Đêm Xuân

Chương 47




Dưới gió lạnh đêm trăng, Thời Vũ mang theo Thích Ánh Trúc phá gió xuyên qua sương mù.

Khuôn mặt Thích Ánh Trúc tái nhợt. Trước giờ nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua tốc độ khinh công nhanh như vậy.

Thì ra trước giờ Thời Vũ đều để tâm đ ến năng lực thừa nhận của nàng sao?

Thích Ánh Trúc vạn phần suy yếu: “Thời Vũ, dừng lại, ta không được ….”

Nữ lang trong ngực tim đập hỗn loạn, Thời Vũ sau khi say rượu lập tức cảm nhận được. Đáp lên một mái hiên, hắn buông Thích Ánh Trúc ra, nhất thời nàng ngồi xổm trên mặt đất che ngực th ở dốc. Nàng nỗ lực đ è xuống cơn ho, chỉ sợ mình sẽ lại ho ra máu ngay tại trận.

Thời Vũ rũ mắt: “Nghỉ cho khỏe đi rồi chúng ta đi tiếp.”

Thích Ánh Trúc: “….”

Nàng suy yếu quỳ gối trên mái hiên vẩy cá, nghe vậy không nhịn được quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc chàng muốn mang ta đi đâu?”

Thời Vũ thân dài đứng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng, so với ngày xưa nhìn bá đạo hơn rất nhiều. Hắn nói: “Xuất quan, ra sa mạc, đi ….”

“Là ai ồn ào ở phía trên?” Dưới hẻm truyền đến tiếng quát: “Kinh thành cấm đi lại ban đêm, ngươi vẫn chưa biết sao?”

Thích Ánh Trúc nằm trên mái hiên nhìn xuống phía dưới, là một đội vệ quân tuần tra ban đêm dưới con hẻm. Thiếu niên cầm đầu hiên ngang đ ĩnh bạt, mặt mày đoan chính, rút từ bên hông ra một thanh đao, nhìn lên mái hiên. Thích Ánh Trúc nhận ra người này, vội vàng rụt đầu lại.

Hắn là Diêm Đằng Phong, thủ lĩnh vệ quân kinh thành, hồi trước từng lên Lạc Nhạc sơn tìm Thích Thi Anh, hình như có quan hệ không tồi với nàng ta. Bộ dáng hiện giờ của bọn họ, nếu bị vệ quân bắt được thì thật buồn cười.

Thích Ánh Trúc quay đầu lại, vội vàng nhỏ giọng nói với Thời Vũ: “Thời Vũ, chúng ta mau đi thôi.”

Thời Vũ nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của nàng, không dao động: “Nàng còn chưa nghỉ đủ, chờ nàng nghỉ đủ rồi lại nói.”

Thích Ánh Trúc nóng vội, nàng nghe được tiếng bước chân của vệ sĩ ở phía sau, thân mình Thời Vũ trước mặt nhoáng lên, nhảy xuống mái hiên. Hắn nhảy vào đám người, chủy thủy hai bên tay mấy lần vào mấy lần ra …. Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ, không được đả thương người …. Chúng ta mau đi thôi! Ngươi không quay lại ra sẽ không rời kinh với ngươi nữa!”

Chủy thủ trước mặt sắp quét qua yết hầu Diêm Đằng Phong, tưởng chừng sẽ là máu phun tung tóe vậy mà hắc y thiếu niên lại cứ như vậy dừng lại. Hai người đối diện nhau, hắn lập tực nhận ra thiếu niên này là vị hắn nhìn thấy trên Lạc Nhạn sơn liền không nhịn được ngẩn ra. Con ngươi Thời Vũ co rụt lại, bước vài bước đã rời khỏi vòng vây, bay trở về nóc nhà.

Thích Ánh Trúc sợ hắn lại làm vậy nữa, lập tức đứng lên vòng tay qua cổ hắn. Thời Vũ cứng đờ cả người, cúi đầu nhìn nàng. Thích Ánh Trúc chỉ sợ Diêm Đằng Phong nhận ra mình, nhịn xuống không khỏe thúc dục Thời Vũ: “Dẫn ta đi, mau.”

