Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Chương 48: Ống trúc




Lưu Trang quyết định xong bèn bỏ tấm khăn vừa mới thêu xong một mảnh lá xuống. Trong lòng cậu cũng biết Phương Trí Viễn đau lòng cậu. Nếu cậu còn không nhận ý tốt của Phương Trí Viễn, Phương Trí Viễn mà mất hứng thì cậu chắc chắn cũng sẽ mất hứng.

Lại nói, cậu cũng đúng là không thích thêu hoa, có thời gian thêu hoa thà lấy cung tên cậu cong có thể lên núi bắn mất con thỏ. Phương Trí Viễn nhìn Lưu Trang, biết cậu nghe vào tai. Hắn không muốn để những việc không quan trọng gò bó Lưu Trang, trong mắt Phương Trí Viễn, Lưu Trang chỉ cần vui vui vẻ vẻ làm việc mình thích là được rồi.

Hai người đạt thành nhất trí về vấn đề thêu hoa, Lưu a ma đứng trước cửa phòng Lưu Trang, tay bưng lê đã rửa sạch, còn chưa vào phòng đã nghe thấy những lời Phương Trí Viễn nói với Lưu Trang. Ông lau lau nước mắt, đúng vậy, chính mình muốn A Trang học thứ này thứ kia còn không phải vì hy vọng nó có thể sống tốt sao Mình tuổi lớn, sống một năm là một năm. Ông chỉ sợ sau khi mình mất, A Trang không có nhà mẹ đẻ sẽ không có nơi dựa vào.

Vậy nên những năm gần đây, A Trang là ca nhi mà đi săn thú ông cũng cho phép. Giống như phu lang Lưu Gia nói, nhất nghệ tinh nhất thân vinh, giỏi một nghề ít nhất cũng có thể cho A Trang có chỗ dựa. Nhưng giờ nghe hai đứa bé nói ở trong phòng, lòng Lưu a ma vừa chua xót vừa vui mừng. Hôn này của A Trang định đúng rồi, về sau ông cũng có thể yên tâm.

Lưu a ma không đi vào, mà chính mình lặng lẽ rời đi.

Trong phòng, Phương Trí Viễn kể chuyện cữu cữu mình uống say nằm nhà cho Lưu Trang nghe, hơn nữa còn nói cả suy đoán cữu ma hắn sẽ phạt cữu cữu hắn như thế nào, làm cho Lưu Trang cười ha ha. Nhưng Lưu Trang cũng nói: “A Viễn, cữu ma ngươi nhất định sẽ không phạt cữu cữu ngươi. Cữu ma là người tốt, hơn nữa, nếu là phụ thân cữu ma giúp đưa cữu cữu về, ta nghĩ nhất định là đại cữu tử của cữu cữu ngươi uống cùng cữu cữu.”

Phương Trí Viễn cũng nghĩ thế, nhưng hiển nhiên hắn quên trình độ hiền lành của ca nhi thời đại này, hoàn toàn không hung tàn như mấy bà sư tử Hà Đông ở hiện đại. Vậy nên lần này, cữu cữu hắn, đại khái, chắc là, thật sự không bị phạt. Nghĩ thế, Phương Trí Viễn đột nhiên cảm thấy ưu thương, vì sao muốn nhìn cữu cữu hắn bị囧lại khó khăn như thế chứ

Đương nhiên, Phương Trí Viễn cũng không quên một mục đích khác đến tìm Lưu Trang. Lưu Trang cũng đã mấy ngày không vào núi, ngẫm nghĩ liền đồng ý. Hai người đeo gùi cầm cuốc nhỏ vào núi, lúc đi cũng nói với Lưu a ma rằng sẽ về ăn cơm chiều.

Trên núi phía sau Lưu gia thôn có một mảnh rừng trúc. Mùa xuân Lưu Trang đều đến đây đào măng mùa xuân cho Lưu a ma làm măng chua. Mùa đông bình thường Lưu Trang cũng không nghĩ ra đào măng, là do năm ngoái Phương Trí Viễn thấy trên núi có trúc non, nhớ ra nơi này hẳn là có măng mùa dông, nghĩ đến vị ngon của măng mùa đông, từ năm trước bắt đầu, trên bàn cơm mùa đông của Lưu gia và Phương gia có thêm một bát đồ ăn.

Vừa mới vào đông, lúc này măng mùa đông là ngon nhất. Phương Trí Viễn và Lưu Trang phối hợp rất ăn ý. Phương Trí Viễn tìm đoạn tiên*, Lưu Trang đào sâu khoảng nửa mét tìm măng. Phương Trí Viễn cẩn thận quan sát mặt đất xem có chỗ nào xốp hay có khe, rãnh, dùng chân đạp thấy đất dưới gốc trúc mềm, liền thử đào xem có măng không.

