Dị Giới Thú Y

Chương 496: Những ngày khói lửa chiến tranh




Hội nghị khẩn cấp Bố Lôi Trạch diễn ra trong một ngày một đêm. Cuối cùng Sở Thiên đập bàn quyết định, xuất binh! Lần đầu tiên trong đời tham gia chiến tranh Thần tộc!

Khi chiến tranh thực sự vừa bắt đầu thì Sở Thiên lại trở thành người nhàn rỗi. Sau khi Bố Lôi Trạch được đặt vào trạng thái thời chiến thì chủ nhà đổi thành Sắt Lâm Na. Còn việc Sở đại thiếu gia có thể làm chỉ là hậu cần quân y.

Những ngày gần đây Sắt Lâm Na có vẻ khác lạ. Buổi sáng bận rộn, đến tối cũng không nghỉ ngơi. Sở Thiên cứ cảm thấy Sắt Lâm Na có tâm sự gì đấy.

Tối hôm đó, cuối cùng Sở Thiên không nhin được mà hỏi.

Sắt Lâm Na chần chứ mãi, hỏi: "Chàng muốn trả Tinh Hạch cho Bào Uy Nhĩ?"

Sở Thiên gật đầu, "Hiện nay Chiến Thần bị thương nặng, thực lực Phượng Hoàng Thần cũng chưa hồi phục, An Cát Lệ Na lại không thể tin được, chúng ta chỉ có thể lợi dụng Bào Uy Nhĩ thôi!"

"Cũng chỉ còn cách dựa vào cô ta!" Sắt Lâm Na cười buồn: "Bây giờ là chiến tranh của Thần tộc, căn bản là thiếp không có kinh nghiệm. Nếu Tiểu Bạch có ở đây thì tốt rồi… Ài, cách tốt nhất hiện nay là để mỹ nhân ngư chỉ huy!"

Nàng muốn trao quyền chỉ huy cho Bào Uy Nhĩ?" Sở Thiên kinh ngạc, ngồi bật dậy khỏi giường, "Nhân viên, vật tư của nhà chúng ta sao có thể giao cho người ngoài được?!"

"Không thì có cách nào nữa?" Sắt Lâm Na giải thích: "Mô hình chiến tranh Thần tộc thiếp chưa bao giờ thấy cả. Nếu theo cách của con người mà bài binh bố trận thì chỉ sợ là chỉ một đối thủ xông lên là toàn quân thảm bại… Thậm chí trong chiến tranh Thần tộc, liệu có cách đánh cường tập xung phong không thiếp cũng không biết. Bố Lôi Trạch là tất cả của chàng, thiếp không thể lấy nó ra để tích lũy kinh nghiệm."

"Bào Uy Nhĩ có tin được không? Một khi cô ta phục hồi thực lực, lại nắm trong tay toàn bộ sức mạnh quân sự của Bố Lôi Trạch…"

Sắt Lâm Na cũng ngồi dậy, ngả lên vai Sở Thiên, nói chua xót: "Cô ta có đáng tin không, chàng rõ hơn thiếp!"

Sở Thiên khựng người lại, có chút không hiểu ý của Sắt Lâm Na.

Có nhiều chuyện Sắt Lâm Na quả thực nhạy cảm hơn Sở Thiên nhiều, "Ngày mai thiếp sẽ ký với Bào Uy Nhĩ một minh ước, trước khi cứu được Tiểu Bạch về, Bố Lôi Trạch và Biển Cấm tạm thời là đồng minh! Sau đó chàng trả Tinh Hạch cho cô ta!"

"Liệu cô ta có đồng ý làm đồng minh không?" Sở Thiên hỏi.

Sắt Lâm Na dùng ngón tay đẩy trán Sở Thiên một cái, "Chắc chắn cô ta sẽ đồng ý. Dù là không có chút lợi ích nào cũng đồng ý! Thôi, đi ngủ đi!"

Sở Thiên nằm xuống, hắn vẫn không hiểu.

