Đêm Trước Ly Hôn

Chương 46: Sáng tỏ




Editor: Hạ Y Lan

"Xuống xe!" Giọng nói của Kiều Vi Nhã lãnh khốc vô tình như cơn bão táp, nếu giờ phút này có người quen nhìn thấy cô nhất định sẽ cho rằng mình sinh ảo giác.

"Tại sao tao phải nghe lời người đàn bà thối như mày!" Chiếc Kim Bôi nhanh chóng di chuyển mặc cho tay Kiều Vi Nhã vẫn còn nắm chặt cửa kính.

Khương Hạo thấy chuyện không hay, vội vàng ôm Kiều Vi Nhã lùi lại.

Kiều Vi Nhã đẩy Khương Hạo ra, bước nhanh về xe của mình, Khương Hạo cũng nhanh chóng chạy theo.

Chiếc Kim Bôi làm sao có thể chạy nhanh hơn chiếc Mazda, không tới hai phút, Mazda lại một lần nữa chắn ngang xe của bọn chúng.

"Xuống xe!" Lần này là Khương Hạo giành ngăn trước mặt bọn chúng trước, Khương Hạo mặc quân trang thì sẽ có một tầng ý nghĩa khác biệt.

Hai tên bên trong xe liếc nhìn nhau, hiển nhiên, bọn chúng không dám mạo hiểm.

Tên mặc áo cổ tròn màu đen dẫn đầu xuống trước.

"Anh lính này, anh muốn làm gì thế?" Hắn cố hết sức để giọng của hắn nghe thoải mái một chút, chỉ là âm thanh run rẩy đã bại lộ tâm tình của hắn lúc này.

Lúc này, tên còn lại cũng xuống xe.

Khi hắn đứng trước mặt Kiều Vi Nhã, khi Kiều Vi Nhã nhìn thấy một nốt ruồi thật rõ ràng trên hầu kết của hắn, trong đầu liền oanh một tiếng.

Trước khi sống lại, sớm hơn thời gian này, cô từng gặp một tai nạn xe ở lối vào trung tâm của thành phố B, lúc ấy cô đang đi bộ ở ven đường, một chiếc xe chạy thật nhanh xẹt qua người cô, khi cô tránh né theo bản năng thì một chiếc xe khác đã lái về phía cô, một bạn hàng đi cùng cô đã nhanh tay lẹ mắt, kéo cô vọt qua bên cạnh.

Dù là ban ngày hay buổi tối thì lối vào trung tâm đều là xe tới xe lui rất vội vàng, hơn nữa, mấy tài xế lái xe chở hàng cũng rất nhanh nên cũng không có ai nghĩ theo hướng khác.

Cô nhanh chóng tránh qua một bên thì tài xế chiếc xe thứ hai đã đạp phanh, hầm hầm đi xuống xe chất vấn cô, đó là một tên đàn ông béo lùn, trên hầu kết có một nốt ruồi rất rõ ràng, hắn xuống xe mắng Kiều Vi Nhã mấy câu rồi mới phóng xe đi.

Nếu như không phải vì nốt ruồi kia, có lẽ Kiều Vi Nhã sẽ không nhớ đến đoạn chuyện cũ này.

Cuối cùng Kiều Vi Nhã cũng sáng tỏ, trước khi sống lại, mấy lần gặp tai nạn đều không phải trùng hợp, cô nắm chặt quả đấm, trong lòng chưa từng có ý nghĩ muốn đánh người như giờ phút này, thậm chí là giết chúng!

Đầu còn suy nghĩ nhưng cơ để đã bắt đầu động tác, không đợi tên kia mở miệng cô đã đánh tới một quyền.

Tên đàn ông có nốt ruồi bị đánh đến choáng váng không rõ phương hướng, cũng chẳng biết nguyên nhân gì, tuy người hắn ta trông dữ tợn nhưng cũng không có sức đánh trả.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan diễn-đàn-lê-quý-đôn

Cô nhớ đến việc bị treo thang máy trên tầng cao nhất của Bách Hóa Trung Đại, nhớ đến con dao cắm trên cửa khi cô đón con gái từ nhà trẻ về, lại nhớ đến tình cảnh khi cô đạp xe ba gác chở hàng bị một đám côn đồ tấn công, mấy cuộn vải vóc bị chúng xé nát giẫm đạp đến bẩn thỉu......

Khương Hạo bị hành động điên cuồng của cô làm cho sửng sốt, vội vàng kéo cô ra.

Kiều Vi Nhã như mất trí tránh thoát khỏi Khương Hạo, đi tới trước mặt tên kia, hắn mới vừa từ dưới đất đứng lên liền bị Kiều Vi Nhã níu lấy cổ áo: "Nói! Là ai sai mày tới!"