Lưu Trang đào chỗ nào chuẩn chỗ ấy, Phương Trí Viễn thì còn phải xem vận may. May mà xác suất thất bại không lớn, còn trong phạm vi thừa nhận của Phương Trí Viễn. Hai người bận rộn một canh giờ liền đầy gùi, nhìn sắc trời còn sớm, Phương Trí Viễn liền nghĩ đến ống trúc.

Đối với yêu cầu của Phương Trí Viễn, Lưu Trang trên cơ bản đều đáp ứng, huống chi chỉ là ống trúc. Vậy nên hai người lại bắt đầu chặt trúc, may mà Lưu Trang mang theo dao rựa, khí lực lại lớn, cùng Phương Trí Viễn thay nhau khảm sáu ống trúc lớn. Làm xong, Phương Trí Viễn và Lưu Trang mới xuống núi.

Lúc hai người về tới nhà Lưu a ma còn chưa nấu cơm. Phương Trí Viễn vội vàng đưa ống trúc như hiến vật quý cho Lưu a ma, nhờ ông làm cơm lam ăn. Lưu a ma cũng không từ chối, vo gạo, thái thịt khô thành sợi to, chọc thủng một đầu đốt trúc, bỏ gạo và thịt vào, thêm nước. Cuối cùng đương nhiên là dùng rau xanh lấp lỗ thủng, bịt bùn, chậm rãi nướng trong than lửa.

Lưu Trang và Phương Trí Viễn chủ động nhận trách nhiệm nướng, để Lưu a ma đi làm việc khác. Lưu a ma cũng không nói gì, ông còn muốn làm hai món ăn và một món canh để ăn với cơm. Ống trúc vừa khéo có hai cái, Lưu Trang và Phương Trí Viễn mỗi người một cái, chậm rãi nướng. Một lát sau, mùi trúc liền bay ra.

Cơm lam nướng xong thì nấm xào thịt, khoai tây chua ngọt* và canh vịt của Lưu a ma cũng xong. Ba người chuẩn bị ăn cơm, Phương Trí Viễn vội vàng lấy ống trúc ra. Lưu Trang sợ hắn nóng, lấy da dày cho hắn bao tay. Ống trúc bị nóng rất dễ đập vớ, mùi cơm mùa trúc hòa với mùi thịt khiến Phương Trí Viễn say mê hít hít, nói: “Chính là mùi này!”

Lưu a ma bị động tác của Phương Trí Viễn chọc cười, nói với Phương Trí Viễn: “Xem Hổ tử thèm chưa, không phải là cơm trúc sao, sau này con muốn ăn liền đến nhà ma ma, ma ma làm cho con ăn. A Trang, con mau lấy đơm cơm cho Phương Trí Viễn, chúng ta ăn thôi.”

Nghe Lưu a ma nói thế, Phương Trí Viễn cũng hơi xấu hổ nhưng hắn ở Lưu gia tùy tính đã quen, cũng không ngượng. Lưu Trang đã lấy bát đũa, đơm chơ Phương Trí Viễn một bát cơm lam đầy. Phương Trí Viễn lại đưa cơm cho Lưu a ma trước, nói: “Ma ma, ông nếm thử xem hương vị thế nào.” Đơm cho Lưu Trang một bát rồi hắn mới bắt đầu ăn.

Vị ngon của cơm lam là không thể nghe ngờ, hai ống trúc ba người chia nhau ăn hết, ngược lại là đồ ăn và canh Lưu a ma làm lại khác thường mà chưa ăn bao nhiêu. Lưu a ma nhìn thấy, quyết định bảo sau này Lưu Trang lên núi thì mang theo ít ống trúc về, để Phương Trí Viễn thỉnh thoảng ăn một bữa.

Ăn xong cơm tối, mặt trời còn chưa lặn, Phương Trí Viễn bèn giúp Lưu Trang xử lý măng. Cũng chỉ là hầm chín măng còn cả vỏ trong nồi, lấy tay niết thấy măng mềm ra, không còn cứng rắn nữa thì lấy ra. Trên tay Lưu Trang và Phương Trí Viễn đều bao da dày, đeo mặt có lông vào trong. Cuối cùng lại xếp măng vào trong phòng râm mát.

Lưu a ma ngồi bên cạnh cắt măng đông mà Lưu Trang và Phương Trí Viễn đã thu thập xong từ trước làm măng chua. Phương Trí Viễn thích ăn nên hàng năm Lưu a ma đều làm nhiều măng chua. Thấy trời không còn sớm, Lưu a ma buông măng trên tay xuống, nói với Lưu Trang và Phương Trí Viễn: “A Trang, con đưa Hổ tử về đi. Giờ đang đông, trời rét, muộn thêm chút nữa thì Hổ tử sẽ bị lạnh.”

Phương Trí Viễn vội vàng nói: “Ông ơi, ông yên tâm. A Trang lên núi cùng con cũng mệt rồi, để hắn nghỉ ngơi đi. Con đi về cũng quen mà.”

Lưu a ma nhất định không chịu, muốn Lưu Trang đến nhà Lưu Gia mượn xe la đưa Phương Trí Viễn về. Lúc đang nói chuyện thì Phương Tằng đánh xe la đến Lưu gia. Lưu Trang nhìn thấy vội vàng tiếp đón Phương Tằng.

Hôm nay Phương Tằng say rượu, ngủ đến muộn mới tỉnh lại. Canh tỉnh rượu Trần Mặc nấu rất hữu dụng, đầu Phương Tằng cũng không bị đau sau say như bình thường. Nhưng Phương Tằng cũng rất ảo não, anh thế mà uống đua với đại cữu huynh, còn uống thành cái dạng này về nhà, còn nghe ca nhi của mình nói là do cha phu lang đưa anh về.

Như vậy ấn tượng của cha phu lang về anh không phải là xấu sao, sau này phải làm sao bây giờ Thật là, anh và đại cữu huynh uống làm cái gì chứ, quá xúc động. Phương Tằng nhìn Trần Mặc đang làm cơm chiều, phát hiện Trần Mặc không tức giận, ánh trời chiều bao quanh trên người anh một vầng sáng, làm Phương Tằng nhìn đến si mê.

Trần Mặc thấy Phương Tằng dậy, rót một cốc nước bưng đến, nói với Phương Tằng: “Tỉnh rồi, huynh uống chút nước đi. Sau này không cho uống nhiều như vậy. Đại ca ta thích uống rượu, cũng trách ta không nói rõ ràng với huynh, khiến huynh uống nhiều.”

Phương Tằng ngượng ngùng, biết Trần Mặc cho anh bậc thanh xuống, có chút lấy lòng nói với Trần Mặc: “A Mặc, không phải là ta và đại cữu huynh cao hứng nên nhất thời quên mất sao. Vậy, phụ thân và a ma có mất hứng không Lúc về ta cũng không biết gì, chưa chào hỏi họ.”

Trần Mặc cười nói: “Này có là gì. A ma và phụ thân chỉ dặn ta chăm sóc huynh. Hai người nói lát nữa đại ca tỉnh rượu sẽ nói huynh ấy, cũng không trách gì huynh, huynh yên tâm.”

Trong lòng Phương Tằng vẫn hơi bất an, ngẫm nghĩ nói với Trần Mặc: “A Mặc, lúc đệ xuất giá ta từng nói với đại ca đệ rồi. Chúng ta cách nhà đệ không xa, cha ma đệ lớn tuổi, chúng ta mỗi tháng đều về thăm hai người, bắt đầu từ tháng sau, đánh xe la đi, tiện thể mang cho hai người chút đặc sản thôn quê, cũng coi như hiếu tâm của chúng ta.”

Trần Mặc nghe rất cảm động. Cha ma tuổi lớn, anh cũng không yên lòng. Nhưng ngẫm lại nếu mình thường xuyên về nhà mẹ đẻ sợ người trong thôn sẽ nói Phương Tằng không phải, anh nói: “A Tằng, ta thấy hay là thôi đi. Dù sao đâu có đạo lý ca nhi xuất giá lại thường xuyên về nhà mẹ đẻ. Người ngoài biết còn nghĩ rằng huynh sợ phu lang, như vậy không tốt cho huynh. Tâm ý của huynh ta biết, nhưng cũng không thể làm huynh khó xử được.”

Phương Tằng không thèm để ý, xua xua tay, cười nói: “Không có việc gì. Cha ma ta đi sớm, ta không hiếu kính được. Đệ gả cho ta, cha ma đệ cũng là cha ma ta, chúng ta đi hiếu kính, người bên ngoài nói gì cũng không liên quan tới chúng ta. Trong thôn không ít ca nhi lắm lời, cười mồm liền tai, chúng ta nếu để ý bọn họ thì sống làm sao được. Chỉ cần chúng ta vui vẻ là được, thường về thăm cha ma, đệ yên tâm mà ta cũng an tâm.”

Trần Mặc không từ chối nữa, chỉ là trong lòng cảm động, cảm thán mình không chọn sai người. Nghĩ đến cha ma đã đầy đầu tóc trắng, anh nhận sự săn sóc của Phương Tằng với mình, đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải đối tốt với Phương Tằng, không cô phụ phần tình nghĩa này của anh.