Sắt Lâm Na lắc đầu, trong một số tình huống đặc biệt thì phụ nữ đều mù quáng, Hải Vương Biển Cấm cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, cuộc thương lượng giữa Sắt Lâm Na và Bào Uy Nhĩ chỉ mất có mấy phút là hai nhà đã kết làm đồng minh. Tốc độ quá nhanh như vậy khiến Sở Thiên nghi ngờ, hai người đó rốt cuộc có thương lượng không vậy? Hay là Bào Uy Nhĩ trực tiếp ký tên lên tờ minh ước mà Sắt Lâm Na đã chuẩn bị rồi?

Nhỏ giọt máu ba màu lên minh ước, Sở Thiên cất đi, cười: "Biểu tỷ, ta có thể trả cho tỷ Tinh Hạch rồi!"

Sắt Lâm Na đứng dậy cười: "Biểu tỷ, sau khi Phất Lạp Địch Nặc phục hồi thực lực cho tỷ, cuộc chiến với Thái Dương Thần nhờ cả vào tỷ. Muội xin tránh đi trước, tỷ an tâm hồi phục thực lực đi!"

"Đợi đã!"

Sở Thiên và mỹ nhân ngư đồng thanh gọi Sắt Lâm Na lại.

Bối rối một lúc, Sở Thiên cười: "Tinh Hạch thì dễ nói thôi, nhưng hai chân của biểu tỷ cần phải phục nguyên, nàng ở lại đi!" nói rồi Sở Thiên đùa: "Nếu không ta không có cách nào giải thích với nàng, lại phải ngủ phòng khách!"

Sắt Lâm Na hơi đỏ mặt, "Biểu tỷ còn ở đây, chàng nói linh tinh gì vậy? Yên tâm, thiếp tin chàng!"

Nói rồi, Sắt Lâm Na quay người đi, đến cửa lại quay đầu lại cười: "Vi Nhi tỷ tỷ, lần này Phất Lạp Địch Nặc có cần bịt mắt không?"

Nói xong thì Sắt Lâm Na đi mất.

Dù Sở Thiên và mỹ nhân ngư có ngốc hơn nữa thì cũng nghe ra ý ghen tuông của Sắt Lâm Na.

Như đã làm chuyện gì hổ thẹn, cái mặt dùng pháo Thần Lực bắn cũng không rách kia của Sở Thiên lại đỏ lên, cười bối rối, rồi xé áo bịt mắt lại.

Trong lòng mỹ nhân ngư cũng thấy kỳ kỳ, giờ che mắt còn có tác dụng gì? Lần trước khi biến đuôi cá thành chân người sao ngươi không che mắt lại?

Quá trình phẫu thuật không cần nói nhiều, mỹ nhân ngư nhanh chóng trở lại trạng thái vốn có, nhìn đôi chân mình có khi ở trên đất liền, mỹ nhân ngư có phần thất thần.

Sở Thiên tháo bịt mắt, cười: "Tuy thực lực của tỷ hồi phục rồi, Tinh Hạch ra cũng sửa lại rồi, nhưng trước khi chưa thăng cấp Thần Vương, nếu miễn cưỡng dùng thất trùng Thần Lực thì Tinh Hạch vẫn có khả năng bị vỡ!"

Mỹ nhân ngư cảm ơn, rồi hai người không biết nên nói gì nữa.

Hệ thống quân sự của Bố Lôi Trạch khởi động, tổng chỉ huy đương nhiên là mỹ nhân ngư, nhưng để tránh đàm tiếu, Bào Uy Nhĩ lúc nào cũng có Sắt Lâm Na bên cạnh, bất cứ mệnh lệnh nào cũng phải hỏi Sắt Lâm Na trước.

Mãi đến khi chiến tranh bắt đầu, Sở Thiên mới biết vốn liếng của mình chưa đủ, dùng lời của hắn mà nói thì là chiến sỹ cơ sở quá ít! Bác Đức, An Cát Lệ Na và Cách Lý Phân thật sự là mạnh, nhưng những việc như dò đường trinh sát lại bảo Chủ Thần đi làm sao?

Trên quảng trường Quang Minh Thần Điện, mỹ nhân ngư nhìn đội ngũ hơn một nghìn người đã xếp hàng chỉnh tề, lông mày nhăn tít, chần chừ hồi lâu rồi phẩy tay, "Xuất phát!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Đội quân Bố Lôi Trạch với Boeing dẫn đầu bay lên. Khi đến quốc thổ đế quốc Khải Tát thì Lạp Hy Đức và Mạch Khẳng Tích cũng đã đến cùng với đội Long Thần Vệ mới lập. Lúc này trán mỹ nhân ngư mới giãn ra được chút ít.

Nơi giao tiếp giữa đại sa mạc Tư Khoa Đặc và hồ Mê Vụ.

Mây đen che phủ quân doanh Khải Tát, tướng sỹ ngẩng lên trời, lập tức reo hò: "Thần Vũ Vương Uy!"

Trong lều, Lô Địch Tam Thế đang nằm trên giường, vốn đang mơ màng, khi nghe thấy tiếng quân sỹ lập tức bật dậy, "Tạp Nạp Tư, Bối Tư Đặc, chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị chiến đấu. Em rể cuối cùng cũng đến rồi!"

Sở Thiên và Mạch Khẳng Tích từ trên trời lập tức hạ cánh vào thẳng lều Lô Địch Tam Thế.

Mạch Khẳng Tích không nói nhiều, hút Lô Địch Tam Thế lại gần, không gian bí pháp đập liên tục lên người Lô Địch Tam Thế. Sau đó Mạch Khẳng Tích ném hắn trở lại giường, "Ngươi và các hậu duệ khác của ta sau này sẽ không bị hạn chế tuổi thọ ở năm mươi tuổi nữa!"

Lô Địch Tam Thế bò dậy, nhìn Mạch Khẳng Tích có phần giống mình, kinh ngạc nói: "Ngài là tiên tổ Cách Lan Đặc Đại Đế?"

Vừa nói thì Tạp Nạp Tư và Bối Tư Đặc vội vàng quỳ xuống.

Mạch Khẳng Tích tiến lên một bước cầm lệnh tiễn trên bàn lên, "Từ hôm nay, cuộc chiến này thuộc về Thần tộc!"

Cúi người cung kính, Mạch Khẳng Tích đưa lệnh tiễn đến trước mặt Sở Thiên, "Miện hạ, từ bây giờ, quốc thổ một nghìn ba trăm vạn dặm, đồng minh hạ thuộc ba mươi sáu nước, liên quân bốn trăm bảy mươi hai vạn người do miện hạ tiếp quản!"

Sở Thiên nhận lấy lệnh tiễn, "Ngoài Khải Tát Thiết Kỵ ra, tất cả rời khỏi chiến trường!"

Lô Địch Tam Thế cuống cuồng, "Em rể, Khải Tát Thiết Kỵ chỉ có hai mươi vạn quân,…"

Bốp! Mạch Khẳng Tích đập lên đầu Lô Địch Tam Thế, "Long Thần miện hạ ngự chỉ, ngươi dám làm trái?"

Lô Địch Tam Thế kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, trên đầu Sở Thiên là Thần Quan.

…………

Tạp Nạp Tư đứng ở vùng ven sa mạc, đằng sau là doanh địa của Thiết Kỵ, tuy trước mặt là quân đội Thần tộc, nhưng trên gương mặt của mỗi một kỵ sĩ Khải Tát lại có một sự phấn khích trước nay chưa từng có! Là đội quân con người duy nhất có tư cách tham gia đại chiến Chủ Thần, có được niềm vinh hạnh này, có tử trận hết thì đã sao?

Sở Thiên chậm rãi tiến đến sau lưng Tạp Nạp Tư, "Đại ca cẩn thận đấy, trận chiến sắp tới đều là Thần cấp cả!"

Tạp Nạp Tư cười lớn: "Mười ba tuổi ta tòng quân, chưa bao giờ bại trận, lần này cũng sẽ không!"

Sở Thiên chau mày, chỉ phía trước: "A Mạt Kỳ đi thám thính tin tức về rồi, phía trước không phải bộ binh trực hệ của Thái Dương Thần, mà là Thú Hoàng Ngũ Tư của thành Hoàng Kim!"

