Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 6 - Chương 43: Đất hoang




Ở phía tây bắc của hắc quỷ đại lục, có một sa mạc hoang vắng.

Dõi mắt nhìn thì chỉ thấy tro bụi màu vàng và những cây xương rồng màu xanh biếc. Khắp nơi là những tảng đá đen và những ngọn núi không có cây cối nào sinh trưởng. Ngẫu nhiên chỉ thấy một con hắc ưng bay ngang bầu trời.

Nơi này tuy câu cối vẫn có thể sinh trưởng không như những mảnh hắc thổ, nhưng những mảnh đất ở đây vẫn dị thường hoang vắng, trên mặt đất tỏa ra sức nóng như những ngọn lửa cháy, ngoài những bụi cỏ dại ra thì không có loại thực vật nào có thể sinh trưởng ở đây.

Khi bọn họ tới nơi này, có thể cảm ứng được trên măt đất tràn ngập hơi thở thê lương và yên tĩnh.

Mặt đất từ bỏ sinh linh khiến bụi đất tràn ngập mọi nơi.

Lần này tới đây, Urey không mang theo đồng bạn của mình là Hỏa Sơn Hồng Trĩ. Dường như nó cũng hiểu được chuyện này rất nguy hiểm. Tuy nó đã là cửu cấp ma thú nhưng chiến đấu giựa loại cấp bậc này, nó chỉ là một gánh nặng. Cho nên nó không kiên trì, từ bỏ cơ hội tới đây.

Rui Deshen quay đầu, liếc mắt nhìn Vô Danh một cái, đột nhiên hỏi:

-Vô Danh tiên sinh, ngài nguyện ý từ bỏ thần cách sao?

Vô Danh lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì cả.

Tiếu Ân vội vàng tiếp lời nói:

-Rui Deshen, tin tưởng Vô Danh, hắn không gạt chúng ta.

Rui Deshen bị Vô Danh liếc mắt nhìn, cảm thấy có một cỗ hàn khí chạy qua. Trong lòng thầm kêu tà môn, nên mượn cơ hội này xuống nước, nở một nụ cười tươi.

Bọn họ tới đây để giết thần. Thu hoạch lớn nhất trong việc giết thần đó là thần cách. Đối với những cường giả đứng đầu của nhân loại thì còn thứ gì hấp dẫn hơn thần cách nữa.

Dựa theo phỏng đoán của Rui Deshen, với trình độ suy yếu của tên thần linh kia, cho dù lấy được thần cách thì cũng chỉ là mảnh vỡ thần cách mà thôi. Ba người phân chia đã là cực hạn, nếu có thêm một người nữa thì chỉ sợ một mảnh vỡ thần cách là không đủ.

Nhưng khi hắn đề xuất vấn đề này, Vô Danh lại chủ động biểu hiện, hắn không cần mảnh vỡ thần cách.

Chuyện tốt như vậy đừng nói là hắn không tin, ngay cả Urey cũng có chút hoài nghi. Tiếu Ân thì biết rõ tính cách của Vô Danh nhất.

Mảnh vỡ thần cách, quả thật Vô Danh không cần.

Dù là cảnh tượng ở trên long đảo, hay cảnh hộ tống Tiếu Ân đào mảnh vỡ thần cách, những chuyện đó đủ để chứng minh chuyện này.

-Rui Deshen, chúng ta tới rồi sao?

Urey vội vàng giảng hòa hỏi.

-Tới rồi, chính là nơi này.

Rui Deshen hít sâu một hơi nói:

-Ta nắm giữ hệ thống phòng ngự của cả đại lục. Khi đó truyền tống trận xuất hiện ở nơi này.

-Ở nơi này?

Urey kinh ngạc nói:

-Theo ta được biết hệ thống phòng ngự rất mạnh có thể cảm ứng được tọa độ cụ thể.

-Giống như trường hợp này cũng có nhưng ngươi đừng quên, ta truy tìm thần linh đó. Nếu muốn cảm ứng rõ tọa độ, nhất định sẽ khiến hắn phát hiện.

Rui Deshen cười khổ giải thích.

Tiếu Ân âm thầm gật đầu, Rui Deshen làm việc rất cẩn thận. Nếu có thể dễ dàng tìm được tọa độ đó thì trừ khi tên thần linh kia là kẻ ngốc. Trong tình huống suy yếu, tất nhiên phải ẩn nấp kỹ.

-Chúng ta tìm kiếm ở xung quanh đi

Rui Deshen đề nghị nói:

-Tuy nhiên phải thường xuyên liên lạc với nhau.

-Điều này rất dễ

Rui Deshen lấy hai cái tượng gỗ điêu khắc từ trong người ra. Đó là tác phẩm trong trận chiến giữa hắn và Tiếu Ân:

-Đây là siêu cấp vật phẩm luyện kim do ta đổi ở vũ trụ giao dịch. Các ngươi giữ lấy nó, chẳng những có thể cùng ta trò chuyện, hơn nữa còn có thể trò chuyện với nhau

Hắn lộ nụ cười khổ:

-Vốn có ba cái, nhưng...

Urey liếc mắt nhìn Tiếu Ân. Sắc mặt của Tiếu Ân hơi đỏ lên, vội vàng nói:

-Ta và Vô Danh một tổ, vậy là đủ rồi.

Rui Deshen do dự một chút nói:

-Cũng tốt.

Kỳ thât hắn và Urey đều kiêng kỵ Vô Danh. Nếu có thể, thật sự không muốn phát sinh xung đột với hắn.

Urey nhận lấy một tượng gỗ điêu khắc, hỏi:

-Không ngờ thứ này có thể tạo ra phân thân. Luyện kim thuật sỹ đúng là khó tin. Ngươi đổi nó ở vũ trụ giao dịch, chắc chắn có giá trị xa xỉ.

Khuôn mặt của Rui Deshen không nhịn được co giật, hắn vung tay nói:

-Không đề cập tới vấn đề này.

Tiếu Ân và Urey nhìn nhau cười, chỉ cần nhìn bộ dạng của hắn là biết chắc chắn thứ này đã khiến hắn xuất nhiều máu.

Tuy nhiên trong chiến đấu lại bị Tiếu Ân phá hủy mất một bức tượng, muốn nói Rui Deshen không đau lòng, căn bản là gạt người.

Tương tự Tiếu Ân cũng nhận một tượng gỗ điêu khắc. Thứ này không biết được chế tạo từ nguyên liệu gì, lại không có chút sức nặng nào, hơn nữa còn có cảm giác ôn hòa.

-Chúng ta tản ra đi, nếu có thể tìm được truyền tống trận thì không nên chạm vào. Chúng ta cần phải thương lượng với nhau.

Nói xong, Rui Deshen bay về một hướng.

Urey nói một tiếng bảo trọng, sau đó chậm rãi bay về một hướng khác.

Tiếu Ân nhìn bọn họ rời đi, trên người xuất hiện một cỗ năng lượng bao phủ tượng gỗ cầm trong tay.

Bất kể Rui Deshen giở trò gì trên tượng gỗ thì chỉ cần bị cỗ năng lượng của hắn bao phủ thì Rui Deshen không thể nghe được thanh âm của hắn.

-Vô Danh, ngươi nắm chắc sẽ đối phó được thần linh sao?

Tiếu Ân dò hỏi.

Sở dĩ hắn dễ dàng đáp ứng chuyện này là vì muốn kiến thức thực lực của thần linh. Nhưng nguyên nhân chủ yếu để hắn không màng nguy hiểm mà ra quyết định này là vì bên người hắn có Vô Danh.

Tiếu Ân đã sớm muốn thăm dò thực lực của Vô Danh. Nhưng Hắc Long Vương, hay Urey, Rui Deshen rõ ràng đều không phải đối tượng thích hợp.

Nếu những người này vừa gặp Vô Danh đã muốn đại chiến ba trăm hiệp thì Tiếu Ân rất cao hứng. Nhưng có thể trở thành Ngàn năm Truyền kỳ, không có ai là kẻ ngu cả. Cũng không có khả năng bị mình lợi dụng. Cho nên khi bọn họ gặp Vô Danh, đều bày tỏ thái độ tôn trọng. Dù Tiếu Ân muốn châm ngòi cũng không có cơ hội để ra tay.

Cho nên lần hành trình này, đối với Tiếu Ân thì đây là cơ hội tốt nhất để khảo nghiệm thực lực của Vô Danh.

Dường như Vô Danh không hề cảnh giác với tâm tư của Tiếu Ân. Hắn lạnh như băng nói:

-Không biết.