Thời Vũ say rượu đỡ nàng lên, vận khinh công, thân ảnh như làn khói.

Diêm Đằng Phong sao có thể trơ mắt nhìn người bỏ đi như vậy? Vệ sĩ ngã đầy đất, hắn định thần lại, dẫn đầu nhảy lên nóc nhà đuổi theo thiếu niên hắc y đang bắt cóc nữ lang kia. Diêm Đằng Phong thoắt ẩn thoắt hiện đuổi theo Thời Vũ không bỏ.

Khinh công Thời Vũ đỉnh cao nhưng hắn còn mang theo Thích Ánh Trúc, vì nàng mà chậm lại bước chân, vệ quân phía sau cứ vậy mà cách hắn ngày càng gần. Diêm Đằng Phong chạy vội phía sau, ánh mắt khóa chặt thiếu niên hắc y. Đột nhiên, trước mắt hắn lòe ra một người, khua tay cái một thanh đao hiện ra!

Diêm Đằng Phong không muốn đả thương người liền dùng sống đao đỡ. Không nghĩ người này lực đao mạnh mẽ lại tàn nhẫn, một đao đánh ra, Diêm Đằng Phong bị đẩy lùi về sau mười bước mới dừng. Hắn ổn định lại thân hình, giận dữ nâng mắt nhìn người đối diện.

Người ra chiêu một quỳ một gối ngồi xổm xuống, không phải là anh hùng uy mãnh gì mà là một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Giữa trán nàng, bím tóc rũ xuống, mày mảnh mà đen, da trắng môi mọng, trời sinh ba phần ý cười, vạn phần nghịch ngợm, vạn phần đáng yêu.

Diêm Đằng Phong đứng hình mất năm giây, mà Thời Vũ ở chỗ ngoặt nhảy lên một cái đã không còn thân ảnh nữa. Trên ngọn cây cao, âm thanh một thanh niên vang lên: “Tiểu Tùy, còn không đi?”

Tần Tùy Tùy cười xinh đẹp với Diêm Đằng Phong đang còn ngây người, quay đầu dùng khinh công chạy vội. Diêm Đằng Phong đã rõ mấy người này là một đám, hắn ngẩng đầu nhìn thinh niên trên ngọn cây đã tung mình bỏ chạy không còn bóng dáng kia. 

Một trên một dưới ở nơi xa, Bộ Thanh Nguyên cùng Tần Tùy Tùy toàn dùng khinh công bay đi,

Diêm Đằng Phong: “Đừng chạy —“

Nhưng đã chậm một nhịp, lúc này muốn đuổi theo đã khó như lên trời.



Khi Thời Vũ sắp mang Thích Ánh Trúc rời khỏi kinh thành, hơi thở của nàng đã ngày càng yếu. Thời Vũ không thể nào không dừng lại lần nữa. Thích Ánh Trúc quỳ phục trên mái hiên gian nan th ở dốc, hai bóng người đột nhiên đánh úp từ phía sau Thời Vũ. Thích Ánh Trúc nhìn thấy, há miệng muốn nhắc nhở hắn nhưng Thời Vũ cứ như có mắt ở sau lưng, chủy thủ hai bên tay đồng thời xuất hiện, thân mình nhoáng lên vài cái, chiêu thức đánh ra lại vô cùng sắc bén.

Dưới đòn đánh của hắn, Tần Tùy Tùy chủ công và Bộ Thanh Nguyên chủ thủ từng người bị đẩy lui về phía sau, chỉ có thể từ xa chặn đường Thời Vũ.

Thích Ánh Trúc: “Tần nữ lang ….”

Tần Tùy Tùy nói: “Ta nói này, Thời Vũ say rượu là phiền toái nhất.”

Bộ Thanh Nguyên cười đáp: “Phiền toái là bản năng của hắn rồi. Lên!”

