Dị Giới Thú Y

Chương 573: TIỂU BẠCH VÀ MỸ NHÂN NGƯ




Vừa mới đến mặt biển, Sở Thiên không thể thích ứng được, nước biển từ trong mũi chảy ra, khiến hắn cảm thấy áp lực của biển, nhưng việc này chỉ xảy ra trong chốc lát, liền sau đó, Sở Thiên cảm thấy thần lực đã trở lại

Hai chân Mỹ Nhân Ngư nhanh chóng biến thành đuôi cá, thất trọng thần lực lại một lần nữa chuyển động toàn thân, lúc này trên tóc xuất hiện hộ thuãn, bảo vệ Tây Mễ Cách.

"thần lực của ta đã trở lại! Ha ha!" đại trưởng lão bị Sở Thiên xách lên cười điên cuồng, Sở Thiên cũng không quản, hắn đang kiểm tra cơ thể mình.

Không xuất hiện trạng thái nghẹt thở, Sở Thiên liền cảm thấy yên tâm.

Đại trưởng lão dường như không sợ nước, không chuyển hóa thủy nguyên tố, cũng không dùng hộ thuẫn chống đỡ, nhưng lại cười lạnh nhìn ba người Sở Thiên, "Bọn tiểu tử kia, các ngươi phải chết!"

Vừa nói, cơ thể hắn vừa phát quang thần lực, cũng không tồi, là một chủ thần.

Cơ thể Sở Thiên đã thích ứng, vừa lúc nhìn thấy đại trưởng lão hung dữ lao tới, hắn phẩy tay, "Hừ, tùy tiện dùng thần lực, ngươi không sợ bị nghẹt thở sao?"

"Đi từ thong đạo do Vạn Thú Ấn mở ra, thì lạc ấn linh hồn sẽ được giải thoát, ha ha, điều này phải cảm tạ các ngươi rồi!"

"không cần khách sáo đâu!" Sở Thiên nheo mắt cười, "Luôn tiện giới thiệu tình hình bên ngoài vùng đất chuộc tội, bây giờ ở trong tam giới, chủ thần không còn đáng giá nữa rồi!"

"ngươi nói gì!"

Phốc!

Đại trưởng lão vừa mới nói đến nửa chừng, Phán Quyết Ưng Đao của A Mạt Kỳ đã xuyên qua ngực hắn, "Ý của ông chủ muốn nói là thế này đây!"

Đại trưởng lão chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn A Mạt Kỳ. A Mạt Kỳ cười nhạt, "ngươi không nhìn lầm đâu, ta chỉ là tứ trọng cao vị thần lực thôi."

"Tứ trọng thần lực cũng có thể giết ta sao?" đại trưởng lão ngơ ngác, hắn không dám tin chuyện này.

Sở Thiên vỗ vỗ vào khuôn mặt Hùng Miêu của đại trưởng lão, cười nói: "Nếu ngươi không hài lòng, cũng có thể thấy thất trọng thần lực, biểu tỷ, đóng băng hắn trước đi, sau khi quay về sẽ giải quyết"

Trừng mắt nhìn Mỹ Nhân Ngư dùng thất trọng thần lực đóng băng mình, đại trưởng lão không còn biết gì nữa.

"Phất Lạp Địch Nặc, bây giờ vùng đất chuộc tội giải quyết sao đây?" Mỹ Nhân Ngư hỏi

Sở Thiên nhún vai, "Cứ để chúng tiếp tục loạn… Cáp Địch Tư!"

Sở Thiên nhìn trừng vào sau lưng Mỹ Nhân Ngư, Cáp Địch Tư đang mặc Lời nguyền Tử Thân cũng đang trừng mắt nhìn hắn. "Biểu tỷ, Cáp Địch Tư đang ở sau lưng!"

Hàn quang trong mắt Mỹ Nhân Ngư chợt lóe lên, xoay mình đam phân thủy thứ ra.

"Làm gì vậy! Đồ xấu xa Phất Lạp Địch Nặc, ngay cả vợ ngươi cũng không nhận ra nữa sao?" Tiểu Bạch tức giận tránh phân thủy thứ của Mỹ Nhân Ngư.