"Tiêu Nham...... Là Tiêu Nham...... Hắn ta bảo chúng tôi theo dõi cô, dù cô đi đâu cũng phải theo sát, một ngày cho anh em chúng tôi năm trăm tệ tiền thù lao, chiếc xe này cũng là do hắn mua cho chúng tôi."

Kiều Vi Nhã cười lạnh: "Chỉ là để cho bọn mày theo dõi tao thôi sao! Nếu như mày không nói thật, tao thề nhất định sẽ đưa bọn mày vào ngục!"

"Hắn nói...... Hắn nói nếu có cơ hội thì tạo ra một trận tai nạn xe, nhưng trước khi động thủ nhất định phải thông báo trước cho hắn biết."

Kiều Vi Nhã biết Tiêu Nham là ai, em trai của Tiêu San, một tên ký sinh trùng dựa vào chị gái, sau đó tên ký sinh trùng này dựa vào quan hệ với nhà họ Cổ mà đi làm lính, quay về thì vào hệ hống cảnh sát.

Khương Hạo: "Tiểu Vi, cô buông tay đã."

Phải nói hai lần, Kiều Vi Nhã mới buông lỏng tay ra.

Kiều Vi Nhã mới vừa thả tay, trên mặt của cô bỗng ướt đẩm, không biết là nước mắt hay là mưa.

Cô vẫn luôn nhẫn nại, vẫn nỗ lực chăm chỉ làm việc, tại sao ông trời lại không công bằng như vậy, từ khi cô ra đời cho đến khi cô mất, cô vẫn chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của xã hội này.

Rất nhiều chuyện, không phải cứ cố gắng là có thể làm được.

Lúc đi học cô vẫn luôn nỗ lực nhưng lần lượt đều bị người ta đi cửa sau, sau khi kết hôn vẫn luôn nhẫn nại, đổi lấy là sự vô tình và phản bội, khi cô một mình dẫn con đi kiếm sống, vẫn không nhìn thấy một tia hi vọng, cho dù trong công việc cô có cố gắng thế nào, cho dù có tài giỏi bao nhiêu, người khác chỉ cần nói một câu, cô nhất định bị sa thải.

Cái gì là thiên lý, cái gì là quả báo nhãn tiền, cô muốn ngửa mặt lên trời mắng to một tiếng: Chó má!

Khương Hạo vẫn còn lý trí hơn Kiều Vi Nhã, anh hỏi hai người: "Bọn mày đã theo dõi bao lâu?"

"Tháng trước và mấy ngày qua không có phát hiện gì, sau đó...... Chúng tôi mất dấu chị hai này, hôm nay chúng tôi mới nhận được tin, liền theo dõi từ thành phố B đến đây."

Khương Hạo mơ hồ hiểu, từ lúc mấy bức tranh chữ được chuyển về quân doanh thì bọn chúng bắt đầu theo dõi.

Vừa hỏi thời gian cụ thể, quả nhiên là thế.

"Chuyện ngày hôm nay, bọn mày định làm thế nào?"

"Sau này chúng tôi không dám theo dõi nữa, tuyệt đối không đi theo nữa......" Hai người giơ tay lên thề.

Khương Hạo đưa tay: "Đưa chứng minh của bọn mày cho tao xem."

Hai người lấy ra thẻ căn cước đưa cho Khương Hạo, Khương Hạo nhìn kỹ, xác định không phải CMND giả, yên lặng nhớ thân phận của hai người rồi trả thẻ lại cho bọn chúng.

"Lấy máy chụp hình của bọn mày ra."

Hai người chần chờ chốc lát, tên áo cổ tròn đen mở cửa xe, lấy ra một chiếc máy chụp hình.

Khương Hạo nhận lấy máy chụp hình bấm xem một lượt, cười lạnh một tiếng, đi vài bước, dùng sức ném vào biển.

"Mày!......"

Khương Hạo quay lại cười: "Bọn tao thế nào? Tìm giấy bút, ghi số điện thoại của tao, sau này cứ tiếp tục báo cáo tình huống cho Tiêu Nham, nhưng mà tao bảo bọn mày nói gì thì bọn mày phải nói thế đó, nghe rõ chưa?"

Hai người nhìn Khương Hạo, lại nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Kiều Vi Nhã, liên tục gật đầu không ngừng.

Khương Hạo phất tay:"Đi đi."

Kiều Vi Nhã lạnh lùng nói: "Không được! Không thể đi!" Cô không hiểu, tại sao Khương Hạo lại cho bọn khốn này thoát!