Hai người một lần nữa ra tay, Thời Vũ đã trả không chút lưu tình. Người không biết chút võ vẽ nào như Thích Ánh Trúc nhìn thấy cũng cảm nhận được hai người Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên liên thủ đánh Thời Vũ không kịp trở tay. Còn người trong nghề lại nhìn được Thời Vũ nơi nơi sát chiêu, không chút lưu tình.

Bình thường Thời Vũ không uống rượu. 

Do khi chấp hành nhiệm vụ, hắn muốn duy trì bình tĩnh và lý trí, hắn không dễ dính vào loại đồ vật như rượu này. 

Một khi đã dính, hắn sẽ thuận theo bản năng mà hành động, giết. Thời Vũ như trở về tuổi thơ trên đấu thú trường, đối mặt với vô số chém giết. Những sát thủ chưa thể nhận nhiệm vụ đều bị đưa đến những nơi như vậy. Kẻ mạnh làm vua, cá lớn nuốt cá bé …. Mỗi người ở đó đều là một cỗ máy giết người.

Đó từng là thực nghiệm của lâu chủ “Tần Nguyệt Dạ”.

Vị lâu chủ kia cảm thấy nhóm sát thủ không đủ mạnh liền nghĩ ra một kế, bồi dưỡng một sát thủ chân chính từ khi còn nhỏ. Từ khi Thời Vũ có ký ức, hắn đã lớn lên ở đó …. Cuối cùng, Thời Vũ là người duy nhất còn sống sót rời khỏi đấu thú trường.

Hắn trở thành cây đao trân quý nhất trong tay lâu chủ tiền nhiệm, dốc lòng mài giũa, chờ hắn trưởng thành. Nhưng người nuôi ma phải chịu ma ám. Thời Vũ mất đi nhân tính, bản tính làm ác. Kẻ nào cản đường hắn đều phải chết.

Những năm đó, Thời Vũ từng là cây đao mạnh mẽ nhất trong tay vị lâu chủ kia. Nhưng cây đao này đã mất nhân tính, cuối cùng vì tiền vứt bỏ luôn cả lâu chủ cũ cùng Tần Tùy Tùy rời đi. Những ác mộng đã từng trải qua nơi đấu thú trường, Thời Vũ không đề cập đến, Tần Tùy Tùy lại chưa biết hết về tuổi thơ của hắn.

Tần Tùy Tùy chỉ biết – không được để Thời Vũ uống rượu.

Không được để sát thần thức tỉnh.

“Phanh —“

Tần Tùy Tùy dùng tay cản lại chủy thủ đâm tới, nàng ngã về phía sau, trực tiếp đập hư nóc nhà, rớt xuống cùng mái ngói, khóe môi đã có máu chảy ra. Thời Vũ quay người muốn giết đến, Bộ Thanh Nguyên lắc mình chặn lại.

Nhưng dù là Bộ Thanh Nguyên, trước mặt Thời Vũ sát thần đến kiên trì cũng thật khó khăn.

Tần Tùy Tùy nằm ho khan giữa đám ngói vụn ngẩng đầu, nhìn Thích Ánh Trúc quỳ bò trên nóc nhà, cao giọng: “A Trúc, ngươi có thể làm gì đó khiến hắn dừng lại không?”

Thích Ánh Trúc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm sợ tới mức ngây người, Thời Vũ kia vô tình đến mức làm người ta hoảng sợ. Nàng không nhịn được hỏi: “Ta, ta có thể làm gì?”

Tần Tùy Tùy lớn tiếng: “Sao ta biết được, ngươi ngẫm lại xem — ngăn hắn lại! Nếu không ngăn được, một là ngươi bị hắn mang đi, hai là mai ngồi đại lao cả đám!”

Thích Ánh Trúc lòng như lửa đốt, Tần Tùy Tùy quen biết với Thời Vũ nhiều năm như vậy cũng không biết làm sao ngăn hắn lại thì nàng biết sao được? Trong cơn hoảng loạn, Thích Ánh Trúc thấy Bộ Thanh Nguyên bị Thời Vũ bổ cho một chưởng. Ngay sau đó, hắn vươn người giơ chủy thủ giết về phía Bộ Thanh Nguyên ….

