Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt

Chương 52




— đời này, ta chỉ động tâm với ngươi, đời này, ta cũng chỉ muốn mình ngươi.

Đó là lời tình ái mà Tiêu Hòa có nằm mơ cũng tuyệt đối không mơ tới, nhưng chính vì mộng không tới, nên cảm giác không thật càng mãnh liệt.

“Nhưng mà…” Giọng Tiêu Hòa khẽ run “Là người nói cho ta, đó là sư mẫu.”

Phải, là do người nói. Không phải, vẫn là người nói.

Rốt cuộc ta nên tin cái gì?

Tiêu Hòa rất mờ mịt, rất hoang mang, cũng rất sợ hãi.

Nếu đây thật sự là giấc mộng, đến khi tỉnh lại, hắn phải làm sao đối mặt hiện thực? Sao có thể tiếp nhận được hiện thực?

Không chịu nhận, hắn còn có thể tiếp tục sống sao?

Nỗi sợ kinh khủng lẩn quẩn nơi đáy lòng, toàn thân Tiêu Hòa run rẩy cả lên.

Vân Thanh cảm giác được những giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống tay mình, y ngẩn ra, xoay người thiếu niên lại, nhìn thấy nước mắt không ngừng lăn xuống hai má đối phương.

Bỗng dưng trái tim cứ như bị bóp chặt, đau đến khiến người nghẹt thở.

Vân Thanh nhìn hắn, trong đôi con ngươi nhạt màu không cách nào che dấu khẩn trương cùng đau lòng: “Đừng khóc, Tiêu Hòa, đừng khóc.”

Tiêu Hòa không lên tiếng, ngơ ngác nhìn y, nhưng là cũng không trả lời.

“Xin lỗi…” Sau khi ý thức được suy nghĩ của hắn, lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay Vân Thanh biết hối hận, hối hận sâu sắc.

Y không nên làm vậy, không nên đối với hắn như vậy, y muốn nâng nui hắn trong lòng bàn tay, muốn cho hắn vĩnh viễn hạnh phúc, thế nhưng cái y cho được lại là tuyệt vọng cùng khủng hoảng lớn lao.

“Tiêu Hòa, nghe ta nói.” Môi Vân Thanh hôn nước mắt hắn, trong tiếng nói  khàn khàn đã không cần che giấu thâm tình ái ý  “Ngươi và ta có thiên mệnh chi kiếp, nếu yêu nhau, khi độ kiếp phải hứng chịu 999 đạo thiên lôi, ngươi sẽ không chịu nổi. Ban đầu ta muốn chặt đứt niệm tưởng này nên mới tìm Hồng Sương tới hỗ trợ.”

Tiêu Hòa không hề biết, giờ phút này nghe y nói, lập tức tập trung tinh thần lắng nghe, sợ bỏ sót điều nào.

Vân Thanh tiếp tục giải thích: “Ta đoạn không được, tuy thu ngươi làm đồ đệ, nhưng chưa từng một ngày xem ngươi là đồ đệ, ta yêu ngươi, nhìn thấy ngươi liền muốn ôm ngươi vào ngực, muốn hôn môi ngươi, muốn có ngươi, muốn khiến ngươi chỉ nhìn thấy mình ta.”

Âm tuyến nhẹ nhàng thổ lộ lời như vậy, lại làm trái tim Tiêu Hòa đập cực nhanh, nhanh tới Tiêu Hoà muốn bụm nó lại.

Vân Thanh vẫn chưa nói hết: “Tiêu Hòa, ta yêu ngươi, ta không muốn hai ta có kết thúc như thế nên bắt đầu tìm phương pháp phá kiếp. Cũng may có được cơ duyên, ta trù bị hồi lâu cuối cùng hôm nay đã phá được thiên kiếp, từ nay về sau chúng ta không còn bị ràng buộc nũa.”

Tiêu Hòa lẳng lặng nghe hết, trong mắt cuối cùng có chút hào quang, nhìn Vân Thanh dè dặt hỏi: “Thật không?”

“Ừ.” Trong mắt Vân Thanh phản chiếu toàn bộ hình bóng hắn “Ta sẽ không lừa ngươi.”

