Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)

Chương 19: Chương 19





Mắt thấy hai người bên kia âm thầm đưa tình, Hàn Chưởng không nói gì, quyết định xoay người rời đi.

Còn xem nữa thì y không chắc mình sẽ không sùi bọt mép ngất xỉu tại chỗ.
"Khoan đã!" Giọng nói từ phía sau truyền tới khiến cơ thể Hàn Chưởng run lên, sự dịu dàng này cũng mất hồn quá mức rồi.
Xoay người, chỉ thấy thú nhân cao lớn đang bế một nam nhân giống người bình thường hơn đã đi tới, sau khi được nam nhân yêu cầu thả xuống mới cẩn thận thả người trong lòng ra.
Mặt nam nhân có hơi đỏ, nổi bật trên làn da không tính là đen trông hết sức đáng yêu.

Đương nhiên, trong mắt Hàn Chưởng thì không như vậy.
Nam nhân này......!Hàn Chưởng ngẩng đầu, thấy nam nhân này còn cao hơn mình một chút đang làm vẻ mặt ngượng ngùng, cảm giác kia không phải quỷ dị bình thường, ít nhất thì y thấy có chút không thể chịu được.
"Ngươi, ngươi là bầu bạn của con sói kia sao?" Nam nhân như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu dùng giọng nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Chưởng im lặng, không biết có phải do đều là nam nhân hay không, vừa nãy con gấu kia nói y không hiểu, ngay cả lời Thụy Tư nói mà y cũng lơ mơ, nhưng khi nam nhân này nói thì y lại nghe hiểu được hết!

Nhưng mà, bởi vì nghe được hết những lời này, Hàn Chưởng tình nguyện không nghe hiểu được chữ nào.

Dù sao thì câu hỏi của nam nhân này thật sự có hơi sốc.
Con sói kia, không thể nghi ngờ, nhất định là tên Thụy Tư kia.

Nhưng mà bầu bạn.......!Y thoạt nhìn rất giống bầu bạn của con sói kia hả?
"Không phải!" Ngay cả giọng nói cũng lạnh hơn, Hàn Chưởng đè nén buồn bực trong lòng xuống.
"À......." Khoa Đặc gật gật đầu, trừng mắt về phía Bố Lai Ân.
Bố Lai Ân hiểu ra mà nhíu mày, lại gật gật đầu, hai người ăn ý mà chơi trò thần giao cách cảm trước mặt Hàn Chưởng.
Cũng không biết hai người này rốt cuộc đang trao đổi thông tin gì, dù sao dưới mấy ánh mắt ra hiệu của Khoa Đặc, Bố Lai Ân cũng đi tới trước mặt Hàn Chưởng, nhìn giống cái nhỏ xinh dị thường trước mặt nói: "Ngươi lạc bầu bạn của ngươi rồi, vậy có muốn tới bộ tộc của bọn ta làm khách trước không?"
Hàn Chưởng ngẩng đầu nhìn sang Bố Lai Ân, lại nhìn nhìn Khoa Đặc, tỏ vẻ không hiểu ý của đối phương.
Khoa Đặc hiểu ra bước tới, nắm lấy tay y, thấp giọng nói: "Ta tên là Khoa Đặc, con gấu này chính là bầu bạn của ta - Bố Lai Ân.

Chúng ta muốn mời ngươi tới bộ tộc làm khách, ngươi có muốn đi không?"
Làm khách? Hàn Chưởng cúi đầu, nhìn thấy hai người đối diện không có ác ý với mình, mà hiện giờ y cũng không có vũ khí, nhận thức đối với thế giới này cũng không vẹn toàn.

Đến bộ tộc của bọn họ làm khách một lúc, biết đâu lại có lợi cho con đường về sau của mình thì sao.
Thấy hơi mất tự nhiên mà buông tay đối phương ra, Hàn Chưởng gật gật đầu, đáp: "Vậy làm phiền các ngươi."
Vì thế, Bố Lai Ân lập tức hóa thành khôi hùng (gấu xám), bế Khoa Đặc lên, nam nhân thuần thục nằm vào lòng của khôi hùng.
Hàn Chưởng nhìn đại khôi hùng cao như tòa nhà 3 tầng, trên trán toát mồ hôi lạnh: "Ta vẫn tự đi thì hơn, các ngươi đi trước dẫn đường đi."

Khoa Đặc hé miệng, đang muốn nói gì đó thì khôi hùng lại cúi đầu thì thầm bên tai hắn: "Con hắc lang kia đã hạ "nhũ kết" trên người giống cái này rồi."
"Nhũ kết?" Khoa Đặc kinh ngạc, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hàn Chưởng lập tức bình tĩnh lại, hơi xấu hổ cười trừ một tiếng: "Ừm, nếu ngươi mệt thì nói một tiếng, chúng ta sẽ đi chậm thôi."
Hàn Chưởng cười cười cảm kích, đuổi theo con gấu lớn đang bước đi chậm nhất có thể, trong lòng lại tự hỏi phản ứng vừa nãy của Khoa Đặc.
Vừa rồi tên hùng nhân Bố Lai Ân kia đã nói hai chữ "nhũ kết" với mình, mặc dù không hiểu khôi hùng nói gì với Khoa Đặc, nhưng nhìn phản ứng kinh ngạc của Khoa Đặc thì ý nghĩa của hai chữ này có vẻ không đơn giản.
Vừa nghĩ vừa bước nhanh theo phía trước, Hàn Chưởng không hề chú ý tới động tĩnh trong bụi cây cách đó không xa.
Mắt thấy Hàn Chưởng đi theo hùng tộc kia, Thụy Tư buồn bực cào mặt đất, rồi lại không dám tùy tiện lao ra.

Vì đề phòng mình tức giận quá mức mà lao lên cắn người phía trước, hắn dưới dạng sói chỉ có thể liều mạng cắn một cái cây nào đó trong bụi rậm, răng nanh sắc nhọn đâm sâu vào thân cây.

Cái cây vô dang không có chân nên không thể lập tức chạy trốn, chỉ đành ngoan ngoãn chịu đựng bị dày vò thân thể, trong lòng vô cùng đau khổ.
Cuối cùng cũng đợi cho ba người đều đi xa, Thụy Tư lập tức nhảy ra khỏi bụi cây.
Cố gắng đè nén xúc động muốn ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, hắn im lặng đi về phía trước.

Nhìn thấy thi thể khỉ đầu chó bị ném ở một bên hồi lâu, mặt không rõ biểu tình.
Bỗng nhiên, Thụy Tư vươn móng vuốt, nhanh chóng cào điên cuồng vào thi thể đã không ra hình ra dạng kia.


Cho tới khi thi thể nằm trên đất biến thành thịt nát, hai móng vuốt đều dính vụn thịt đỏ máu, lúc này mới thở một tiếng thật dài, dừng động tác lại.
Con ngươi thâm trầm, một lớp sương đen nhàn nhạt bao quanh bên ngoài cơ thể của Thụy Tư.

Rất nhanh, vụn thịt trên móng vuốt đã biến mất, bãi thịt nát trước mặt dưới sự âu yếm của làn sương đen cũng tan thành mây khói.
Bình tĩnh xua tan làn sương đen bên ngoài, Thụy Tư chạy như điên về phía mà ba người Hàn Chưởng đã rời đi.
Hắn và Hùng tộc cũng không có giao tình gì, cùng lắm chỉ là hàng xóm vài năm thôi, căn bản không dám nhờ cậy bọn họ hỗ trợ chăm sóc tiểu gia hỏa của mình.

Mặc dù nói mình đã hạ "nhũ kết" trên người tiểu gia hỏa, dưới tình huống bình thường, không có thú nhân nào có thể làm gì được tiểu gia hỏa kia, nhưng chẳng may bất ngờ thì sao? Lúc này nếu không quan sát kỹ thì không biết có thể xảy ra chuyện gì.
Hết chương 19..