Dị Thế Tà Quân

Chương 283: Lần đầu tiên chính diện đối mặt!




Dịch Giả: Tiểu Láng

Hoàng đế bệ hạ thở dài; xem ra hôm nay không thể hỏi ra được điều gì từ tên Bàn Tử (mập) này rồi, tuy nhiên câu trả lời của hắn…Cũng thật sự là có chút rất lưu loát, điều này cũng có chút kì lạ đi. Có chút phiền não cùng mệt mỏi trở lại trên long ỷ ngồi xuống, nhíu mày trầm tư.

Lão đứng dậy rời ghế, khoanh tay mà đứng, đứng ở trước mặt Đường mập mạp, vốn là muốn dùng đại điện nghiêm trang mà phát huy uy nghi lớn nhất của mình, từ đó áp bức tâm lý Đường mập mạp. Điểm này lão vốn dĩ có thể làm được rất thành công, nhưng ngàn vạn lần không nên là ngay khi lão đứng dậy vấn đề đầu tiên liền hỏi về Quân Mạc Tà.

Vì như vậy, Bàn Tử trong lòng ngược lại bị lão gợi lên sự sùng bái với Quân lão đại, vô hình trung liền triệt tiêu cỗ uy áp này, vì thế mà nó tác dụng không lớn lắm…

- Trẫm biết rồi, ngươi có thể lui xuống.

Hoàng đế bệ hạ có chút mệt mỏi dùng tay bóp bóp trán của mình, tay kia thì nhẹ nhàng vẫy vẫy.

Đường mập mạp như được đại xá, nhất thời tinh thần và thể xác đều thả lỏng. Trời cao a, đất dày a, cuối cùng cũng vượt qua được rồi. Đang muốn đứng dậy tạ ơn, đột nhiên! Hoàng đế bệ hạ lập tức ngẩng đầu, hai ánh mắt lợi hại giống như hai mũi tên nhọn, thẳng tắp chiếu vào trong mắt Đường Nguyên, từng chữ từng chữ, âm trầm, hỏi thẳng:

- Người làm ra chủ ý này, có phải là Quân Vô Ý hay không?

Đường Nguyên vừa muốn đứng lên, tâm thần đang thả lỏng, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên không có lấy nửa điểm khí lực, đột nhiên nghe được câu hỏi của Hoàng đế, mới vừa nghe được một chữ "Quân", liền nhất thời luống cuống, cũng không nghe rõ được là Hoàng đế bệ hạ nói về cái gì, thất kinh ngây người, miệng rộng há to, theo bản năng kinh hô một tiếng:

- A!

Hoàng đế bệ hạ nhìn Đường Nguyên, hơi nở nụ cười:

- Chẳng lẽ không phải sao?

Lại nói tới Quân đại thiếu gia bên này đi tới hai bước, vẫy tay kêu lên:

- Ồ, ngươi che mặt nên ta không nhận ra tiểu tử nhà ngươi!

Cũng đang tiếp đón Lý Du Nhiên.

Lý Du Nhiên đột nhiên dừng bước, lẳng lặng đứng lại chờ Quân Mạc Tà đi đến. Vài vị công tử bên người hắn cũng muốn cùng hắn lưu lại, Lý Du Nhiên nhẹ nhàng phất tay, tuy rằng chưa nói gì, nhưng dụng ý lại phi thường rõ ràng. Trong cử chỉ nhẹ nhàng biểu đạt ý của mình, phía sau mọi người liền không có ai dị nghị, đều rời đi.

Đây chính là uy nghi vô hình! Mặc dù Quân Mạc Tà trong mắt nhìn ra được đây thuần túy chỉ là ra vẻ, nhưng mà có thể giống như Lý Du Nhiên lúc nào cũng đều giả bộ, hơn nữa giả bộ ngay cả hắn cũng tin, đây là một loại cảnh giới! Lý Du Nhiên giơ tay, mỗi một cử động, đều có chút tiêu sái tự nhiên, tự nhiên vì vậy mà làm cho người ta cảm giác được một loại ngọc thụ lâm phong, siêu trần thoát tục.

Hắn thản nhiên nhìn Quân Mạc Tà, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp. Có bình thản, có ý chí chiến đấu, có kiêng kị…Nhưng tất cả đều chỉ là chợt lóe lên.

