Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 38: Thịt thỏ bát bảo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dĩm

Tuy cậu biểu hiện khá mơ hồ nhưng Ân Viêm chắc chắn Dụ Trăn đang giận dỗi

Tuy cậu biểu hiện khá mơ hồ nhưng Ân Viêm chắc chắn Dụ Trăn đang giận dỗi.

Nhóm công nhân đầu tiên đã bắt đầu đến công trường làm việc. Do bản thiết kế cần chỉnh sửa lại nên mấy chỗ đã hoàn thành trước kia phải dỡ bỏ rồi xây lại. Hiện giờ mọi người đang bận rộn việc này.

Sau khi xuống xe, hai người đi đến chỗ chôn kim liên tử quan sát trước, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới đi vào công trường.

Kết quả hai người mới vừa bước đến bảng dự án, đã bị một người đàn ông hơn ba mươi đầu đội nón bảo hiểm, bên ngoài mặc quần áo lao động của công trường, bên trong lại mặc áo sơ mi thắt cà vạt ngăn lại. Tuy vẻ mặt đối phương hơi tiều tụy, nhưng khí tức trên người lại rất chính trực ngay thẳng, có vẻ là người tốt.

"Giám đốc Ân, tôi có vài chi tiết về dự án này muốn bàn với cậu."

Người tới thái độ hơi vội vàng.

Dụ Trăn nghi hoặc, người kia là ai?

Ân Viêm lại lập tức nhận ra người nọ, chủ động vươn tay chào hỏi: "Xin chào, giám đốc Trì. Thân quần áo này của anh là......"

"A, cái này à. Do tôi tới hơi sớm nên đi dạo quanh công trường một vòng." Người nọ giải thích, chợt nhận ra bản thân mình hơi hấp tấp. Hắn vội nắm lấy bàn tay Ân Viêm vừa vươn ra, ngượng ngùng nói: "Đã quên tự giới thiệu, tôi tên Trì Nam, là người phụ trách cũ của dự án này, hôm nay đến đây để bàn giao."

Trì Nam năng lực xuất chúng, trước đó vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng vào năm ngoái hắn nhảy qua ăn máng khác đến công ty Ân gia. Để bày tỏ coi trọng người tài, Ân Hòa Tường đã giao riêng dự án khu giải trí theo chủ đề cho hắn, còn đề bạt hắn làm giám đốc dự án.

Trước đó công trường ba lần xảy ra chuyện, tiến độ dự án luôn trong tình trạng không mấy lý tưởng, Trì Nam vốn muốn đại triển quyền cước ở công ty mới lại bị dự án nhỏ này cản bước. Sau đó hắn tập trung toàn lực chuẩn bị giải quyết chuyện này để ông chủ lớn thấy năng lực của hắn, ai biết phía trên lại điều hắn đến làm phó giám đốc của dự án trung tâm thương mại tổng hợp lớn hơn ở nơi khác. Mà dự án bên này hắn phụ trách lại chuyển qua cho đứa con trai nhảy dù đến của ông chủ lớn.

Xét về khía cạnh lý trí, dự án trung tâm thương mại tổng hợp còn lớn hơn nhiều so với dự án khu giải trí theo chủ đề. Sau khi bị điều qua đó, mặc dù hắn bị hạ chức làm phó giám đốc, nhưng thực tế lại là thăng chức. Cho dù địa vị ở công ty, hay là quyền lên tiếng, đều cao hơn, lớn hơn nhiều so với lúc làm người phụ trách của dự án khu giải trí theo chủ đề nho nhỏ kia.

Nhưng lý trí là một chuyện, cảm tình lại là một chuyện khác, hắn quả thực khó chịu đến cực điểm.

Tình huống bây giờ là, hắn tiếp nhận một dự án, sau đó dự án xảy ra vấn đề, kết quả phía trên đến một cơ hội giải quyết vấn đề cũng không cho đã trực tiếp điều hắn đi.