"Lão hổ già đó sao lại đến góp vui à?"

"Với thủ đoạn và thực lực của Thái Dương Thần, thu phục Ngũ Tư rất dễ!"

Uỳnh!

Tiếng nổ của pháo Thần Lực nổ lên từ phía sau doanh địa, Sở Thiên cười: "Đấy là Hải Vương sắp xếp đấy! Cô ta định nuốt gọn đại quân ma thú của thành Hoàng Kim, ép Thái Dương Thần phải ra mặt!"

"Một miếng ăn hết sao? Phía trước còn có mấy vạn ma thú đó, thủ hạ của Ngũ Tư ít ra cũng có bảy ma thú cấp mười!"

Sở Thiên nhún vai, "Trong chiến tranh Thần tộc, chừng đấy đã là gì!" nói rồi Sở Thiên làm động tác ăn cơm, "Thật sự là "ăn", ha ha, khi đánh trận thì Bào Uy Nhĩ thích hợp với danh hiệu đồ tể hơn ta đó!"

Quân đội Ngũ Tư đóng ở một đầu sa mạc, lúc này gánh một đợt pháo Thần Lực, Thái Qua Nhĩ không ngồi yên được nữa, đứng dậy nói với Ngũ Tư: "Phụ hoàng, chúng ta không thể cứ thế mà chịu được. Con sẽ đem quân xông lên tiêu diệt trận địa pháo Thần Lực của Phất Lạp Địch Nặc!"

"Ngươi muốn chết hả?" Ngũ Tư lạnh lùng, "Ngươi xem những kẻ bảo vệ trước lều kia là ai? Long Thần Vệ! Ngay Long Thần Vệ cũng đem đến làm thân binh hộ vệ thông thường, chắc chắn Phất Lạp Địch Nặc còn giấu quân đội mạnh hơn!"

"Vậy thì phải làm sao? Không thể tiến lên, nhưng chúng ta cũng không thể lùi lại. Nếu không thì không thể ăn nói với Thái Dương Thần!!"

"Kệ Thái Dương Thần đi, chúng ta lui quân!"

Đội quân ma thú thành Hoàng Kim lập tức di chuyển về sâu trong sa mạc. Ngay khi khoảng cách với Khải Tát Thiết Kỵ đã đủ, không khí bên cạnh Ngũ Tư bỗng mở ra.

Bác Đức vụt ra, tay vung lên, Ngũ Tư, Thái Qua Nhĩ và cả Ba Ba Lạp đều ngất đi.

Trói ba người lại, Bác Đức than vãn: "A Mạt Kỳ, ông chủ của chàng thật quá đáng, lại bắt ta đối phó với mấy tên vặt vãnh này."

A Mạt Kỳ cười, đưa Bác Đức về không gian thông đạo, "Lão bà đại nhân, Ba Ba Lạp đã từng giúp ông chủ, nếu không thì xử hết chúng cho xong rồi!"

Bác Đức hậm hực.

A Mạt Kỳ lấy ra từ trong nhẫn một cái lọ nhỏ, nói với chất lỏng bên trong: "Mai Nhĩ Kim Tư, với danh nghĩa của Thần Hoàng, sau khi ngươi ăn no nhất định phải khống chế cơ thể của mình đấy!"

"Chân Thần tại thượng, lão đại yên tâm ta sẽ không làm hại đến tín đồ của Chân Thần!"

"Vậy thì tốt, ngươi cứ ăn nhiệt tình nhé!" A Mạt Kỳ ném cái lọ xuống đất, một giọt máu chảy ra từ kẽ ngón tay, rồi A Mạt Kỳ biến mất vào thông đạo.

Bùm!

Một chùm mây đầy màu sắc xuất hiện trên bầu trời sa mạc.

Sở Thiên ở phía xa nheo mắt nhìn, nói với Tạp Nạp Tư: "Đại ca, quay về thôi. Dạ dày của tiểu bảo bối của ta to lắm, không chừng lại ăn đến chỗ mình ấy chứ!"