Khương Hạo lôi cô trở lại xe, lấy khăn lông đưa cho cô: "Đừng khóc, để bọn chúng đi là muốn thả dây dài câu cá lớn, bọn chúng chỉ bị Tiêu Nham sai khiến, nếu như Tiêu Nham có chết cũng không thừa nhận, chúng ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào, lại nói nếu động vào Tiêu Nham thì Tiêu San cũng không có tổn hao gì, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, nếu muốn chơi thì chơi tới cùng, bệnh viện Tiêu San khám thai, tôi đã an bài người vào đó rồi, nhất định cô ta sẽ sanh được đứa bé kia, đợi đến tháng chín, ván cờ này, chúng ta nắm chắc thắng lợi."

Kiều Vi Nhã ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn Khương Hạo: "Anh đã sắp xếp người ở bệnh viện?"

"Ừ, nếu không xếp người vào bệnh viện, cô ta mà biết một thân phận khác của cô thì làm sao chịu sinh đứa bé kia ra, làm sao cô nắm được chứng cứ, hơn nữa, tôi cũng đã bổ sung hồ sơ còn sơ hở bên Bách Hóa rồi, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ xem nên cảm ơn tôi thế nào đây."

Khương Hạo vừa lau mặt vừa cười híp mắt.

Kiều Vi Nhã nghe cũng không hiểu ra sao, bên Bách Hóa có sơ hở? Bên đó còn sơ hở gì nữa?

"Lái xe, chúng ta đi thôi, cả người ướt như thế này không thấy khó chịu sao? Chúng ta lên thị trấn mua cho cô bộ quần áo, sau đó trên đường từ từ nói."

Truyện edit bởi Hạ Y Lan dien%dan%le%quy%don

Kiều Vi Nhã khởi động xe, lẳng lặng nghe Khương Hạo nói cho cô biết.

Khương Hạo: "Mặc dù cửa hàng của cô đã chuyển cho Từ Linh, nhưng nếu Cổ Khánh Nhất hỏi cô tiền chuyển nhượng ở đâu? Cô phải nói thế nào? Vợ chồng cùng chung tài sản, hắn ta có quyền phân chia một nửa. Tôi biết lần này cô về là muốn lấy phần tiền khách sạn, nhưng hiện tại cô không thể ra mặt, cũng không thể bảo Từ Linh đứng ra đại diện, nếu như Từ Linh thiếu hụt vốn lưu động, tôi có thể cho Từ Linh mượn trước, bước kế tiếp, cô liền nghe theo lời tôi, bảo Tiểu Vương đi khách sạn, lúc ấy người ký tên là Tiểu Vương, có đúng hay không?"

Kiều Vi Nhã gật đầu, trầm trầm: "Mặc dù coi như là tài sản vợ chồng, nhưng sai lầm của hắn chính là luật pháp......"

"Tiểu Vi, đây là tài sản được giấu kín của cô!" 

"Tài sản được giấu kín?"

Khương Hạo gật đầu: "Không sai, rất nhiều đôi vợ chồng ly hôn, vì không muốn cho đối phương chiếm được tài sản của mình liền dùng mọi cách chuyển dời đi, nếu sau khi hai người ly hôn mà bị Cổ Khánh Nhất biết cô có tài sản đang giấu, hắn ta có quyền lợi yêu cầu phân chia."

"Nhưng không phải tiền lương của hắn ta cũng chưa bao giờ đưa tôi sao?"

Khương Hạo bật cười: "Lương của hắn thì có bao nhiêu đồng? Hôm nay cô bị mưa to dội xuống làm đầu óc không dùng được rồi sao?"

"Kiều Vi Nhã, nếu cô muốn nhanh chóng ly hôn, chỉ cần nói với chị Elaine một tiếng thì sẽ thuận lợi ly hôn, căn bản không cần phải phí công hoảng hốt như vậy, hiện tại cô làm nhiều việc như thế, không phải là muốn cho đối phương nhận sự trừng phạt sao? Tâm tư của cô, ít nhất tôi cũng đoán được bảy tám phần, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không cho đối phương thực hiện được mưu đồ, tôi sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết!"

Thở dài một hơi, Khương Hạo nói tiếp: "Việc Cổ Khánh Nhất làm thật sự rất quá đáng, người như vậy, không xứng ở trong đội ngũ cảnh sát, còn có Tiêu San nữa, người như thế nếu để cho cô ta thực hiện được mưu đồ của mình, vậy rất không có thiên lý, cho dù cô không dạy tôi võ công, tôi cũng sẽ giúp cô, lâu rồi không có trò gì chơi người cả, thật sự rất chờ mong."

Mũi Kiều Vi Nhã đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nhìn cảnh vật chạy nhanh bên ngoài cửa kính, cuộc đời này, cô nhất định sẽ vì chính mình mà sống tốt.