Thích Ánh Trúc buột miệng thốt lên: “Thời Vũ!”

Nàng không biết có tác dụng hay không nhưng vẫn lấy hết can đảm bò về phía trước, cả người rời khỏi mái ngói bay trong không trung. Thời Vũ quay đầu nhìn lại, thấy Thích Ánh Trúc từ nóc nhà ngã xuống. Hắn sửng sốt quay người đỡ nàng. Thích Ánh Trúc nhắm hai mắt lại, vô cùng hoảng loạn, lấy mạng mình làm tiền cược …. Nàng cược một phen nhưng đến nàng cũng không đoán được kết quả sẽ ra sao.

Một đôi cánh tay vững vàng ôm lấy nàng. 

Thích Ánh Trúc kinh ngạc mở mắt, thấy được đôi mắt rũ xuống của Thời Vũ. Thiếu niên nháy mắt cúi đầu nhìn nàng, mùi máu trên người hắn bị gió thổi bay đi nhưng đôi mắt lại như mặt hồ trong suốt không chút gợn sóng. Hắn vẫn là Thời Vũ say rượu làm người sợ hãi, xa lạ, trong mắt vẫn không có chút cảm xúc nào.

Không còn người giả vờ ngoan ngoãn, vô tội, lúc nào cũng làm nũng như ngày thường nữa.

Không còn người bướng bỉnh, tùy hứng, lúc nào cũng tỏ ra đáng yêu như ngày thường nữa.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt, bất cần. Hắn cánh tay hắn gắt gao đỡ lấy nàng, ôm nàng vào ngực.

Thích Ánh Trúc ngơ ngác nhìn hắn, Bộ Thanh Nguyên cùng Tần Tùy Tùy đuổi theo phía sau, nhân cơ hội ngẳn ngủi này một trái một phải điểm huyệt đạo Thời Vũ cuối cùng cũng chế trụ được người khó chơi này. Hai người đỡ Thích Ánh Trúc rời khỏi lồ ng ngực Thời Vũ, Tần Tùy Tùy lau mồ rôi trên trán: “Nhờ A Trúc, cuối cùng cũng trói được Thời Vũ rồi.”

Bộ Thanh Nguyên ôn hòa nói: “Làm nữ lang sợ hãi rồi.”

Hắn cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Thích Ánh Trúc, dừng một chút, cởi áo khoác ngoài khoác lên người nàng. Thích Ánh Trúc nâng mi, bị Bộ Thanh Nguyên đẩy đi. Nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn Thời Vũ cả người không thể nhúc nhích chỉ dùng đôi mắt thẳng tắp nhìn theo bóng dáng nàng.

Đôi mắt Thời Vũ vẫn không chút cảm xúc … nhưng trong đó có nàng.

Gió đêm thổi mạnh, gò má trở nên lạnh lẽo, lồ ng ngực Thích Ánh Trúc tắc nghẹn như mới bị ngã. Nàng ngơ ngác đối diện Thời Vũ, hỏi Bộ Thanh Nguyên: “Bộ đại ca, các ngươi muốn làm gì Thời Vũ?”

Bộ Thanh Nguyên nói: “Mang đi đâu đó trói hết đêm. Đến mai hắn tỉnh rượu rồi thả ra. Hắn như vậy làm nữ lang sợ, nhưng yên tâm, ta và Tiểu Tùy sẽ giải quyết tốt hậu quả.”

Bộ Thanh Nguyên nhìn nóc nhà sục xuống, lại nghĩ tời Diêm Đằng Phong đang đuổi bắt phía sau cảm thầy đầu óc vạn phần đau đớn. Hắn nhất định phải giải quyết hết mấy việc vặt đó, đem mọi chuyện đổ lên đầu đám giang hồ trong kinh thành. Bộ Thanh Nguyên đang trầm tư, nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Thích Ánh Trúc: “Bộ đại ca, Tiểu Tùy, các ngươi có thể giao Thời Vũ cho ta không?”

