Dị Giới Dược Sư

Quyển 13 - Chương 330: Phong ấn




Nếu lập tức hạ thủ với con mồi ở trong rọ, muốn giết chết được họ thì cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, quân chủ lực của nhân loại cũng đã bỏ đi từ lâu rồi.

Trong tình huống bằng mọi giá phải tiêu diệt gọn hai mươi vạn tinh binh của quân địch, vậy thì nó sẽ phải phái ra một số lượng lớn ma thú để truy bắt, nhưng trong lúc di chuyển binh lực tất vòng vây vốn không kẽ hở kia sẽ để lộ ra một lỗ hổng, và con mồi ở bên trong sẽ từ đó mà chuồn đi mất.

Ngoài ra, Cùng Kỳ còn phát hiện thêm một vấn đề nữa, sở dĩ quân chủ lực của phe nhân loại chọn lộ tuyến ở hướng tây nam không phải là vì nhìn ra được lực lượng yếu kém ở đó, mà là vì toán ma thú quân hành động mau lẹ ngang ngửa với kỵ binh của nhân loại chủ yếu đều tập trung ở hướng trái ngược với hướng tây nam.

Điều đó có nghĩa là, bọn chúng cần phải có thời gian thì mới đến được đây.

Cá và con mồi, không thể có được cả hai. Hai lựa chọn này đều được bày ra trước mặt Cùng Kỳ, nhưng nó liền nhanh chóng hạ quyết định.

Con cá lớn nhất định là tốt hơn con mồi nhỏ nhiều lắm.

Số lượng kỵ binh của quân chủ lực của nhân loại dù có đông tới đâu thì nhiều lắm cũng chỉ có bốn vạn, còn những chức nghiệp linh mẫn khác như thích khách, thợ săn, đạo tặc, vv...đều chiếm tuyệt đại bộ phận.

Chỉ khi nào kỵ binh thả chậm tốc độ thì bọn họ mới miễn cưỡng theo kịp kỵ binh, nhưng mức chịu đựng dù sao cũng có giới hạn.

Ở trong một khoảng cách gần như vậy, chỉ cần điều toán quân lanh lợi của mình đến đây, dù trong một thời gian ngắn không đuổi kịp, nhưng nếu muốn bám sát theo họ thì cũng không có vấn đề gì.

Chỉ cần các chức nghiệp binh sĩ khác của nhân loại bị kiệt lực, vậy thì quân đoàn linh hoạt của ma thú sẽ cầm chân họ lại, đợi cho quân hậu phương tràn đến, vậy thì Cùng Kỳ sẽ có thể tiêu diệt phe nhân loại hoàn toàn.

Quả thật rất khó có được cơ hội khi quân chủ lực của phe nhân loại đến một nơi hoang dã trống trải như tại bình nguyên này, xem ra thống soái của nhân loại cũng hiểu được quy tắc tiềm ẩn bên trong trò chơi. Nếu như họ còn ở khoảng cách khá xa mà đã quay đầu bỏ chạy, vậy thì điều đó sẽ không đủ hấp dẫn để khiến cho Cùng Kỳ buông rơi con mồi đang bị nhốt trong rọ kia, mà trái lại nó còn sẽ hạ thủ với họ ngay chứ chẳng chơi.

Cùng Kỳ buộc phải bội phục tài trí của thống soái phe nhân loại, cùng lúc giải vây cho đồng bọn của mình, hắn cũng đồng thời lưu lại một hy vọng sinh tồn cho mình.

Chỉ tiếc rằng, hắn đã đánh giá thấp tổng thể lực lượng của ma thú.

Cùng Kỳ quyết định thật nhanh, nó ngửa mặt lên trời huýt sáo một tiếng thật dài, ngầm hạ lệnh truy kích quân địch.

Tiếng ma âm của nó vang lên liên miên bất tuyệt, đội hình của ma thú quân đoàn cũng theo đó mà thay đổi. Từ xa nhìn lại, các loại ma thú linh hoạt như là Cuồng phong quỹ, Thủy qua, Phong hỏa cự tần, Tứ nhãn liệt hoàng, vv....liền rầm rầm chạy về phía tây nam, còn những loại chậm chạp như Cự độn, Phiên viêm linh ác, Đồ tái chi, vv...thì lập tức ùa lên hai bên để trám vào lỗ hổng.

Cùng Kỳ tuyệt đối không muốn buông tha con mồi và cánh quân chủ lực của nhân loại. Nó tin rằng sau khi phái đi phần lớn lực lượng để đuổi theo quân chủ lực của đối phương, sau đó huy động số còn lại thì vẫn có thể vây khốn được con mồi đang ở trong rọ. Đến cuối cùng thì nó vẫn có thể bắt sống được cả hai mà thôi.

