Dị Tủng

Chương 73: 73: Sự Trừng Phạt Luân Hồi 34





Khi kế hoạch của dì Đoàn đến bước thiết lập trận pháp, dì đã đặt trận ở nơi mọi người hay lui tới ở Đoạn Bối Sơn.
Bất kể là người trong thôn hay khách du lịch, khi họ đi qua con đường này sẽ bước vào trong trận.
Thi Cốt Trận có ba điều kiện
1 - Vị trí là nơi ẩm ướt và âm khí nặng.
2 - Cần phải có hàng trăm bộ xương.
3 - Pháp phải được thực hiện ở trong trận.
Ba điều kiện này hỗ trợ cho nhau, nên không thể thiếu bất cứ thứ nào.
Ngũ hành trong phong thủy chỉ ra rằng, âm khí dưới vách núi nặng và ẩm ướt, thích hợp để bày trận.
Hoa xác chết thì lại được trồng xung quanh trận, khi ai đó đến gần sẽ có ảo giác.
Loại thực vật này được tưới bằng máu.
Sau khi dì Đoàn dẫn rất nhiều thôn dân đến vách núi rồi hại chết họ, xương bắt đầu chất đống và sắp xếp thành bức tranh của một cô gái.
Lúc đầu dì Đoàn cũng thấy lạ, trong sách không có nói tới việc trở thành bức tranh, tại sao lại là một cô gái?
Mưu tính xong, dì Đoàn ra thành phố mua mấy cái lồng sắt.
Lồng sắt vừa vặn chứa được ba người.
Những người bị dì bắt, sẽ bị nhốt trong lồng ở trên sân thượng.
Lồng sắt rất chắc chắn, vì dì Đoàn yêu cầu đặt riêng.
Những người bị nhốt bên trong không thể thoát, nếu không có chìa khóa.
Nhưng ngoại trừ chui xuống đất, thì hoàn toàn không thể.
Nhìn họ, dì Đoàn thấy hận không thể ăn thịt uống máu họ.
Suy nghĩ bật ra, dì Đoàn cầm một con dao, cắt da họ, rồi hứng máu uống.
Lúc đầu chỉ là giải khát, sau đó dì Đoàn cảm thấy mùi vị máu cũng không tệ.
Nghĩ ra nhiều cách để uống, nhưng đôi khi dì cảm thấy mùi máu quá nồng, nên pha với mấy loại nước khác.
Mỗi ngày vào lúc 12h trưa và 3 giờ sáng, dì sẽ tụng kinh và uống máu.
Dì đã quen uống máu người mỗi ngày, vì vậy dì đã đặt giờ đồng hồ.
Vào lúc đó, dì Đoàn sẽ tự nhiên nhớ đến: đã đến giờ lên sân thượng tụng kinh uống máu rồi.

Cho đến khi họ bị chết vì mất máu, dì Đoàn sẽ dùng dao chặt xác họ.
Cắt xác thành những miếng giống đậu phụ, rồi chia làm hai phần.
Một phần sẽ thưởng cho Hoan Hoan ăn, một phần thì cho heo ăn.
Dì luôn cầm một cái giỏ đầy thịt người.
Dì Đoàn đi tới trại heo của mình, ném những miếng thịt người vào chuồng.
Đám heo tất nhiên sẽ không từ chối đồ ngon, liền xúm lại ăn.
Nhìn những con heo mỗi ngày ăn thịt người, dì Đoàn đã nuôi chúng nặng hơn 200 cân.
Heo của dì Đoàn béo tốt, bán rất được, bởi vì được nuôi bằng thịt người.
Thu nhập của dì Đoàn trong năm rất cao, nên đã mở rộng trại heo và thuê một số người để cho heo ăn.
Những công nhân này không bao giờ dám hỏi dì Đoàn đây là thịt gì, chỉ dám cho heo ăn trong sự im lặng.
Dì Đoàn trả lương rất cao, đãi ngộ tốt, nên công nhân đều cảm thấy dì Đoàn là một người chủ tốt.
Các nhân công luôn nghe thấy vài âm thanh kì lạ, có người hỏi dì Đoàn, dì Đoàn liếc hắn rồi nói: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu không cút khỏi đây."
Hắn vội vàng nói: "Tôi biết, sau này tôi sẽ không hỏi nữa."
Ai cũng biết đây là công việc tốt, mất việc thì khó tìm.
Người đang ở dưới mái hiên, ai có thể không cúi đầu.
Vì cuộc sống, đôi lúc phải biết nhúng nhường.
Không ai dám hỏi, cuộc sống lại trở về như trước.
Có một lần, một thanh niên bị dì Đoàn bắt vào lồng, cậu quỳ xuống van xin dì Đoàn tha mạng.
Cậu quỳ dưới đất van xin dì Đoàn: "Làm ơn, để tôi đi.

Tôi vẫn còn một mẹ già 80 tuổi."
Dì Đoàn phỉ nhổ một cái: "Mấy câu trong phim ấy chắc đã nói cả trăm lần rồi nhỉ? Muốn tôi thả? Nằm mơ!"
Bọn họ càng cầu xin dì Đoàn, dì Đoàn càng cảm thấy khó chịu.
Nhìn anh thanh niên quỳ trên đất cầu xin mình, dì Đoàn gọi Hoan Hoan đến, nói: "Cắn chết nó đi!"
Dì Đoàn mở cửa lồng, kéo người đó ra, hắn sợ hãi muốn bỏ chạy, Hoan Hoan liền nhào tới.
Lao lên người hắn, đầu tiên là cắn vào mặt hắn, kéo rách một miếng thịt.

Thịt rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một tay của hắn đưa lên muốn cầu cứu, Hoan Hoan lại cắn đứt tay phải của hắn.
Tay phải đứt rơi trên đất, máu tươi bắn tung tóe.
Hoan Hoan cắn vào cổ họng hắn, cái đầu đứt ra, đôi mắt trợn trắng, trên cổ toàn dấu răng chó.
Hoan Hoan ngậm cái đầu trong miệng, chạy đến trước mặt dì Đoàn, thả xuống.
Dì Đoàn xoa đầu nó nói: "Hoan Hoan làm rất tốt, người này cho con ăn."
Hoan Hoan dường như nghe hiểu lời nói dì Đoàn, nó liền chạy đến cái xác tiếp tục cắn.
Nhìn thấy chuyện này, những người bị nhốt trong lồng đều không dám nhìn.
Một người trẻ tuổi trong lồng tên Tần Sảng, nói: "Dì Đoàn, sao dì có thể tàn nhẫn như vậy."
Dì Đoàn nhìn người vừa lên tiếng, nói: "Ngươi là thứ chó gì, muốn chết!"
Nói xong, dì Đoàn đi xuống bếp.
Dì lấy một cái kẹp gắp than.
Cái kẹp nóng đến đỏ ửng.
Dì Đoàn cầm cái kẹp đi lên sân thượng, Tần Sảng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Tần Sảng lúc này sợ hãi cầu xin dì Đoàn: "Đừng, đừng giết tôi....."
Dì Đoàn nói: "Đi chết đi, ai bảo nói nhiều."
Dì giơ cái kẹp lên, nhét vào trong miệng Tần Sảng.
Trong miệng Tần Sảng nóng rát đến chảy máu, mặt đỏ bừng.
Hắn hét lên "a...a...a", dì Đoàn vẫn cứ tiếp tục.
Không chờ hắn ngừng hét, dì Đoàn lại hướng cây kẹp đâm vào mắt hắn.
Toàn bộ mắt Tần Sảng bị đốt chín, tròng mắt rơi ra khỏi hốc mắt lăn đi.
Nó chỉ còn là hai cục thịt cháy khét.
Hốc mắt chảy máu, Tần Sảng che đôi mắt mình nói: "Mắt...mắt của tôi....mắt của tôi đâu....."
Hai tay hắn quơ quào lung tung trên đất, tìm kiếm tròng mắt của mình.


Dì Đoàn lên tiếng: "Mắt của ngươi bị cháy thành than rồi."
Dì Đoàn bắt đầu cười lớn, cây kẹp trong tay lại chọc chọc vào cơ thể hắn.
Mãi đến khi cơ thể hắn bị kẹp đâm hơn năm mươi mấy lỗ, thì dì Đoàn mới ngừng tay.
Tần Sảng ngửa mặt lên trời hét thảm, cuối cùng chết trong vũng máu.
Máu tràn đến dưới chân dì Đoàn, dì nói: "Đúng là xui xẻo."
Xui xẻo chính là bị máu của người chết dính vào chân, dì Đoàn quyết định xuống lầu thay dép.
Thấy dì Đoàn đi rồi, những người trong lồng liền thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, vì họ chưa chết.
Không ai đứng lên, nếu không, họ cũng sẽ chết thảm như Tần Sảng.
Một người trong lòng đầy thù hận, thì dù có giết hàng trăm người cũng không giải tỏa hận thù.
Mỗi khi giết một người, trong lòng dì Đoàn thấy thoải mái cũng có tội lỗi.
Phật nói: không thể giết hại vô tội.
Nhưng lúc này, tay đã nhuộm máu của biết bao nhiêu người.
Mỗi ngày khi tụng kinh, có lẽ chính là lúc lòng dì yên bình nhất.
Dì Đoàn rất nhiều lần tự hỏi: "Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai."*
Bây giờ, những chuyện mình làm, đã không quay lại được.
Nếu đã sai, thì cứ sai đi.
Nghe xong chuyện của dì Đoàn, Vạn Hiểu Sương không nói được lời nào.
Nàng không thể tưởng tượng nổi, dì Đoàn đã điên tới mức độ nào, giết người đã trở thành niềm vui.
Dì Đoàn cầm dao kề lên cổ Vạn Hiểu Sương, nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Dì cười nói: "Bây giờ tới lúc cô phải chết, tạm biệt cô gái."
Dì Đoàn nói xong, chuẩn bị giết chết Vạn Hiểu Sương.