Tần Tùy Tùy đang dùng dây thừng trói gô Thời Vũ lại, nghe vậy không nhịn được kinh ngạc nhìn Thích Ánh Trúc.

Trong mắt bọn họ, người quá mức rụt rè, vạn phần ôn nhu đang cúi đầu. Thích Ánh Trúc thẹn thùng, khẩn trương, không muốn để quan hệ của mình cùng Thời Vũ lộ ra rõ ràng như vậy. Nhưng mà, nàng hơi nghiêng đầu, nghĩ đến bộ dáng Thời Vũ vừa rồi ôm lấy nàng ….

Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Mong hai vị hỗ trợ, đưa Thời Vũ về tẩm xá của ta. Ta sẽ trông coi hắn cả đêm, không để hắn chạy loạn nữa. Thời Vũ, hắn, hắn, …. Hắn nghe lời ta.”



Ngày sinh nhất, Thích Thi Anh nổi bật mười phần, Thích Ánh Trúc lại cũng … kinh tâm động phách, mười phần khó quên.

Trở về tẩm xá, Thích Ánh Trúc không cho bọn thị nữ theo vào, lại nói với các nàng muốn canh giải rượu. Bọn thị nữ cho rằng nữ lang uống rượu trong yến hội nên cũng không nghi ngờ gì. Thích Ánh Trúc để người Thời Vũ vào, tim đập thình thịnh ra ngoài bưng canh giải rượu vào.

Nàng tìm kiếm xung quanh không tìm được Thời Vũ, mở màn ra liền nhìn thấy thiếu niên bị trói cứng đang ngồi dựa vào tường ngẩng đầu không chớp mắt nhìn nàng. 

Rõ ràng xung quanh không người, nhưng Thích Ánh Trúc lại đỏ mặt – Bộ đại ca thật là …. Sao lại cột Thời Vũ lên giường nàng thế này.

Ánh nến lập lòe, màn che buông xuống, Thích Ánh Trúc quỳ gối trên ván giường đút canh giải rượu đến bên môi Thời Vũ. Hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng. Thích Ánh Trúc thấp giọng: “Thời Vũ, đây là canh giải rượu, chàng uống vào sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Thời Vũ mở miệng, âm thanh khàn khàn: “Nàng gạt ta.”

Thích Ánh Trúc biết hắn nói chuyện gì, nàng cúi đầu, trong lòng khó chịu nói: “Thời Vũ, khi đó ta chẳng còn cách nào hết. Chàng uống say, muốn giết cả bằng hữu …. Chỉ có làm vậy chàng mới dừng lại. Ta không có cố ý.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn không chút gợn sóng.

Nàng không biết hắn có nghe hiểu lời mình không, đành phải đem canh giải rượu đẩy lại gần môi hắn hơn một chút. Hắn vẫn bất động như cũ. Thích Ánh Trúc ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt tràn ngập khẩn cầu. Nhưng Thời Vũ say rượu mới lộ ra tính cách thật của mình, hắn không dao động, có lẽ còn giận nàng.

Thích Ánh Trúc suy nghĩ nửa ngày, cúi đầu, tự nhấp một ngụm canh. Lông mi nàng run rẩy, thân mình vươn về phía trước, dán lên môi thiếu nhiên. 

Cảm giác nữ lang mềm mại dán tới, trong thoáng chốc đôi mắt Thời Vũ hiện lên vẻ mê ly, hắn khẩn trương mở miệng. Thích Ánh Trúc chịu đựng ngại ngùng, mặt đỏ tai hổng, đem canh giải rượu từng chút mớm cho hắn. Mà hắn cũng có phản ứng, há miệng ngậm lấy, hầu kết lăn lộn, chủ động uống canh.

Bên trong màn lụa, tiếng uống nước canh quái lạ mười phần.

Một lúc lâu sau, thiếu niên như mất tiếng: “Ta còn muốn uống nữa.”

Thích Ánh Trúc chậm rãi “Ừ” một tiếng. 