"Ca ngợi Nữ thần Sinh Mệnh! Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên lẩm bẩm trong miệng, quắc mắt nhìn Tiểu Bạch, "Nàng đoạt lại cơ thể rồi ư?"

"hì hì!" Tiểu Bạch bay đến bên cạnh Sở Thiên, đột nhiên ôm chầm lấy hắn, sau đó há miệng, cắn vào tai Sở Thiên, "Đồ ngốc, giờ thì tin rồi chứ?"

Sở Thiên cười ngẩn ngơ, ôm mạnh Tiểu Bạch, "Nha đầu thối, rốt cuộc nàng cũng trở về rồi!"

"Đừng như vậy được không?" Tiểu Bạch đỏ mặt, đôi mắt to sáng lên, dễ thương như trước, "Bổn tiểu thư chờ mãi không thấy ngươi đến cứu, chỉ còn cách tự quay về thôi"

Sở Thiên cười làm lành, đột nhiên, hắn kinh ngạc, "Khố Khoa Kỳ…."

"Đừng để ý đến đồ thối tha đó nữa!" Tiểu Bạch ngắt lời Sở Thiên, ngẩng đầu nhìn Mỹ Nhân Ngư, "Sao các người lại ở đây? Còn nữa, vừa rồi câu nói biểu tỷ có nghĩa là sao?" Vừa nói, cô ta vừa đẩy Sở Thiên ra, đến trước mặt Mỹ Nhân Ngư, "Bào Uy Nhĩ bệ hạ, đã lâu không gặp, lần trước đại quân của ta ở Biển Cấm bị ngươi giết không còn mảnh giáp, thật khiến ta đau lòng chết được!"

"Nếu ngươi muốn báo thù cho chúng, ta đây sẽ tiếp!" Mỹ Nhân Ngư cười lạnh.

"Báo thù làm gì? Chém giết mãi mệt lắm!" Tiểu Bạch bĩu môi, đôi mắt to nhìn Mỹ Nhân Ngư chăm chú, "nhưng phải nói rõ cho ta biết, tại sao Phất Lạp Địch Nặc gọi ngươi là biểu tỷ, còn nữa, tiếng xấu liên quan đến hai người trong Tam giới nghĩa là sao?"

Chỉ một câu nói, khiến Mỹ Nhân Ngư không mở miệng nổi

Sở Thiên vội vàng bước lên giải thích, "Tiểu Bạch, chuyện này rất phức tạp, đợi trở về…"

"Thôi, thôi, ta chán nghe những chuyện phức tạp lắm!" Tiểu Bạch phẩy tay, ra hiệu cho A Mạt Kỳ bên cạnh Mỹ Nhân Ngư tránh ra, sau đó đi vòng quanh Mỹ Nhân Ngư, "Bào Uy Nhĩ này, ta cũng không nhiều lời nữa, chỉ có một việc – sau này ta là đại phu nhân, ngươi là tứ phu nhân! Ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ, hì hì!"

Tiểu Bạch cười, nhưng Bào Uy Nhĩ và Sở Thiên im lặng nhìn nhau, khá lâu sau, Sở Thiên thấp giọng nói: "Tiểu Bạch, từ trước đến này nhà chúng ta không phải không phân lớn nhỏ sao?"

"Ta đây mặc kệ, dù sao tuổi ta cũng lớn hơn, gọi là chị cũng không có gì sai chứ?" Tiểu Bạch xoa lưng, đột nhiên, cô ta chau mày, "Cáp Địch Tư, nha đầu thối ngươi lại quấy rối rồi! Phất Lạp Địch Nặc, ngươi cẩn thận một chút, Cáp Địch Tư có thể khống chế cơ thể ta bất cứ lúc nào."

Tiểu Bạch vỗ đầu, nói: "Đúng rồi, Khố Khoa Kỳ cũng đã trở vè, hắn và muội muội ta cũng lấy được một nửa Sáng thần chi tâm."

Sở Thiên kinh ngạc, "bây giờ Khố Khoa Kỳ ở đâu?"

"Về nhà rồi, chàng không biết sao, quê của Khố Khoa Kỳ thì ra là vùng đất chuộc tội mà cha ta đã tạo ra … Ừm, để ta kể lại!"

"Biết hết rồi, chúng ta vừa mới từ vùng đất chuộc tội trở về…" Sở Thiên vội vàng kể sơ lược sự việc, sau đó hỏi: "Hiện giờ nàng có cách gì đối phó Khố Khoa Kỳ không?"

"Mỹ Hải Yêu và ma thú hỗn chiến, Khố Khoa Kỳ đi cứu phụ mẫu hắn, những oan hồn trong Vạn Thú Ấn đã nổi giận… Sở Thiên, bây giờ vùng đất chuộc tội chắc chắn vô cùng lộn xộn rồi!" Tiểu Bạch cười nói: "Hay là, chúng ta cứ về nhà trước chờ bái kiến phụ mẫu của Khố Khoa Kỳ?"

……………….

Trong tiếng tấm tắc của Tiểu Bạch, A Mạt Kỳ mở thông đạo không gian, đưa bọn Sở Thiên trở về Bố Lôi Trạch.

Quang Minh Thánh Điện của Bố Lôi Trạch, người nhà Sở Thiên và người của Biển Cấm đang đứng thành vòng, bàn kế làm sao để đi tìm Mỹ Nhân Ngư và Sở Thiên đã thất lạc, thông đạo không gian của A Mạt Kỳ vừa đúng mở chính giữa bọn họ Truyện được copy tại Truyện FULL

"Cáp Địch Tư!" Khảm Phổ vội đứng lên

"Sai rồi, Khảm Phổ, đây là bà chủ" Sắt Lâm Na thấy bộ dạng tay trong tay của Tiểu Bạch và Sở Thiên liền nói

Sau khi đã biết hết sự tình, bọn họ vui mừng nghênh đón, "Bảo bối Tiểu Bạch cuối cùng cũng đã trở về rồi, mau, mau báo cho Chu Lệ Á!"

Tiểu Bạch cười hì hì chào mọi người, đột nhiên, cô ta phát hiện một bóng người đang đi từ cổng vào, "Ồ, Sử Đế Phân, ngươi ôm cái gì vậy? Vào đây!"

Mọi người quay đầu nhìn, nhìn Thực Thần đang rón rén đi vào cổng, hắn thấy Tiểu Bạch đã nhìn thấy mình, liền cười nói: "Ha ha ha, cái đó….. đúng rồi, bà chủ trở về, ta phải chuẩn bị yến tiệc! Vì vậy ta phải đi!"

Tiểu Bạch nhảy đến trước mặt Sử Đế Phân, kéo chòm râu bạc của hắn: "Ta nói Sử Đế Phân này, có phải ngươi vừa nhìn thấy ta là khó chịu không, năm đó ngươi đã tránh mặt ta, giờ lại muốn chạy?"

"Từ trước đến nay ta chưa từng tránh mặt ngươi! Nha đầu ngươi đừng nói bậy!" Thực Thần nhướng mắt, "Làm gì vậy, ngươi muốn khi dễ ta ư?"

Sử Đế Phân giật chòm râu khỏi tay Tiểu Bạch, tức giận quay đi, "Nói cho ngươi biết, đừng quấn quýt lấy ta nữa, nếu không ta sẽ bỏ độc vào thức ăn của ngươi đó!"

Mọi người cười ầm lên, không ai coi lời nói của Sử Đế Phân là lời uy hiếp, chỉ có Tiểu Bạch ngây người ra chốc lát, để cho hắn đi

Trận cười vừa ngớt, Sắt Lâm Na đột nhiên thở dài, "Phất Lạp Địch Nặc, An Cát Lệ Na gặp chuyện không may rồi, có cần quan tâm tới cô ta không?"

"Sao cô ta lại gặp chuyện được?" Sở Thiên chau mày, nói: "Bây giờ không cần quản, ta phải đi cứu phụ mẫu của Khố Khoa Kỳ trước!"

"Ta đi với ngươi!" Tiểu Bạch kéo tay Sở Thiên, sau đó còn đắc ý liếc Mỹ Nhân Ngư.

Cứu phụ mẫu của Khố Khoa Kỳ không cần phải nói nhiều nữa, một ngươi đã khôi phục thần lực như A Mạt Kỳ có thể dễ dàng chặt đứt chiếc cũi ấy, sau đó Sở Thiên sẽ ra tay để giữu lại mạng sống của họ, nhưng cũng giống như A Lý Đa của vùng đất chuộc tội, cũng chỉ cứu nửa mạng, nửa mạng còn lại còn tùy vào biểu hiện của Khố Khoa Kỳ.

Sau khi thu dọn công cụ, Sở Thiên phát hiện Tiểu Bạch đang chăm chú nhìn hắn, bất giác hắn bật cười, "nha đầu thối, nhìn gì vậy?"

"Hừ, ai nhìn chàng, nói thật với ta đi!" Tiểu Bạch sờ cằm, trầm ngâm: "Hiện nay ta đang dốc toàn lực để khống chế muội muội, khi đối phó với Khố Khoa Kỳ ta không thể ra tay, nhưng dựa vào mấy người các chàng, thì thật không chắc có thể đánh thắng Khố Khoa Kỳ.

"Sáng thần chi tâm lợi hại đến vậy sao?" Sở Thiên chau mày

"Sáng thần chi tâm cái gì! Khố Khoa Kỳ không thể tiếp cận nó, căn bản chưa hoàn toàn lĩnh hội hết, muội muội ta cũng vậy!" Tiểu Bạch nói: "Khố Khoa Kỳ phát hiện được hai chiếc hộp, nhưng hắn và Cáp Địch Tư chưa nghĩ ra biện pháp để mở ra, thì giữa bọn họ đã có nội chiến, sau đó mỗi người bọn họ lấy được một hộp."

"Vậy không phải càng tốt sao? Chỉ có một chiếc hộp thì làm được gì?" Sở Thiên thở phào.

"Sở Thiên, ta xin chàng hãy chú ý tới Mỹ Nhân Ngư, bây giờ cô ta cũng giống như Khố Khoa Kỳ, bản thân chưa hiểu hết về nguyên tố cũng như ý cảnh, nhưng nàng ta lại có thể vận dụng Cửu trọng Sáng thế thần lực của cha ta!"

"Cửu trọng thần lực?"

"Đúng vậy, cửu trọng, nếu không phải do muội muội ta bị trọng thương, cô ta cũng có thể làm được! Ai bảo bọn họ đều có cái hộp ấy!" Tiểu Bạch nói: "Chàng nghĩ kĩ xem, muốn đánh bại thất trọng như Mỹ Nhân Ngư ít nhất cũng phải có trình độ của phượng hoàng thần Bác Đức, vậy đánh bại cửu trọng như Khố Khoa Kỳ thì sao, ít nhất cũng phải là Tư Đặc Ân trở về!"

"Vì vậy, bọn ta chắc chắn không được, ta đang nghĩ cách giúp chàng tìm người để đối phó với hắn!"

Tiểu Bạch giơ một ngón tay lên: "Đặng Khẳng không nghe lời ta, Lạp Tắc Nhĩ và Trương Bá Luân cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, còn Mỹ Nhân Ngư, thật sự không được, ta nghĩ cách thả Kiệt Khắc Tốn ra, thực lực của tên mập đó quả thật không tồi đâu!"

Sở Thiên nheo mắt, "Tiểu Bạch, nàng có cách gì thả Bố Lai Ân Đặc ra không?"

"Đừng, đừng thả Bố Lai Ân Đặc!" Tiểu Bạch nhất thời nóng nảy, "Cái mà Khố Khoa Kỳ thích là quyền lực, vì vậy nhất định hắn sẽ giữ lại thần dân để thống trị, sẽ không giải quyết sự việc đến cùng, nhưng Bố Lai Ân Đặc….đó là một tên điên liều mạng! Tư Đặc Ân cũng nói cho ta biết, Bố Lai Ân Đặc còn nguy hiểm hơn cả Khố Khoa Kỳ!"

"Nàng đã gặp Tư Đặc Ân rồi ư?" Sở Thiên kinh ngạc

"Gặp rồi!" bộ dạng Tiểu Bạch đột nhiên trở nên tức giận, "Đúng rồi, sau này Mỹ Nhân Ngư nhất định phải gọi ta là chị, nếu không ta không cho phép chàng đưa cô ta vào cổng nhà này!"

Sở Thiên đỏ mặt, "Đang nói Tư Đặc Ân, nàng nhắc đến biểu tỷ làm gì"

"Chính Tư Đặc Ân, hắn nói cho ta biết, chàng sẽ lấy Bào Uy Nhĩ!"