Dị Thế Điền Viên

Chương 6: Sống tiếp




Edit: Cẩu Tử

Chu Trạch vốn là nằm nghiêng, lúc này thấy có người đến, liền ngồi dậy, bởi vì có thương tích, động tác cũng chậm một chút, Lưu Trường Vượng thấy vậy, tiến tới giúp hắn ngồi dậy.

"Tiểu tử, thương thế của ngươi không nhẹ, không ngồi được thì cứ nằm xuống đi." Lưu Trường Vượng thấy nơi băng bó trên người hắn lộ ra vết máu, toàn thân còn những chỗ bị thương khác, có nơi máu đã khô, không nhịn được nói.

"Không cần lo lắng, đã tốt lắm rồi, đại thúc, ngươi là?" Chu Trạch hỏi.

"Há, ta họ Lưu, ngay cạnh nhà Lâm Ngọc, ta là nhìn huynh đệ Lâm Ngọc lớn lên, dựa theo bối phận bọn chúng phải gọi ta là thúc. Tiểu tử, nghe khẩu âm của ngươi không giống người địa phương chúng ta. Ngươi là người nơi nào? Làm sao lại bị thương trên núi?"

Chu Trạch cười khổ một tiếng, thở dài bịa ra một câu chuyện bi thương: "Chỉ là trong nhà gặp không may, phụ mẫu ta đều mất. Một mình ta lưu lạc bên ngoài, vốn chỉ muốn vào núi tìm chút đồ bán lấy tiền. Không ngờ lại sơ xuất ngã xuống núi, thành ra như vậy. Cũng may nhờ có hai huynh đệ Lâm Ngọc cứu ta, nếu không sợ rằng mạng ta cũng mất rồi."

Chu Trạch đem câu chuyện đã nghĩ sẵn nói ra, chính hắn cũng cảm thấy câu chuyện này có rất nhiều chỗ đáng nghi, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào hơn.

Lưu Trường Vượng cau mày nghe hắn nói như thế, chỉ gật gật đầu, cũng không hỏi kĩ hơn, dù sao cũng không quen biết. Chỉ vì người này bị thương ở lại nhà Lâm Ngọc, hắn lo lắng cho hai huynh đệ bọn chúng, liền hỏi sang chuyện khác: "Thì ra là như vậy, vậy tiểu tử ngươi có tính toán tiếp theo phải làm như thế nào không?"

Chu Trạch nói: "Hiện tại ta chỉ có một thân một mình, trước tiên chỉ muốn dưỡng tốt thương thế, sau đó báo đáp ân cứu mạng của hai huynh đệ Lâm Ngọc."

Lưu Trường Vượng nghe thấy lời này, trong lòng chợt động, suy nghĩ, do dự chốc lát nói: "Ngươi có thể có phần tâm này, chứng tỏ ngươi là người tốt. Ngươi biết không, năm trước phụ mẫu Lâm Ngọc đều mất, chỉ còn y và ấu đệ dựa vào hai mẫu đất cằn cỗi của phụ mẫu lưu lại gian khổ sống qua ngày, cuộc sống rất khó khăn, ài."

Lưu Trường Vượng thở dài, ánh mắt lại nhìn Chu Trạch, hắn tỉ mỉ quan sát biểu tình của Chu Trạch, muốn xem hắn tỏ thái độ như thế nào.

Quả nhiên Chu Trạch nghe xong, một mặt đồng tình bi thiết, nhớ tới vừa nãy hắn cùng với Lâm Ngọc nói chuyện, cũng không có hỏi đến việc trong nhà của y, chỉ cho là hai người có hơi nghèo, không nghĩ tới lại kham khổ như vậy. Phụ mẫu hai người đều mất, làm hắn nhớ đến chính mình, không khỏi đồng cảm. Càng kiên định với ý muốn báo đáp hai người. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần hai người không chê, hắn tình nguyện nuôi nấng hai người, sau này giúp hai người cưới vợ sinh con.

