Đem Tất Cả Cuộc Đời Này Gom Lại, Chỉ Có Anh

Chương 3: Viết chữ




Truyện 12, chương 3: Viết chữ.

Thiên An tắm rửa xong, lại tiện tay với lấy thau chậu vò bộ quần áo rồi chà lại đôi dép đã mòn đế.

Cậu có nghe kể qua, Nam cận là một hacker, đã từng ngồi tù 2, 3 năm gì đó, sau khi ra tù thì về đây cũng mới được nửa năm.

Trước đây mấy cái vi tính không được như bây giờ, là ngay kế bên phòng của Khìn cháy, do vài ba đàn anh cũng tạm gọi là biết tý internet làm. Nhưng sau này thu nạp được Nam cận rồi, Khìn cháy lại xây hẳn một phòng kiên cố, đầu tư thiết bị hiện đại vô cùng tốn kém.

Nói chung trong con mắt của Khìn cháy, người tên Nam cận kia rất được coi trọng, còn coi trọng như thế nào thì Thiên An cũng không rõ, chỉ biết là đường đi vào đây có rất nhiều đàn anh gài cắm, rồi đã ở đây lâu như vậy cũng không mấy người biết mặt Nam cận hết.

Mà cũng không sao, hàng ngày sống giữa một đám ma cô, Thiên An cũng đã chẳng lạ gì nay bị ăn một cái tát, mai bị nhịn đói, hay ngày kia bị đánh một trận.

Miễn, cứ còn sống là được.

- --------

Thiên An xong xuôi mấy đồ đạc của mình, nhìn lên móc treo chỉ có độc một cái khăn mặt con con, khi đến đây cậu lại không mang theo quần áo để thay,

Cũng may, đang mới chớm thu, nếu không giữa bốn bề lát đá này chắc lạnh chết mất. Rồi chính mình trần chuồng bước ra ngoài,

Căn phòng bên ngoài vẫn như vậy, vài cái màn hình vẫn nhấp nháy đủ thứ hình ảnh rồi chấm xanh chấm đỏ, nhưng trên nền nhà, vết chân do dép bẩn của cậu in lại đã được dọn sạch sẽ.

Thiên An ngập ngừng một lúc mới mở miệng gọi:

- Anh, Anh Nam.

- Phơi quần áo... ở đâu ạ?

Nam cận rời mắt khỏi máy vi tính, xoay đầu nhìn lại phía này, đôi mắt đảo qua thân hình gầy rạc kia một lúc, dừng lại ở vết khâu tạm bợ nơi dưới ngực Thiên An vài giây rồi lại chăm chú vào chiếc màn hình dang dở, nói ra mấy câu chẳng đầu chẳng đuôi:

- Quần áo trong tủ, thức ăn trong bếp.

Thiên An biết, thân phận mình còn rẻ hơn một mớ rau nát ngoài chợ, nên lập tức nhận mệnh, cần làm cái gì thì làm cái đó.

Chiếc áo thun rộng, xoay người lập tức hở một bên vai, thế cũng không sao, còn quần thì đành buộc túm vào một bên cho khỏi tuột, bởi thực sự rất rất quá khổ.

So với bản thân thì có lẽ hai chân chui vào một ống vẫn còn vừa.

Như vậy, tạm xong đi.

Thức ăn trong bếp mà người kia nói, chính là một thùng mì tôm bóc dở, thêm mấy ổ bánh mì đã mốc meo từ đời nào.

Thiên An một lời cũng không dám ý kiến hay ho he gì, lẳng lặng nhón lấy một gói mì tôm sống, xé bột canh trộn lên trong chính chiếc túi đựng mì đó, cứ thế khom lại trong một góc bếp ăn hết, lại vặn vòi nước, uống đại.

Mệt mỏi, cộng thêm mấy cái sương sườn nhức nhối quá, vết khâu do bị đâm thủng cũng rớm rớm máu thì phải.

Thiên An chọn một góc nhà, kéo tấm thảm chùi chân sạch sẽ, cuộn người trên đó, say ngủ.

========

Uống nước suối, ăn quả dại.

Liếm lá rừng, dầm sương lạnh, cậu đã quen rồi.

So ra đối với những đứa trẻ nghèo khổ trên bản kia, đói ngô đói sắn. Ít nhất Thiên An cũng đôi khi có được một bữa ăn no.

Mồ côi tội lắm ai ơi,

Ai thấu hiểu được?

Sinh ra không có cha, một đời hắt hủi.

Những đứa trẻ bần cùng của xã hội này, những đứa trẻ mà nghĩ rằng ngày mai tỉnh dậy mình liệu có cơm để ăn hay không?

Có bị đánh đập không?

Khi nào thì công an sẽ bắt nhốt mình đi?.

Nhưng mà nếu thực sự đưa đi đã là tốt lắm, chỉ sợ rằng khi vừa có động liền sẽ bị thủ tiêu chết nơi rừng rú, làm phân bón cho cây hay đợi chó hoang đến xẻ thịt?

Thiên An không biết nữa.

Không ai dậy cho cậu phải làm thế nào?

Chỉ biết rằng mỗi một ngày đầu cúi lại càng thấp càng thấp.

Người ta đánh: nhẫn nhịn. Người ta chửi: nhẫn nhịn. Người ta bỏ đói cậu: nhẫn nhịn.

Chỉ có như thế, mới có thể tồn tại được.

- -----------

Chiều tà trở về đầu thu,

Mặt trời soi đỉnh núi Hà Giang to như với tay có thể chạm tới,

Từng tia nắng yếu ớt vuốt qua những tán lá, dội xuống bóng của một đứa trẻ cuộn mình ngủ trên tấm thảm chùi chân.

Nam cận tháo gọng kính, nhu đôi mắt thoáng phần mệt mỏi, hướng về phía nó.

Hồ sơ đã đọc qua một lượt không sót, từng chữ đều như khắc ra tạo thành.

Mẹ nó chết vì HIV.

Bố: không rõ.

Mười sáu tuổi, lại gầy còm như một đứa mới chỉ mười ba.

Trên tấm áo phông nhạt màu, vết máu dưới ngực hơi loang lổ, kéo theo chút thương xót ẩn nhức kẽ tim người nào đó.

Việc tên Xăm bị chặt phăng mất một cánh tay, Nam cận biết. Nhưng hẳn rằng nếu để đến mức như thế, đứa trẻ này cũng chắc chắn đã bị đánh đến mức chỉ thiếu đường chết ngay tại chỗ mà thôi.

Thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt an tĩnh kia nhăn lại vì đau.

Nam cận dang tay, bế người từ tấm thảm lót sàn, đặt lên chiếc giường êm, lại mở tủ lạnh, đun một ấm nước sôi.

Đến khi hộp sữa ông thọ vốn trước giờ chỉ để chấm bánh mì ăn qua loa, đã pha thành một dòng sữa ấm, mới giật mình chau mày lại, tự trấn định lại mình.

Bản thân đang làm cái gì?!. Điên rồi sao?!

Nam cận siết chặt tay trên chiếc cốc, tự đưa dòng sữa đó lên miệng, từng hơi uống cạn.

Không thể dao động vào những giờ phút quan trọng như thế này.

- --------

Thiên An tỉnh lại, là tờ mờ sáng hôm sau,

Nhìn thấy chính bản thân mình đang cuốn trong chăn mềm, lại sợ hãi đến mức rúm cả ruột, nơi vết thương chưa lành quặn lên đau đớn, vội vã bước khỏi giường, men theo ánh sáng hiu hắt, tìm ra chiếc thảm chùi chân mới an tâm đặt mình ngủ ở đó.

Phía bên này giường,

Nam cận hơi hé mắt.

Người ta cứ thường nói rất hay rằng, tuy cuộc đời không cho ta chọn nơi sinh ra, nhưng chúng ta có thể chọn cách mình được sống.

Ừ.

Hãy cứ như đứa nhỏ kia xem?

Hãy cứ thử sống dưới lớp bùn hôi thối nhất mà xem?. Thì đến ngay cả việc được ngủ ở trên giường cũng chính là một việc xa xỉ không tưởng tới!

Nam cận khép mắt, xoay người.

Thằng bé khác, khác so với tất cả những đứa trẻ bị tóm vào trại giáo dưỡng, không ngổ ngáo, không chửi tục, không đòi hỏi.

Nghĩ đến một bản án chung thân khi vừa đủ 18 tuổi liền thụ án.

Nam cận ngay giây phút này đây, có một chút không đành lòng.

- -----------

Hai ngày sau.

Vài bộ quần áo sạch sẽ, thêm chút sách vở và thức ăn tươi được đưa tới,

Thiên An nhìn thấy, gần như reo lên thành tiếng.

Nam cận chỉ tay lên đống vở trước mặt:

- Chép lại hết 10 trang đầu quyển sách này, để kiểm tra lại xem còn chữ nào chưa biết viết không?

Thiên An sung sướng ngồi ngay xuống bàn, tay lật giở trang vở mới tinh còn thơm mùi giấy, hít hà vài hơi:

- Cái này thật sự của em sao?

- Em có thể được viết chữ thật sao?

Nam cận đẩy quyển sách tới:

- Chữ nào không biết cứ hỏi.

Mười sáu tuổi, cũng đáng ra phải vô cùng chán ghét việc chữ nghĩa chứ?.

Đều là thế, nhưng, Thiên An không thế.

Lại một nhịp tim bị lạc đi theo đôi tay đang miệt mài từng nét kia.

- --------

Hai tuần trôi qua.

Thiên An biết đọc, nhưng viết còn rất kém, từ những chữ ban đầu to và méo mó, dần dà bàn tay cũng đã được quen thuộc hơn.

Nam cận gấp lại quyển vở gần như đã không còn lỗi nào, nhìn ánh mắt vui vẻ đến mức khó tin của Thiên An hướng đến, giống như một đứa trẻ làm bài thi tốt đang vô cùng trông đợi được khen.

Trong lòng không khỏi hít một hơi dài.

Cất giọng:

- Có khi nào muốn rời khỏi đây chưa?

- .....

Thiên An gãi gãi tay lên bìa quyển sách trước mặt:

- Không nghĩ tới.

- Vì sao?. Không sợ ở đây rồi bị bắt vào tù à?

Thiên An cúi đầu:

- Biết là rồi bị bắt đi, nhưng mà, ra ngoài kia thì cũng chết. Ở đây ít nhất có cơm no, lại không sợ bị " phe ngoài" bắt nạt. Nhiều đứa đi rồi bị đánh chết hết.

Nam cận cúi đầu, gần như áp sát tới mái tóc kia:

- Thế trước đây không đi học à?

Thiên An lắc nhẹ:

- Không có đâu, làm gì được đi học.

- Với lại, đi học cũng không ai chơi cùng.

- Mẹ em bị Ết chết, lại còn là cave, bố thì không có.

- Ông bà ngoại còn không cần nữa là.

Nam cận gật nhẹ đầu rời khỏi,

Đôi mắt Thiên An trùng xuống, như một tia hi vọng vừa hé lên liền bị dập tắt.

Đi học.

Viết những con chữ đẹp.

Nhưng mà, làm sao được?

Số phận vốn dĩ không tươi đẹp như những gì người ta cứ vẽ ra. Ở nơi này, chỉ có mùi của những chiếc lá khô chờ vụn rữa.

============//==============