Không biết vì địch nhân bị vây khốn lâu ngày nên thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hay là vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên không kịp ứng phó, bọn họ đã bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm một thuở kia, cho tới khi vòng vây bị xiết lại lần thứ hai thì họ vẫn chưa có bất cứ một phản ứng gì.

Cùng Kỳ đắc ý mỉm cười, con mồi đã dâng lên tận miệng, việc còn lại chỉ là bắt con cá đã cắn câu kia mà thôi.

Thế rồi nó liền ra mệnh lệnh, những con Thanh hệ ma thú khác không hẹn mà cùng cất cao đầu và phát ra những âm thanh chói tai.

Thanh âm của đám Thanh hệ ma thú đó cũng có tác dụng giống như tiếng hát của các ca sĩ nhân tộc vậy, thanh âm của chúng sẽ kích thích lòng hiếu sát của đám ma thú. Lúc này liền có vô số hung thú tựa như hổ đói lao nhanh về phía quân chủ lực của nhân loại đang ở phía xa xa. Lòng hiếu sát của chúng bị đè nén đã lâu, nay liền bốc lên tận mây xanh. Trong tiếng chân rầm rập vang dội, toàn bộ bình nguyên đều bị chấn động mà rung lên từng chập. Khắp trời đất, phảng phất như đều bị chấn nhiếp bởi dâm uy của ma thú vậy.

Cùng Kỳ giang rộng hai cánh rồi lướt nhanh theo đại quân của ma thú. Thống soái của địch nhân rất giảo hoạt, nó phải đích thân chỉ huy trận chiến này để phòng ngừa bất cứ việc gì xảy ra ngoài ý muốn.

Cuộc chiến này vốn đã phải kết thúc từ lâu, nhưng nó lại bị kéo dài vô hạn, rốt cuộc thì ngày hôm nay cũng có thể kết liễu được rồi.

oooOooo

Mặt trời đã ngã về hướng tây, ánh chiều tà trải dài trên mặt đất.

Những con tiểu côn trùng ẩn mình trong các bụi cỏ và phát ra những tiếng kêu chít chít trong trẻo dễ nghe, tạo nên một khúc giao hưởng của đại tự nhiên.

Đám chuột săn đang chạy tới chạy lui trong bãi cỏ để săn mồi, chúng dùng tay để vạch từng cọng cỏ, hy vọng trước khi mặt trời lặn có thể tìm được thức ăn lót dạ cho một đêm dài sắp phải đối mặt. Đồng thời, đôi mắt sáng quắc của chúng không ngừng ngó nghiêng khắp nơi để đề phòng kẻ địch của mình.

Một bầy điệp phong xòe cánh bảy màu bay lượn trên bầu trời, cùng chơi đuổi bắt với những đàn tiến điểu khác.

Nơi này chính là điểm tận cùng của Liệt Duyên bình nguyên, vào một khắc trước khi màn đêm phủ xuống thì nó lại đặc biệt yên tĩnh.

Thế nhưng những hình ảnh êm ấm đó liền bị phá vỡ bởi những vị khách không mời mà đến.

Đàn điệp phong là những sinh vật có tính cảnh giác rất cao nên chúng phát giác ra sự tình đột biến đầu tiên, chúng lập tức thu hồi tâm tình vui đùa lại, rồi phát ra những tiếng kêu rất chói tai.

Thế rồi đám tiến điểu dường như cũng ý thức được sự nguy hiểm đang tiến đến gần, chúng liền để cho bầy điệp phong phục lên lưng mình, rồi sau đó cất cánh bay đi thật xa.

Hai loại sinh vật đó vốn được sinh ra để đồng sinh cộng tử với nhau. Tiến điểu mượn sức cảnh giác của điệp phong, còn điệp phong thì ỷ lại vào tốc độ của tiến điểu, đôi bên hỗ tương cho nhau mà cùng vượt khỏi hiểm cảnh trong thời gian ngắn nhất.

Đám chuột săn cũng kêu lên chít chít loạn xạ rồi chui tọt xuống đất, đồng thời che đi thân thể của mình.

Những tiếng kêu rả rít của côn trùng cũng lập tức đình chỉ, sự yên tĩnh của hoàn cảnh nơi đây bỗng nhiên trở thành phẳng lặng như tờ, nhưng sự tĩnh mịch đó cũng chỉ là sự yên lặng trước khi giông bão kéo đến mà thôi.