Tiếu Ân bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên là Vô Danh. Câu nói trong miệng hắn rất rõ, khiến người khác không làm gì được.

Do dự một chút, Tiếu Ân hỏi:

-Nếu ta gặp nguy hiểm, ngươi có ra tay trợ giúp không?

Vô Danh lãnh đạm nhìn hắn một cái nói:

-Ngươi không gặp nguy hiểm.

Tiếu Ân thở phào một hơi, nỗi lo lắng trong lòng trong nháy mắt biến mất.

Tuy rằng Vô Danh chỉ nói một câu bơ vơ như vậy nhưng trong lòng Tiếu Ân bình tĩnh hơn nhiều. Có thể khiến hắn yên tâm, chỉ sợ chỉ có tên thần bí này.

Cầm tượng gỗ điêu khắc, Tiếu Ân đang muốn nhấc chân, đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn ngừng lại, cười ha hả nói:

-Vô Danh, ngươi xem nên đi hướng nào?

-Tùy.

-Ha ha

Tiếu Ân dường như sớm đoán được hắn sẽ trả lời như vậy. Tuy nhiên lần này hắn không tùy tiện chọn một hướng mà nói:

-Vô Danh tiên sinh, mời ngài đi trước.

Vô Danh cũng không từ chối, không chút do dự nhấc chân về phía trước.

Hắn không thèm quan sát chung quanh, cũng không cảm ứng gì, mà bay thẳng về hướng ở trước mặt mình.

Tiếu Ân ngẩn ra, trong lòng càng bồn chồn, không phải mình chữa lợn lành thành lợn bệnh đó chứ. Vô Danh tùy tiện bay về một hướng.

Nói thật, Tiếu Ân cũng không biết tên thần linh kia ở chỗ nào, truyền tống trận giấu ở góc nào. Nếu để hắn lựa chọn, hắn cụng chọn lung tung mà thôi. Nhìn Vô Danh bay thẳng về phía trước, hắn do dự một chút, sau đó bám theo sau.

Tốc độ trên mặt đất của Vô Danh từ trước tới nay rất nhanh. Tuy di chuyển trên mặt đất nhưng không kém ngốc ưng bay trên không trung.

Tiếu Ân gắt gao bám sát hắn. Ngay từ đầu thì không cảm thấy gì nhưng sau nửa giờ, trái tim hắn không khỏi đập nhanh hơn.

Nhìn bóng dáng của Vô Danh, ánh mắt của hắn sáng lên.

Xem ra ngay từ đầu tâm trí linh động của mình không khiến mình thất vọng. Đừng nhìn Vô Danh tùy ý lựa chọn phương hướng. Nhưng con đường thẳng tắp mà hắn chọn lại là con đường ngắn nhất để tới chỗ tên thần linh.

Bởi vì càng đi, Tiếu Ân có thể cảm ứng rõ trong không gian tràn ngập cảm giác hùng mạnh.

Hơn nữa cảm giác này giống như khi hắn tiếp xúc với tên da đen được thần tuyển.

Đó là ngọn lửa và dung nham như từ luyện ngục phát ra. Đó là lực lượng muốn hủy diệt mọi thứ.

Trách không được Rui Deshen gọi hắn là tà thần. Tên thần linh có sức mạnh này, chắc chắn là tên thần linh khát máu và yêu thích chiến tranh. Nếu thực sự để hắn thống nhất tín ngưỡng của hắc quỷ đại lục thì Tiếu Ân có thể khẳng định, ngày sau hai khối đại lục còn lại, chắc chắn chó gà không yên.

Nhìn qua thì dường như Rui Deshen buông tha trách nhiệm bảo vệ đại lục, nhưng trong tâm của hắn chưa bao giờ buông bỏ.

Ngồi xem tà thần không ngừng trưởng thành, cuối cùng xưng bá đại lục, không bằng nhân cơ hội này tặng cho nữ thần Ánh Trăng. Tất cả mọi người đều biết nữ thần Ánh Trăng không phải thần linh hiếu sát. Nếu cả ba đại lục đều tín ngưỡng nàng thì tuy chiến tranh không thể tránh khỏi nhưng tuyệt đối không khiến cả ba đại lục bị cuốn vào trong đó.

Càng đi theo Vô Danh, trong lòng Tiếu Ân càng không yên.

-Vô Danh, ngươi có thể cảm ứng được thực lực của tên thần linh đó chứ?

Tiếu Ân dò hỏi.

-Cũng không tệ lắm

Vô Danh hiếm khi trả lời câu hỏi của hắn.

-Cũng không tệ lắm là tiêu chuẩn gì?

Tiếu Ân khiêm tốn hỏi:

-Nếu so với ta thì sao?

Kỳ thật giây phút này, trong lòng Tiếu Ân suy nghĩ, nếu thần linh là một khối gỗ mục, thì hắn phải thử cảm giác giết thần?

Vô Danh đột nhiên dừng bước, lẳng lặng nhìn Tiếu Ân. Ánh mắt đó khiến nội tâm của Tiếu Ân sợ hãi.

Nửa ngày sau, biểu tình của Vô Danh vẫn như trước, hắn xoay người, tiếp tục đi, chỉ có điều bỏ lại một câu nói lạnh như băng:

-Tiềm lực của ngươi, hơn hắn nhiều lắm.

Tiếu Ân ngẩn ra. Tiềm lực mạnh hơn hắn? Như vậy chẳng phải nói, thực lực trước mắt của mình còn lâu mới bằng người ta?

Nhất thời, ý niệm vừa mới xuất hiện trong đầu hắn lập tức tan thành mây khói.

Giết thần yêu cầu cao như vậy, vẫn phải dựa vào thực lực của tập thể để bảo hiểm.

Tất nhiên, nếu Vô Danh chịu ra tay tương trợ, chắc không có vấn đề gì. Nhưng trông cậy vào kẻ này, không bằng bảo tên thần linh nằm trên bàn mổ để hắn tới mổ xẻ.

Vô Danh tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc tới một sườn núi cao.

Sườn núi này tuy rằng rất cao, nhưng không thể xưng là núi. Tuy nhiên khi bọn họ tiếp cận sườn núi, trong lòng Tiếu Ân xuất hiện cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Cước bộ của hắn trở nên ngưng trọng, cẩn thận quan sát xung quanh. Rất nhanh tìm được dấu vết trận đồ thần bí trên sườn núi.

Kỳ thật tới sườn núi này hắn cũng đã đoán được. Có thêm dấu vết trân đồ chỉ tăng thêm khả năng dự đoán của hắn mà thôi.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tiếu Ân gật đầu với Vô Danh một cái, hắn cũng không hỏi Vô Danh dùng thủ đoạn gì để phát hiện ra nơi này. Bởi vì chuyện đó không cần phải hỏi...

Đối với hắn mà nói, chỉ cần thông tri cho hai vị Ngàn năm Truyền kỳ tới đây, đôi bên cùng tiến thoái với nhau là đủ rồi.

Giải tỏa năng lượng phong tỏa trong tượng gỗ, Tiếu Ân truyền năng lượng tinh thần vào trong. Quả nhiên cảm ứng được thuộc tính lực lượng không gian trong tượng gỗ. Có lẽ do có cỗ lực lượng này tồn tại nên vật phẩm luyện kim mới có công năng thần kỳ như vậy.

Khi Tiếu Ân truyền lực lượng tinh thần của mình vào, liền cảm ứng được hai cỗ tinh thần dao động khác.

Hai cỗ tinh thần hùng mạh quen thuộc đang di động, đó là Urey và Rui Deshen.

-Hai vị đã tìm được gì chưa?

Tiếu Ân mở miệng nói trước.

-Không phát hiện được gì.

Rui Deshen thuận miệng nói:

-Tuy nhiên không có vấn đề gì, trong vòng nửa năm, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra.

-Đúng vậy, nếu may mắn thì một hai ngày là có thể tìm ra.

Urey tiếp lời.

Tiếu Ân không nói gì, hắn đột nhiên cảm thấy khó tin. Đi theo Vô Danh tới đây, kỳ thật hắn có thể cảm ứng được áp lực hùng mạnh trong không gian không ngừng gia tăng.

Theo tình huống này, tuy rằng Tiếu Ân không có khả năng tìm thẳng tới sườn núi như Vô Danh, nhưng chỉ cần đi theo cảm giác, trong vòng vài ngày là có thể phát hiện nơi này.

Nhưng nghe giọng nói của hai người này thì dường như không thu hoạch được gì. Cũng không cảm ứng được gì. Chẳng lẽ loại áp lực này chỉ có mình và Vô Danh cảm ứng được.