Ánh nến chiếu lên màn che, hoa sen cùng phi điểu theo dao động của màn lụa mà chậm rãi biến hóa. Hoa sen bị nhổ, chim bị bóp cổ cất cánh giãy dụa muốn bay ra khỏi màn. Bóng dáng lờ mờ bên trong đem cánh chim khóa lại. Màn lụa đong đưa, chim chóc nhẹ m*t.

Sau một lúc lâu sau, chén ngọc “Đinh đang” bay ra khỏi màn.

Thích Ánh Trúc hơi thở rối loạn, lại cố gắng kìm xuống: “Được rồi, canh uống xong rồi …. Thời Vũ, ta giúp chàng cởi trói, chàng không được rời khỏi phòng này, không được ra ngoài gặp người khác, được không?”

Thời Vũ “Ừ” một tiếng, tiếng hắn như nghẹn lại mà rất rõ ràng trả lời Thích Ánh Trúc: “Ta sẽ không rời khỏi đây.”

Thích Ánh Trúc vui mừng, cầm lấy cây kéo dưới gối cắt dây thừng cho hắn. Thời Vũ cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lúc thì rơi xuống gò má đã phiếm hồng, khi thì đọng lại nơi làn róc đã có chút rối. Mội vài sợ tóc dính lên mặt nàng, do nàng cúi đầu mà rũ xuống, bị nàng duỗi tay vén ra sau tai.

Lỗ tai nàng đỏ bừng mềm mại, xuống dưới chút nữa là ngần cổ thon dài đã nhiễm sắc đó, uốn lượn như suối róc rách chảy về hạ lưu. Xuống thêm chút nữa ….

Thích Ánh Trúc vui mừng nói: “Xong rồi …. A!”

Nháy mắt, nàng bị Thời Vũ đẩy ngã trên giường. Thời Vũ đã khôi phục tự do, một tay ấn nàng xuống giường xoay người đè lên, hắn cúi đầu cắn lên môi nàng. Thích Ánh Trúc giãy giụa môt lát liền bị hắn mê hoặc, hơi thở lúc nhanh lúc chậm.

Thời Vũ cúi người ôm nàng, duỗi tay điểm lại huyệt đạo của nàng. Nhất thời Thích Ánh Trúc đã không thể nhúc nhích, mắt nàng mê ly nhìn hắn.

Âm thanh Thời Vũ đạm mạc: “Nàng cũng nếm thử cảm giác bị điểm huyệt đi.”

Thích Ánh Trúc: “….”

Trên môi hắn nói lời này nhưng cơ thể lại ở phía trên nàng. Thích Ánh Trúc mơ hồ không hiểu hắn muốn làm gì, chỉ nghĩ hắn muốn trả thù nàng. Nhưng chậm rãi, Thời Vũ hôn lên cằm nàng, dừng ở cổ, lại dừng trên đôi tuyết lên, dừng trên gò cao …. Nước chảy róc rách.

Thích Ánh Trúc từ trong mê loạn tìm vê lý trí, nàng bắt đầu hoảng, nhưng nàng không động được. Yên lặng mà cảm nhận cảm giác tiếp xúc da thịt, Thích Ánh Trúc chịu không nổi mà run lên, Thời Vũ đang vùi đầu phía dưới nháy mắt ngẩng đầu nhìn nàng.

Cánh môi hắn đỏ bừng, đôi mắt mê ly tối tăm lại trầm tĩnh.

Thích Ánh Trúc nhỏ giọng: “Đủ rồi, đừng làm vậy.”

Thời Vũ: “Chưa đủ.”

Đôi tay hắn nắm lấy mắt cá chân nàng, lòng bàn tay nhẹ ma sát. Thích Ánh Trúc ngã nằm trên giường, hơi thở hỗn loạn, mồ hôi chảy ra ướt cả trán. Cả người nàng không thể động đậy, nhưng máu thịt ngứa ran như chịu tra tấn. Những lễ giáo đã học không cho phép nàng ngâm thành tiếng, nhưng đó là bản năng, bản năng ….

Nữ lang rướn cổ, nhìn hoa văn trên trướng trở nên vặn vẹo. Trước mắt nàng đã trở nên mơ hồ, tim nàng như nhảy ra khỏi lồ ng ngực …. Nàng nghi ngờ có phải mình phát bệnh hay không nhưng thân thể lại theo bản năng mà run rẩy chứng minh nàng vẫn còn chìm đắm trong dụ hoặc.

Sắc trời như nước, đất trời sáng trưng.

Nữ lang cuối cùng vẫn không nhịn nổi ngâm thành tiếng, nàng rớt nước mắt không ngừng nói: “Đủ rồi, đủ rồi”, nhưng đôi bàn tay trên eo nàng vẫn nóng rực kiên định, vững vàng ôm chặt nàng. Hắn vùi đâì bên dưới, nàng như một chú chim sẽ không đường trốn thoát trên tay hắn.



Qua hồi lâu, Thời Vũ phủ lên người nàng, nhìn đôi mắt nhắm chặt của Thích Ánh Trúc, trên lông mi còn đọng chút nước mắt, cánh môi bị nàng cắn bật máu. Hắn cúi đầu hôn nàng, nàng run rẩy mở mắt nhìn gương mặt hắn, nàng sợ hãi muốn trốn. 

Thời Vũ ôm chặt lấy nàng, sao có thể để nàng thoát.

Hắn hỏi: “Thoải mái không?”

Thích Ánh Trúc nói không nên lời.

Cánh môi Thời Vũ vẫn còn vương ánh nước, Thích Ánh Trúc không chịu nổi rời đi ánh mắt lại nghe được hắn hỏi: “Sung sướng không?”

Hắn bắt lấy hai tay nàng, đặt lên trái tim đang nhảy bình bịch trong lồ ng ngực. Hắn nói: “Tại sao lại vậy? Tại sao ta lại bị nàng  chi phối? Thời điểm nàng ngã xuống, vì sao ta lại muốn đỡ nàng? Ta cảm thấy nàng biết đáp án nhưng lại chẳng muốn nói với ta.”

Thích Ánh Trúc không trả lời hắn. 

Thời Vũ quan sát nàng, bỗng nhiên đứng dậy, ôm Thích Ánh Trúc ngồi vào trong lòng mình. Hắn lạnh giọng: “Nàng không nói thì chúng ta tiếp tục. Lần này đổi một tí, nàng ở trên đi.”

Hắn đến gần hôn đi hơi nước còn vương trên mi nàng, mê hoặc nói: “Tự nàng tới, được không?”

Hắn kéo tay nàng, từ nơi tim hắn hướng đến địa phương khác. Thích Ánh Trúc run rẩy một cái, sợ hắn nói được làm được. Tối nay Thời Vũ khác với trước kia, chẳng nghe lời nàng gì cả. Nàng hết cánh đành run giọng nói: “Không, không được! Ta nói cho chàng, ta nói cho chàng.”

Thời Vũ nhìn nàng.

Thích Ánh Trúc nâng mi, đối diện với đôi mắt đen nhánh u tĩnh của hắn. Nàng bất đắc dĩ, vừa thương cảm, vừa vui sướng nói: “Hành động tùy tâm, yêu sinh từ tâm. Thời Vũ, chàng thích ta.”

Thời Vũ ngẩn ra, trừng lớn mắt. Gương mặt lạnh nhạt của hắn hiện lên biểu tình mê mang ngoài ý muốn, bộ dáng này lại giống ngày thường hơn một chút. Thích Ánh Trúc ôm cổ hắn, vừa dỗ hắn, vừa tự nói với mình: “Thời Vũ, chàng thích ta. Trong lòng chàng … yêu ta.



Không tình yêu, không tham dục.

Làm người ta bối rồi như vậy nhưng lại không nhịn được tràn ngập vui vẻ.



