Dị Năng Giáo Sư

Chương 20: Không có tư cách làm giáo viên




Mới

~ Người dịch: Yuto ~

So với tên số mười một cơ bắp cao 2m kia, Hạ Chí thật sự gầy yếu. Nhưng vừa rồi, nhìn về phía Hạ Chí yếu ớt lại nhấc bổng số mười một lên và tay còn lại ném bóng!

Hơn nữa là nhảy lên để ném!

Đúng, đó chính là kĩ năng ném bóng trong truyền thuyết!

Đối với người thích bóng rổ mà nói, ném bóng mãi mãi là động tác đặc sắc nhất. Một tay ném thì là tinh hoa. Còn nhảy ném rổ 1 tay trên cao, đây tuyệt đối là truyền thuyết. Mọi người thường xuyên thấy trên mạng rằng có ai đó từng có kinh nghiệm nhảy ném rổ 1 tay trên cao và cũng thường xuyên có lời đồn rằng ngôi sao cầu thủ nào đó có thể nhảy ném rổ 1 tay trên cao. Nhưng trên thực tế, chưa hề có ai thấy tận mắt người có thể nhảy ném rổ 1 tay trên cao!

Nhưng bây giờ, bọn họ đã gặp được, gặp đượcnhảy ném rổ 1 tay trên cao thật sự. Mà người làm ra được thần tích này chỉ là một giáo viên thể dục, và càng kỳ quái hơn là vị giáo viên thể dục này trong lúc ném thì một tay khác còn giơ một người. Người kia ít nhất cũng vượt qua hai trăm cân, đây quả thực là động tác không có khả năng hoàn thành, nhưng cậu ta đã hoàn thành một cách vô cùng lóa mắt!

-"Đẹp trai quá!" Rốt cục có nữ sinh nhịn không được nói lầm bầm ra.

-"Quá ngưu!" Nam sinh bên kia sợ hãi thán phục.

-"Thật khí phách!"

-"Quá khí phách!"

-"Mấy đội bóng rổ kia không có tư cách đấu với thầy Hạ đâu!"

-"Nói thì nói như thế, nhưng đây có quá ảo hay không? Người bình thường căn bản không thể nào làm được điều này đâu!"

-"Cũng không nhất định đâu. Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần sức lực đủ lớn, lực bật lên đủ tốt sẽ có thể làm được động tác vừa rồi như vậy..."

-"Không sai, tiềm năng của con người là vô hạn..."

-"Ngưu như vậy tới làm giáo viên thể dục thật không khoa học. Chúng ta đều ngờ vực rằng ông ta có siêu năng lực..."

-"Cũng có thể là gian lận, nói không chừng mặc giày chơi bóng công nghệ cao gì đó..."

-"Đừng đùa, tôi biết đôi giày của thầy Hạ rất bình thường, ba trăm tiền một đôi, hàng 88%..."

-"Đáng tiếc không có ghi hình lại..."

Bốn phía bắt đầu bàn luận ầm ĩ và cũng bị khiếp sợ. Những học sinh hiểu bóng rổ kia càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vị giáo viên thể dục mới tới rốt cục lại làm được điều này? Đây quả thực là không phải con người!

Mặc dù có chút nghi ngờ như vậy, nhưng dù sao đã tận mắt nhìn thấy, mọi người càng muốn tin tưởng hơn. Do đó hầu hết mỗi người đều bị chấn động vào lúc này, ngay cả ánh mắt Thu Đồng nhìn Hạ Chí có chút khác nhau. Không hề nghi ngờ rằng màn biểu diễn kinh diễm của Hạ Chí làm nữ hiệu trưởng lạnh lùng không thể không nhìn với cặp mắt khác.

-"Hiệu trưởng, bạn trai cô cực kì giỏi và đẹp trai!" Nữ giáo viên bên cạnh trông hơi mê trai làm Thu Đồng bị kích động muốn giới thiệu nữ giáo viên này làm bạn gái cho Hạ Chí. Chỉ có điều mặt mũi nữ giáo viên này hơi bình thường một chút.

Ồ?

Thu Đồng đột nhiên giật mình. Tại sao trong tiềm thức cô lại cảm thấy nữ giáo viên này không xứng với Hạ Chí? Tên lưu manh khốn nạn kia có thể tìm được bạn gái thì nên cám ơn trời đất mới đúng chứ nhỉ?

Vấn đề là, nghĩ thì nghĩ, vào lúc này, Thu Đồng phát hiện mình thật sự không muốn giới thiệu cô này cho Hạ Chí, và cô cũng lười giải thích chuyện cô không phải là bạn gái Hạ Chí.

-"Bây giờ tôi nói cho cậu một chuyện, nếu cậu dám thi đấu với Mạc Ngữ, cậu sẽ thắng." Giọng nói Hạ Chí vang lên, và nghe nói như thế, đám người lại sững sờ, chẳng lẽ ba lần ném trúng vừa rồi của Mạc Ngữ thật sự là lừa gạt?

Hạ Chí lập tức ra đáp án: "Bởi vì hai tay Mạc Ngữ đã không còn sức lực, nhiều nhất em ấy còn có thể ném một lần nữa."

-"Thầy Hạ, tôi còn có thể ném hai lần." Mạc Ngữ tiếp lời:"Nhưng lần thứ hai tôi khẳng định không ném vào."

-"Hóa ra là như vậy!" Đám người lần nữa hiểu được, thật sự ngẫm lại cũng bình thường. Mạc Ngữ mặc dù dung mạo xinh đẹp, nhưng thân là một nữ otaku toán học và không rèn luyện lâu dài, năng lực vận động sẽ rất kém cỏi. Vừa mới liên tiếp ném 10 lần, đối với cô mà nói, gần như đã đến giới hạn.

-"Bởi vì cảm thấy có thể sẽ thua nên không dám đấu, cậu không chỉ không có tư cách đấu với tôi, trên thực tế, cậu căn bản không có tư cách đấu với bất kỳ ai!" Hạ Chí nhìn số mười một, giọng điệu vẫn rất lạnh lùng:"Cậu thậm chí còn không có tư cách chơi bóng rổ, hành vị chùn bước nhu nhược như cậu, bản thân sẽ sỉ nhục loại vận động này!"

Số mười một ngồi dưới đất, đầu dường như vẫn tỉnh tỉnh. Chuyện vừa xảy ra làm hắn không chỉ có chút khó có thể tin, mà còn sợ hãi. Nghe được câu nói khinh thường của Hạ Chí kia, hắn cũng không phản bác.

Nhưng vào lúc này, lại truyền đến một tiếng cười lạnh: "Thầy Hạ, loại hành vi như ông mới là nỗi sỉ nhục lớn nhất của thể dục không phải sao?"

Giọng nói đột ngột vang lên làm mọi người bừng tỉnh khỏi dao động. Đám người không tự chủ nhìn về phía giọng nói đó, sau đó bọn họ thấy một nam nhân đi về phía Hạ Chí.

Nam nhân không đến ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, vóc dáng khôi ngô và cũng có chút cao lớn. Cậu ta mặc quần áo thể thao và lúc này lại âm trầm nghiêm mặt. Vừa đi về phía Hạ Chí vừa nói: "Hạ Chí, ông thân là giáo viên thể dục, trước mặt mọi người đánh đập học sinh mà không cảm thấy đáng xấu hổ sao? Cao Trung Minh Nhật có giáo viên như vậy mới là một sự sỉ nhục thật sự!"

-"Đây không phải là thầy Từ sao?"

-"Đúng vậy, đó là giáo viên thể dục lớp 12 Từ Sâm."

-"Ông ta là huấn luyện viên đội bóng rổ, ba tên kia nằm trong đội chủ lực của ông ta."

-"Đội viên bị sỉ nhục, huấn luyện viên bắt đầu ra mặt?"

"Chuẩn không cần chỉnh!""

...

Đối với nam tử khôi ngô mới xuất hiện, rất nhiều người biết đến. Cậu ta vừa xuất hiện, đám người liền biết trò vui trên sân bóng sẽ không kết thúc. Trẻ con bị đánh sẽ tố cáo giáo viên và cũng có thể sẽ được phụ huynh hỗ trợ. Hiện tại đội viên đội bóng rổ bị Hạ Chí dạy dỗ, huấn luyện viên Từ Sâm liền ra tay tìm lại mặt mũi.

Không biết lần này, Hạ Chí sẽ đối phó thế nào nhỉ?

-"Anh rốt cục không làm con rùa đen rút đầu sao?" Âm thanh châm biếm vang lên, chính là từ trong miệng Hạ Chí phát ra. Mà câu nói này lại làm cho tất cả mọi người sững sờ, chuyện gì đây? Nghe như là Hạ Chí vốn có thù oán với Từ Sâm vậy?

Thu Đồng có chút nhíu mày, tên khốn mới đến đây không đến nửa ngày, có vẻ giống như là kẻ thù khắp nơi?

Vào lúc mọi người ở đây mê hoặc, Hạ Chí mở miệng lần nữa: "Trước khi tôi đến Cao Trung Minh Nhật nộp đơn, tôi đã biết nơi này có một giáo viên thể dục tên Từ Sâm. Tôi cũng biết anh là rùa đen rút đầu chính cống. Bởi vì mỗi lần có giáo viên thể dục mới tới đây, anh sẽ sai đội viên của anh gây phiền phức cho giáo viên mới, nghe anh nói tôi mới để ý. Bây giờ, anh trên danh nghĩa là giáo viên thể dục lớp 12, nhưng khóa thể dục lớp 12, anh chưa hề dạy, đều là do giáo viên thể dục khác giúp anh dạy thay. Hôm nay tôi tới, anh giở lại trò cũ. Nhưng đáng tiếc, anh tìm nhầm đối tượng rồi!"

Bốn phía lập tức xôn xao, hóa ra chuyện là như vậy sao? Rất nhiều học sinh cấp 3 lại nhớ tới khóa thể dục hai ngày trước đúng là do giáo viên thể dục khác đến dạy thay cả buổi, hóa ra chuyện là như vậy?