- Không biết Quân tam thiếu có gì chỉ giáo?

Ly Du Nhiên thái độ không lộ vẻ thân cận, cũng không lộ vẻ không thân, nhưng thanh âm trong trẻo, không cao không thấp, làm cho người ta nghe được liền thoải mái không thôi.

- Thái độ coi như không tồi, bổn thiếu gia nếu đến đây, tất nhiên là muốn chỉ giáo ngươi.

Quân Mạc Tà đĩnh đạc nói.

- Thỉnh giảng (thỉnh = mời (thể hiện sự lịch sự ấy mà:88:))

Lý Du Nhiên trong mắt lộ ra ý cười, điềm đạm nói:

- Có thể nghe Quân tam thiếu dạy bảo, Du Nhiên thật hết sức vinh hạnh, rửa tai lắng nghe.

- Ta chính là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi cả ngày đeo mặt nạ này, có mệt hay không? Có nóng không? Rốt cuộc là vì giả trang, hay là thật không muốn người khác nhận ra ngươi? Lại muốn trêu chọc vị tiểu thư nhà lành nào sao?

Quân Mạc Tà liếc mắt nhìn hắn, vừa mở miệng là khiêu khích:

- Hay là, ngươi hủy dung rồi? (hủy dung = phá hủy dung mạo)

Lý Du Nhiên bình thường căn bản không lộ diện, Quân Mạc Tà đối với tên chỉ hơn mình mấy tuổi mà thanh danh lại lớn đến dọa người này rất lò tò mò, theo một vài khía cạnh mà nói, thậm chí là có chút kiêng kị!

Cũng không có gì kỳ quái, người này, thật sự là quá giả tạo, tâm cơ cũng quá mức thâm trầm, lòng dạ lại thâm sâu dọa người! Tựa hồ không có lúc nào là không tính kế người khác, nhưng mà ngoài mặt lại hờ hững không đổi, khiêm tốn thiện lương, trung hậu. Đối với kẻ nham hiểm như vậy, Quân đại sát thủ từ trước tới nay trong lòng đều rất kiêng kị! Ai biết được hắn khi nào thì sẽ tính kế chính mình.

Quân đại sát thủ chưa bao giờ sợ ác nhân, không sợ người điên, không sợ anh hùng, không sợ hảo hán, không sợ quân tử, lại càng không sợ tiểu nhân! Nhưng sợ nhất, cũng là chán ghét nhất, là ngụy quân tử! Mà trình độ ngụy quân tử của Lý Du Nhiên, đã đạt đến độ ngụy giống như thật, lô hỏa thuần thanh, đăng phong tọa cực rồi!

Quân Mạc Tà vừa rồi giáo huấn Mạnh Phi, cùng với chửi mọi người ầm lên, cơ bản đều xem như là tiểu đệ của Lý Du Nhiên! Nhưng Lý Du Nhiên lại có thể không phản ứng chút nào, ngược lại lại cố ý vô tình quan sát chính mình! Nhìn kĩ chính mình! Hơn nữa, trong mắt mơ hồ có chút kiêng kị! Chẳng lẽ Du Nhiên đối với ta đã có lòng phòng bị? Hoặc là hắn đã phát hiện ra điều gì rồi? Cho nên Quân Mạc Tà lần này nắm thời cơ, lựa chọn xuất chiêu trước, ít nhiều cũng thử xem người này đối với chính mình đến tột cùng là có thái độ như thế nào, cũng để chuẩn bị tốt mà ứng phó.

- Tam thiếu đoán trúng rồi! Ta đúng là hủy dung.

Lý Du Nhiên trong mắt tựa hồ hiện lên một đạo đau xót, đối với lời Quân Mạc Tà giống như không chút nào liên quan, ngữ khí vẫn bình thản như trước. Giống như đang cẩn thận đề phòng, lại giống như, kẻ như Quân Mạc Tà căn bản không đáng để cho mình tức giận.

- Tháo cái vải rách kia xuống cho ta nhìn nào!

Quân Mạc Tà thực có hứng thú lấy vải che mặt của hắn, ngả ngớn ra lệnh:

- Ta còn chưa thấy qua hủy dung là cái dạng gì. Nghe nói ngươi trước kia còn là một tên tiểu bạch kiểm, thật có chút đáng tiếc a.

Trong lòng Quân Mạc Tà, còn có một nguyên nhân khác. Nhớ rõ lúc trước, Lý Du Nhiên theo đuổi Linh Mộng công chúa có thể nói là liên tiếp không ngừng, như lúc ở Quý Tộc Đường kia thì Lý Du Nhiên nhìn thấy Linh Mộng công chúa ánh mắt có thể thấy rõ ràng là Lý Du Nhiên đối với Linh Mộng công chúa, thật sự là thâm tình. Điều này, chính là nửa điểm cũng không thể giả tạo được!

Nhưng chính một kẻ như thế, khi đối mặt với lợi ích của mình, lại có thể không chút do dự đem nữ nhân mình yêu đẩy vào chỗ chết, hoàn toàn không để ý tới. Thậm chỉ tử cục này căn bản còn do chính bản thân hắn bày ra!

Quân đại thiếu gia nhất định sẽ không quên, bọn người Lệ Kiếm Hồng, chính là sư huynh của Lý Du Nhiên. Mà đối với Linh Mộng công chúa, chính là bọn hắn ra tay, hơn nữa, tất cả chuyện này hiển nhiên chính là do Lý Du Nhiên bày mưu đặt kế.

Mục đích chỉ là vì tìm ra vị cao thủ phi đao Thiên Huyền đỉnh phong ẩn núp do bản thân mình đóng giả kia. Hắn chỉ là mơ hồ cảm giác được, nhân vật thần bí kia tồn tại đối với hắn có thể là một loại uy hiếp, liền không chút do dự lựa chọn hy sinh chính nữ nhân mình yêu, để đổi lấy tin tức này! Cũng chỉ là tin tức mà thôi! Chuyện này không phải là giả, nhưng hắn vẫn có thể tùy thời bỏ qua, như không có chuyện gì!

Quân Mạc Tà cảm thấy được kẻ như vậy, quả thực đã không thể gọi là người! Chỉ có thể gọi là cặn bã, biến thái! Nhưng mà nhìn bề ngoài của hắn, lại khí độ quang vinh thanh tao lịch sự, vô cùng hoàn mỹ, điều này lại càng làm cho Quân Mạc Tà trong lòng không thoải mái!

Chẳng lẽ ngươi không thể giống như ta là ác nhân trắng trợn hay sao? Đóng giả như vậy là có ý tứ gì! Cho nên lão tử nhất định phải tháo mặt nạ của ngươi xuống! Khiến cho ngươi hiện nguyên hình ra!

Hai đại thanh niên tuấn tài lần đầu tiên giao thủ chính diện, một kẻ mười phần lưu manh, một tên khí độ hơn người. Hai người đều mang theo sự giả tạo, nhưng không biết là ai có thể vạch mặt được người kia trước! Đây cũng là một cuộc đọ sức!

- Hủy dung tất nhiên là không dễ nhìn.

Lý Du Nhiên bình tĩnh nhìn hắn, mỉm cười, nói:

- Tuy nhiên nếu mà Quân tam thiếu có thể bỏ được khuôn mặt như hoa như ngọc của mình mà tự vạch vài đao lên, về nhà soi gương là có thể thấy được.

- Thật sự vậy sao?

Quân Mạc Tà kéo dài âm thanh, liếc hắn:

- Lý công tử thật đúng là hiểu rõ lòng người nha. Tuy nhiên bổn thiếu gia chính là muốn nhìn, lại muốn biết nguyên bản vốn là tiểu bạch kiểm rất ưa nhìn mà đột nhiên không thể gặp người khác, trong lòng rốt cuộc là có cảm giác gì? Thực kích thích đi.

Lý Du Nhiên dù cho tu dưỡng cao cũng bị hắn lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích mà nổi cơn tức trong lòng, mỉm cười lạnh lùng, ánh mắt mười phần lạnh lẽo, nói:

- Quả thật rất kích thích, đó còn là một loại cảm giác thực thích thú. Nếu mà Quân tam thiếu chính mình luyến tiếc, vậy thì ta liền hỗ trợ, nhất định sẽ làm cho Tam thiếu thích thú, như mê như say.