Giống như hắn quá phế, không thể giải quyết được vấn đề vậy.

Nhưng rõ ràng hắn có biện pháp giải quyết! Loại vấn đề nhỏ như công nhân xảy ra chuyện này, mặc dù thủ đoạn hơi độc ác, nhưng thật sự có thể giải quyết!

Chuyện này giống như hắn đang làm một phần bài tập, sau đó không cẩn thận làm sai, hắn cầm cục tẩy trên tay chuẩn bị bôi chỗ sai rồi làm tiếp. Kết quả bài tập lại bị giáo viên thu lại, giao cho người khác hoàn thành.

Thân là một người theo đuổi sự hoàn mỹ đến nơi đến chốn trong công việc, hắn vì cái này dự án này mà ruột gan cồn cào ăn không ngon ngủ không yên, mới qua một năm cả người đều gầy một vòng lớn.

Thật vất vả trông ngóng đến năm sau dự án khởi công lần nữa, hắn tự giác chỉnh sửa lại tư liệu rồi chủ động đến công trường bàn giao tiếp quản dự án. Hắn đến công trường từ sớm để chờ đại công tử đã rèn luyện nhiều năm ở công ty con trong truyền thuyết của ông chủ, làm xong chức trách cuối cùng của mình với dự án khu giải trí theo chủ đề này.

Sau khi đôi bên giới thiệu xong, lo âu kéo dài trong kì nghỉ đông của Trì Nam cuối cùng cũng vơi đi một ít. Hắn vội lấy mấy phân văn kiện mang theo bên người ra, vừa dẫn Ân Viêm vào trong vừa nói: "Đây là phần tư liệu về nhóm người phụ trách các bộ phận của dự án do tôi thống kê lại, bên công ty đưa không được chi tiết lắm. Cậu nhìn xem, có lẽ có thể giúp được cậu."

"Cái này là một phần thiết kế xanh hoá do nhà thiết kế lâm viên đưa lên, lúc về tôi có cân nhắc, suy nghĩ thực hiện thay đổi một ít. Cậu nhìn xem, tôi cảm thấy sử dụng diện tích lớn ở vị trí này để trồng mấy loại cây cao lớn không thích hợp cho lắm. Cậu có thể nói chuyện với người thiết kế về chuyện này."

"Đây là tư liệu nghiên cứu về trường học và sân vận động bên cạnh tôi tự làm. Bởi vì mục đích xây dựng khu giải trí theo chủ đề là vì tạo phúc cho học sinh, nên định vị của khu giải trí theo chủ đề chính là văn hóa. Nhưng tôi nghĩ, bây giờ học sinh đều trưởng thành khá sớm, quy hoạch khu giải trí theo chủ đề nên trẻ hóa, linh hoạt hơn chút. Mấy cái này là tư liệu về một số khu giải trí theo chủ đề khá ổn ở trong nước lẫn nước ngoài, có thể dùng tham khảo."

"Còn cái này......"

Trì Nam vừa nói đến công tác liền dừng không được, hắn dẫn Ân Viêm dạo vòng quanh công trường một vòng. Hắn tỉ mỉ nói từ nhân sự đến xanh hoá, từ giai đoạn trước xây dựng đến trung kỳ quy hoạch bố trí, sau đó là hậu kỳ mở rộng kinh doanh của khu giải trí theo chủ đề.

Dụ Trăn đi theo bên cạnh Ân Viêm, càng nghe càng bội phục, càng nghe càng cảm thấy bản thân quá đối lập với những người tài thực sự có năng lực này. Cậu quả thực giống như trang giấy trắng chẳng có gì trên đó, lại bị cuống hút nhìn chăm chú vào Trì Nam.

Mà nhìn một lúc, cậu lại nhìn ra một ít thứ kỳ quái.

Trì Nam chiều cao trung bình, rất gầy, tuy rằng tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng sắc mặt lại rất tiều tụy, sắc môi cũng rất nhạt, dáng vẻ suy yếu tựa như bệnh nặng mới khỏi.

