Dị Thế Điền Viên

Chương 29: Thường Bình




Edit: Cẩu Tử

Buổi chiều, Lâm Ngọc, Lâm Bảo ở nhà lo lắng chờ Chu Trạch về, kết quả chỉ chờ được tin bình an do Lưu Trường Vượng nhắn lại.

Lâm Ngọc nhìn ra phía sau Lưu Trường Vượng, không nhìn thấy Chu Trạch đâu, y lo pắng hỏi: “Lưu thúc, Chu đại ca không về cùng ngươi sao? Có phải hắn xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

“A Ngọc, ngươi đừng lo lắng, chẳng có chuyện gì, Chu tiểu tử vẫn khỏe, hắn còn giết được một con lợn rừng đây, ta còn đang để bên sân. Hắn nhờ ta nói lại với ngươi, hắn nói muốn ở lại trong núi tìm mấy gốc Bổ Huyết Thảo. Nói rằng lâu nhất là hai ngày nữa hắn sẽ về, nói ngươi đừng lo lắng”.

“Vậy lúc Chu đại ca đánh lợn rừng có bị thương không?” Lâm Ngọc lại hỏi.

“Không có, một chút thương tổn đều không có, đầu óc Chu Trạch linh hoạt, nghĩ được kế sách hay, lần này ai cũng không bị thương, đã giết được lợn rừng”. Lưu Trường Vượng nói tiếp: “Chu Trạch nói, lợn rừng kia không cần đến trấn bán, mà bán ở trong thôn, hắn nói ta để lại cho các ngươi mấy cân thịt, lát nữa các ngươi đi qua xem thử, xem muốn lấy khối thịt nào”.

Lưu Trường Vượng nói vài câu liền rời đi, hắn phải về nhà xử lý lợn rừng cùng với mọi người. Lúc này khí trời nóng, lợn rừng không thể để lâu được.

Lâm Bảo nhìn ca ca nó mặt ủ mày chau, lên tiếng an ủi: “Ca, ngươi không cần lo lắng cho Chu đại ca, hắn lợi hại như vậy, khẳng định không có chuyện gì. Chúng ta đi xem lợn rừng lớn đi, ta còn chưa thấy lợn rừng lớn bao giờ nha”.

“Ân, đi thôi, chúng ta đi xem xem.” Hai huynh đệ Lâm Ngọc đi đến sân nhà Lưu Trường Vượng, đã có không ít người đứng ở đó, nam nữ già trẻ gì cũng có, đều là người trong thôn nghe được tin nên đến mua thịt lợn. Cũng có người đơn thuần chỉ đến nhìn xem, mọi người vừa nói vừa cười, nhìn Lưu Trường Vượng và Vương Thiết Đầu mổ bụng lợn giữa sân.

“Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy lợn rừng lớn như vậy”.

“Còn không phải sao. Nghe bọn họ nói con lợn rừng này là do tiểu tử ngoại lai kia giết được, thật có bản lĩnh”.

“Huynh đệ nhà họ Lâm lần này may mắn, cứu một người còn có thể cứu người bản lĩnh như vậy. Hắn đến mới có bao lâu, lại xây được cả nhà mới. Ngươi không biết, trong thôn có bao nhiêu người đỏ mắt nhìn đâu. Hận người định thân với hắn không phải ca nhi Lâm gia, mà là nữ nhi, ca nhi nhà mình”.

“Khụ khụ ~ đừng nói nữa, huynh đệ Lâm gia đến, cẩn thận không người ta lại nghe được”. Có người mắt tinh nhìn thấy huynh đệ Lâm Ngọc đến, liếc nhìn nhau, nhanh chóng thay đổi đề tài.

Lâm Bảo lôi kéo Lâm Ngọc chen chúc, lúc nhìn thấy lợn rừng lớn trên đất, nó kinh ngạc: “Ca, ngươi xem, thực sự là lợn rừng rất lớn á”.

Huynh đệ Lâm Ngọc vừa xuất hiện, một đám người đáng nói chuyện liền im lặng, chốc lất sau mới nói tiếp, bầu không khí có vẻ lúng túng, còn có mấy tiểu ca nhi dùng ánh mắt ghen tỵ nhìn Lâm Ngọc.

Có một tiểu ca nhi cố ý đi đến trước mặt Lâm Ngọc, làm bộ vô tình va phải người y, sau đó lại đưa chân đạp một phát vào chân Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc đau đến chau mày, lui về sau một bước, tiểu ca nhi kia giật mình như kiểu mới phát hiện ra: “A, Ngọc ca nhi, xin lỗi nhé, vừa rồi ta không nhìn thấy ngươi, không cẩn thận đạp phải ngươi, không phải ta cố ý”.

