Dị Thế Điền Viên

Chương 34: Đi phủ thành (Nhị)




Lần đầu tiên Lâm Bảo rời nhà đi xa, trong lòng nó hưng phấn, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, lúc thì sờ gối, lúc thì vỗ đệm giường, chỉ cảm thấy chăn đệm ở đây tốt hơn ở nhà bọn họ nhiều.

“Chu đại ca, cái giường này thật mềm nha, nằm lên trên thật thoải mái, chẳng trách ngủ một đêm mà lại đắt như vậy.”

“Còn có nhiều chỗ tốt hơn ở đây, chờ sau này chúng ta có tiền, cũng mua chăn đệm như vậy nằm.” Chu Trạch cười nói.

“Được nha!” Lâm Bảo vui vẻ.

“Được rồi, ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta đi dạo phủ thành.” Chu Trạch nói.

“Ừm.” Lâm Bảo kiềm chế kích động, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ. Chu Trạch thấy nó đã ngủ, thổi tắt nến, cũng đi ngủ.

Hôm sau trời vừa sáng, ba người đã tỉnh, đơn giản rửa mặt. Tiểu nhị quán trọ bưng hai phần điểm tâm lên. Thì ra quán trọ này có phục vụ điểm tâm sáng, thế nhưng cũng rất đơn giản, một phần điểm tâm gồm có hai cái bánh bao, một bát cháo nhỏ cùng một đĩa dưa muối, phân lượng không nhiều.

Bởi vì bọn Chu Trạch thuê hai gian phòng, nên chỉ có hai phần điểm tâm, để tiểu nhị đem điểm tâm dọn vào một gian phòng.

Sau khi tiểu nhị ca đã dọn thức ăn lên bàn, Chu trạch để cho Lâm Ngọc, Lâm Bảo ăn trước. chu Trạch ra ngoài gọi tiểu nhị, móc ra cho hắn mười văn tiền, hỏi thăm hắn xem nơi nào thu mua Bổ Huyết Thảo. Tiểu nhị ca là người lớn lên ở phủ thành, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng vẫn biết rõ tình hình đường lối ở đây. Hắn đem những gì Chu trạch muốn biết nói ra, sau đó còn nói thêm: “”Khách quan,, nếu ngươi tin tưởng ta thì hãy đến Gia Bảo Thảo Đường ở thành nam, Gia Bảo Thảo đường tuy rằng nhìn qua không có khí thế như những thảo đường khác, nhưng giá tiền đưa ra tuyệt đối là cao nhất, hơn nữa còn không lừa gạt mọi người.”

“Nghe ngươi nói như vậy, tức là mấy thảo đường thu mua với giá các khác nhau sao?”

“Khách quan, ngươi hỏi câu hỏi này đúng trọng điểm rồi. Tuy rằng mặt ngoài Bổ Huyết Thảo đều được thu mua với giá giống nhau. Nhưng ta nghe nói loại thảo dược này còn tính theo niên đại. Niên đại cao giá tiền tất sẽ cao, niên đại ít giá tiền đương nhiên ít. Mà người bình thường không thể phân biệt được, những lúc như thế này thì phải xem thảo đường nào thành thật.”

“Tiểu nhị ca, nhìn ngươi tuổi tác không lớn, làm sao biết nhiều như vậy?”

Tiểu nhị ca ngượng ngùng gãi đầu: “Biểu ca ta là học trò của thảo đường kia, ta cũng chỉ nghe hắn nói qua.”

Chu Trạch lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Há, ta hiểu rồi, đây là ngươi đang giới thiệu mối làm ăn cho biểu ca ngươi!”

Tiểu nhị đỏ mặt: “Lời ta nói đều là sự thật, Gia Bảo Thảo Đường đưa ra giá cao nhất. Nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi một lượt tất cả thảo đường quanh đây, cuối cùng sẽ biết thảo đường nào ra giá cao nhất.”

Chu Trạch nở nụ cười: “Được rồi, ta tin tưởng lời ngươi nói, tiểu nhị ca tốt tính, một lát nữa có rảnh không, có thể dẫn chúng ta tới Gia Bảo Thảo Đường được không? Đây là lần đầu chúng ta đến phủ thành, không quá quen đường xá nơi này. Tất nhiên là sẽ không để ngươi làm chuyện không công, đây là hai mươi văn tiền, tiểu nhị ca cầm tạm uống trà há.”

Tiểu nhị ca vui cười hớn hở nhận tiền: “Tiểu nhân họ Dương, tên một chữ Đông, ngài gọi ta là Đông Tử được rồi. Các ngươi ăn cơm trước đi, ăn xong xuông dưới quầy tìm ta, ta còn phải xin phép chưởng quỹ, mới có thể dẫn các ngươi đi được.”

“Ân, cứ quyết định vậy đi, lát nữa chúng ta đi tìm ngươi.” Chu Trạch gật đầu.

Dương Đông cười ha ha xem như đáp lại, quay người xuống lầu tiếp tục làm việc.