Nhưng lúc cậu tập trung cảm ứng thì lại phát hiện thân thể Trì Nam cũng không có chuyện gì.

Tu vi càng tiến giai, năng lực cảm ứng của cậu đối mọi thứ không tốt càng mạnh mẽ hơn. Nếu có tình huống người có thân thể không tốt đứng trước mặt cậu, chỉ cần cậu cẩn thận xem xét, tuyệt đối có thể nhìn ra chút gì đó.

Nhưng hiện tại, cậu không "nhìn ra" bất cứ thứ gì không đúng.

Không ổn, một thân thể người không có vấn đề lớn, không thể nào có sắc mặt và tinh thần như thế.

Cậu khẽ nhíu mày khẽ nghiêng đầu nhìn qua Ân Viêm, thấy hắn đang nghiêm túc nghe Trì Nam phân tích thị trường tương lai của khu giải trí theo chủ đề, có vẻ như không phát hiện có gì không đúng. Cậu hơi do dự, sau đó bức ra một ít công đức, giơ tay quét qua hai mắt.

Đây là năng lực của《 Nông Kinh 》 sau khi cậu tiến vào giai đoạn thứ hai—— Minh biện.*

*Xét các sự vật rồi chia rành ra xấu tốt phải chăng gọi là biện. Minh biện hiểu đơn giản là phân biệt rõ ràng.­ -Theo từ điển Hán-Nôm

Minh biện tương tự với xem quỷ, rồi lại không giống.

Xem quỷ không cần sử dụng một cách có chủ ý, sau khi nhận được sẽ luôn tồn tại và chỉ có thể giúp người đó nhìn thấy hồn thể với sát khí. Còn minh biện thì đòi hỏi phải có công đức hoặc linh khí mới mở ra được, phạm vi áp dụng cũng rộng rãi hơn. Là tốt hay xấu, chỉ cần là thứ không giống với bình thường thì khi dùng năng lực này đều có thể phân biệt rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng năng lực này, hiệu quả cụ thể ra sao, thật ra trong lòng cậu cũng có chút thấp thỏm.

Kim quang chợt lóe trước mắt, trước mắt vặn vẹo vài giây rồi khôi phục bình thường. Sau đó tất cả đều thay đổi, bầu trời vẫn là bầu trời kia, mặt đất cũng vẫn là mặt đất kia, nhưng trên người sinh mệnh thể đều bao phủ một tầng noãn quang nhàn nhạt.

Có người thì ánh sáng rất dày, có người lại rất nhạt, còn mơ hồ biến thành màu đen. Cậu cúi đầu xuống, đám cỏ dưới đất cũng như thế, có cọng noãn quang tràn đầy, có cọng thì ảm đạm như đã mất hết sức sống.

Dụ Trăn bị hình ảnh kỳ quái trước mắt dọa, sau hai giây mới định thần lại. Cậu cẩn thận quan sát, chợt phát hiện người và thực vật có noãn quang càng mạnh thì càng khỏe mạnh cường tráng, ngược lại thì rất yếu ớt nhỏ bé.

Tìm ra quy luật, cậu vội dời ánh mắt sang chỗ Ân Viêm và Trì Nam.

Sau đó cậu lại bị dọa lần nữa.

Không có, đến một tia sáng cũng không có, Ân Viêm vẫn là dáng vẻ bình thường kia. Bản thân hình thành đối lập với hình người được mạ một tầng noãn quang xung quanh, trở thành thân ảnh rõ ràng duy nhất trong thế giới quang ảnh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Dụ Trăn bị dọa ngốc.

Noãn quang càng nhạt thì người càng suy yếu. Tình huống này của Ân Viêm, chẳng lẽ thân thể hắn không tốt?