Thu Đồng lại nhíu mày. Chuyện này, cô thật sự không biết, điều này khiến Thu Đồng có chút buồn bực. Rốt cục là chuyện gì xảy ra với tên Hạ Chí này vậy? Hắn giống như là không gì là không biết về cái trường này vậy?

Coi như người này trước đó điều tra qua trường học, nhưng làm sao lại điều tra rõ ràng đến vậy? Vì làm giáo viên thể dục mà lại điều tra rõ ràng về trường như vậy sao?

-"Hạ Chí, mặc cậu nói hươu nói vượn tung tin đồn nhảm nói xấu tôi, cậu cũng không thay đổi được sự thật!" Từ Sâm dừng lại cách Hạ Chí 3m:"Không nói chuyện buổi sáng cậu thể phạt học sinh lớp 12A6, và vừa mới đây, cậu đánh đập học sinh trước mấy trăm người, chứng cứ vô cùng chính xác. Người như cậu thì có tư cách gì làm giáo viên?"

Nói đến đây, Từ Sâm quay đầu nhìn về phía sân bóng rổ bên cạnh Thu Đồng, sau đó tiếp tục nói ra: "Thu hiệu trưởng, Hạ Chí thân là thầy, ngang nhiên đánh đập học sinh, chẳng lẽ cô còn muốn làm như không thấy? Thân là hiệu trưởng, cô chẳng lẽ lại muốn bao che cho bạn trai của cô sao?"

-"Thầy Hạ không đánh đập học sinh." Âm thanh dễ nghe vang lên, người nói lại là Mạc Ngữ lúc này chưa rời khỏi sân bóng rổ:"Ông ấy chỉ là thực hiện trách nhiệm của giáo viên thể dục, chỉ là hướng dẫn bạn học kỹ xão ném bóng khoảng cách gần mà thôi."

Phốc!

Có người phun một ngụm nước khoáng ra, câu chuyện Mạc Ngữ nói hươu nói vượn này đúng là hạng nhất đó!

Thật sự mọi người cũng đều cảm thấy Hạ Chí không đánh đập số mười một. Nhưng nói việc hướng dẫn kỹ xảo ném bóng gì đó, hơn nữa còn nói chững chạc đàng hoàng như thế cũng thật sự làm cho bọn họ có chút im lặng.

Thu Đồng dùng ánh mắt quái lạ nhìn Mạc Ngữ một chút, Mạc Ngữ thế mà cũng bắt đầu nói giúp Hạ Chí?

Trong lúc Thu Đồng cảm thấy thân là hiệu trưởng nên nói gì đó, Hạ Chí nhưng lại mở miệng: "Mạc Ngữ nói không sai, tôi thực sự không đánh đập tên vô dụng kia. Chỉ có điều có một đối tượng sắp bị tôi đánh, người đó là..."

Giọng điệu Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lùng, trên thân cũng đột nhiên phát ra một khí tức lạnh như băng làm cho người ta không dám đến gần, cậu lạnh lùng nhìn Từ Sâm, nói ra hai chữ cuối cùng: "Là anh!"

Một quả bóng rổ đột nhiên bay ra từ trong tay Hạ Chí, hung hăng tiến về phía Từ Sâm với tốc độ cực nhanh, Từ Sâm không kịp phản ứng và đã bị bóng rổ đập trúng!

Oa...

Đám người lần nữa xôn xao, cái trước đó thầy Hạ trông rất kiên nhẫn, thế mà đột nhiên bùng lên, trực tiếp giải phóng?

Ách!

Từ Sâm phát ra một tiếng rên, thân thể lung la lung lay, hoàn toàn không biết phản ứng. Bóng rổ nện vào Từ Sâm rồi bay trở về, sau đó lại rơi vào trong tay Hạ Chí.

Hạ Chí không hề dừng lại, bóng rổ lại được ném ra một lần nữa!

-"Thân là huấn luyện viên lại đi kêu đội viên mình đi gây khó dễ huấn luyện viên khác thì còn gì là huấn luyện viên?" Hạ Chí lạnh lùng.

Bóng rổ lần nữa không chút hồi hộp đập trúng, sau đó lại bay về. Hạ Chí đón lấy, ném ra lần nữa.

-"Ba năm trước, anh đuổi 6 giáo viên thể dục!"

-"Đã có hơn chục nữ sinh bị anh quấy rối đùa giỡn!"

-"Ít nhất có ba nữ sinh bị anh lừa gạt lên giường!"

-"Trong đó có một nữ sinh là bạn gái đội viên bóng rổ dưới tay anh!"

-"Còn có một nữ sinh vì anh mà có thai!""

Mỗi lần bóng rổ ném ra, Hạ Chí đều lạnh lùng nói ra tội trạng liên quan đến Từ Sâm, bóng rổ liên tục đập trúng hắn ta. Đầu óc đã choáng váng, hắn vẫn lung la lung lay tại chỗ nhưng không có ngã xuống.

-"Dạng rác rưởi như anh mới không xứng làm giáo viên!" Hạ Chí ném bóng rổ lần nữa. Mà lần này, bóng rổ nhắm thẳng vào đầu Từ Sâm!