Lưu Trường Vượng âm thầm gật đầu, do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định đem ý nghĩ lớn mật trong lòng nói ra: "Tiểu tử, nếu như ngươi không còn chỗ nào để đi, ngươi có nguyện ý lưu lại Lâm gia chăm sóc hai người bọn họ? Ta biết đề nghị này có lẽ ngươi rất khó chấp nhận, nhưng ta vẫn mong ngươi có thể cân nhắc kỹ càng."

Lưu Trường Vượng nói xong, trên đầu đều đổ mồ hôi, hắn cũng không biết mình tại sao mình có ý nghĩ lớn gan như vậy, lại có thể đối với một kẻ mới thấy lần đầu nói ra ý nghĩ đó. Nhưng nhớ đến tình hình hiện tại của hai huynh đệ Lâm Ngọc, hắn vẫn không hối hận. Thầm nghĩ, cho dù người này không ở lại, cũng không tổn thất cái gì, còn nếu đối phương đồng ý, đối với huynh đệ Lâm Ngọc mà nói là rất tốt. Khí trời càng lúc càng khô hạn, không chừng sắp có hạn hán, năm hạn với dân chúng mà nói, đó chính là thiên tai, lúc đó huynh đệ Lâm Ngọc sẽ càng gian khổ hơn.

Chu Trạch không nghĩ tới đối phương lại nghĩ để cho mình lưu lại, hơi kinh ngạc, bất quá này trái lại đúng ý của hắn, trước mắt hắn cũng chưa có chỗ để đi, có thể có một chỗ ở là không thể tốt hơn. Hơn nữa hắn cũng muốn báo ân, chăm sóc huynh đệ Lâm Ngọc, vì vậy Chu Trạch gật đầu: "Nếu như huynh đệ Lâm Ngọc không chê ta, ta nguyện ý lưu lại chăm sóc bọn họ."

Lần này đến phiên Lưu Trường Vượng kinh ngạc, không nghĩ tới hắn có thể sảng khoái đáp ứng như vậy, tại sao, chẳng lẽ có mưu đồ? Trong lòng lo lắng, hắn liền quan sát từ đầu tới chân Chu Trạch một lượt, lại nghĩ đến tình huống hiện tại của hai huynh đệ Lâm Ngọc, thực sự không nghĩ ra hắn có thể có mưu đồ gì với cái nhà nát này. Có lẽ đối phương thực sự chỉ là muốn báo ân, cuối cùng Lưu Trường Vượng đưa ra kết luận như vậy.

Sau khi Lưu Trường Vượng nghĩ thông suốt, lộ ra vẻ mặt vui mừng, sảng khoái nở nụ cười: "Ha ha, ngươi có thể đồng ý chăm sóc huynh đệ Lâm Ngọc thật sự là quá tốt rồi. Sau này ta có chết cũng có thể xuống dưới ăn nói với cha mẹ chúng, ha ha. Chỉ là hiện tại Lâm Ngọc hãy còn nhỏ tuổi, người còn phải chờ thêm một năm nữa mới có thể thành thân. Với lại việc này không thể chỉ do hai ta nói là được, không được tính. Ta muốn trước tiên hỏi ý kiến A Ngọc cái đã, nếu y cũng nguyện ý, thì cứ quyết định như vậy. Chu Trạch à, trước tiên ngươi cứ hãy dưỡng tốt thương thế đi, ta ra ngoài hỏi A Ngọc một chút, ha ha ha."

Chu Trạch nghe đến cái gì mà thành thân, có chút há hốc miệng, không phải chỉ là chăm sóc hai huynh đệ bọn họ thôi sao, sao lại kéo tới cả chuyện thành thân rồi? Không lẽ đầu óc hắn còn chưa có tỉnh táo hẳn?

Hiện tại tâm trạng Lưu Trường Vượng rất tốt. Thấy Chu Trạch đã đồng ý, dặn dò hắn dưỡng thương thật tốt, liền nhấc chân vội vàng đi ra ngoài, không cho Chu Trạch có cơ hội hỏi cho rõ ràng.

"A Ngọc này, ngươi tới, thúc có chuyện nói cho ngươi." Lưu Trường Vượng mặt đầy vui mừng, gọi Lâm Ngọc đến trước mặt, đem chuyện vừa rồi nói ra, nhìn khuôn mặt Lâm Ngọc càng lúc càng hồng, cười hỏi: "A Ngọc, ngươi cảm thấy Chu Trạch là người như thế nào, vừa nãy hắn đã nguyện ý lưu lại chăm sóc các ngươi."

Lâm Ngọc sau khi nghe xong, đầu óc mờ mịt, nhớ tới gương mặt Chu Trạch, trái tim nhảy nhót điên cuồng, y không biết phải nói gì, cuối cùng không lên tiếng, chạy trốn vào trong nhà.

Mới đầu Lâm Bảo đứng nghe còn có chút sửng sốt, đến cuối mới hiểu ra, nguyên lai đây là Lưu thúc đang làm mối cho ca ca nó, mà đối tượng làm mối kia chính là cái người đang nằm trong phòng của nó, Chu Trạch.

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Bảo cũng đỏ lên, chỉ là nó là đỏ lên do tức giận, nó kêu ầm lên: "Không được! Việc hôn nhân của ca ca ta sao có thể qua loa như vậy. Người kia vừa mới đến một ngày, liền đem ca ta gả cho hắn, làm sao có thể a, ai biết hắn là người tốt hay là người xấu, ta không đồng ý!"

Lưu Trường Vượng nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Bảo, dùng tay chỉ vào trán nó, cười nói: "Ngươi tiểu hài tử thì biết cái gì, ca của ngươi còn chưa nói gì đâu, ngươi đã vội đến giơ chân."

Lâm Bảo lui về sau một bước, lấy tay sờ sờ trán của mình, lầu bầu: "Lưu thúc, ta đã mười hai rồi, không còn nhỏ nữa, tuy ta không hiểu cái đạo lý của người lớn là gì, nhưng ta cũng không muốn ca ca ta chịu ủy khuất." Đối với ca ca sinh sống nương tha lẫn nhau cùng mình, Lâm Bảo vẫn rất là quan tâm.

"Ân, ngươi nói cũng đúng, là ta nghĩ đơn giản, việc này trước tiên không bàn nữa, sau này hãy nói." Lưu Trường Vượng thở dài, cũng cảm thấy vừa rồi bản thân làm việc có phần lỗ mãng hấp tấp. Hắn quyết định trước tiên tạm gác chuyện này lại, quan sát nhân phẩm Chu Trạch thêm một thời gian rồi tính tiếp.

Việc làm mai này cứ như vậy gác lại. Chu Trạch đối với việc thành thân lần này còn đang cảm thấy không hiểu ra sao, hắn còn đang không biết làm sao mở miệng hỏi cho rõ. Bởi vì sau chuyện lần này, thái độ Lâm Ngọc đối với hắn có chút né tránh, mà Lâm Bảo đối với hắn lại có chút căm tức. Mỗi lần nhìn thấy hắn đều bày ra sắc mặt không tốt, luôn tức giận trừng mắt nhìn hắn như kiểu hắn đã làm chuyện gì xấu xa.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, thương thế trên người Chu Trạch cũng dần tốt lên. Lần này xem như may mắn, không bị thương đến xương cốt, chỉ là bị thương ngoài da, ăn được vài lá Bổ Huyết Thảo, vết thương trên người Chu Trạch khép lại rất nhanh, qua nửa tháng, vết thương đã tốt lắm rồi.

Khoảng thời gian này, ngoại trừ Lưu Trường Vượng lại đây mấy lần đưa vài thứ linh tinh, có một lần hắn mang theo trưởng thôn đến. Trong thôn xuất hiện người lạ, không phải là việc nhỏ, theo thông lệ phải thông báo cho trưởng thôn. Trưởng thôn họ Lưu, tên Thu Sơn. Là cùng họ với Lưu Trường Vượng, dựa theo bối phận, Lưu Trường Vượng phải gọi ông là nhị bá.

