Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Quyển 2 - Chương 5: Đột kích




Tiểu Bạch bởi vì không ngoan bị đánh mông, hiện tại bởi vì phía dư

ới cảm giác đau đớn nóng hổi, đã được Mộ Dung Lâm Phong ôm vào lòng nằm sấp lên ngực hắn, Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt đau lòng hôn nhẹ nước mắt nơi khóe mắt của Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch hiện tại có phải cảm thấy rất đau không, lần sau có dám không nghe lời nữa không?”

Tiểu Bạch rầu rĩ tựa đầu vào ngực Mộ Dung Lâm Phong nói: “Tiểu Bạch không dám, sư phụ đừng giận.”

Mộ Dung Lâm Phong bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bạch đem cái đầu nhỏ tựa lên ngực mình, lúc muốn nâng cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch lên, hai má mềm mại của Tiểu Bạch cách hơi một tầng quần áo mỏng, hô hấp cực nóng cùng ma xát hai điểm mẫn cảm của hắn, Mộ Dung Lâm Phong cả người hơi hơi chấn động, Mộ Dung Lâm Phong vội ngăn động tác của Tiểu Bạch lại, thanh tuyến khàn khàn nói: “Tiểu Bạch ngoan, đừng cử động.”

Tiểu Bạch vẫn còn động tác dang dở, cảm giác được vòm ngực ấm áp mềm mại của Mộ Dung Lâm Phong đột nhiên có hai điểm cứng cứng nhô lên, nghĩ nghĩ, sau đó rất là tò mò cách một lớp quần áo mỏng mà ngậm lấy, còn dùng đầu lưỡi ấm áp thử liếm liếm, sau đó cảm giác chúng càng ngày càng cứng, Tiểu Bạch đang chuẩn bị tò mò lấy tay sờ sờ xem, đột nhiên nghe được Mộ Dung Lâm Phong thanh tuyến ám trầm nói: “Thật là đứa nhỏ nghịch ngợm.”

Sau đó đã bị Mộ Dung Lâm Phong nâng đầu lên, đôi môi hung hăng đụng vào nơi mềm mại của bé, lần này hôn môi so với lần trước càng kịch liệt hơn, Mộ Dung Lâm Phong cuốn lấy cái lưỡi mềm mại trong miệng Tiểu Bạch vội vàng liếm lấy, một bàn tay cũng chậm chậm vói vào áo của Tiểu Bạch, vuốt ve da thịt non mềm của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bị Mộ Dung Lâm Phong hôn đến nỗi đầu trống không, da thịt bị Mộ Dung Lâm Phong vuốt ve qua từng đợt nóng bỏng, còn có từng đợt cảm giác khó có thể hình dung, cảm giác xa lạ làm cho Tiểu Bạch nghĩ muốn đẩy Mộ Dung Lâm Phong ra.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn hai mắt Tiểu Bạch mờ mịt, không biết gì như lọt vào trong sương mù, khuôn mặt cũng là nhiễm một mảnh đỏ ửng, cái miệng nhỏ hơi hơi mở ra, bên trong chính là ngọt ngào hắn vừa mới hưởng qua, ánh mắt Mộ Dung Lâm Phong lại là ngầm hạ xuống vài phần.

Đợi đến lúc Tiểu Bạch vội vàng thở dốc xong, cảm giác cổ mình cũng có từng đợt xúc cảm ấm áp, Mộ Dung Lâm Phong hô hấp nóng nóng phun lên cổ Tiểu Bạch, làm cho Tiểu Bạch cực không quen toàn thân run rẩy, thanh âm Tiểu Bạch run rẩy hỏi: “Sư... phụ...... đang... ân...... làm cái gì......”

Mộ Dung Lâm Phong vừa liếm, vừa vẻ mặt tà mị nói: “Tiểu Bạch đợi lát nữa sẽ biết.” Mộ Dung Lâm Phong nói xong ngón tay thon dài theo lưng Tiểu Bạch chậm rãi di động xuống phía dưới, đụng đến hai cái mông mềm mại co dãn, nâng cặp mông hướng lên hạ thân khó chịu của mình dựa vào, nhưng là khi Mộ Dung Lâm Phong đang chuẩn bị tiến thêm một bước, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng động đao kiếm chạm vào nhau chói thanh âm.

Tay Mộ Dung Lâm Phong sờ Tiểu Bạch nhất thời khựng lại, nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt xuân ý thản nhiên, nhẹ giọng thở dài nói: “Bị tiểu tử ngươi làm cho mơ hồ rồi, khiến vi sư đã quên còn có chuyện đến bực này......”

Nhìn thấy Tiểu Bạch biểu tình còn chưa phục hồi tinh thần lại cùng hô hấp dồn dập, đôi môi ướt bóng lưỡng đỏ au, quần áo rộng mở hơn phân nửa, vòm ngực nhỏ trắng như bạch ngọc có hai điểm hồng thật mê người, nhẫn xuống lửa nóng phía dưới bất đắc dĩ nói: “Thật là đáng tiếc.”

Nói xong Mộ Dung Lâm Phong lấy quần áo mặc cho Tiểu Bạch, bế lấy Tiểu Bạch còn chưa phản ứng được, đẩy cửa ra rồi đi ra ngoài, vừa ra đã nhìn thấy bóng đen vũ động cách đó không xa trong đêm đen, đao kiếm chạm vào nhau loang loáng, trong nháy mắt liền chiếu sáng mặt thích khách che một miếng vải đen, còn có sát ý trắng trợn trong mắt thích khách kia.