Bỗng nhiên mặt đất bị chấn động kịch liệt, tựa như biển gầm vậy. Những đợt sóng xung kích cuồng liệt ập tới, tạo nên áp lực mạnh khiến cho mặt đất trở thành vặn vẹo, có nhiều bụi cỏ cũng bị sức ép làm cho nằm rạp cả xuống. Những chú chuột săn ẩn nấp bên dưới lòng đất không quá sâu liền bị sức ép cuờng liệt kia ép cho nổ banh xác, chết thảm tại chỗ luôn.

Sự việc mang tính hủy diệt cực mạnh đó do hai nhóm sinh vật tạo ra, họ là tử đối địch với nhau do thiên sinh - nhân loại và ma thú.

Một quân đoàn của nhân loại với số lượng khổng lồ đang phi cuồn cuộn về phía truớc, còn phía sau thì có ma thú đông như thủy triều đuổi theo sát sau lưng.

Khoảng cách giữa đôi bên chỉ có vài dặm, nhưng đối với hai đội ngũ có tốc độ nhanh như gió thế kia thì khoảng cách đó không đáng là gì, do đó mà tình hình chiến đấu đã đạt đến mức cực kỳ căng thẳng rồi.

Kỳ thật, trận đuổi bắt giữa người và thú này đã giằng có suốt sáu tiếng rồi, bắt đầu từ buổi trưa và kéo dài cho đến hoàng hôn.

Từ lúc ban đầu, khoảng cách giữa song phương có đến mười lăm dặm, nhưng đến giờ thì đã giảm xuống chỉ còn năm dặm.

Vì không muốn cho các binh sĩ với những chức nghiệp như thợ săn, thích khách, đạo tặc, vv....bị tuột hậu, nên kỵ binh của nhân loại đã không thể phát huy toàn lực mà bỏ xa truy binh được.

Cùng Kỳ cũng không nhanh không chậm, chỉ bám sát hàng ngũ tiên phong để điều khiển Phong Cuồng Quỹ, Thủy qua, Phong hỏa cự tần, tứ nhãn liệt hoàng, vv...các loại ma thú linh hoạt để bám sát quân địch, đồng thời cũng không dám theo quá sát, bởi vì phần đông số lượng ma thú chậm chạp vẫn còn nằm trong quân chủ lực ở phía sau.

Nếu như dùng toán quân tiên phong này để khai chiến với đối phương, vậy thì lực lượng vẫn chưa đủ mạnh, nói không chừng phe nhân loại sẽ quay lại cắn ngược một phát, mà trong khi đó thì quân chủ lực của ma thú vẫn chưa đuổi tới kịp, vậy thì sẽ rất phiền phức.

Mãi cho đến lúc này, Cùng Kỳ vẫn chưa thăm dò được thực lực cụ thể của phe nhân loại. Trinh sát binh của đối phương có năng lực phản trinh sát rất lợi hại, cho dù là đang trong quá trình bỏ chạy thục mạng, vậy mà họ vẫn có thể thong dong xóa đi hết mùi vị cùng với phân, nước tiểu, và dấu chân của tọa kỵ.

Chính vì vậy mà Cùng Kỳ không dám khinh suất hạ thủ, vạn nhất bọn họ có ẩn giấu các ma pháp sư và phù chú sư với lực công kích cường đại ở trong đó, vậy nếu phải quyết chiến ở trong khoảng thời gian ngắn, e rằng quân tiên phong của nó sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

Ngày trước, khi nhân loại vừa bỏ thành chạy đi, họ đã để cho các Băng hệ ma pháp sư mặc y phục của kết giới sư, rồi phát động ma pháp đại trận, khiến cho nó bị tổn thất rất nhiều Phi Hành hệ ma thú và Hủ Huyết Bệ quý giá. Bài học xương máu đó đã khắc sâu trong tiềm thức của Cùng Kỳ, vì vậy mà giờ đây nó phải hết sức thận trọng.

Có vài lần phe nhân loại giảm tốc độ lại, và Cùng Kỳ cũng theo đó mà cho đội ngũ của mình giảm tốc độ theo, nhằm đề phòng đối phương thình lình quay ngược đầu và đánh trả lại mình.

Thống soái của đối phương là một tên âm hiểm rất thích dùng kỳ chiêu, ngàn vạn lần không thể trúng kế dụ địch của hắn được.

Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, thế nào cũng sẽ có cơ hội.

Linh lực của nhân loại nhanh chóng bị tiêu hao, phải nhờ tới đan dược thì mới được bổ sung trở lại. Thế nhưng cả đan dược rồi cũng sẽ hết sạch mà thôi.