Phương Tằng nói một lúc lâu không nhìn thấy Phương Trí Viễn, ngẫm nghĩ hỏi: “A Mặc, Hổ tử đâu Thằng nhóc ham chơi này suốt ngày không thấy người, cũng không biết lại đi bận rộn cái gì. Cả ngày không ở nhà, giờ sắp đến giờ cơm mà còn chưa thấy bóng người.”

Trần Mặc bình phục tâm tình, chi tiết nói với Phương Tằng: “Hổ tử đến nhà Lưu Trang. Nó bảo muốn cùng Lưu Trang lên núi đào măng mùa đông, ta thấy không có việc gì cũng để nó đi. Một tiểu tử không lớn mà cứ bắt ở nhà cũng không tốt, nó đi ra ngoài cũng tốt. Đã nói là ăn cơm ở Lưu gia, lát nữa huynh ăn cơm xong thì giá xe la đi đón nó nha.”

Phương Tằng nghe bĩu môi, nói: “Chỉ biết là nó đến chỗ Lưu Trang. Thằng bé này chỉ thích Lưu Trang. May mà năm đó ta và Lưu a ma đã định xong, không thì nó mà cứ hay chạy đến tìm Lưu Trang như vậy, Lưu a ma đã đánh nó ra cửa từ lâu.”

Trần Mặc chỉ cười, cũng không phụ họa.

Thế nhưng cơm nước xong, Phương Tằng vẫn đánh xe đi đón Phương Trí Viễn.

Lưu a ma thấy Phương Tằng cũng an tâm, không giữ bọn họ nữa mà chỉ nhân lúc có xe la bèn lấy rau dại đã phơi xong và các loại đồ khô nhà mình cho hắn mang về. Lưu a ma còn thu không ít lạc và hạt dưa, cũng để vào giỏ một ít cho Phương Tằng mang về.

Cất xong đồ, Phương Tằng mang Phương Trí Viễn rời khỏi Lưu gia. Trên đường về, Phương Tằng nói chuyện với Phương Trí Viễn, có chút ảo não hôm nay mất chừng mực, làm việc không quy củ. Phương Trí Viễn nói cho cữu cữu hắn rằng đó là vì cữu cữu hắn ghen tị.

Đương nhiên, Phương Trí Viễn không chút nào ngoài ý muốn mà bị Phương Trí Viễn vỗ một nhát. Phương Trí Viễn dưới uy lực của bàn tay cữu cữu hắn rốt cuộc cũng thành thành thật thật không dám phân tích hoạt động tâm lý của cữu cữu hắn nữa, nhưng âm thầm phun tào, cảm thấy cữu cữu hắn đúng là bình dấm chua, ngay cả dấm của đại ca cữu ma cũng ăn đến ngon lành, còn không cho người ta nói, quá bá đạo!

Về nhà, Phương Trí Viễn dùng ống trúc mang về nướng một bữa cơm lam nữa. Trần Mặc ăn liên tục khen ngon, khen ngợi Phương Trí Viễn một trận. Phương Trí Viễn nghe cực kì đắc ý, luôn mãi nhướn mày với cữu cữu hắn. Lúc ngủ, Trần Mặc còn cảm thán với Phương Tằng: “Thằng bé Hổ tử nhìn tùy tiện mà lại thận trọng. Lưu Trang cùng nó đúng là có phúc.”

Phương Tằng tuy cảm thấy cháu ngoại mình rất tốt, nhưng ca nhi của mình luôn miệng khen người khác cũng làm anh cảm thấy rầu rĩ. Anh không nói gì, hôm sau, sáng sớm đã lên núi, chờ Phương Trí Viễn và Trần Mặc rời giường liền thấy trong nhà chồng một đống ống trúc. Phương Tằng hơi đắc ý nói: “A Mặc, đệ không phải thích ăn cơm lam sao, ta lấy cho đệ nhiều ống trúc một chút, làm cho đệ ăn.” Tuy Phương Trí Viễn cố gắng muốn biểu hiện sự ổn trọng của mình, nhưng Phương Trí Viễn chỉ thấy một con chó đực cực lớn hướng bạn đời của mình cầu sủng ái, đúng là chói mù mắt hắn!

Phương Trí Viễn rất muốn nói với cữu cữu hắn: Cữu cữu, cữu có thể ngây thơ hơn không

**

Zổ: dấm chua là ghen chắc ai cũng biết nhỉ

Aiz,ko có truyện mới đọc, đành nhai lại Giang hồ khắp nơi là thổ hào, tôi đã đọc tới lần thứ 5 rồi, vẫn thấy hay. Ko biết Ngữ Tiếu Lan San có viết tiếp phần 3 không, anh Sở Uyên vẫn còn phòng đơn gối chiếc mà, hay là viết xuyên về hiện đại cũng được *rớt dãi*