Mà người áo xanh cùng thích khách huy động kiếm chính là Trúc Tử, chỉ thấy hiện tại Trúc Tử thần tình đều là lạnh lùng cùng thị huyết, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường, lúc này Trúc Tử tựa như một sát thủ chuyên nghiệp, từng chiêu từng thức đều lộ ra ngoan ý, nhìn kẻ sau đi theo kẻ trước ngã xuống hoàn toàn thờ ơ, thật giống như một con sâu bé nhỏ không đáng kể.

Tiểu Bạch nhìn thấy liền phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác nhìn mấy thân ảnh võ nghệ cao cường trong đêm đen, thường thường thoáng hiện đao quang kiếm ảnh, còn có Trúc Tử quen thuộc mà xa lạ kia, Tiểu Bạch nhìn thấy một Trúc Tử thoải mái đối phó mười mấy thích khách rất là kinh ngạc cùng nghi hoặc nói: “Sư phụ, kia là Trúc Tử?”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn trận đấu trước mặt nói: “Đúng vậy, có phải cảm thấy được giờ phút này Trúc Tử hoàn toàn không có dáng vẻ bình thường, giống một sát thủ lạnh như băng hay không?”

Tiểu Bạch nhìn nhìn một thích khách rất nhanh lại ngã xuống nói: “Ân, Trúc Tử... rất kỳ quái.” Tiểu Bạch tựa hồ là rất khó lý giải, vì cái gì cùng một người lại có biểu tình cực kỳ tương phản.

Lúc này, thích khách đã ngã xuống hơn phân nửa, rốt cục có một thích khách khó nén hơi thở không ổn nói: “Ngươi là ai? Mọi người nước sông không phạm nước giếng, vì cái gì nơi chốn ngăn cản chuyện của bọn ta, ngươi cùng Mộc Triệt quốc quốc sư là quan hệ gì?”

Trúc Tử vẫn lạnh lùng vô tình huy động thanh kiếm thật dài lóe bạch quang dưới ánh trăng, hoàn toàn không có một chút phản ứng với đối phương, lúc này, từ một gian phòng khác có một bóng người sắc mặt tái nhợt suy yếu đi ra, đối phương nương ánh trăng nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong, kinh ngạc một hồi, lại nhìn nhìn Trúc Tử giải quyết tất cả các thích khách, vẻ mặt khó có thể tin được, tựa hồ không nghĩ tới ân nhân nửa đường cứu mình lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Mộ Dung Lâm Phong bế Tiểu Bạch đi qua, nhìn thấy Lâm Tịch đối diện trong mắt không ngừng chuyển động tâm tư nói: “Lâm công tử không có việc gì đi.”

Lâm Tịch dừng lại hết thảy suy nghĩ trong lòng nói: “Có người của Mộ Dung công tử bảo vệ, tại hạ tất nhiên là an toàn, tại hạ còn phải cảm tạ Mộ Dung công tử lần thứ hai cứu mạng.”

Mộ Dung Lâm Phong nghe xong chỉ là không sao cả cười cười nói: “Hóa ra Lâm công tử lại là Mộc Triệt quốc quốc sư, thật sự là không nghĩ tới bọn ta cứu về một người quan trọng thân phận cao như vậy.”

Lâm Tịch nghe xong, trên mặt hiện lên một trận cứng ngắc, nói: “Ân, lúc nãy không nói với các vị là do cảm thấy được không cần thiết, lại không nghĩ rằng sẽ mang đến phiền toái cho các vị, thật là xin lỗi.”

Lâm Tịch lại nhìn nhìn thích khách đã bị Trúc Tử toàn bộ giải quyết, trong mắt rất nhanh hiện lên một kế, sau đó kiên trì suy yếu nói: “Bởi vì tại hạ, liên lụy Mộ Dung công tử, tại hạ rất là áy náy...... Nhưng là nếu Mộ Dung công tử liên tục cứu tại hạ hai lần, ta nghĩ Mộ Dung công tử các ngươi dọc theo đường đi có thể cũng không an toàn lắm, không bằng liền cứu người cứu cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, chỉ cần Mộ Dung công tử đưa tại hạ an toàn về Quốc sư phủ, mặc kệ thù lao gì, tại hạ nhất định sẽ hảo hảo đáp tạ Mộ Dung công tử.”

Mộ Dung Lâm Phong cũng không bỏ lỡ tính kế trong mắt Lâm Tịch chợt lóe qua, làm bộ như lo lắng một lát mới chậm rãi nói: “Ân, nếu quốc sư đại nhân nói như vậy, bọn ta đây trước tiễn quốc sư đại nhân an toàn hồi phủ rồi nói sau.”

Lâm Tịch nghe được Mộ Dung Lâm Phong dùng ngữ khí mới lạ kêu quan hào của y, vội vàng nói: “Mộ Dung công tử đã là ân nhân của ta, không phải xưng hô ta quốc sư gì đó, trực tiếp bảo ta Lâm Tịch là được rồi. Nếu Mộ Dung công tử không ngại, cũng để ta xưng hô Mộ Dung công tử là Mộ Dung Đại ca được không?”

“...... Đương nhiên......” Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt ý cười nói.

Lúc này, Trúc Tử giải quyết xong thích khách đi đến trước mặt Mộ Dung Lâm Phong nói: “Chủ nhân, chưởng quầy cùng tiểu nhị ở đây đều là thích khách, bọn họ đều là một vài tử sĩ, vốn ta muốn lưu lại một hai người sống, nhưng bọn họ đều thấy đã không có đường sống liền trực tiếp nuốt độc tự sát.”

Lâm Tịch ở một bên nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sao, cho dù không hỏi, ta cũng biết là ai muốn đẩy ta vào chỗ chết như vậy.”