Vì có Lưu Trường Vượng làm người trung gian, sớm nói qua, lần này Lưu Thu Sơn tới đây cũng coi như là chỉ làm theo phép, hỏi han chút tình huống, không làm khó dễ Chu Trạch. Lúc nói chuyện, Chu Trạch có nhắc tới việc lưu lại. Lưu Thu Sơn cũng không có lập tức đồng ý, chỉ nói hắn cứ hảo hảo dưỡng thương, việc ở lại cần thêm một chút thời gian, không thể gấp.

Lưu Thu Sơn còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Lưu Trường Vượng nháy máy với mình. Chu Trạch cũng biết mình nóng vội, có lẽ đối phương còn muốn quan sát mình thêm nữa, dù sao hắn cũng mới đến, chuyện gì cũng phải từ từ.

Ngày đó, trời mới vừa tờ mờ sáng, cảm thấy trên người đã tốt hơn. Chu Trạch theo thói quen dậy sớm, chạy vài vòng quanh nhà Lâm Ngọc, xong ở trong sân đánh vài đường quyền, hoạt động xương cốt. Cảm nhận một chút, thấy được vết thương không còn đáng ngại, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy thân thể của mình so với lúc trước còn tốt hơn, thân thể săn chắc, khí lực cũng lớn.

Lẽ nào đây là hiệu quả của Bổ Huyết Thảo? Chu Trạch nghi hoặc trong lòng, đi tới cây hòe cạnh góc tường, nắm tay vung ra, một đấm nện vào thân cây, tán cây hòe chấn động mấy lần. Chu Trạch thu tay, trên thân cây hiện ra một dấu vết nắm đấm. Nhìn lại bàn tay mình, một chút trầy xước cũng không có.

Lúc ra quyền, Chu Trạch dùng đến tám phần lực, không nghĩ tới lại có hiệu quả như vậy, quả nhiên là khí lực lớn hơn. Nghĩ đến bản thân chỉ ngã một cái, vô cớ đi đến một thế giới xa lạ, lại nhớ đến lúc ăn Bổ Huyết Thảo, hết thảy mọi chuyện đều quá thần kỳ.

Chu Trạch trong lòng cảm thán một chút, liền không nghĩ nữa, đã đến rồi thì ở lại thôi, ông trời đã để cho hắn sống, thì hắn phải cố gắng sống tiếp, sống sao cho thật ý nghĩa.

Sau khi hoạt động gân cốt xong, Chu Trạch cũng không nhàn rỗi, mấy ngày nay hắn đã cùng Lâm Bảo dạo vài vòng trong thôn, coi như cũng biết đại khái đường lối. Nhìn thấy vại nước trong bếp chỉ còn chưa đến lưng vại, hắn liền đi đến giếng nước trong thôn gánh nước. Gánh đầy vại nước lại đi đến rừng cây nhỏ gần nhà chặt bó củi, dự trữ trước, phòng khi cần.

Lâm Ngọc luôn luôn dậy sớm, đi đến vại múc nước, định rửa mặt. Nhìn thấy vại nước đầy, có chút sửng sốt, y nhớ rõ hôm qua vại nước còn chưa đến một nửa. Không khỏi nghi hoặc, sớm như vậy, ai đã gánh đầy vại nước? Lúc Lâm Ngọc còn đang suy đoán, nghe thấy trong sân có tiếng động, ra trước nhìn thử, thì ra là Chu Trạch đã cõng một bó củi lớn trở về, đang phơi củi ra sân cho khô.

Lâm Ngọc nhìn bóng lưng đang phơi củi của Chu Trạch, trong lòng ấm áp, vành mắt đỏ lên, y nhớ tới phụ thân của mình. Lúc này Chu Trạch đã nhập gia tùy tục, mặc một thân y phục cũ của phụ thân Lâm Ngọc. Nếu không phải tóc hắn ngắn, chỉ nhìn bóng lưng, Lâm Ngọc còn tưởng là cha mình.

Trước đây, những việc này đều là do phụ thân làm, khi đó cả nhà bốn người đều sống tốt, tuy rằng không tính là giàu có, nhưng cũng không quá khó khăn, không giống như bây giờ, y mang theo đệ đệ còn nhỏ tuổi, ngày qua ngày càng thêm gian nan.