Như đã nhận ra động tác nhỏ của cậu, Ân Viêm đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang, ngón tay khẽ nhúc nhích, cách không bắn nhẹ vào trán cậu. Đây xem như là trừng phạt nho nhỏ vì cậu không chuyên tâm làm việc.

Dụ Trăn hoàn hồn, nhìn dáng vẻ bình tĩnh đáng tin cậy của hắn, lo lắng mới vừa dâng lên trong lòng chậm rãi tan đi.

Thật là quan tâm sẽ bị loạn, Ân Viêm lợi hại như vậy, thân thể sao có thể xảy ra vấn đề gì được chứ, chắc do hắn cố ý thu liễm hơi thở quanh thân mà thôi. Dù không phải cố ý thu liễm, thì Ân Viêm là mượn xác hoàn hồn nên không có noãn quang cũng rất bình thường.

Cậu lấy lại bình tĩnh, dời ánh mắt lên người Trì Nam, sau đó cậu ngây ngẩn cả người.

Khí tức trên người Trì Nam rất chính trực ngay thẳng, noãn quang sáng ngời, rất đẹp, nhưng lại thiếu một mảnh lớn, rất đột ngột, giống như một góc của miếng bánh ngọt bị thứ gì đó trộm gặm mất.

"Dụ Trăn." Ân Viêm đột nhiên gọi một tiếng.

Theo giọng của hắn truyền đến, noãn quang đột nhiên biến mất toàn bộ, thế giới khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Dụ Trăn hoàn hồn, thu lại cảm xúc, sau khi đáp lại một tiếng thì đi qua.

"Vị này chính là Dụ Trăn, người phụ trách xanh hoá mới của dự án khu giải trí theo chủ đề." Ân Viêm rất tự nhiên nắm lấy tay Dụ Trăn kéo cậu đứng bên cạnh mình. Dưới ánh mắt kinh dị của Trì Nam bổ sung thêm: "Cũng là người yêu tôi, cuối năm chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ."

"A...... Chúc mừng." Trì Nam có chút phản ứng không kịp, trước đó hắn còn tưởng người thanh niên này là trợ lý của Ân Viêm, lại không ngờ là bạn lữ.

Dụ Trăn lễ phép gật đầu với Trì Nam, không dấu vết mà rút tay bị Ân Viêm nắm về, rồi vươn tay tới trước mặt Trì Nam. Cậu nói: "Giám đốc Trì xin chào. Về kiến nghị cải biến xanh hoá trước đó anh nhắc tới, tôi muốn nói chuyện kỹ càng với anh, không biết giữa trưa có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?"

"Đương, đương nhiên." Trì Nam hoàn hồn, lập tức bắt tay cậu, trong lòng rất vừa lòng với thái độ coi trọng công việc này của cậu.

Ân Viêm đứng ở bên cạnh, trước nhìn tay mình, rồi lại nhìn hai tay đang nắm lấy nhau của Dụ Trăn với Trì Nam, cuối cùng dời ánh mắt lên gương mặt tươi cười của Dụ Trăn, bất động.

Dụ Trăn giả vờ không nhìn thấy, thay vị trí của Ân Viêm nói chuyện công việc với Trì Nam.

Trải qua một buổi sáng trao đổi, Trì Nam cũng hiểu biết một chút về tính cách của Ân Viêm với Dụ Trăn, lo lắng trong lòng với đại quân nhảy dù cũng tan đi. Thái độ của hắn cũng càng tự nhiên, tư thế cũng càng thả lỏng hơn.

Giữa trưa ba người đến nhà hàng gần trường học ăn bữa cơm, món ăn rất đơn giản, nhưng thắng ở số lượng, hơn nữa hương vị cũng rất ngon.

Trì Nam trông thì gầy gò, nhưng lượng ăn uống rất lớn. Sau khi ăn ba chén cơm mới buông đũa, nhưng có vẻ như còn chưa đã thèm.

Dụ Trăn yên lặng quan sát, trong lòng có chút suy đoán. Sau khi ăn xong, cậu chủ động xin phương thức liên lạc với Trì Nam. Cậu tỏ vẻ mình là người mới, nếu hắn không ngại, về sau muốn tìm hắn hỏi về chuyện dự án.

Vừa lúc trong lòng Trì Nam không bỏ được dự án khu giải trí theo chủ đề này nên lập tức đồng ý. Không chỉ cho cậu dãy số dùng trong công tác, đến dãy số tư nhân cũng cho luôn.

Trên đường về nhà, Dụ Trăn luôn trong trạng thái suy tư, cực kỳ yên lặng.

Ân Viêm chủ động hỏi: "Cậu xin số của Trì Nam để làm gì?"

Dụ Trăn còn đang trong trạng thái "suy tư", không có để ý đến hắn.

"Quấn lấy anh ta chính là một con quỷ đói, nếu cậu muốn giúp anh ta, buổi tối tôi có thể dẫn cậu đến nhà của anh ta."

Dụ Trăn rốt cuộc không "suy tư" nữa, cậu giả vờ như vừa hoàn hồn, nghiêng đầu mê mang hỏi: "Anh nói cái gì? Vừa nãy tôi đang ngẩn người, không nghe rõ."

Ân Viêm trầm mặc, không nói gì.

Dụ Trăn yên lặng nhìn hắn.

Ân Viêm chuyển tay lái, lái xe vào bãi đỗ xe chung cư.

"Tôi muốn ăn cơm anh làm." Dụ Trăn đột nhiên mở miệng.

Vừa chuyển xe vào bãi, động tác Ân Viêm chợt khựng lại. Hắn lần nữa khởi động xe, quay đầu chạy ra ngoài: "Muốn ăn gì?"

"Ăn anh."

Két ——

Ô tô phanh gấp.

Dụ Trăn sợ hãi trợn to mắt, tay túm chặt tay vịn trên đỉnh đầu, quay đầu nhìn sang Ân Viêm: "Anh, anh không muốn làm cơm cho tôi ăn, cũng, cũng không cần như vậy chứ, lỡ như bên cạnh có xe thì làm sao bây giờ?"

Ân Viêm yên lặng điều chỉnh hô hấp, nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi lại: "Vừa nãy cậu nói cậu muốn ăn cái gì?"

"Ăn anh......"

Ân Viêm đột nhiên cởi nút cổ áo sơ mi, động tác nhìn qua có hơi cuồng dã.

"...... thịt thỏ bát bảo lần trước làm." Dụ Trăn thở hổn hển nói hết câu, vẫn dáng vẻ bị dọa ngốc nhìn hắn.

"......"

Ân Viêm buông tay liếc cậu một cái thật sâu, rồi khởi động ô tô, lại lần nữa vòng xe vào bãi đậu xe.

Thịt thỏ sắp đến miệng lại bay, Dụ Trăn không được tự nhiên động động hỏi: "Không, không đi mua đồ ăn sao?"

"Không mua." Ân Viêm vững vàng dừng xe, tháo đai an toàn, bình tĩnh nói: "Thịt thỏ mua không có mùi thịt như thỏ hoang, về nhà trước."

Lời này là có ý gì vậy?

Trong lòng Dụ Trăn đột nhiên nảy lên một dự cảm không may, cậu hỏi: "Vậy thịt lần trước?"

Ân Viêm không đáp, hắn xuống xe trước, sau đó vòng qua giúp cậu mở cửa, có thể nói dịu dàng mà dắt cậu xuống xe.

Năm phút đồng hồ sau, vừa mới trở lại chung cư Dụ Trăn bị Ân Viêm ôm lấy eo, súc địa thành thốn đưa tới trên núi ở ngoại ô thành phố B, bắt thỏ.

"Công đức đúng là dùng tốt, nhưng kẻ địch của tu giả không chỉ là hồn thể, mà còn cả những tu giả khác. Bọn họ cũng không sợ hãi công đức trên người của cậu, thậm chí còn thèm nhỏ dãi chúng nó, cho nên cậu cần phải có năng lực cơ bản tự bảo vệ mình."

