Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 41




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 41.
Kỳ thật ngày đó gọi cho học tỷ xong, Tiểu Vũ vẫn hơi khó chịu, không phải vì tình cũ còn ở gì cả, chỉ là...ánh mắt của học tỷ ngày ấy...chọc vào lòng cô một chút.
Cô vừa nhận được tin nhắn của học tỷ.
--- Tiểu Vũ, thứ bảy em sẽ đến tụ hội chứ?
Tiểu Vũ không trả lời, một chút khó chịu lại bị tăng lên.
Chỉ là Tiểu Vũ cũng không dám để Nguyễn Ức nhìn thấy phần không thoải mái này, cô đã được chứng kiến khí phách của Nguyễn tổng, không thể chọc vào được.
Buổi tối, Tiểu Vũ mở bài <Năm tháng vội vàng> lặp lại, vừa nghe vừa là quần áo cho Nguyễn Ức.
Quần áo của Nguyễn tổng đều là đồ có giá trị, sau khi cô đến đây đều tự mình là ủi gấp gọn. Có đôi khi sửa sang xong rồi, Tiểu Vũ còn sẽ ôm một cái ngửi một cái, trên đó có hương thơm của Chính Trực khiến cô mê luyến.
Nguyễn Ức vốn đang trong thư phòng xem tài liệu, bên ngoài tiếng hát lặp lại một lần rồi một lần, cô buông bút, lẳng lặng nghe lời ca một lúc, mím môi.
Tiểu Vũ vừa mới là xong bộ quần áo cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Nguyễn Ức, cười cười: "Xong việc rồi? Hôm nay có thể nghỉ ngơi sớm một chút đúng không?"
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm vào cô, Tiểu Vũ nghiêng đầu, đôi mắt có chút hồng.
Một lúc lâu sau.
Nguyễn Ức chậm rãi đi đến, ôm Tiểu Vũ từ phía sau, "Cậu đang khó chịu."
Cái mũi Tiểu Vũ hơi cay, "Không được suy nghĩ vớ vẩn như thế."
Trước kia cô vẫn luôn cảm thấy Nguyễn Ức sấm rền gió cuốn, dù sao cũng là tổng giám đốc, rất nhiều chuyện sẽ không để trong lòng, nhưng hôm nay được nhìn thấy, cô mới biết cô ấy có bao nhiêu thận trọng.
Nguyễn Ức tựa cằm trên vai Tiểu Vũ, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô: "Nếu cậu muốn đi thì đi đi, mình không có vô lý như vậy."
Tiểu Vũ lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại nhìn Nguyễn Ức, Chính Trực là con giun trong bụng cô sao?
Nguyễn Ức chậm rãi: "Bắt đầu từ đâu thì kết thúc tại đấy, nếu mình không cho cậu đi, sợ là trong lòng cậu sẽ vĩnh viễn có một vết sẹo."
Cô không cho phép điều này xảy ra.
Tiểu Vũ nhìn Chính Trực như vậy, nhỏ giọng nói: "Mình đi không phải cũng sẽ điền thêm một vết sẹo trong lòng cậu sao? Vậy càng không tốt."
Người cô muốn đi cùng cả quãng đời về sau mới là Chính Trực, là người bên gối của cô, là người cô phải đặt trong lòng bàn tay để che chở.
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, ánh mắt dịu xuống không ít: "Các cậu tụ họp, có thể dẫn người nhà theo không?"
Tiểu Vũ: !!!
Gì cơ?
Chính Trực đang nói cái gì?
Cô không thể tưởng tượng nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn tổng muốn lấy thân phận người nhà cùng đến cuộc tụ hội của các cô sao? Kỳ thật trước đấy Tiểu Vũ cũng đã nghĩ đến việc này, nhưng cô cũng chỉ trộm suy nghĩ một chút, chưa nói Nguyễn tổng trăm công nghìn việc, bận rộn không được, chỉ là thân phận cùng địa vị của cậu ấy...sẽ đặc biệt chói mắt khi đứng giữa một đám thanh niên bất mãn vừa mới tốt nghiệp một năm. Lấy tính cách của Nguyễn Ức khẳng định sẽ không đồng ý, ý niệm này của cô cũng chỉ dám giữ trong lòng, rốt cuộc không dám nói ra miệng.
Nhưng hôm nay, Chính Trực nhìn thấy, cũng tự mình nói ra.
Tiểu Vũ vẫn đang do dự, Nguyễn Ức cười, xoa đầu Tiểu Vũ: "Cậu chê mình nhìn già sao?"
"Đương nhiên không phải, nếu cậu đi, chắc chắn sẽ làm bọn họ kinh sợ."
Với bề ngoài của Nguyễn tổng, Tiểu Vũ nếu dẫn cô đến nơi hội họp, khẳng định sẽ làm một đống người kinh ngạc cùng sợ hãi.
"Được rồi, mình biết cậu đang lo lắng điều gì."
Nguyễn Ức vuốt tóc Tiểu Vũ, cô hiện tại thật thích vuốt ve yêu chiều cô ấy như vậy, cũng không biết trước đây là ai nói không thích tiếp xúc da thịt, "Mình sẽ khiêm tốn một chút."
......
Nguyễn tổng thật sự khiêm tốn.
Sáng thứ bảy, khi Tiểu Vũ thức dậy, nhìn thấy Nguyễn tổng, cái xẻng đảo thức ăn trong tay cũng phải rơi xuống đất.
Nguyễn tổng mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng, gió thổi đong đưa, tóc dài xõa xuống, trang điểm nhẹ nhàng, son môi cũng dùng màu phấn nhạt, lập tức..cả người trở nên dịu dàng không còn cảm giác công kích, quan trọng hơn...đây chính là kiểu trang điểm tiêu chuẩn của mối tính đầu?
Tiểu Vũ nhìn ngây người, Nguyễn Ức cúi đầu nhìn váy của mình: "Thế nào?"
Bộ dạng Tiểu Vũ bây giờ giống hệt học sinh tiểu học đang chuẩn bị nộp bài tập cho cô giáo.
Thế nào ư?
Chính Trực muốn đáp án thế nào?
Tiểu Vũ đành dùng hành động thực tế để trả lời.
Chờ đến lúc Nguyễn Ức ngẩng đầu, mới kinh ngạc vì Tiểu Vũ đã ép tới, trong đôi mắt hiện lên ngọn lửa đang thiêu đốt.
"Cậu ---"
Lời nói tiếp theo của Nguyễn tổng bị nuốt vào, trong ấn tượng của cô, đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Vũ bá đạo mạnh dạn như vậy, eo bị áp cong, thân mình cũng bị đẩy đến vách tường.
Phía sau lạnh lẽo, trước người lại là một mảnh lửa nóng.
Như ma người dây dưa, từng chút bò lên môi cô, buộc cô không được rời đi, đến khi hít thở không nổi.
A Luân đi vào trực tiếp bị dọa thành đồ ngốc, nhìn hình ảnh sinh động trước mắt, nuốt một ngụm nước miếng.
Trước đây cô cũng không biết...thân thể của Nguyễn tổng lại dẻo dai như vậy? Đã từng tập qua ba lê sao?
Mái tóc dài như thác nước của Nguyễn tổng buông xõa, toàn bộ vòng eo bị Tiểu Vũ ép cong xuống, chịu đựng sự mạnh bạo của cô.
Giữa lúc như say như dại, dư quang Nguyễn Ức thấy A Luân, mặt đỏ không kể nổi, đẩy Tiểu Vũ ra.
Tiểu Vũ cũng thấy, đứng ở bên cạnh cắn môi nhìn A Luân.
Làm gì vậy chị ơi?!
Sớm biết thế này đã không vớt chị ta từ công trường về.
A Luân xấu hổ cười, Nguyễn Ức hừ lạnh một tiếng, như thể khi vừa tách khỏi Tiểu Vũ, cô liền trở về làm Nguyễn tổng cao cao tại thượng chỉ huy thiên quân vạn mã.
Nhưng A Luân là ai nào?
Là đồ xấu xa nhất trên đời.
Cô nhìn Nguyễn Ức, hơi cười, chỉ vào môi mình nhắc nhở một cách ấm áp: "Nguyễn tổng, son môi bị lem rồi."
Nhìn đôi môi kia đều sưng lên, không nghĩ...Tiểu Vũ lại trâu bò như vậy?
Nguyễn Ức lạnh như băng lườm A Luân một cái, lại giận dỗi Tiểu Vũ một chút.
Một người bị lườm, một người bị dỗi.
Đúng là đãi ngộ từ địa ngục cùng thiên đường.
Thấy Nguyễn tổng đi thay quần áo, Tiểu Vũ mơ màng, không muốn đi, thật sự không muốn đi nữa! Vừa rồi chưa được Nguyễn tổng cho ăn no, có thể được ăn son môi kia, cô đã trúng độc, trúng độc của Chính Trực.
Làm một cô gái luôn cao cao tại thượng phải trầm luân vì mình.
Tiểu Vũ cảm thấy bản thân có thể lập tức đi tìm cái chết.
A Luân nhìn cô, vẻ mặt như đau răng: "Ôi ôi ôi, được rồi hết rồi."
Tiểu Vũ trợn trắng mắt: "Chị, sớm thế này đến đây làm gì?"
Sớm á?
A Luân hết chỗ nói: "Đêm qua tôi bị Nguyễn tổng lôi đến, nói cái gì mà em muốn tham gia tụ hội của cựu sinh viên, giúp em ấy mua mấy cái váy xinh đẹp, em ấy lại không hài lòng cái này, không hài lòng cái kia, chọn đi chọn lại mãi đến hơn mười một giờ đêm, cửa hàng nhà người ta đều muốn đóng cửa, vì em ấy mà phải mở thêm một tiếng."
Tiểu Vũ sửng sốt.
Khi đó cô đã ngủ như lợn chết.
Chính Trực...
Tim như bị thứ gì mềm mại chạm vào một chút, đôi mắt Tiểu Vũ như muốn rơi lệ.
Cậu ấy không nói gì, việc gì cũng lẳng lặng làm.
Chính Trực, Chính Trực...
Đến khi Nguyễn Ức ra ngoài, liếc một cái liền thấy đôi mắt hơi ánh nước của Tiểu Vũ, cô ngẩn người, mặt đỏ lên hết sức đáng yêu: "Thời gian sắp không kịp rồi."
Cô không thể lại phải tô son lần nữa.
Ai ôi.
Tâm Tiểu Vũ đều mềm nhũn, nhanh chóng tiến lên bắt lấy tay Nguyễn Ức quơ quơ như trẻ con: "Hay là chúng ta không đi nữa?"
Nguyễn Ức: "Không được, mình còn muốn gặp mấy người bạn vui tính của cậu."
Tiểu Vũ:...
Cô hiểu rồi, trách không được Nguyễn tổng cứ cố chấp muốn đến, hóa ra là ở chỗ này chờ cô lọt lưới.
Lại bị lên kịch bản!
Tiểu Vũ lăn lộn trên đường đi, cô nhìn chiếc Santana rách nát trước mặt, hết chỗ nói: "Nguyễn tổng à, ngài cũng không cần khiêm tốn đến mức này chứ."


Cô thật sự bị Nguyễn tổng chọc cười. Cậu ấy tha đâu về một cái xe nát như vậy?
Nguyễn Ức nhéo mặt cô: "Cậu ngoan ngoãn ngồi vào.."
Hai cô đã thắm thiết bên nhau đủ lâu, tất nhiên có ăn ý, Tiểu Vũ vừa thấy gương mặt không biểu cảm ánh mắt lại mơ hồ của Nguyễn Ức, nghẹn cười: "Chính Trực, cậu sẽ không khẩn trương chứ?"
Trời ạ.
Đường đường là Nguyễn tổng.
Tổ chức các loại hội nghị cao cấp, gặp gỡ các loại nhân vật quan trọng, khuôn mặt cô đều thành thục không đổi sắc, bây giờ lại khẩn trương vì đi gặp bạn học của người yêu sao?
Nguyễn Ức mím môi nhìn Tiểu Vũ đang cười đến mặt mày hớn hở, mình hiện tại đã dễ bị nhìn thấu như vậy sao?
A Luân ngồi ghế trước vừa lái xe vừa đớp cơm cún không còn gì để nói, trời xanh ơi, nếu có được cô gái khăng khăng đối đãi với mình như Nguyễn tổng, có chết cô cũng không tiếc!
Trường học vẫn như cũ.
Tiểu Vũ vẫn hào phóng tươi cười, nắm tay kéo Nguyễn Ức vào trong, vừa đi vừa giới thiệu xung quanh.
Cô ăn cơm ở đâu, đọc sách ở đâu, lớp nào giảng viên nào đặc biệt nghiêm khắc không được trốn học, giảng viên nào được gọi là nữ thần.
Cô kể, Nguyễn Ức ở bên cạnh nghe, khóe môi treo lên nụ cười làm say lòng.
Chỉ đi dạo một vòng nhỏ quanh sân, Nguyễn Ức có thể cảm giác được Tiểu Vũ có nhiều mối quan hệ không tồi, nhiều giảng viên, thậm chí bác gái trông cửa đều nhận ra cô, vui vẻ chào hỏi, các em trai em gái đi qua thấy cô còn lắp bắp: "Học tỷ, chị đã trở lại?"
Tiểu Vũ vui vẻ nói chuyện phiếm cùng mọi người, tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt tay Nguyễn Ức.
Người xung quanh nhìn Nguyễn Ức, trong mắt đều là kinh diễm, lại nhìn hai bàn tay mười ngón giao nhau cùng Tiểu Vũ, lắp bắp kinh ngạc, lại không dám hỏi gì.
Trên đường, Tiểu Vũ còn gặp được giảng viên hướng dẫn của mình đang ôm sách chuẩn bị lên lớp, thấy Tiểu Vũ còn tưởng mình hoa mắt, "Tiểu Vũ?"
"Cô giáo!"
Tiểu Vũ cực kỳ hưng phấn, buông tay xông lên cho cô giáo một cái ôm lớn.
Cô giáo bị cái ôm mạnh mẽ làm cho lùi về phía sau hai bước, vừa mừng vừa sợ nhìn Tiểu Vũ: "Em như thế nào đã trở lại? Sao không nói trước với chúng tôi?"
Tiểu Vũ cười đến đỏ mặt, "Không phải hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường sao, mọi người nói muốn tụ họp trước, sau đó cùng nhau đến tìm các cô."
Cô giáo cười, nhìn Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ của chúng ta đã thành thục rồi."
Đúng vậy, chỉ một năm ngắn ngủi, những đóa hoa này đều đã nở rộ.
Tiểu Vũ ôm cánh tay cô giáo như thời còn đi học, thật sự lập tức biến thành một bạn nhỏ, cô giáo hơi cười, thấy Nguyễn Ức đứng cách đó không xa, gật đầu.
Tiểu Vũ cũng không còn là Tiểu Vũ trước đây, ở bên cạnh lãnh đạo, đã thành thói quen thường phải xem mặt đoán ý.
Vì đã hẹn địa điểm ăn uống ở nơi khác, nên không thể dừng lại ở đây quá lâu.
Tiểu Vũ dẫn Nguyễn Ức đến nơi liên hoan, trên đường, cô nhịn không được hỏi: "Cậu biết cô giáo?"
Nguyễn Ức không giấu diếm: "Ừ."
Tiểu Vũ nhìn cô, chần chừ một lát: "Tiếp xúc trong ngành sao?"
Rốt cuộc đều cùng ngành tâm lý chuyên nghiệp, cô giáo cũng là nhân vật có tiếng có cấp bậc trong nghề, có thể bỏ qua vấn đề quen biết của hai người.
Nguyễn Ức cười, nắm tay Tiểu Vũ: "Không cần suy nghĩ vớ vẩn."
Tiểu Vũ quả thật suy nghĩ vớ vẩn, lúc còn ở đại học, cô không chỉ gây lóa mắt, mà còn đặc biệt thích gây họa, không có việc gì thấy bạn học bị bắt nạt, cô khẳng định là người thứ nhất xuất hiện, bị chủ nhiệm gọi đến rất nhiều lần, đều là cô giáo ra mặt bảo lãnh, nên Tiểu Vũ vẫn luôn coi mình có ơn với cô. Hiện giờ, thấy cô giáo và Nguyễn Ức quen biết nhau, cô đương nhiên hoài nghi mọi chuyện có phải đều vì Nguyễn tổng.
Nguyễn Ức nhìn đôi mắt cô: "Mình chỉ là nói một câu, nhờ cô ấy để ý đến cậu nhiều một chút."
Quả nhiên...
"Sau đó, vẫn là tình cảm cô trò của hai người tốt đẹp."
Nguyễn Ức sợ Tiểu Vũ nghĩ nhiều, Tiểu Vũ lại cảm động suýt rơi nước mắt, "Chính Trực, cậu có phải là thần hộ pháp của mình không, vẫn luôn bảo vệ mình? Vì sao cái gì mình cũng không biết?"
Cô thật quá ngu dốt.
Trước đây, cô không phải không nghĩ tới đủ loại chuyện này đều là ngoài ý muốn, ngay cả Tố Nhu cũng nói, Tiểu Vũ được nữ thần may mắn để ý, nhiều chuyện có thể gặp dữ hóa lành, nhưng hôm nay, xem ra...đều là Nguyễn tổng đứng sau yên lặng làm mọi chuyện vì mình.
Nguyễn Ức nắm tay cô: "Đừng nghĩ nhiều, mình yêu cậu, những chuyện này đều là bình thường."
Đúng vậy.
Cô yêu Tiểu Vũ.
Hận không thể dùng tất cả, cho dù là cả mạng sống của mình, để bảo vệ cô ấy.
Tiểu Vũ cảm động không thôi, đến nơi liên hoan, cô gãi đầu: "Đều là sinh viên nghèo mới tốt nghiệp, cho nên chỉ đến nơi bọn mình ăn tôm hùm đất trước kia."
Ăn mặc ngủ nghỉ của Nguyễn tổng đều cực kỳ chặt chẽ, nơi đến cũng vậy, Tiểu Vũ coi như cô chưa từng tới những chỗ thế này.
Nguyễn Ức nhìn vào mắt cô: "Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó."
Tiểu Vũ:...
Lời âu yếm của Nguyễn tổng đều rất...cay.
Tiểu Vũ vừa vào đến sảnh, một đống người liền ra đón, một năm nay không gặp, những thiếu niên nhởn nhơ đều đã biến thành các thanh niên công sở đô thị, trang điểm đều thành thục rất nhiều, chỉ là cảm tình với nhau vẫn đặc biệt tốt.
Một đám người gọi to gọi nhỏ, đứng đầu là một chàng trai cao lớn nhìn thấy Tiểu Vũ, hưng phấn cực kỳ.
"Tiểu Vũ đến rồi."
"Oa...người đẹp Tô, sao bây giờ mới đến? Cậu có mặt muộn nhất đấy."
"Lập tức tự phạt ba ly!"
......
Từ Ảnh Như đứng phía sau đám người, bên cạnh là Tố Nhu, cô nhìn đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Tiểu Vũ cùng Nguyễn Ức, tuy rằng đang cười, nhưng đầu lại chậm rãi cúi xuống.
Lần đầu tiên thấy Nguyễn Ức, Tố Nhu mở to mắt một cách quá đà, che kín miệng chỉ thiếu hét lên.
Tiểu Vũ nhanh chóng trở thành trung tâm của mọi người, cô có chút ngượng ngùng, "Đừng ồn ào nữa, tôi đưa bạn gái đến giới thiệu cùng các cậu."
"Không tin!"
"Không phải đâuuuu?"
"Trời mẹ, từ đâu đến đây, tiên nữ, quá đẹp quá đẹp!"
......
Tố Nhu vỗ trán, kinh thật, Tô Tiêu Vũ, cậu đã làm được, từ nay về sau, cậu là thần tượng của tôi!
Mọi người vây xung quanh, tất cả đều là những thanh niên ham vui thích ồn ào, rất nhanh dồn hai người vào giữa trung tâm.
Tiểu Vũ lo lắng nhìn Nguyễn Ức, biết cậu ấy không thích người khác quá thân cận với mình.
Chính là lúc này, Nguyễn Ức lại hơi cười, đủ để làm một đám fanboy fangirl mê đảo, "Chào mọi người, tôi là bạn gái của Tô Tiêu Vũ, Nguyễn Ức."
Một màn này, nụ cười này, một tiếng "bạn gái của Tô Tiêu Vũ" này.
Bạn học Tiểu Vũ hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc cùng niềm thỏa mãn to lớn.
Âm thanh ồn ào, hâm mộ, hò hét bên tai đều không nghe thấy, trong mắt Tiểu Vũ chỉ còn nụ cười của Nguyễn Ức.
Chỉ là cô lại không biết.
Nguyễn tổng tuy rằng trên mặt nở nụ cười ấm áp như gió xuân, ánh mắt lại nhanh chóng đảo qua đám người, trong nội tâm lạnh lùng rút đao.
"Xoẹt --- xoẹt xoẹt ---"
Được lắm, Tô Tiêu Vũ, bốn nam ba nữ.
Không nghĩ đến hậu cung của cậu náo nhiệt như thế.