- Ha ha ha…

Quân Mạc Tà cười to. Vỗ vỗ bả vai Lý Du Nhiên. Lớn tiếng nói:

- Thì ra Du Nhiên công tử cũng là người đồng đạo, trước kia ta lại hoàn toàn không biết, chính là đã bỏ lỡ thật nhiều chuyện vui rồi. Du Nhiên huynh nói thật chuẩn, chỉ một câu liền đã nói trúng tâm tư tiểu đệ, càng làm cho ta nghĩ tới thời gian tốt đẹp ở Linh Vụ hồ trêu hoa ghẹo nguyệt. Ha ha, mọi người đều đã là hoa quốc tri kỷ (ý là bọn công tử ăn chơi), không biết Du Nhiên huynh khi nào có thể chỉ điểm cho tiểu đệ một vài tuyệt chiêu đây?

Mọi người nhất thời ngay cả những người ở xa cũng quay đầu lại, nhìn sang bên này.

Lại có người cùng với đệ nhất tài tử được Thiên Hương thành công nhận, cũng là đệ nhất thiếu niên quân tử Lý Du Nhiên ngang nhiên thảo luận túc kỹ phiêu xướng (kinh nghiệm ăn chơi), quả nhiên là một tin tức chấn động. Hơn nữa nghe ý kia thì rõ ràng là Lý Du Nhiên là hoa tùng lão thủ (kẻ ăn chơi lõi đời), lại khiến cho đệ nhất quần áo lụa là Thiên Hương thành Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia cũng phải cúi đầu xưng thần, quả nhiên là cực kỳ bất ngờ.

Lý Du Nhiên trong mắt nộ sắc chợt lóe lên, đột nhiên nhìn Quân Mạc Tà, thản nhiên nói:

- Ở phương diện này, ngu huynh tuy rằng già hơn vài tuổi, nhưng làm sao có thể so sánh cùng Tam thiếu, tất nhiên là phải cam bái hạ phong. Quân tam thiếu chẳng những phương diện này được, mà phương diện khác, cũng là…Thật sự vô cùng cao minh a.

- Ồ. Hóa ra ta lại giỏi vậy sao (Nguyên văn là "ngưu xoa", giống như "trâu chó" ý mà:61:)? Nói tiếp đi. Ta thích nhất là người khác khen ta đấy.

Quân Mạc Tà nhún vai, cười hì hì nói.

- Lại nói, Quân tam thiếu giúp Đường Nguyên thắng đoạt lại được người vợ kia về, một phen đổ kỹ cái thế kia, thật đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt nha.

Lý Du Nhiên cúi đầu, nhìn vào giầy mình, giống như đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau, mới nói ra những lời này, giống như là hạ quyết tâm gì đó.

- À. Không sai, không sai, đúng là có chuyện đó! Thần may mắn đi theo ta, đây cũng là không có biện pháp a.

Quân Mạc Tà mặt đầy hứng thú nhìn hắn.

- Lại nói tiếp thí dụ như, Tam thiếu cùng Đường Nguyên giữa trưa hành hung Tần Tiểu Bảo, vừa qua một đêm, Bắc Thành bang liền tiêu thành tro bụi…

Lý Du Nhiên khẽ mỉm cười, chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt giống như cũng không nhìn Quân Mạc Tà, nhưng thần thức Quân Mạc Tà lại tự nói với mình, người này đang chặt chẽ nhìn chăm chú vào mỗi một phản ứng của mình.

- Đó là do Bắc Thành bang làm nhiều việc ác, ông trời không tha, hơn nữa, cái bang phái nho nhỏ đó, ta còn chưa để vào trong mắt, vậy mà lại có thể đáng giá ở bên miệng Du Nhiên công tử?

Quân Mạc Tà nhíu lông mày:

- Xem ra Du Nhiên công tử cùng Bắc Thành bang quan hệ khá sâu a.

Lý Du Nhiên khẽ cười, từ từ nói:

- Lại tỷ như…Quân tam thiếu ở Thịnh Bảo Đường chỉ điểm giang sơn, làm cho Lý Chấn phải bỏ số tiền lớn ra mới mua được ngọc san hô cực kì trân quý kia…

Lý Du Nhiên tự nhiên cười cười, hòa nhã nhìn Quân Mạc Tà, trầm thấp nói:

- Chính là như thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi mua về lại bất ngờ nổ tung…

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm