Dị Giới Dược Sư

Quyển 17 - Chương 391: Động đãng (Rung động)




Thời gian hòa bình tạm thời ở trên Thần Phong đại lục kéo dài không được bao lâu, chợt vì một tai nạn đột xuất mà chết yểu.

Sự tình bùng nổ không phải do hai thế lực nam bắc đối lập tạo ra, mà là do bản thân của thành phần trung lập.

Sự dao động ly kỳ này vừa mới bắt đầu thì bỗng nhiên lượng cung ứng tinh thạch ở trên thị trường bỗng giảm đi, sự thiếu hụt đó đã trực tiếp dẫn đến hậu quả là giá cả của chúng tăng vọt.

Đối tượng bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Mộng Nạp Gia quốc tọa lạc tại Phiếm Na La hải vực, bởi vì nơi đây có ma thú tràn lan, mà tính xâm lược của chúng lại rất mạnh, do đó, Phiếm Na La hải vực chính là nơi cần tiêu thụ tinh thạch nhiều nhất.

Dưới sự uy hiếp vô cùng vô tận của ma thú, Mộng Nạp Gia phải tiêu hao rất nhiều tinh thạch để duy trì kết giới mà bảo vệ thành trì của họ.

Lượng cung ứng tinh thạch ở bản thổ bị thiếu hụt nghiêm trọng, vì vậy mà hàng năm, Mộng Nạp Gia đều phải nhập khẩu số lượng tinh thạch nhiều khủng khiếp, mức chi phí còn chiếm nhiều hơn 20% tổng giá trị số lượng mà quốc dân của họ kiếm được nữa.

Do đó, khi giá cả của tinh thạch tăng lên gấp ba lần lúc trước, vậy thì mức tiêu thụ của Mộng Nạp Gia còn tăng nhiều hơn 60% tổng số lượng mà quốc dân của họ sản xuất được. Đó là một con số mà họ không thể gánh nổi.

Đương nhiên Mộng Nạp Gia không thể để cho tình huống như vậy tiếp tục xảy ra, nhưng cũng may quốc gia của họ là một quốc gia nông nghiệp, lấy chức nghiệp trồng thuật sĩ làm chính. Từ hơn một năm trước, khi mà sản lượng thu hoạch của nông nghiệp bị giảm mạnh, thế là tác dụng của loại chức nghiệp thấp kém như trồng thuật sĩ liền được đề thăng, nhất là ở những quốc gia lấy việc đánh cá làm chủ.

Hải sản tuy là thức ăn tốt, nhưng dù sao cũng không thể là món chính hàng ngày được.

Vì vậy mà đáng lẽ Mộng Nạp Gia vốn là một quốc gia bần cùng, nhưng khi gặp cơ hội tốt trời cho, họ liền từ từ trở nên giàu có và trở thành một nơi cung ứng lương thực lớn nhất cho các hải quốc.

Vì giá tinh thạch tăng vọt, nên họ cũng phải tăng giá lương thực xuất cảng của mình, chỉ có như vậy thì mới có thể duy trì kinh tế trong ở trong nước được.

Cách làm của Mộng Nạp Gia hầu như đều lôi cuốn các hải quốc vào cơn sóng gió, mà những người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là các hải tộc như Ngư nhân, Hà nhân, Giải nhân, Quy nhân, vv....Xưa nay họ không hề ăn đồ hải sản, bởi vì chúng là chủng loại có vẻ ngoài giống như họ vậy, do đó mà thực vật là lương thực chính của họ, và cũng vì vậy mà họ là những người chịu khổ đầu tiên.

Tương phản với Mộng Nạp Gia, các hải tộc am hiểu việc khai quật hải dương để tìm kiếm nguyên liệu hoặc dược liệu quý hiếm thì lại bỗng nhiên có nguồn cung ứng mạnh hơn. Sự thu hoạch của họ đủ để đổi ngoại tệ và giải quyết được nguy cơ lương thực bị tăng giá; nhưng trái lại, ở một mặt khác, việc nguyên vật liệu của dược vật quý hiếm bị giảm giá thì lại khiến cho các thương nhân bị khổ mà không thể nói ra lời được.

Tiếp theo là khoáng thạch, hải sản, vũ khí, khôi giáp, vải vóc, chiến sủng.....

Các món đồ dùng trong đời sống sinh hoạt hàng ngày, và cả chiến đấu, phòng vệ, vv....cũng đều lần lượt xuất hiện vấn đề. Cứ một món nối tiếp một món, tựa như những quân bài đô mi nô vậy, chỉ cần đẩy ngã một con thì những con khác cũng bị ngã theo.

Nguyên bản chỉ bắt đầu từ một đầu mối nho nhỏ, nhưng nó đã như lửa cháy đồng hoang, nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ hải dương, hầu như mỗi một nước trung lập đều bị ảnh hưởng tới.

Tất cả đều lâm vào tình thế hỗn loạn, bởi vì trong lịch sử của Thần Phong đại lục, từ trước tới nay chưa hề xảy ra sóng gió kinh tế bao giờ, vì vậy mà không ai hiểu nổi sự hỗn loạn kỳ quái này tại sao lại xảy ra, và cũng không có cách nào mà khống chế được.

Kinh tế hỗn loạn trực tiếp dẫn đến cuộc diện chính trị bị dao động, và xã hội cũng bắt đầu trở nên bất ổn. Thậm chí, có một số quốc gia đã thấy xuất hiện khá nhiều người vì bất mãn với tình trạng cơ khổ này mà tạo thành bạo động.

Đến lúc này thì những người cai trị tối cao của các hải quốc mới bắt đầu ý thức được mức độ ảnh hưởng của thương nghiệp là to lớn tới dường nào.

Đó chính là kết quả mà phe Tây Bắc rất muốn nhìn thấy. Tình thế phát triển như hiện nay không khác trong dự đoán của họ là bao, thậm chí còn có vẻ thuận lợi hơn nữa.

Chính sách thương nghiệp tự do của các hải quốc tuy có thể mang đến một số ngoại tệ khổng lồ, song song đó cũng ẩn tàng một mối họa ngầm trí mạng, bởi vì sức ảnh hưởng của thương nghiệp đối với một quốc gia quá lớn, nên nó cũng khiến cho chính trị bị dao động theo. Tỷ như Lam Nguyệt vậy, vì thương nghiệp của họ bị chính quyền nắm chặt trong tay nên không hề xảy ra nhược điểm như vậy.

Sở dĩ Bái Yết La tuyển chọn hợp tác với Mộ Dung Thiên là vì ngoài việc hắn là thiên tài thống soái, có thể phát huy tài chỉ huy ở trên chiến trường ở mức tối đa ra, mà điều quan trọng hơn là sức ảnh hưởng trên thương nghiệp của hắn. Phải biết rằng, hắn đang nắm trong tay gần một phần năm mệnh mạch kinh tế của Tát La, giá trị tiềm tàng rất lớn.

Hơn nữa, lại có thêm tam đại thương hội là một thế lực cũng có sức ảnh hưởng khá lớn, do kẻ âm hiểm Bồi Đinh Mật âm thầm thao túng để làm khó dễ. Khi hai người này cùng liên thủ thì lập tức gây một cơn sóng gió động trời.

Kẻ bị hại đầu tiên không phải là Tát La, bởi vì nếu Mộ Dung Thiên trực tiếp động thủ lên Tát La, vậy thì dụng tâm nham hiểm của hắn sẽ bị người ta nhìn thấu, do đó mà hắn đã thông qua nhiều thủ đoạn để gây ảnh hưởng tới những quốc gia trung lập khác, rồi từ đó cũng gián tiếp ảnh hưởng tới Tát La.

Kỳ thật cũng không cần hắn phải tự mình động thủ, bởi vì mọi sự đều do Ca Ngõa Lợi Phu Nặc thi hành. Ông mập này rất giỏi về thủ đoạn đùa giỡn trên thương trường, hơn nữa lại làm việc rất chu đáo, và hoàn toàn không có sơ hở nào.

Nói trở lại, Tát La là cột trụ của các hải quốc và cũng là một quốc gia có thương nghiệp phát đạt nhất. Vô luận thế nào, trăm ngàn đầu mối cũng đều đổ về Tát La, và cuối cùng thì nó cũng là nơi bị đả kích nặng nhất.

Cơn sóng gió kinh tế đáng sợ chẳng kém gì một trận ôn dịch này kéo dài tới mấy tháng mà vẫn không có dấu hiệu chuyển biến gì, liên minh hải quốc đã cố gắng tìm đủ mọi biện pháp mà vẫn không thể khiến nó khởi sắc được.

Kết quả cuối cùng của loại tình huống này tất nhiên là bạo loạn bùng nổ, nó khiến cho sức chịu đựng của người ta đạt tới cực hạn, đến lúc đó thì không còn tránh né được nữa.

Quân đội không còn cách nào khác là phải phái người đi trấn áp, nhưng trước sau gì thì cưỡng chế bạo lực cũng không thể kéo dài được.

Thần Phong đại lục là một địa phương tôn sùng vũ lực, với một giai đoạn căng thẳng thế này, vô luận là dân chúng hay quân đội đều hy vọng có một vị anh hùng đứng ra để thu xếp mọi việc.

Đối với những người dân của Tát La, ngoài Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ lúc này đang xính vính ra, còn có một vị anh hùng khác mà danh tiếng đang lên như mặt trời giữa trưa, thống soái Rạng Đông.

Thế nhưng thống soái Rạng Đông vào một tháng trước đã vào mật thất để tĩnh tu, trước khi đột phá được bình cảnh thì hắn sẽ không nhòm ngó tới việc gì cả, thậm chí cũng sẽ không bước ra khỏi mật thất luôn.

Mọi người càng không biết được, kẻ khởi xướng mối tai họa lần này lại chính là vị đại anh hùng ở trong lòng họ vậy...