-Tiếu Ân, ngươi làm sao vậy?

Urey hỏi Tiếu Ân. Tiếu Ân xấu hổ cười:

-Hai vị, kỳ thật ta và Vô Danh cũng đang tìm.

-Ta biết

Urey cười nói:

-Không gấp, chúng ta có thời gian.

Tiếu Ân cười hai tiếng, nói:

-Ta biết nhưng ta nghĩ hai người chúng ta dường như đã tìm được rồi.

Hai tượng gỗ còn lại trong nháy mắt trì trệ. Sau đó tinh thần của Urey và Rui Deshen dao động như thủy triều, tuy rằng trong nháy mắt đã khôi phục lại như bình thường nhưng đã biểu hiện tâm trạng chấn động của bọn họ.

-Ta cảm ứng được vị trí của ngươi, ta sẽ tới đó ngay.

Rui Deshen không nói hai lời, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới.

Urey do dự một chút, nói:

-Tiếu Ân, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta lập tức tới ngay.

Trong lòng Tiếu Ân buồn cười. Đương nhiên ta không hành động thiếu suy nghĩ, nếu không có hai người các ngươi, ta đã bỏ đi rồi.

Nửa ngày sau, rốt cuộc hai người cũng vội vàng đuổi tới. Tuy Rui Deshen khởi hành trước, nhưng do vấn đề khoảng cách nên vẫn là người đến sau.

Từ khi bọn họ tiến vào hoang mạc, ngoài việc sử dụng tượng gỗ để đối thoại, thì không sử dụng lực lượng của ma pháp.

Việc này là dựa theo ước định trước đó của bọn họ. Bởi vì không ai biết tên thần linh kia có phát hiện ra hành động của bọn họ hay không. Vì vậy chỉ cần một tia hy vọng, bọn họ cũng không muốn bị phát hiện sớm.

Cho nên bọn họ mới không sử dụng ma pháp, ngoài việc sử dụng tượng gỗ ra, ngay cả vật phẩm ma pháp cũng không dùng.

Nếu là ma pháp sư bình thường, trong tình huống không sử dụng ma pháp, muốn thăm dò hoang mạc to lớn thì dù có dùng cả đời cũng không thể hoàn thành được.

Nhưng Ngàn năm Truyền kỳ khác. Bọn họ cô đọng kết giới thành lĩnh vực, đã đạt tới cảnh giới thiên nhân giới hợp nhất. Nói cách khác, thân thể của bọn họ chính là lĩnh vực, lúc nào cũng có thể hấp thu nguyên tố ma pháp.

Thân thể họ có tố chất cực mạnh, hơn xa ma pháp sư bình thường. Ngay cả kỵ sỹ lợi hại nhất trên thế giới cũng đừng mơ so thể chất với Ngàn năm Truyền kỳ.

Đây là ưu đãi của việc tập luyện ma pháp tới đỉnh cao.

Giống như ma thú có thể thong qua việc đề cao mà mở ra trí tuệ. Giống như nhân loại không ngừng đột phá, thay đổi về bản chất. Giống như ma thú, thậm chí có thân thể hùng mạnh giống như long tộc.

Tiếu Ân đang âm thầm quan sát. Khi Urey và Rui Deshen tới nơi này, quả nhiên bọn họ không cảm ứng được cảm giác áp bách mãnh liệt. Chẳng qua bọn họ rất hứng thú với trận đồ trên sườn núi.

Hai người lớn tiếng thương lượng trên sườn núi. Tiếu Ân ngoài ý muốn phát hiện, bọn họ có trình độ cực cao về ma pháp trận. Tuy chưa thể bằng mình, nhưng trên một số phương diện, có thành tựu khiến mình cảm thán.

Ma pháp trận đồ trên mặt đất không đầy đủ, dường như bị cắt giảm một bộ phận.

Mặt mày hai người Urey nhăn nhó, dù sao lần đầu tiên bọn họ mới thấy ma pháp trận đồ loại này, muốn lập tức chữa trị là việc không có khả năng.

Tiếu Ân yên lặng ngồi, lẳng lặng quan sát trận đồ ở dưới chân. Bọn họ đang thảo luận thì đột nhiên hắn mở miệng xen vào vài câu.

Một lát sau, ánh mắt của hai người Urey lộ ra vẻ nửa mừng nửa lo.

Bọn họ có nghiên cứu sâu về ma pháp trận đồ, nghe Tiếu Ân nhắc tới vấn đề mấu chốt, lập tức ngộ ra. Tuy nhiên ánh mắt của bọn họ nhìn Tiếu Ân có thêm vài phần cổ quái.

Bọn họ có được thành tựu này cũng không kỳ lạ. Đó là nghiên cứu tích lũy trong mấy trăm năm, tất nhiên trong đó có một phần là thiên phú hùng mạnh.

Nhưng nhìn Tiếu Ân, bọn họ có chút mơ hồ.

Người thanh niên này rất trẻ tuổi. Hắn giống như vì sao quật khởi, chỉ trong hai mươi năm ngắn ngửi tiến giai thành Ngàn năm Truyền kỳ, không ngờ còn nghiên cứu ma pháp trận đồ tới trình độ sâu không lường được. Thật sự khiến mọi người không thể tin nổi.

Một lát sau, Urey trầm giọng hỏi:

-Tiếu Ân, trước kia ngươi từng gặp qua loại trận đồ này rồi à?

Tiếu Ân do dự một chút nói:

-Tất nhiên, ta từng tiến vào khe nứt không gian, từng thấy qua trận đồ này.

Hắn thần bí cười nói:

-Hơn nữa ta còn đạt được nhiều ưu đãi ở bên trong.

Lúc này Urey và Rui Deshen mới thoải mái. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau. Tuy trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ nhưng cơ bản đã khôi phục lại bình thường.

Trong lòng Tiếu Ân thầm than. Không hổ là Ngàn năm Truyền kỳ. Sau khi nghe được chuyện này, vẫn bất động thanh sắc như trước. Thật không biết tầm mắt của bọn họ cao hay lòng dạ quá thâm sâu.

Kỳ thật tuy Tiếu Ân từng gặp qua trận đồ loại này nhưng không phải ở trong khe nứt không gian mà là ở vách đá bên ngoài quốc gia của thần.

Tuy nhiên chuyện về vách đá, hắn không thể kể cho người khác. Bởi vì hắn muốn đợi đám người Kim thăng tiến tới cảnh giới cửu tinh ma đạo sỹ để tới đó rèn luyện.

Hắn phát hiện, bên trong tòa thành to lớn đó có cơ hội lớn để cô đọng kết giới. Đừng nói bọn Kim từng có kinh nghiệm Ngàn năm Truyền kỳ. Cho dù là đám người Sloppy Burger đi tới đó cũng sẽ đạt được ưu đãi không ngờ tới.

Chỉ có điều, trước mắt Tiếu Ân chưa muốn công khai mà thôi.

Còn nói về chuyện nhìn thấy ở trong khe nứt không gian thì không có ai đối chứng được cả.

Hơn nữa bản thân mình từng nhận được ưu đãi, cũng khiến mọi người sinh ra cảm giác, hóa ra tiểu tử này chó ngáp phải ruồi, cho nên mới tiến giai nhanh như vậy. Điều đó sẽ khiến cho moi người ít nghi kỵ mình hơn.

Urey và Rui Deshen hưng phấn thảo luận. Với kinh nghiệm của bọn họ, hơn nữa trong thời điểm quan trọng được Nhất Hào chỉ điểm, rốt cuộc đã khôi phục lại ma pháp trận đồ.

Nhìn ma pháp trận đồ hoàn mỹ trên sườn núi. Trong lòng của ba người nóng lên, chỉ có Vô Danh vẫn lạnh băng, không có chút biến hóa gì cả.

Ánh mắt của Rui Deshen liếc qua khuôn mặt của mọi người. Tiếu Ân và Urey đồng thời gật đầu.

Hắn hít sâu một hơi, thong thả truyền ma lực vào ma pháp trận đồ.

Ngay sau đó, trận đồ lập tức sáng lên, một đạo ánh sáng màu đỏ xuất hiện ở trung tâm trận đồ, trong nháy mắt biến thành một cánh cửa truyền tống to lớn.

Chỉ có điều khi nhìn cánh cửa truyền tống, Tiếu Ân có cảm giác khác. Cánh cửa có màu sắc đỏ như máu, thông đạo bên trong lộ ra một cỗ hơi thở hung tàn.

Dù không đi vào, hắn cũng biết phía sau cánh cửa tràn ngập nguy cơ!