Ân Viêm dựa vào cổ thụ, giơ tay phất nhẹ, một con thỏ hoang màu xám mập mạp xuất hiện trong tay hắn.

"Đây là linh thỏ trong không gian, tu vi tương đương với mới đứa bé vừa nhập đạo. Tôi có hạ dấu hiệu truy tung cho nó, dùng linh khí có thể cảm ứng. Bắt lấy nó, bằng không buổi tối uống cháo trắng."

Nói xong hắn ném con thỏ đi, sau đó thỏ hoang lấy một loại tốc độ hoàn toàn không phù hợp thỏ bình thường, vèo một cái biến mất trong núi rừng.

Dụ Trăn trợn mắt há hốc mồm.

"Bây giờ là hai giờ chiều, cơm chiều bắt đầu làm lúc 5 giờ, cậu có thời gian ba tiếng." Ân Viêm cực kỳ lãnh khốc vô tình, vừa nói xong thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ, sau đó truyền âm nhập mật.

【 Tôi ở nhà chờ cậu. 】

"......"

Cơn gió cuối đông đầu xuân thổi qua khu rừng, thổi qua vẻ mặt ngơ ngác của Dụ Trăn. Cây cổ thụ xôn xao lay lay cành lá theo gió, tựa như đang vui sướng khi người gặp họa.

Dụ Trăn hoàn hồn, vẻ mặt chết lặng ngửa đầu nhìn cổ thụ Sơn Thần trước mặt. Cậu đặt tay lên, móc vỏ cây, sau một lúc lâu ấp ủ, mới thấp giọng nói: "Quỷ hẹp hòi!"

Cổ thụ không đung đưa nữa, mà bắt đầu hoảng loạn.

Người cần mặt, thụ cần da, đừng móc da nó mà!

Linh thỏ có khả năng chạy, còn có chút sức chiến đấu, Dụ Trăn dùng hết thủ đoạn. Dùng đi dùng lại minh biện cậu mới vừa học được, những pháp thuật công kích đều bị cậu moi ra sử dụng, càng dùng càng thuần thục nhưng lại vô dụng. Cuối cùng cậu còn kêu cả Tân Tiểu Tiểu ra giúp đỡ, mới bắt được linh thỏ trước 5 giờ.

Lăn lộn mấy giờ, tóc cậu rối loạn, quần áo nhăn nhíu, khăn quàng cổ bởi vì quá nóng nên đã cởi ra, trán chảy đầy mồ hôi. Cậu không để ý đến hình tượng gì nữa, thở hổn hển ôm thỏ ngồi dưới đất dựa lưng vào cổ thụ.

"Ngươi, ngươi trên núi này sao có nhiều mê hồn như vậy, hơn nữa thời đại nào cũng có. Âm sai có phải quên luôn cái mảnh đất này của ngươi rồi không?"

Cổ thụ yên lặng, gió thổi qua lá cây không cũng đong đưa.

"Ta đưa họ đi luân hồi, ngươi có trách ta không?" Dụ Trăn điều chỉnh hơi thở, sau đó đứng lên xoay người đối mặt với cổ thụ, vỗ vỗ thân nó. Cậu nói thêm: "Cây cối trong núi mọc rất tươi tốt, động vật cũng rất mập mạp, rất tự tại, ngươi là một vị Sơn Thần tốt."

Nhánh cây cổ thụ đột nhiên động nhẹ, một cành cây rơi xuống đập vào ót cậu, sau đó lăn vào trong ngực cậu.

Dụ Trăn bị đập đến sửng sốt, cúi đầu nhìn thử. Nhưng không đợi cậu nhìn rõ, hơi thở quen thuộc đột nhiên gần kề, bên eo bỗng bị siết chặt, sau một trận hoa mắt, cậu đã rời khỏi núi rừng, về tới chung cư.

"Làm không tệ, nên ăn cơm."

Ân Viêm xách linh thỏ trong lòng ngực cậu, rồi buông lỏng cái ôm.

Sau khi linh thỏ bị xách đi, một đống lớn hạt giống rơi khỏi lòng Dụ Trăn, rải đầy đất.

Dụ Trăn hoàn hồn, không kịp so đo vì sao Ân Viêm đột nhiên dẫn cậu trở về, vội ngồi xổm quan sát hạt giống trên mặt đất. Cậu tùy tiện nhặt một hạt lên, phát hiện hạt giống rất no đủ rất khỏe mạnh, rõ ràng đã trải qua chọn lựa kỹ càng.

"Đây là Sơn Thần cho mình?"

Cậu lẩm bẩm, mắt sáng rực. Cậu cẩn thận nhặt hạt giống trên mặt đất lên, lại cẩn thân nâng chúng nó vọt vào trong chuyển bồn.

Ân Viêm bị làm lơ: "......"

Đồ đệ lớn rồi, càng ngày càng không nghe lời.

Thứ Sơn Thần cho tất nhiên là đồ tốt. Dụ Trăn phân loại ra mới phát hiện tổng cộng có ba loại hạt giống.

Số lượng ít nhất chính là hạt giống nhân sâm, chỉ có ba hạt, nhưng mỗi hạt đều rất no đủ, so với hạt giống nhân sâm trên thị trường bán thì lớn hơn và màu đậm hơn; số lượng đều đều chính là hạt giống hoa, có hoa lan, mẫu đơn, hoa trà và hoa cúc, mỗi loại tầm hơn mười hạt; số lượng nhiều nhất, là hạt giống rau cải.

Số lượng ít nhất chính là hạt giống nhân sâm chỉ có ba hạt nhưng mỗi hạt đều rất no đủ so với hạt giống nhân sâm trên thị trường bán thì lớn hơn và màu đậm hơn số lượng đều đều chính là hạt giống hoa có hoa lan mẫu đơn hoa trà và hoa cúc m

(Hạt giống nhân sâm)

Không sai, hạt giống rau cải, các chủng loại rau nào cũng có, số lượng ít đến xấu hổ. Tuy nói nó ít, nhưng khi gom lại đúng là nhiều hơn so với hạt giống hoa. Nhưng nếu nói nhiều, thì khi mấy loại hạt giống rau cải này trưởng thành hết, chỉ trồng rau thôi có lẽ cũng đủ ăn đến phát ngán.

"......"

Sơn Thần thật là chu đáo.

Dụ Trăn ho nhẹ một tiếng đè ý cười xuống, đặc biệt dành riêng một nơi gieo hạt giống rau cải.

Mới vừa làm xong, Ân Viêm liền gọi ra ăn cơm. Cậu nhìn hạt giống hoa còn dư, cẩn thận thu lại để vào bảo tháp vừa đến tay buổi sáng, rồi xoay người ra khỏi chuyển bồn.

Không khí bữa tối hơi yên lặng, thịt linh thỏ ăn rất ngon, Dụ Trăn rất thích, thích đến mức miệng vẫn nhai nhai nhai, không rảnh nói chuyện.

Ân Viêm nhìn quai hàm cậu phình phình, dời đôi đũa, để lại nơi mềm nhất ngon nhất của thỏ lại cho cậu.

Sau khi ăn xong Dụ Trăn tự giác thu dọn bàn và rửa chén. Sau đó lập tức quay vào chuyển bồn, vẫn không nói chuyện với Ân Viêm.

Ân Viêm đứng ở bên ngoài chuyển bồn, nghe động tĩnh bên trong. Hắn yên lặng đứng vài phút, sau đó xoay người lên lầu.

Hai người đêm nay nghỉ ở chung cư.

Trước khi ngủ, Dụ Trăn đánh răng xong nhìn Ân Viêm không có ý dẫn cậu đến nhà Trì Nam. Cậu nghĩ đến thịt thỏ vào buổi tối với "không bạo lực không hợp tác" cả ngày nay. Cậu do dự một chút, không nín được chủ động mở miệng: "Cái đó, bên Trì Nam......"

Ân Viêm nghiêng đầu nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Chịu đếm xỉa tôi rồi?"

Dụ Trăn không hiểu sao hơi chột dạ. Cậu cúi đầu tránh tầm mắt của hắn, hì hục một lúc, mới cúi đầu nói: "Xin lỗi...... Tôi tùy hứng."

Rõ ràng không nghĩ như vậy, nhưng chờ lúc phản ứng lại thì thân thể đã hành động trước đại não một bước.

Ấu trĩ như một đứa trẻ, im lặng vô cớ gây rối. Từ trước nay cậu không phát hiện bản thân cũng có lúc không hiểu chuyện như vậy.

Ân Viêm không nói gì, chỉ vươn cánh tay từ chính diện ôm lấy cậu.

Trong lòng Dụ Trăn nhảy dựng, cậu ngửa đầu trừng mắt nhìn hắn.

"Nhắm mắt." Ân Viêm nói, trong tay có thêm một cái khăn quàng cổ quấn kín gương mặt cậu, sau đó lấy áo khoác bọc cậu lại. Lấy một loại tư thế thân mật từ chính diện ôm cậu vào lòng, hắn nói khẽ: "Giữ vững."

Dụ Trăn phản xạ giữ eo hắn, vì thế hai người ngực dán dựa, trời đất chung quanh quay cuồng. Bên tai Dụ Trăn chỉ còn lại tiếng tim đập của bản thân.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Hai mắt cậu vẫn trừng lớn như cũ, tầm mắt xuyên qua khe hở khăn quàng cổ, vừa vặn đối diện với đường cong khóe môi, hõm cổ và cái mũi xinh đẹp của Ân Viêm, cậu nuốt nước bọt ực một cái.

Thật là đẹp...... Ân Viêm càng ngày càng dễ nhìn.

Rõ ràng luôn là vẻ mặt băng sơn, nhưng dù có như thế cũng rất đẹp.

Như là bị mê hoặc, cậu vô thức nghiêng người về phía đôi môi trước mắt, thân thể bởi vì khẩn trương nên cứng đờ, đại não trống rỗng. Có một loại dục vọng chiếm lĩnh hắn đến từ sâu trong linh hồn điều khiển cả ý thức và giác quan của cậu.

Chạm vào hắn, khinh nhờn hắn, giữ chặt hắn.

Thành tiên cái gì, tu đạo cái gì, có người này ở bên cạnh, mỗi một giây đều là trường sinh, đến nơi nào cũng là tiên cảnh, cần những thứ đó làm cái gì, chỉ cần có hắn là đủ rồi, chỉ cần hắn.

"Tới rồi."

Đôi môi trước mặt đột nhiên khép mở, ngay sau đó thân thể bị buông ra, ma chú chớp mắt bị đánh vỡ.

Tiếng tim đập và dục vọng lúc Ân Viêm rời đi nhanh chóng biến mất. Dụ Trăn hoàn hồn, giơ tay tháo khăn quàng cổ làm cậu khó thở xuống. Cậu ngơ ngác nhìn theo hướng Ân Viêm chỉ liền thấy một tòa nhà cao tầng, ý thức ngay lập tức tỉnh táo lại.

Trời ạ, sao sát khí nơi này dày đặc đến thế! Tòa nhà cao tầng này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu quỷ?

Cách hai bước xa, lúc cậu không chú ý, Ân Viêm lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng. Hắn nắm thật chặt ngón tay vừa mới ôm eo đối phương, rũ mắt che khuất cảm xúc quay cuồng trong mắt.

Sau khi hồn thể tàn khuyết, tu vi tổn hao, tự chủ của hắn cũng trở nên yếu đi...... Chờ chút nữa, không thể gấp.