Nhưng còn ma thú thì tùy thời vẫn đều có thể hấp thu yêu khí trong trời đất, tốc độ của chúng tuy cũng bị suy giảm không kém, thế nhưng cũng không thể nào bị kiệt quệ hết được. Nếu phải chiến đấu lâu dài thì hiển nhiên chúng chiếm được ưu thế hơn.

Trải qua sáu tiếng đuổi bắt, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, đại quân của nhân loại bắt đầu có hiện tượng kiệt sức, có lẽ đan dược đã tiêu hao khá nhiều rồi.

Quân chủ lực ở phía sau cũng đang dần dần đuổi tới, cự ly chỉ còn cách có hơn hai mươi dặm nữa thôi.

Cây cối càng lúc càng thưa dần, cả cỏ dại cũng ít hơn, hoàn cảnh xung quanh đều trở nên hoang vắng hơn. Liệt Duyên bình nguyên rộng lớn là thế, vậy mà bây giờ cũng đã đến điểm tận cùng của nó.

Địa thế càng lúc càng không ổn, nơi nơi đều là đất bùn, mỗi bước chân đều bị lún sâu xuống bùn.

Cùng Kỳ thấy vậy thì mừng thầm trong bụng, bởi vì bình nguyên đúng là địa thế tốt cho kỵ binh phát huy ưu thế của mình, nhưng ở tại những địa phương khác thì họ chính là binh chủng kém nhất. Nói một cách khác, với tình huống hiện nay rất có lợi cho đại quân ở phía sau rút ngắn khoảng cách.

Sau cùng, toàn bộ đất đai đều biến mất, trước mặt chỉ còn lại một địa vực màu xám ngoét.

Trong lúc bất tri bất giác, đôi bên đã chạy đến bên khu vực đầm lầy.

Phe nhân loại dẫn đầu tiến vào khu vực này nên họ cảm nhận được nơi này không giống với bình nguyên, địa phương này có bùn lầy trải rộng khắp nơi, đi một bước cũng tốn rất nhiều sức, nhưng cũng có chỗ rất trơn trượt, chỉ cần sơ sẩy một chút thì cả người lẫn tọa kỵ sẽ ngã nhào xuống bùn, và khiến cho đội ngũ bị chậm lại ngay.

Cùng Kỳ thấy thế thì cực kỳ hưng phấn, liền dẫn quân tiên phong bám sát phía sau.

Vừa đáp lên biên giới của vùng đất này, nó liền cảm thấy bùn lầy ở đây có chỗ hơi khác thường.

Nếu như nó vẫn bay ở trên không trung thì hẳn sẽ không bị sự thay đổi của địa hình làm trở ngại, nhưng giờ đây nó lại kinh ngạc phát hiện ra, yêu ma khí ở trong người vốn đang được vận chuyển bình thường, vậy mà lúc này đột nhiên lại như dòng nước bị vật gì đó ngăn cản, dù cho nó có cố gắng vận hành cỡ nào thì vẫn bị đình trệ trầm trọng, tựa như trên người đang bị một tảng đá lớn đè xuống vậy, cực kỳ khó chịu.

Cái loại cảm giác kỳ dị tuyệt luân này đối với người khác thì rất xa lạ, nhưng đối với Cùng Kỳ thì vĩnh viễn không bao giờ quên được - phong ấn!

Thân thể to lớn của Cùng Kỳ chợt run lên nhè nhẹ. Các loại tâm tình xấu như bất an, hoảng loạn, khủng hoảng, sợ hãi, vv....nhất tề đều dậy lên ở trong lòng con ma thú kiêu hùng và cao ngạo này.

Chính bởi vì Phong Ấn thần Khắc Lợi Tát mà nó mới bị luân hồi hết kiếp này tới kiếp khác, trải qua mấy trăm vạn năm thống khổ như vậy, nó làm sao có thể quên được kia chứ?

Thế nhưng lực lượng của nó lúc này vẫn được lưu chuyển thong thả, điều đó cho thấy phong ấn này còn thua xa phong ấn đỉnh cấp chân chính nhiều lắm.

Đương nhiên, khi Phong Ấn thần xuất thủ thì lập tức khiến cho lực lượng của nó hoàn toàn ngủ say, trở thành một cá thể không thua gì một sinh vật cấp thấp cả, và rồi bị đánh vào đáy sâu của tuyệt vọng.

Cùng Kỳ hít mạnh vài hơi, để cho đầu óc của mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, và tìm hiểu sự việc cho rõ ràng hơn. Thế rồi một danh từ liền nảy ra trong đầu nó - đầm Phong Ấn!

Không sai, nơi đây chính là đầm Phong Ấn!

Truyền thuyết kể rằng, sau trận chiến cuối cùng, Phong Ấn thần đã biến mất tại một địa phương nào đó.

Lực tàn dư của phong ấn sau nhiều cuộc bể dâu, trải qua hàng trăm vạn năm cũng không hề biến mất.

Phong ấn lực là một loại lực lượng còn vượt trội hơn cả những lực lượng nguyên thủy khác như là ma lực, linh lực, yêu lực, minh lực, vv...Tất cả những loại lực lượng đó đều bị nó áp chế, thậm chí cả sinh mệnh lực cũng không ngoại lệ. Các ao đầm khác không nhiều thì ít cũng có cây cối thực vật tồn tại, nhưng mà ở đây thì hoàn toàn không có lấy một cọng cỏ nào.

Cùng Kỳ đối với địa hình của Mễ Kỳ Tư đều nắm rõ như lòng bàn tay, thế nhưng nó lại quên mất cái đầm này. Hoặc có lẽ là vì trong tiềm thức của nó luôn muốn tránh né nghe đến những tin tức có liên quan tới phong ấn, bởi vì điều đó sẽ khơi lại nỗi đau vô tận ở trong lòng nó.

Chính vì thế mà dù nó đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn không ngờ đã bị phe nhân loại dụ dẫn tiến về phía đầm Phong Ấn.

Đám ma thú đi theo Cùng Kỳ vốn dĩ cũng có dáng vẻ bệ vệ ngạo nghễ, nhưng lúc này chúng cũng cúi đầu trầm mặc cùng với việc lực lượng của mình bị giảm xuống, mà cũng có lẽ là do chúng tỏ lòng kính úy với thần linh cũng nên.

Thần và ma ở trong truyền thuyết đều là những bậc không thể xúc phạm ở trong mắt chúng, thậm chí sức ảnh hưởng của họ còn xa hơn cả ma thú cao cấp nhiều lắm.

Phải biết rằng, trong cuộc đại chiến giữa thần và ma, ma thú cấp SS nhiều lắm cũng chỉ là sủng vật hoặc tọa kỵ của thần và ma mà thôi.

Cùng Kỳ không ngừng bị những tâm tình xấu dày vò, nó liền miễn cưỡng đè nén chúng xuống, đồng thời còn rống lên một tiếng đầy phẫn nộ.

Một mặt, Cùng Kỳ muốn thông qua tiếng rống để làm giảm đi sự sợ hãi trong lòng, mặt khác, đám nhân loại đáng ghét này lại dám dùng đầm Phong Ấn để khơi lại vết thương không thể nào lành được ở trong lòng nó, khiến cho nó biết khó mà lui hoặc là lòng tin bị lung lay. Quả thật là quá độc ác, không thể tha thứ được.

Sự phẫn nộ của Cùng Kỳ dâng cao, nó lại càng không muốn buông tha con mồi đã sắp rơi vào tay mình, hơn nữa lại còn sẽ dùng những thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để đày đọa bọn họ thì mới hả được cơn giận trong lòng.

Phe nhân loại cũng bị lực phong ấn làm ảnh hưởng, thậm chí tình trạng còn có vẻ tệ hơn nữa, vì đan dược của họ vốn không đủ dùng. Lúc này lại càng như trứng chọi đá hơn bao giờ hết.

Mặc dù không muốn ở lại trong đầm Phong Ấn thêm một giây một khắc nào, nhưng Cùng Kỳ vẫn cố gạt bỏ cảm giác khó chịu để tiếp tục chỉ huy toán quân tiên phong đuổi sâu vào đầm.

Đột nhiên lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó là tốc độ của phe nhân loại lại trở nên nhanh hơn, nói chính xác hơn thì tốc độ của họ tương đối nhanh hơn một chút, vì họ dường như còn bị ảnh hưởng của lực phong ấn nghiêm trọng hơn cả phe ma thú nữa.

Ngay khi Cùng Kỳ không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn khoảng cách của song phương đang từ từ giãn ra, nó hầu như không tin vào mắt của mình, vì đám bụi mù mịt bấy lâu nay vẫn bao phủ toàn bộ đội quân của nhân loại lúc này chợt tản ra.

Tình trạng thực tế của đối phương rốt cuộc cũng bại lộ hoàn toàn. Đám ma thú trợn mắt há miệng phát hiện ra "đại quân" mà bọn chúng vẫn truy đuổi phía sau hầu như chỉ toàn là bình dân bá tánh, trong tay không có lấy một món binh khí nào