Thật lâu sau bình minh, Thích Ánh Trúc vẫn chưa thức dậy. Bọn thị nữ đã quen với thân thể của nữ lang này nên không tiến vào thúc dục. Mặt trời lên cao, Thích Ánh Trúc kéo thân mình tê mỏi như bị nghiền qua mở mắt liền nhìn thấy Thời Vũ đang ghé vào đầu giường nhìn nàng không chớp mắt.

Hắn nhìn nàng chằm chằm không biết đã bao lâu.

Thời Vũ cong mắt: “Ương Ương dậy rồi. Ương Ương khi ngủ đặc biệt ngoan ngoãn, ta sờ tim nàng một chút nàng đã trốn đi. Thật đáng yêu.”

Thích Ánh Trúc: “….”

Nàng hơi vui mừng: “Thời Vũ, chàng tỉnh rượu rồi?”

Thời Vũ lười biếng nằm bò: “Ừ.”

Hắn lại bất an đứng lên. Thích Ánh Trúc co rúm lại, bị hành động tối qua của hắn dọa sợ. Nhưng thiếu niên lại ngồi đây dựa sát vào nàng, nhẹ nhàng cắn một ngụm lên gương mặt nàng. Lần này, không để mình hoảng hốt, Thích Ánh Trúc che mặt mình lại, lòng lo lắng trên mặt mình sẽ để lại dấu răng.

Thời Vũ lặng lẽ hỏi: “Tối qua ta có làm sai chuyện gì không, làm nàng khó xử hả?”

Nàng nghiêng mặt đi tránh né, thở phào lẩm bẩm: “Như vậy cũng tốt.”

Thân ảnh Thời Vũ phủ tới: “Cái gì tốt vậy?”

Thích Ánh Trúc vội nói sang chuyện khác: “Không nhớ rõ chuyện đêm qua cũng tốt, thật ra đêm qua cũng không có chuyện gì. Thời Vũ, đi đem thuốc lại đây giúp ta nha.”

Thời Vũ nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, lông mi run run hai cái, chậm rãi đứng lên.

Thời Vũ đi về phía cửa sổ, khi chuẩn bị mở cửa, hắn không cam lòng quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc thành khẩn nhìn nàng: “Tối qua thật sự không xảy ra bất kỳ chuyện gì hết sao?”

Thích Ánh Trúc cúi đầu, tay dưới đệm nhẹ nhàng xoa eo: “Không có.”

Thích Ánh Trúc cảm nhận được cơ thể của mình, nghe thấy Thời Vũ im lặng trong chốc lát, hòa hoãn nói: “Chuyện ta giúp nàng bằng miệng, nàng không nhớ sao?”

Thích Ánh Trúc: “…!”

Nàng giương mắt, mắt hạnh trừng to, kinh ngạc mà nhìn thiếu niên bên cửa sổ xoay người ôm ngực nhìn nàng. Hắn rõ ràng nhớ hết còn cố tình hỏi nàng. Thích Ánh Trúc nhìn vòng eo cùng đôi chân thon dài của hắn mặt lập tức đỏ lên. Nàng ấp úng nửa ngày vẫn không nói nên lời, Thời Vũ lúc này mới vừa lòng nghịch ngợm cười.

Hắn vươn người qua: “Ương Ương nói ta thích nàng thì ta liền thích nàng.”

Hắn vẫn còn cười.

Ánh mặt trời chiếu lên người thiếu niên, chiếu đến eo thon chân dài của hắn, vóc người thẳng tắp như kiếm. Sau khi lười nhác vươn vai, hắn một lần nữa đưa lưng về phía nàng, đẩy cửa rời đi.

Cửa sổ bật mở lộ ra ngày hè trước mắt. Sáng sớm đã qua, gió thổi làn tóc phất qua gương mặt, thiếu niên nhắm mắt ngẩng đầu cảm nhận ngày mới đến. Dưới ánh mặt trời, gương mặt Thời Vũ trong sáng như ngọc, môi hồng răng trắng. 

Hắn chậm rì rì cười nói: “Từ nay về sau ta đã là tình lang của Ương Ương rồi …. Là Ương Ương tự mình nói, ta không có ép nha.”