Chu Trạch nhìn tiểu nhị đã đi, quay vào phòng, hai huynh đệ Lâm Ngọc đã ăn xong điểm tâm, chừa lại hai cái bánh bao và một dĩa dưa muối cho hắn.

Chu Trạch ăn xong điểm tâm, khoác Bổ Huyết Thảo lên lưng, mang theo hai huynh đệ Lâm Ngọc đi tìm Dương Đông.

Dưới lầu, Dương Đông đang lau dọn bàn, thấy bọn Chu Trạch đi xuống, ánh mắt sáng lên, thả xuống công việc trong tay, đi tới: “Ta đã xin phép chưởng quỹ, khách quan muốn đi đến Gia Bảo Thảo Đường ngay bây giờ sao?”

Chu Trạch gật đầu.

“Tốt lắm, chúng ta đi ngay.” Dương Đông đi trước dẫn đường, vừa đi vừa kể vài chuyện trong phủ thành. Chu Trạch cũng cảm thấy hứng thú, lâu lâu lại đặt ra câu hỏi, một đường đi biết thêm không ít tin tức.

Đi không tới nửa canh giờ, Dương Đông dẫn bọn họ đến trước cửa một thảo đường. Hình như thảo đường cũng chỉ vừa mời mở cửa, ngoài cửa có hai người đang quét dọn, Dương Đông nhận ra một người trong đó, chạy đến, hô: “Biểu ca!”

Người kia tầm mười tám, mười chín tuổi, đang cầm chổi quét dọn, nghe có người gọi mình liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Đông, trong mát Vương Thành lộ ra vui mừng: “Đông Tử, sao ngươi lại đến đây?”

Dương Đông lôi kéo Vương Thành, thấp giọng nói: “Ta mang sinh ý đến cho ngươi.” Vừa nói vừa liếc mắt sang bọn người Chu Trạch: “Mấy vị khách quan này đến để bán Bổ Huyết Thảo, trước đó vài ngày không phải ngươi có nói, dược đường của các ngươi càng ngày càng mua được ít Bổ Huyết Thảo sao, cho nên ta dẫn người qua cho ngươi!”

Dương Đông nói với Vương Thành xong, liền lôi hắn đến trước mặt Chu Trạch: “Hắn chính là biểu ca của ta, Vương Thành, ở đây làm học trò đã hai năm.”

“Các ngươi đến có chút sớm, lúc này mới vừa mở cửa, sư phụ ta còn chưa tới.” Vương Thành nói: “Bất quá, trước tiên các ngươi có thể vào bên trong dược đường ngồi chờ một lát, sư phụ ta sắp đến rồi.”

Vương Thành khách khí bắt chuyện, mời bọn Chu Trạch vào bên trong, vì còn phải làm việc nên Dương Đông về trước.

Gia Bảo Thảo Đương này so với thảo đường trong thành không được tính là lớn, nhưng lớn hơn Tiên Thảo Đường trong trấn. Bên trong dược đương có bảy, tám học trò như Vương Thành đang bận bịu làm việc. Vương Thành đưa bọn Chu Trạch đến phòng khách, rót nước trà cho bọn họ. Không nói cái khác, riêng về điểm tiếp đã khách nhân thì nơi này đã đè bẹp Tiên Thảo Đường rồi.

Sợ bọn họ chờ tẻ nhạt, Vương Thành cũng không đi làm việc khác, ở lại tán gẫu với bọn họ.

Chu Trạch cùng hắn hàn huyên vài câu, chậm rãi đem đề tài kéo đến tác dụng của Bổ Huyết Thảo: “Vương Thành huynh đệ, mọi người đều biết Bổ Huyền Thảo có thể hồi máu, chữa thương, ngươi còn biết nó có tác dụng gì nữa không?”

Vừa nói Chu Trạch vừa lấy từ ống tay áo ra một thỏi bạc, lặng lẽ đưa vào trong tay Vương Thành.

Vương Thành tiếp nhận bạc vụn, ở trong tay ước lượng, cảm thấy bạc không nhẹ, trong lòng vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Khách quan không biết sao?” Nhìn hai bên thấy không ai chú ý đến, hắn mới nói tiếp: “Bổ Huyết Thảo có thể chữa thương, có thể nói chỉ là tác dụng phụ, ăn vào là có hiệu quả. Tác dụng chính của nó chỉ khi luyện thành đan dược, mới có thể phát huy tác dụng tốt nhất, ta làm học trò ở đây hai năm rồi mới biết được đấy.”

“Vậy những đan dược này bán cho ai, nơi này của các ngươi có bán không?” Chu Trạch tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên là bán cho người luyện võ, nghe nói người luyện võ một khi ăn vào, sẽ tăng cường nội lực, nói chung là càng thêm lợi hại. Còn có gì khác không thì ta không biết. Gia Bảo Thảo Đường của chúng ta cũng có bán loại đan dược đó, thế nhưng số lượng không nhiều, giá tiền cũng rất đắt…”

Nội tình trong đó Vương Thành cũng không biết nhiều, chỉ biết đại khái một chút. Kỳ thực những nội dung mà hắn đã biết này, tất cả học trò ở đây đều đã biết, người luyện võ lại càng rõ ràng, không tính là bí mậy. Thế những những việc này cũng chỉ có những người liên quan mới biết, người không liên quan căn bản là không biết đến, cũng cảm thấy dược này không quý giá gì. Dù sao cũng không phải ai cũng là người luyện võ. Những người biết được cũng không tận lực nói ra bên ngoài, lâu dần, có vài sự việc người bình thường sẽ không biết đến.

Chiếm được tin tức mình muốn biết, trong lòng Chu Trạch cũng hiểu được đôi chút. Hắn mở bao bố ra, nhờ Vương Thành xem giúp Bổ Huyết Thảo hắn mang đến có niên đại là bao nhiêu năm.

Vương Thành học thời gian không lâu, cũng chỉ có thể xem đại khái: “Bổ Huyết Thảo này của ngươi không tệ, ta đoán nó ước chừng đã có ba năm rưỡi tuổi thọ, nếu không cũng không có nhiều lá như vậy, thế nhưng bảo quản không được tốt, ngươi nhìn xem, lá cây có chút héo. Bổ Huyết Thảo lúc còn tươi mới, tác dụng mới phát huy tốt, ngươi không thể dùng bao bố bọc nó lại, kín gió, rất dễ hỏng.”

“Vậy ngươi có biết lấy cái gì bảo quản được tốt không?”

“Tốt nhất là dùng hộp ngọc đặc chế để bảo quản, dược đường của chúng ta đều dùng hộp ngọc đựng nó, để một, hai tháng cũng không héo. Nếu ngươi muốn mua hộp ngọc, có thể đến cửa hàng đối tác của chúng ta, có điều giá tiền hơi cao, một hộp ngọc có giá hai mươi lượng bạc.”

Vương Thành trò chuyện cùng Chu Trạch một lát, chờ sự phụ hắn đến, dẫn bọn họ ra bên ngoài chính đường.

“Sư phụ, người đến rồi, mấy vị khách quan này đến để bán Bổ Huyết Thảo, có đến mười mấy gốc. Ta đã nhìn qua, ít nhất là đã hơn ba năm rưỡi, người nhìn thử xem.” Vương Thành ân cần nói.

Nhị chưởng quỹ mấy ngày nay còn đang vì chuyện này mà rầu rĩ đây. Vì mua được ít Bổ Huyết Thảo, lão bản vì thế răn dạy ông nhiều lần. Không ngờ tới buồn ngủ gặp chiếu manh, quả đúng là giải nguy lúc cần.

Nhị chưởng quỹ gật đầu: “Đem ra, ta xem một chút.”

Vương Thành cung kính đem bao bố Chu Trạch mang đến đặt lên quầy mở ra. Nhìn thấy bên trong có nhiều Bổ Huyết Thảo như vậy, mắt Nhị chưởng quỹ sáng lên, mỗi gốc đều cầm lên cẩn thận nhìn kỹ. Ngoại trừ vài lá khô héo, còn lại đều hoàn hảo. Nhìn niên đại của số Bổ Huyết Thảo này, cư nhiên còn có hai gốc đã trên mười năm. Trong lòng Nhị chưởng quỹ đã vui đến phát rồ, không ngừng gật đầu. Thời gian này lão bản đang rất cần Bổ Huyết Thảo có tuổi thọ lâu năm, nếu đưa lên hai gốc Bổ Huyết Thảo này, không chừng ông còn có thưởng.

Sau khi kiểm tra xong, Nhị chưởng quỹ cười ha ha nói với Chu Trạch: “Ta đã xem qua Bổ Huyết Thảo các ngươi mang đến. Có hai gốc tuổi thọ hơn mười năm, ta thu mua với giá ba mươi lượng một gốc. Những gốc khác đều có tuổi thọ năm đến sáu năm, lá cây có chút khô héo, ta tính đồng luôn là mười lăm lượng một gốc. Tổng cộng ngươi có mười ba gốc, thành tiền là…” Nhị chưởng quỹ nhanh chóng gảy bàn tính: “…225 lượng bạc.”

Nhị chưởng quỹ nói xong, gọi Vương Thành: “Vương Thành, vào khố mang 230 lượng bạc ra đây!”

Nhị chưởng quỹ đem một bao bạc đưa cho Chu Trạch, nói: “Ta đưa thêm năm lượng bạc, xem như chút phí đường xa cực khổ, hy vọng sau này nếu khách quan có đào được Bổ Huyết Thảo, thì hãy bán cho dược đường của chúng ta. Giá cả thì ngươi cứ yên tâm, dược đường của chúng ta chưa từng dối trên lừa dưới, sẽ không để ngươi chịu thiệt.”

Chu Trạch cười tiếp nhận bạc, số bạc không ít, khách khí thêm một phen, mới mang theo hai huynh đệ Lâm Ngọc rời khỏi dược đường.