Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 17: Một năm




Vốn là người của bộ lạc có nghe nói Lạc Tang mang về một bạn lữ liền đặc biệt chú ý đến nhà của bọn họ, nay thấy giống cái trong truyền thuyết sẽ xuất hiện thì tự nhiên đều đứng vây xem ở phía bên ngoài viện.

Lạc Tang vốn nghĩ ở trong sân liền biến thành hình thú ngậm Mục Mộc bay lên rời đi, nay liền bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn cưỡng ép mang Mục Mộc đi chỉ khiến cho người khác hoài nghi, Lạc Tang chỉ có thể sầm mặt đem cửa cổng đóng lại.

” Tôi không đi! “. Mục Mộc dùng sức đập vào lồng ngực của Lạc Tang: ” Anh có bệnh? Mang tôi trở về liền lại dẫn tôi đi, đùa tôi sao? “.

” Là em đang đùa anh! “. Lạc Tang rất hiếm khi bị mất bình tĩnh, y đặt Mục Mộc ở trên tường: ” Ở trong rừng, em đã đáp ứng anh cái gì? Em nói em sẽ ngoan đi cùng với anh nên anh mới mang em trở về! “.

Lạc Tang tức giận lên vẫn rất có khí thế, Mục Mộc ngậm miệng không nói, hồi lâu sau mới đánh bạo nói thật ra: ” Anh không biết là tôi gạt anh sao? Ngu ngốc “.

” Em… “. Lạc Tang có vẻ muốn đánh người, nhưng y không thể đánh Mục Mộc, không thể cũng không nỡ, cho nên y một đấm vào trên tường, trực tiếp đánh thủng thành một cái lỗ trên tường gỗ dày đặc.

Ban đầu Mục Mộc còn tưởng rằng Lạc Tang muốn đánh hắn chứ, sợ hãi đến mức co rụt lại cái cổ còn hai tay thì bảo vệ đầu, kết quả nghe đến bên tai một tiếng ” Rầm “, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy nắm đấm của Lạc Tang làm phá vỡ tường.

Mục Mộc sợ hãi mà nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng nhắc nhở Lạc Tang: ” Anh đã nói anh sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi, giữ lời chứ! “.

” Em giữ lời thì anh tự nhiên cũng sẽ giữ lời “. Lạc Tang tựa hồ mệt mỏi, y dựa đầu ở trên bả vai của Mục Mộc: ” Tiếp nhận anh thì khó lắm sao? “.

Mục Mộc không thích Lạc Tang dựa vào hắn gần như vậy, hắn muốn đẩy Lạc Tang ra, đôi mắt đột nhiên nhìn thấy Lạc Lâm ôm Văn Sâm Đặc Tư từ trong nhà đi ra, nên bất động.

Lạc Lâm ôm Văn Sâm Đặc Tư đi đến phòng thuốc, khuôn mặt của ông rất lạnh lùng, quanh năm ngồi ở vị trí cao làm cho hắn nắm giữ uy thế giống như đế vương vậy, khiến người không khỏi muốn quỳ xuống thần phục, cho nên khi Lạc Lâm lạnh nhạt liếc nhìn Mục Mộc một cái, quỷ thần xui khiến Mục Mộc liền trở tay ôm lấy Lạc Tang.

Mục Mộc hơi sợ Lạc Lâm, cảm thấy được ông chú này không dễ chọc, như lão đại của xã hội đen.

Lạc Lâm ôm Văn Sâm Đặc Tư tiến vào phòng thuốc, Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, lập tức liền đem hai tay đang khoát lên trên lưng của Lạc Tang buông xuống, lúc này hắn đã tĩnh táo lại không ít, vừa sửa sang tâm tư lại vừa hỏi Lạc Tang: ” Tại sao anh nhất định phải dẫn tôi đi vậy? “.

Lạc Tang dựa vào vai của Mục Mộc trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói cho hắn biết: ” Thú nhân bức bách giống cái liền bị trục xuất khỏi bộ lạc, bắt cóc giống cái thì bị giết “.

Mục Mộc nghe vậy sửng sốt, sau đó không kiềm hãm được nhếch lên khóe miệng, ” Chẳng trách, thì ra là chạy tội, anh là tội phạm cưỡng gian “.

Mục Mộc nói xong đột nhiên đẩy Lạc Tang đang dựa vào người của hắn ra, quay người liền nhanh chóng mở cửa, há miệng liền hét to về phía đám đông ở trên đường: ” Lạc Tang cưỡng! A! “.

Lạc Tang vội bưng kín miệng của Mục Mộc, ở trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người liền kéo Mục Mộc vào trong phòng, Mục Mộc liền há miệng cắn tay của Lạc Tang, miệng cố gắng tiếp tục hét to: ” Y cường giới (gian) tôi, nhéo mễ (cứu mạng)! “.

Mục Mộc bất chấp nguy hiểm lớn mà cầu cứu ở bên đường, hắn sợ hiện tại hắn không tiếp tục cố gắng thì chờ một lúc nữa sẽ bị Lạc Tang cưỡng ép mang đi.

Lạc Tang trầm mặt lần thứ hai ép Mục Mộc ở trên tường, lỗ tai của y nhạy bén nghe thấy ở bên ngoài có hai tiếng bước chân đi tới nơi này, trong lòng lúc này biết rõ có người nhìn ra vấn đề.

Tròng mắt màu vàng sậm của Lạc Tang trở nên thâm trầm, y gắt gao che miệng của Mục Mộc, tâm tình phức tạp ghé vào lỗ tai của hắn thấp giọng uy hiếp: ” Em có thể kêu lên, cho dù anh có bị đuổi thì cũng sẽ mang em theo, mà thời điểm đó liền không phải là lang thang, anh sẽ giam cầm em  tại một nơi mà em không thể trốn thoát được, hàng đêm xâm phạm em, đem tinh dịch rót đầy vào bụng của em, để cho em mang thai, để em sinh thật nhiều con cho anh! Nếu như em muốn như vậy thì cứ việc lớn tiếng kêu lên đi! “.

Sắc mặt của Mục Mộc tái nhợt, hắn không khỏi nhớ tới cái sơn động ở trong rừng kia, hắn không ra được, mỗi ngày mỗi đêm đều sống ở trong cái động hoang vu đó mà ngẩn người, chờ Lạc Tang cho hắn ăn, vì mạng sống mà không thể không mở ra hai chân cho y thao, không hề có một chút tự do…

Những ngày tháng tuyệt vọng như vậy, hắn không muốn lại trải qua thêm một lần nào nữa.

Cửa cổng dày chắc bị gõ vang lên, Lạc Tang liền đem đôi môi đến hơi gần lỗ tai của Mục Mộc: ” Em phải biết nên làm như thế nào “.

Lạc Tang nói xong liền lui ra khỏi người của Mục Mộc, y giơ tay nhấc Mục Mộc với sắc mặt tái nhợt lên: ” Cười một cái “.

Tinh thần của Mục Mộc có chút hoảng hốt, hắn hơi chuyển động con ngươi nhìn về phía Lạc Tang, lông mi thật dài đang run rẩy.

Mục Mộc lộ ra mỉm cười, chính hắn cũng rất kinh ngạc, hắn dĩ nhiên còn có thể cười được.

Lạc Tang mở cửa ra, ngoài cửa là hai thú nhân rất có uy tín tại bộ lạc, lúc cửa được mở ra thì ngay lập tức ánh mắt sắc bén của bọn họ liền nhìn về phía Mục Mộc, khi nhìn thấy Mục Mộc hoàn hảo không có chút tổn hại nào đứng một bên ở phía sau, bọn họ liền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn về phía Lạc Tang.

” Lạc Tang, chúng ta nghe nói cháu mang về một người bạn lữ từ bên ngoài “. Vẻ mặt của thú nhân đang nói chuyện rất bình thản nhưng lời nói ra hơi nghiêm khắc: ” Vừa vặn nửa tháng trước, một giống cái còn nhỏ bị bắt cóc ở bộ lạc Đại Nguyên, chúng ta không phải là đang hoài nghi cháu, chỉ là vừa nãy thần sắc của bạn lữ cháu có vẻ hơi hoang mang, cho nên chúng ta liền lại đây điều tra một chút “.

” Cháu hiểu mà “. Thần sắc của Lạc Tang tự nhiên, y đưa tay ôm lấy vai của Mục Mộc kéo hắn vào trong lồng ngực: ” Lúc nãy, chúng cháu mới cãi nhau, Mục Mộc còn chưa muốn sinh con nhưng cháu lại lừa hắn ăn một quả Thôi Hóa cho nên hắn đang cáu kỉnh với cháu “.

Hai người thú nhân nghe một cách cẩn thận, sau đó nhìn về phía Mục Mộc: ” Cháu gọi Mục Mộc đúng không? Là như vậy sao? Mục Mộc? “.

Tim của Mục Mộc đập rất nhanh, đầu của hắn bị hai giọng nói chiếm đóng, một giọng nói kêu hắn tố giác Lạc Tang, khiến cho kẻ ác này bị trục xuất vĩnh viễn, một giọng nói khác thì lại khuyên hắn nên cân nhắc, nếu như những người này không thể bảo hộ được hắn mà để cho Lạc Tang cưỡng ép mang hắn đi thì chờ đợi hắn chính là lao tù và địa ngục.

Hai người thú nhân nọ tựa hồ nhìn thấu sự căng thẳng của Mục Mộc, bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, tư thế đứng yên hơi thay đổi, chuẩn bị áp chế Lạc Tang bất cứ lúc nào.

Mặc dù Lạc Tang là mạnh nhất trong những người trẻ tuổi nhưng hai người bọn họ liên thủ với nhau cũng không chắc chắn là có thể áp chế được y.

” Mục Mộc, cháu đừng sợ “. Hai người thú nhân liền an ủi Mục Mộc, cố gắng làm cho hắn thả lỏng hơn.

Mục Mộc cúi đầu xuống, qua hồi lâu hắn chậm rãi giơ tay lên quấn lấy cổ của Lạc Tang, sau đó đem mặt vùi vào trong lồng ngực của y.

” Hiện giờ cháu không muốn sinh… con mà… “. Giọng nói hơi ủy khuất.

Lạc Tang ôm lấy Mục Mộc, mỉm cười cúi đầu hôn đầu của hắn một cái: ” Được rồi, sau này chúng ta sẽ sinh “.

” Anh thật đáng ghét “.

“Phải phải, anh thật đáng ghét “. Bàn tay của Lạc Tang vuốt lưng của Mục Mộc, y nhìn về phía hai người thú nhân, nói thật: ” Mục Mộc là cháu nhặt được ở trong rừng trung tâm, hắn là đứa con mà đôi phu phu lang thang bỏ lại, cũng đã trưởng thành, còn giống cái còn nhỏ bị bắt cóc ở bộ lạc Đại Nguyên thì cháu vẫn là lần đầu tiên nghe thấy. Các chú chẳng lẽ cho là cháu sẽ đi lừa gạt giống cái ở những bộ lạc khác đấy chứ? “.

Hai người thú nhân nhìn thấy Lạc Tang không giống như đang nói dối, bọn họ liền nghĩ lại, Lạc Tang là một thú nhân mạnh mẽ như vậy, tướng mạo cũng tốt, tính cách mặc dù có lãnh đạm và thờ ơ nhưng làm việc thì đáng tin, một thú nhân mà ở mỗi một phương diện đều rất ưu tú như vậy thì cần gì phải đi lừa gạt giống cái, ngay ở trong Đông bộ lạc này thì cũng đã có mấy chục giống cái muốn kết bạn với hắn.

Chắc là vợ chồng son đang mâu thuẫn thôi. Vì vậy, hai thú nhân xóa đi sự hoài nghi, lịch sự rời đi.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Lạc Tang mới nâng đầu của Mục Mộc lên, chỉ thấy trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tràn đầy nước mắt.

Mục Mộc chung quy vẫn là sợ hãi Lạc Tang.

” Đừng nhìn tôi “. Mục Mộc lấy tay cánh tay lau đi nước mắt chảy không ngừng trên khuôn mặt, hắn hít mũi oán hận hỏi Lạc Tang: ” Tôi diễn như thế nào? “.

Trong lòng của Lạc Tang cũng chẳng thấy dễ chịu hơn so với Mục Mộc, y không nhịn được khẽ hôn lên đầu của Mục Mộc: ” Xin lỗi… Xin lỗi… “.

Ngoại trừ lời xin lỗi ra, y thật sự không biết nói cái gì.

Cúi người xuống ôm ngang Mục Mộc lên, Lạc Tang để cho hắn tiếp tục đem mặt vùi vào trong lồng ngực của mình: ” Anh muốn ôm em đi ra ngoài “.

” Tôi không muốn đi lang thang! Tôi… Tôi sẽ ngoan “. Mục Mộc khẩn trương nắm lấy quần áo của Lạc Tang, theo Lạc Tang đi lang thang đối với hắn mà nói chẳng hề tốt hơn bao nhiêu so với việc bị nhốt tại một nơi nào đó, dù sao cũng là muốn bức ép hắn làm ” Phụ nữ “, chẳng bằng ở trong bộ lạc này, ngày tháng trôi qua còn có thể thoải mái một chút.

Lạc Tang do dự, lúc này y nhìn thấy Lạc Lâm đang dựa vào cửa của phòng thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn y, từ nhỏ đến giờ, vẫn là lần đầu tiên Lạc Tang bị chính phụ thân của mình dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy mà nhìn chằm chằm vào y.

Là bởi vì nguyên nhân Văn Sâm Đặc Tư bị Mục Mộc đánh sao? Cho nên Lạc Lâm mới dùng ánh mắt như thế mà nhìn y? Lạc Tang luôn cảm thấy không chỉ có như vậy.

” Ở lại đi “. Lạc Lâm bình tĩnh mở miệng: ” Trước kia là phụ thân đã xem trọng hai con, nhưng bây giờ phụ thân cảm thấy được phụ thân cần một lần nữa nhìn kỹ hai người các con. Lạc Tang, phụ thân biết con cực kỳ thích hắn, nhưng chuyện này cũng không thể trở thành lý do để con cưỡng ép và giam cầm hắn, là một người phụ thân ta chỉ có thể cho con thời gian một năm này để theo đuổi, chính con nhìn mà làm đi. Còn con, Mục Mộc, ta hi vọng con có thể cho con trai của ta một cơ hội, nếu như sang năm vào ngày này con vẫn chán ghét Lạc Tang, mà y vẫn sống chết quấn quít con không buông thì tới tìm ta, ta giúp con sẽ trục xuất y, còn có, tìm thời gian để xin lỗi Văn Sâm Đặc Tư đi, không quan tâm con là bởi vì nguyên nhân gì mà đánh ông ấy, ra tay đánh người thì chính là không đúng “.

Lạc Lâm bình tĩnh nói xong một đống lời khiến người nghe không bình tĩnh, liền mặt không thay đổi quay người tiến vào phòng thuốc, chỉ nghe bên trong phòng thuốc truyền ra tiếng gào thét chói tai của Văn Sâm Đặc Tư: ” Lạc Lâm! Ông dám trục xuất Lạc Tang thử xem! “

“Văn Văn, em hãy nghe anh nói… “.

” Em không nghe! Nếu như anh trục xuất Lạc Tang, em liền đi cùng nó! “.

” Em lý trí một chút đi! “.

” Dẹp lý trí của anh đi! Em chỉ có một đứa con trai này… “.

Lạc Tang nghe Lạc Lâm cùng Văn Sâm Đặc Tư tại bên trong phòng dược cãi vã nhau nhưng y vô tâm đi để ý tới. Cúi đầu nhìn Mục Mộc đang vùi ở trong lồng ngực của y, Lạc Tang phát hiện đôi mắt của hắn vẫn còn óng ánh nước mắt nhưng ánh mắt lại lóe ánh sáng sáng ngời.

Giống như người chết nhìn thấy ánh sáng trong đêm đen, bùng cháy hi vọng một lần nữa.

Một năm… Lạc Tang nhắm hai mắt lại, được, liền một năm.

Dứt khoát mở mắt, Lạc Tang nghiêm túc hỏi Mục Mộc đang ở trong lồng ngực: ” Chúng ta đã ước định ở chung ba năm, nếu anh vẫn yêu em thì em phải tiếp nhận anh, hiện tại thời gian rút ngắn xuống còn một năm có được không? “.

Mục Mộc không muốn nhìn Lạc Tang, gương mặt kia làm cho hắn cảm thấy chán ghét, hắn suy nghĩ một chút, lãnh đạm thay đổi điều kiện: ” Nếu như đến lúc đó tôi không chán ghét anh, thì sẽ xem xét “.

Lạc Tang không có yêu cầu thêm: ” Được “.

Y ôm Mục Mộc đi ra sân, Mục Mộc khuẩn trương nắm lấy quần áo của y, Lạc Tang biết hắn đang sợ cái gì, vì vậy nhẹ giọng an ủi hắn: ” Yên tâm, anh dẫn em đi đến nhà của anh. Cũng là nhà em “.

“…”. Mục Mộc lúc này mới thả quần áo của Lạc Tang ra.

Lạc Tang ôm Mục Mộc đi đến sân trung tâm rộng lớn, sau đó biến thân thành báo đen lớn, bốn chân rắn chắc và mạnh mẽ liền ôm lấy Mục Mộc vỗ cánh đưa hắn bay lên bầu trời, lưu lại một đám thú nhân và giống cái tò mò đang ngước đầu lên ngắm nhìn bọn họ, nhìn bóng của bọn họ càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất.