Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 847: Người thua nhiều nhất (2)




Nhìn thoáng qua, anh giống một quý công tử tao nhã dịu dàng, nhìn kỹ lại mới phát hiện trên người anh có một loại khí chất hắc ám mà những người đàn ông khác không có.

Hai loại khí chất cùng ở trên người anh, biến thành một thứ cảm giác mãnh liệt, khiến người khác mê muội.

Là thiên kim tiểu thư số một Quảng Nguyên, lại là đệ tử của Đổ thần tiếng tăm lừng lẫy. Cô vốn vô cùng xinh đẹp vì vậy mắt cao hơn đầu, chưa từng để những người đàn ông theo đuổi cô vào mắt. 

Nhưng người cao ngạo như cô lại có tiếng sét ái tình với Mộ Dung Vân Thanh.

Mà anh cũng đối xử nhiệt tình với cô nhưng không hề khác biệt với cách đón tiếp các vị khách lớn khác.

Cô cứ cho rằng anh đang đùa giỡn dùng chiến thuật khi gần khi xa với mình. 

Cô cứ cho rằng, cô xuất sắc như vậy, đàn ông chỉ cần gặp qua cô đều sẽ yêu thích cô.

Mộ Dung Vân Thanh cũng có thể giống vậy.

Đáng tiếc, Mộ Dung Vân Thanh không ở lại Quảng Nguyên lâu dài, rất khó khăn mới gặp được anh một lần. 

Bây giờ gặp được, lại nhìn thấy anh và một cô bé có quan hệ nhìn qua rất tốt.

Hơn nữa, cô bé kia mang đến cho cô một cảm giác uy hiếp mãnh liệt.

Cô không thể phủ nhận làn da Dương Tử Mi tốt hơn mình, khuôn mặt thanh tú hơn mình, thân hình cũng xinh đẹp hơn mình. 

Nhưng cô tin rằng khí chất của cô tốt hơn Dương Tử Mi, địa vị cũng cao hơn, có tiền, có tài năng hơn.

Vậy nên mới muốn thông qua lần đổ thạch này đánh bại Dương Tử Mi, chứng minh cho Mộ Dung Vân Thanh thấy cô mới là tốt nhất, đáng để anh yêu thương nhất.

Lại không ngờ đến mọi chuyện đi ngược lại với mong muốn. 

Dương Tử Mi trở thành người thắng lớn nhất.

Mà cô thì thảm hại nhếch nhác, cực kì chật vật không chịu nổi. Mất hết hình tượng trước mặt mọi người, biến thành một mụ điên bị Mộ Dung Vân Thanh chán ghét.

Cô thực sự hận chết Dương Tử Mi. 

Nhìn thấy Dương Tử Mi nở nụ cười vân đạm phong khinh, cô chỉ muốn nhào lên xé nát mặt cô ta.

- Chu tiểu thư, đừng nói là cô định quỵt nợ hai trăm triệu tiền đặt cược này đấy? Sao lại thế được, cô đường đường là con gái thị trưởng chẳng nhẽ không có nổi hai trăm triệu? Chỗ tài sản gồm mấy trăm căn hộ của cô đâu rồi?

Dương Tử Mi trêu tức nói. 

Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra!

Giá nhà ở ở thành phố này tăng cao, ít nhiều gì cũng có liên quan đến người nắm giữ trong tay mấy trăm căn hộ.

Cũng vì chuyện này, có không ít người không thể mua nhà ở chỉ có thể trải qua cuộc sống khổ sở thuê phòng trọ ở. 

Kiếp trước cô từng sống cảnh trôi dạt khắp nơi, cuộc sống nghèo khó cho cô biết không chỗ ở ổn định rất khổ sở.

Cho nên, bằng bất cứ giá nào cô cũng muốn khiến Chu Khiết Oánh giao ra mấy trăm căn hộ mà cô ta dùng tiền bạc quyền lực có được.

Chu Khiết Oánh coi như là người có cốt khí, huống hồ tiền đặt cược của hai người đều đã công chứng rồi, cô ta có muốn quỵt nợ cũng không được. 

Cô ta sai người mang toàn bộ giấy tờ chứng nhận nhà đất của cô ta đến, cộng thêm tiền tiết kiệm của cô ta vừa đủ hai trăm triệu thanh toán cho Dương Tử Mi.

Mà Mộ Dung Vân Thanh ở bên kia cũng bắt Hoàng Đức Thu trả gấp năm lần tiền đánh cược, chuyển hết tiền thắng cược vào tài khoản của nhân viên cửa hàng.

Mấy nhân viên kia mừng rỡ như điên, vô cùng biết ơn Mộ Dung Vân Thanh và Dương Tử Mi. 

Ngược lại, những người đặt cược cho Chu Khiết Oánh không ai không uể oải thất vọng, đau khổ rên rỉ.

May mà đặt cược không nhiều, may mà mất số tiền không lớn lắm.

Ván đánh cược này chấm dứt bằng một vở hài kịch, người thắng nhiều nhất là Dương Tử Mi và Mộ Dung Vân Thanh. 

Kẻ thua thê thảm nhất là Chu Khiết Oánh và Hoàng Đức Thu.

Mấy người thua cuộc đều đến tìm Hoàng Đức Thu gây chuyện, lần này ông ta gặp phiền phức lớn, tức đến nỗi phun ra mấy ngụm máu. Ông ta thề sẽ không bỏ qua cho con điếm thối tha Chu Khiết Oánh.

Sau Khi Chu Khiết Oánh thu xếp mọi thứ ổn thỏa xong, vô cùng oán hận trừng mắt nhìn Dương Tử Mi. 

- Đừng vội đắc ý, một ngày nào đó tao nhất định trả lại cho mày gấp bội lần sỉ nhục mà tao phải chịu hôm nay!

- Được, tôi sẽ chờ!

Dương Tử Mi thản nhiên trả lời. 

Thái độ không thèm quan tâm của cô càng khiến Chu Khiết Oánh bực bội hơn, trong lòng như đang bị trăm ngàn con rắn độc cắn xé.