Vạn Hiểu Sương nhắm mắt nghĩ: không lẽ thật sự chết trong tay dì ấy sao?
Ngay lúc Vạn Hiểu Sương thấy không xong rồi, Dạ Phàm Linh xuất hiện trước mặt nàng.
Dạ Phàm Linh đã còng tay dì Đoàn lại, Hoàng Tử Vi cởi trói cho Vạn Hiểu Sương.
Vạn Hiểu Sương lo lắng nói: "Tân Nhu, Tân Nhu còn trong nhà vệ sinh."
Hoàng Tử Vi nói: "Yên tâm, Vu bà bà đang chăm sóc Tân Nhu."
Võ Tân Nhu ngất xỉu ở nhà vệ sinh, ba người trở về liền lật tung cả nhà, tìm thấy Võ Tân Nhu.
Vu bà bà bước đến cạnh Võ Tân Nhu nói: "Cô ấy bị người ta bỏ thuốc mê."

Dạ Phàm Linh nghĩ, nói: "Bà, bà ở đây chăm sóc em ấy, chúng tôi đi tìm Hiểu Sương."
Vu bà bà đỡ Võ Tân Nhu lên, cho cô uống viên thuốc.
Khoảng 10 phút sau, Võ Tân Nhu tỉnh lại, nói: "Cứu...cứu Hiểu Sương!"
Ký ức cuối cùng của nàng dừng lại lúc dì Đoàn đâm kim vào người, rồi cái gì cũng không biết.
Dì Đoàn khẳng định đã bắt Hiểu Sương đi!
Vu bà bà nâng Võ Tân Nhu dậy, hai người cũng bắt đầu đi tìm Vạn Hiểu Sương.
Hai người ra khỏi nhà vệ sinh, cùng tìm kiếm Vạn Hiểu Sương.
Họ vào phòng dì Đoàn, nhìn thấy một quyển nhật ký rơi trên đất.
Nhật ký đã ở trang cuối cùng.
Nhìn những dòng chữ, hai người đã hiểu.
Lúc này truyền đến tiếng chó sủa, Dạ Phàm Linh nói: "Theo tiếng chó sủa, chắc sẽ tìm thấy."
Tiếng chó sủa một lúc rồi ngừng, họ đi lên sân thượng, thì thấy dì Đoàn đang cầm dao định cắt cổ Vạn Hiểu Sương.
Dạ Phàm Linh khiều Hoàng Tử Vi "xuỵt" một tiếng: "Đừng để bị phát hiện, đi xử con chó trước, rồi bắt dì Đoàn."
Dì Đoàn không quan tâm Hoan Hoan sủa, bởi vì bình thường nó rất thích sủa, nghe đã quen.
Nhưng mà Hoan Hoan đang nhắc nhở dì: có người tới.
Hoàng Tử Vi gật đầu, nàng không sợ chó.
Hoan Hoan sủa càng lúc càng dữ, thậm chí muốn nhào tới cắn Hoàng Tử Vi.

Hoàng Tử Vi đá vào đầu nó, Hoan Hoan nằm trên đất kêu hai tiếng.
Hoàng Tử Vi lại bồi thêm một đạp vào đầu nữa, lúc này Hoan Hoan nằm im không động đậy.
Dạ Phàm Linh bước đi rất nhẹ, dì Đoàn không hề nhận ra.
Dì Đoàn muốn cắt cổ Vạn Hiểu Sương, Dạ Phàm Linh liền bịt miệng dì từ phía sau, giật lấy con dao.
Lúc này dì Đoàn nhìn thấy Dạ Phàm Linh cũng không thể tin nổi: họ không phải chết rồi sao?
Chưa từng có ai sống sót khi đi qua Đoạn Bối Sơn.
- ----------
"Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai.": search gg không rõ nghĩa, nên mình tạm dịch theo ý mình hiểu nhé: Thân như cây Bồ Đề, tâm như đài gương sáng, ban đầu chẳng có gì, đừng để bụi trần ai.

Ai hiểu rõ về mấy lời dạy của Phật, thì cmt để mình sửa nghĩa lại nhé..