“Ngươi không thấy ca của ta đúng không? Ta cũng không nhìn thấy ngươi”. Lâm Bảo vừa dứt lời, mạnh mẽ đưa chân đạp xuống chân của ca nhi nọ. Tình cảnh như thế này nó đã trải qua nhiều, hai năm qua vì không có cha mẹ che chở, mấy tiểu tử trong thôn đều tìm cơ hội bắt nạt nó, bắt nạt nó, nó có thể nhịn, nhưng bắt nạt ca nó thì nó không thể nhịn.

Tiểu ca nhi nọ đau đến kêu lên, đưa tay chỉ vào Lâm Bảo, tức giận nói: “Ngươi nói hưu nói vượn, ta đứng trước mặt ngươi mà ngươi nói không nhìn thấy ta, có phải là ngươi cố ý giẫm chân ta đúng không? Tiểu tử thúi, ta đánh chết ngươi!”. Tiểu ca nhi nọ bình thường cũng là tính tình ương ngạnh. Từ trước tới giờ chưa chịu thiệt, lúc này bị Lâm Bảo làm mất mặt, tức đến vung tay, muốn tát lên mặt Lâm Bảo.

Bàn tay còn chưa hạ xuống, đã bị tóm lấy, Lâm Ngọc đỡ lấy tay ca nhi nọ, dùng sức đẩy ra, che trước người Lâm Bảo, trầm mặt nói: “Lan ca nhi, nó là đệ đệ ta, còn chưa đến lượt người ngoài như ngươi giáo huấn nó”.

Lưu Lan bị đẩy đến lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp, cũng may được người bên cạnh đỡ lại, nhu nhu cánh tay đau đớn. Lưu Lan không ngờ tới khí lực Lâm Ngọc lại lớn như vậy, lại càng không ngờ tới Lâm Ngọc lại dám đánh trả.

Lâm Bảo đứng bên cạnh nói: “Ca, ngươi không cần ra tay, y không làm gì được ta, ta chỉ cần dùng một tay cũng đánh ngã được y”.

Lưu Lan quả thực tức muốn chết: “Được a, các ngươi, lại dám đánh ta, các ngươi chờ, ta kêu ca ca ta tới giáo huấn các ngươi!”.

“Ngươi đừng có nói hưu nói vượn, ai đánh ngươi, chính ngươi đứng không vững, lại đi trách chúng ta, hà oán chúng ta. Ngươi giẫm chân ca ta, ta giẫm lại ngươi là hòa nhau, ngươi có kêu ca ngươi qua đây ta cũng không sợ!” Lâm Bảo khinh bỉ nói.

“Ngươi, ngươi, hừ, các ngươi chờ đó cho ta.” Lưu Lan hung ác bỏ lại một câu sau đó quay người rời đi.

Lâm Ngọc nhíu mày, liếc mắt nhìn mấy ca nhi đang trộm cười bên cạnh, Lưu Sinh cũng có bên trong. Cảm nhận được người xung quanh dùng ánh mắt dò xét nhìn đến, làm y rất không thoải mái, y không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Lâm Ngọc đi qua nói với Lưu Trường Vượng, nhờ hắn lưu lại cho mình mấy cân thịt, sau đó đi về nhà. Lâm Bảo chưa trở về, lưu lại xem bọn Lưu Trường Vượng giết lợn.

Trong lòng Lâm Ngọc không thoải mái, về đến nhà, đóng cửa lại, đánh ra một bộ quyền Chu Trạch đã dạy cho y, đánh đánh, cả người đổ mồ hôi, tâm tình cũng dễ chịu lên không ít.

Bên trong núi lớn, chuột trắng nhỏ chạy trước dẫn đường, Chu Trạch đi theo sau. Một chuột, một người nhanh chóng đi đi sâu vào bên trong núi. Chu Trạch phát hiện thể lực của chuột nhỏ rất tốt, dẫn theo hắn chạy lâu bên trong núi như vậy nó cũng không mệt, hắn còn có chút mệt đây.

Không biết có phải trùng hợp hay không, một đường đi theo chuột nhỏ, Chu Trạch còn tìm được vài gốc Bổ Huyết Thảo, còn không phải gốc nhỏ, mà là gốc lớn, mỗi gốc phải có trên ba mươi phiến lá. Cứ đi như vậy, hắn cũng không gặp phải thú hoang, có thể thấy rằng chuột nhỏ rất quen thuộc ngọn núi này.

Chu Trạch ăn vài lá Bổ Huyết Thảo bổ sung thể lực, hắn cùng chuột nhỏ đã đi qua ba ngọn núi, vừa mới đến ngọn núi thứ tư, ngọn núi này Chu Trạch chưa từng đặt chân đến.

Lúc này sắc trời đã tối hẳn, mặc dù có Bổ Huyết Thảo bổ sung thể lực, Chu Trạch vẫn cảm thấy hơi mệt, hắn vội vàng kêu chuột nhỏ dừng lại, tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi mới được.

Chuột trắng nhỏ kêu lên với hắn mấy tiếng, có chút không tình nguyện.

Chu Trạch sờ nó, nói: “Vật nhỏ ngươi có thể chạy tiếp, cũng may là thể lực ta tốt, nếu không cũng không theo ngươi được đoạn đường dài như thế. Bây giờ chúng ta tìm nột chỗ an toàn nghỉ ngơi, chạy nửa ngày, ngươi không mệt thì chắc cũng đã đói rồi đi, chúng ta ăn chút gì đã”.

Trong núi lúc này trời đã tối đen, Chu Trạch không tìm được sơn động, không còn cách nào khác, đành phải tìm nột chỗ trống trải, đốt lửa lên, uống chút nước, ăn quả dại đã hái trên đường. Chu Trạch chọn một quả màu hồng như đã chín đút cho chuột nhỏ, chuột trắng nhỏ ghét bỏ quay đầu đi, không chịu ăn.

“Cái vật nhỏ này, ngươi cũng thật kén chọn, nếu không, ngươi cũng ăn vài lá Bổ Huyết Thảo?” Chu Trạch ngắt xuống hai lá Bổ Huyết Thảo đưa cho chuột nhỏ, chuột nhỏ cũng chỉ ăn một lá, sau đó không ăn nữa, vốn dĩ nó cũng chẳng thích ăn lá cây.

Ăn xong, Chu Trạch dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi, tuy rằng mắt nhắm, tai lại luôn nghe ngóng động tĩnh xung quanh, chuột trắng nhỏ vùi đầu vào ngực hắn vù vù ngủ.

Một loạt tiếng bước chân từ xa dồn dập đi đến, có người đến! Chu Trạch mở bừng mắt, xoát một tiếng chộp lấy dao găm bên hông, cầm trên tay, chuột nhỏ cũng từ trong mộng bừng tỉnh, vội vàng chui vào bên trong quần áo Chu Trạch.

Người kia rất nhanh đã xuất hiện trước mắt Chu Trạch. Người xuất hiện mặc một thân quần áo nhắn màu tím, chân mang giày đen, cổ tay quấn bao vải, không phải trang phục của nông gia, nhìn càng giống trang phục của người luyện võ hơn.

Người kia một tay cầm đao, một tay bưng vai, vai đã bị máu nhuộm đỏ, sắc mặt tái nhợt, hắn đứng ở đầu khác của đống lửa nhìn chằm chằm Chu Trạch, tựa như đang phán đoán cái gì.

Hắn không nhúc nhích, Chu Trạch cũng không động, trong nhất thời, hai người cứ như vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giằng co.

Một lát sau, người nọ cúi đầu cười giễu, nói: “Vị huynh đệ này, ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương, gặp được tức là có duyên. Ngươi có thể vào đến bên trong núi này, hẳn cũng là người có bản lĩnh, ta có một thứ muốn đưa ngươi, chỉ mong ngươi có thể thay ta đến huyện Loan Sơn, ngay chỗ khe suối đầu thôn thăm viếng người thân của ta”.

“Chính ngươi đi chẳng phải là càng tốt hơn?” Chu Trạch nói.

“Ta sợ là không có cơ hội.” Người này cười khổ một tiếng, từ trong lòng móc ra một cái bao bố, hơi vung tay ném cho Chu Trạch.

Chu Trạch theo bản năng tiếp nhận bao bố, nhưng cũng không mở ra, đồ vật lai lịch không rõ, ai biết là phúc hay là họa, hắn giơ tay muốn ném trở lại.

Người kia lại nói: “Huynh đệ, ngươi tin ta, đây chính là thứ tốt, ngươi phải cẩn thận cất giữ nó, ta sẽ không hại ngươi, ta tên là Thường Bình. Bên trong bao có hai mươi lượng bạc, là ta tích góp để đem về cho mẹ ta, nhưng ta e không còn cơ hội để gặp nàng, nếu như có thể xin ngươi đem bạc này đến cho nàng”.

Người này lời nói mang theo ý quyết tâm quyết tuyệt, thật giống như nói xong là hắn lập tức sẽ chết tươi luôn.

“Ta là Chu Trạch, bao này trước hết ta thay ngươi cầm, chờ ngươi về nhận lại. Nếu muốn đưa bạc cho mẹ ngươi, cũng là ngươi tự đưa, nàng nới có thể càng vui hơn. Ta không biết ngươi gặp phải chuyện gì, thế nhưng cũng đừng nên tự tiện hạ quyết định, còn sống so vất bất cứ cái gì khác đều quan trọng hơn”. Chu Trạch lấy ra hai lá Bổ Huyết Thảo đưa cho hắn: “Ăn đi, nó có lợi cho vết thương của ngươi”.

Người kia không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, sững sờ nhận lấy lá Bổ Huyết Thảo, nhét vào trong miệng, nói tiếng “cảm tạ”. Sâu sắc nhìn Chu Trạch một cái, mới quay lưng rời đi.

Chu Trạch nhíu mày nhìn bao bố trên tay, quay lưng giấu nó vào bụi cỏ, một lần nữa dựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần.