lòng nên Triệu tế chấp mới thay thành Triệu tứ lang thôi, đó chính là vị hôn thê mà bệ hạ ban cho ngài đấy."
Gọi một nam tử là vị hôn thê của quận vương có cảm giác mất tự nhiên như thể thật sự xem đối phương là chủ mẫu tương lai vậy, phó quan cau mày, kiềm nén cảm giác kì lạ đó lại, xòe lòng bàn tay nắm tờ ngân phiếu ra: "Ngân phiếu này chính là tiền Triệu tứ lang dùng để mua ca nữ, giống hệt với số hiệu trên ngân phiếu mà cửa hàng bạc đưa lại vào đoạn thời gian trước, khi người của ta mang một lượng vàng bạc lớn ra khỏi quận vương phủ rồi gửi vào cửa hàng ấy.

Tra ra thì lượng vàng bạc đó chính là sính lễ mang ra khỏi quận vương phủ.

Tướng quân, Triệu tứ lang dùng sính lễ ngài đưa tới, mua hai mươi ca kỹ, trong đó còn có cả danh kỹ Kinh đô!"
Phó quan ghét nhất là mấy tên suồng sã ăn chơi đàn đúm, không nhịn được nói: "Thứ người như vậy vào phủ sẽ trở thành một cái gai phiền phức, chi bằng gửi chiết tử báo lên Thùy Củng điện, bệ hạ nhất định sẽ đứng về phía ngài!"
Hoắc Kinh Đường không ngừng lần chuỗi tràng hạt trong tay phải, cười một tiếng, phản ứng không quá mức như Phó quan, có thể nói là vô cùng bình tĩnh: "Y tên gì?"
"Triệu Bạch Ngư, không có tên tự."
"Ta nhớ năm nay y mười chín?"
"Vâng." Phó quan nhìn sắc mặt của hắn, nhìn không ra đó là thái độ gì, chỉ suy đoán rồi nói: "Nếu thật sự phải cho y vào phủ, chi bằng ngay bây giờ phái người đi theo dạy y vài quy củ...!Ít nhất cũng phải dẹp cái điệu bộ ăn chơi đàn đúm đó đi mới được."
Hoắc Kinh Đường: "Ngươi đi theo sau quan sát bọn họ đi."
Phó quan: "Là để thuộc hạ ra tay dạy dỗ sao?"
Hoắc Kinh Đường: "Không, đi theo." Hắn cười một tiếng, "Nếu đêm nay y để ca nữ lại, hoặc làm chuyện vui vẻ gì với mấy cô nàng hồng tụ thiêm hương này thì ngươi phải cướp người về ngay."
"Cướp, cướp ai?"
Hoắc Kinh Đường nheo mắt nhìn gã, không nói gì.
Phó quan: "..."
Tiêu đời, tướng quân vẫn luôn tự giữ mình trong sạch muốn cướp ca nữ về tay, tiền mà vị hôn thê kia tiêu pha thì không thèm lấy lại, một lần cướp hai mươi người, chẳng lẽ những năm này hắn ngột ngạt quá rồi?
***
Triệu Bạch Ngư thu xếp cho các ca nữ ở căn nhà trống mà y đã mua lại lúc trước, cũng đưa lại khế ước bán thân và trăm lượng bạc ròng tặng cho các nàng, làm xong hết thảy thì gọi Nghiên Băng lại: "Về nhà thôi."
"Triệu đại nhân, xin dừng bước."

Lý Ý Như đưa các cô nuong đến trước mặt Triệu Bạch Ngư, sau đó đồng thời quỳ xuống, dập đầu lộp cộp trên mặt đất: "Đa tạ ơn cứu mạng của ân công."
"Không cần tạ ta, đứng lên đi."
Tâm tình Triệu Bạch Ngư phức tạp, nếu như đặt tình huống ở thời hiện đại, các ca nữ lương thiện này đều là người bị hại, bị tú bà ép làm gái điếm, nàng ta, Trịnh Hữu đều nên bị súng bắn chết mới đúng, ngay cả người tham gia mua bán là y cũng có tội.
"Khế ước bán thân này tùy các ngươi xử trí, cầm số bạc này muốn đi nơi nào thì đi, nếu không có nơi để đi, muốn ở lại nơi này thì cứ ở."
"Ân công, ơn này không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau nếu như ngài yêu cầu Ý Như đi đâu làm gì, ta tất vào dù có là nơi dầu sôi lửa bỏng." Lý Ý Như nhận lấy một cái hộp gỗ trong tay nha hoàn: "Ơn cứu mạng này không thể báo đáp, hy vọng ân công nhận lấy phần lễ mọn này."
Mở hộp gỗ ra, bên trong có một khối gỗ trắc bốc lên mùi hương khó ngửi vô cùng, bên cạnh còn đặt thêm một cây trâm lưu ly trong suốt màu lam đậm.
Thời này người ta thường cài trâm lưu ly, không còn hiếm có như tiền triều, trái lại không phải vật quá quý giá, nhưng trâm này phối màu sắc thoáng như mưa rào ngày xanh, khác hẳn với trâm lưu ly khác.

Khối gỗ bên cạnh y không nhìn ra là thứ gì, nhưng có lẽ cũng không phải vật bình thường.
Triệu Bạch Ngư suy nghĩ một chút, không từ chối: "Vậy ta sẽ giữ giúp ngươi, nếu một ngày nào đó ngươi muốn lấy lại thì cứ tới tìm ta."
Không ép buộc báo đáp trả ơn, cũng không muốn đoạt lấy đồ của người khác.
Lý Ý Như càng khâm phục phẩm chất con người của vị thiếu doãn này hơn nữa, quả thật là một chàng trai thanh chính liêm khiết.
==
Tác giả muốn nói:
Phó quan: Nam chủ mẫu? Không hợp!
==
Chú thích:
(*) Quan phác: Một hình thức đánh bạc ở thời Tống Nguyên.

Tất cả hàng hóa của thương nhân có thể dùng để bán, cũng có thể dùng để phác.

Hai bên tham gia quan phác sẽ ước định trước giá cả, dùng tiền xâu (tiền đồng) lắc trong lọ sành hoặc ném xuống đất, căn cứ số mặt giống nhau của số đồng tiền để phán định thắng thua.

Người thắng có thể đổi tiền lấy vật phẩm, người thua trả tiền.

Trò cược này đúng hơn không phải cược tiền mà là cược đồ vật nên người ta chỉ xem như trò giải trí.

Lúc đó quan phác không giới hạn đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, tuy nhiên có những khi đồ cược rất lớn, "Có người hốt một lần ba mươi phác.

Lấy tới xe ngựa, đất đai, ca cơ, vũ nữ,..." (Nguồn: Baidu)
==.