Lời vừa thốt ra, y cúi đầu ngậm lấy bờ môi bóng nhẵn.

Cảm giác tê dại rùng mình cấp tốc lan khắp toàn thân, Tiêu Hòa vẫn ngơ ngác nhìn, không phản ứng kịp.

Rồi sau đó hắn cũng không cần suy xét chi nữa.

Nếu đây là giả, sư tôn chắc chắn sẽ không làm việc này cùng hắn.

Nếu đây là thật, vậy hắn muốn cùng y làm việc này.

Hắn yêu y, yêu đến không biết nên dùng cảm xúc gì để biểu đạt tâm tình lúc này.

Tình dục hoan ái, vào thời điểm đôi bên lưỡng tình tương duyệt quả thật thích ý như được sống trên Thiên Đường, quên hết thảy thống khổ phiền muộn, chỉ biết hưởng thụ vô biên.

Tiêu Hòa không biết bọn hắn đã làm bao lâu, làm bao nhiêu lần, nhưng bất luận mệt cỡ nào mỏi cỡ nào, hắn không hề muốn dừng lại, một chút cũng không muốn.

Mà Vân Thanh, cũng không cam lòng buông hắn dù chỉ một thoáng.

“Tiêu Hòa, ngươi thật đẹp.”

Tiêu Hòa sít sao nắm chặt cánh tay y, bởi đắm mình trong khoái cảm kịch liệt mà có chút mê loạn, hắn vội thở hổn hển, nhắm hai mắt, tiếng nói khản đặc mềm mại khẽ gọi: “Sư tôn… Sư tôn…”

“Thích không?”

“Thích.”

“Yêu ta?”

“… Yêu.”

Một chữ này khiến kích thích lần nữa tăng gấp bội, Tiêu Hòa triệt để không nói nên lời, chỉ có thể bị động chịu đựng, tựa như khối gỗ bồng bềnh giữa biển khơi, nặng nề nhấp nhô, lắc lư chao đảo, nếm cảm thụ sung sướng quá mức tưởng tượng, và đã không còn trống rỗng sợ hãi nữa.

Bởi vì, bên cạnh hắn, chính là y.

Mãi đến khi bóng đêm mông lung, Tiêu Hòa mê mệt ngủ say, Vân Thanh mới buông tha đối phương.

Y ngủ không được, dưới ánh trăng mờ nhạt ngắm nhìn hắn không sao chớp mắt nổi, loại tâm tình nhìn thế nào cũng không đủ làm bao nhiêu cũng không thoả mãn quả nhiên giày vò người vô cùng, nhưng suy xét cho thân thể hắn, không thể tiếp tục gây sức ép hắn, y để hắn nghỉ ngơi thật tốt.

Tiêu Hòa thoả mãn ngủ một đêm, mà Vân Thanh cứ như vậy nhìn hắn một đêm.

Hôm sau, lúc Tiêu Hòa tỉnh lại, cảm giác phía sau trống rỗng, trong lòng thấy căng thẳng không tên, triệt để không còn buồn ngủ.

Hắn vươn mình ngồi dậy, trong mắt tràn ngập khủng hoảng cùng sợ sệt, hắn lo sợ ngày hôm qua thật sự là mộng, mà hôm nay…

Giữa lúc hắn bất lực trơ mắt nhìn chung quanh, Vân Thanh từ dục phòng đi ra.

Tóc dài chưa cột tùy ý xoã tung đằng sau, trên người chỉ khoác trường bào lỏng lẽo, dây lưng chưa thắt, cổ áo mở rộng, lồng ngực to căng loã ra bên ngoài, chứng minh hai chữ gợi cảm này đến cực hạn.

“Tỉnh rồi?” Y nhìn về phía Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa giật mình, sau đó nhanh chóng nhảy xuống giường chạy đến trước mặt y, ôm chắt lấy người y.

Vân Thanh sau bất ngờ liền thấy thư thích vô cùng, mặt mày đầy ấm áp nhu tình, hôn xuống trán hắn một cái, dịu giọng hỏi: “Gặp ác mộng?”

“Không có.” Tiêu Hòa lắc lắc đầu.

Vân Thanh nâng tay định chạm thử mái tóc mềm mại, Tiêu Hòa chợt ngẩng đầu, đôi mắt to tròn cực kỳ sáng ngời, cực kỳ đẹp đẽ, cánh môi khẽ nhúc nhích, âm thanh mềm mại từ cổ họng trượt ra: “Muốn.”

Vỏn vẹn hai chữ, lại làm đôi mắt Vân Thanh đột nhiên biến đen: “Ở đây?”

“Ừ, hiện tại.” Tiêu Hòa nói lời này, thân thể lại dán lên người trước mặt.

Mà Vân Thanh đã siết chặt hông hắn, ôm lấy hắn, không di chuyển một bước nào, cứng rắn xông vào.

Tư thế như vầy, dù đã trải qua một tối cũng sẽ đau cực kỳ, nhưng Tiêu Hòa không để ý, rất đau, cũng rất chân thực.

Trong mộng không thể nào đau như thế, Tiêu Hòa đau phải nhíu mày, nhưng trong lòng hết sức kiên định.

Mà đau đớn cũng tán đi cực nhanh, lúc sau Tiêu Hòa chỉ có thể gắt gao ôm cổ Vân Thanh, hôn hít y loạn xạ.

Đi tới dục phòng tẩy rửa sạch sẽ, Vân Thanh ôm Tiêu Hòa mơ mơ màng màng ôn nhu nói: “Đừng sợ, ta  ở bên cạnh ngươi, sẽ không đi đâu cả.”

Tâm tư bị nhìn thấu, Tiêu Hòa khá là ngượng ngùng, nhưng đồng thời cảm thấy trong lòng một mảnh ấm áp, ấm làm cả người đều muốn lười biếng.

Hắn quay đầu nhìn nam nhân phía sau, kìm lòng không đậu nói: “Sư tôn, ta yêu người.”

Vân Thanh cười rộ, chạm nhẹ lên môi hắn: “Đừng dụ dỗ ta, bên dưới của ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt, nếu không thân thể không chịu nổi.”

Tiêu Hòa nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt liền hơi ửng hồng, ở trong suối nước cúi đầu đánh ra bọt nước, bỗng cảm giác phía sau có vật gì đó nóng rực.

Ý thức được đó là gì, Tiêu Hòa quay đầu nhìn Vân Thanh.

Vân Thanh vẫn vân đạm phong khinh: “Không có chuyện gì, đừng động nó.”

Tiêu Hòa hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói: “Nếu muốn, thì…”

“Đã nói để ngươi nghỉ ngơi.” Vân Thanh rất kiên trì.

“Nhưng…” Tiêu Hòa không nói nên lời, đều là nam nhân, hắn biết tư vị cố nín nhịn không dễ chịu.

Vân Thanh gạt tóc vương trên trán hắn ra, thấp giọng nói: “Lúc này ngươi chiều nó, lát nữa nó còn sẽ như vậy, đừng để ý tới, nghe lời ta.”

Lời y nói cách biệt rất lớn tình trạng cơ thể, Tiêu Hòa giương mắt nhìn, không khỏi buồn cười.

Đôi mắt cười cong cong, mềm giọng nói: “Hay là chúng ta trò chuyện đi, phân tâm một hồi là ổn.”

Cái gì Vân Thanh cũng chiều hắn: “Được, muốn nói chuyện gì?”

Tiêu Hòa vốn nghẹn một bụng, do dự một chút, mở miệng hỏi: “Sư tôn, Hồng Sương chân nhân thật sự chỉ là sư muội người sao…”

Tuy đã lấy được đáp án xác thực, nhưng Tiêu Hòa vẫn có chút bận tâm, có chút sốt sắng, có chút không bỏ xuống được.

Trong lòng Vân Thanh mềm nhũn, không nhịn được hôn cổ hắn một cái, ôn nhu nói: “Nếu ngươi không tin, tối nay ta dẫn ngươi đi gặp nàng, để chính miệng nàng nói cho ngươi.”

Tiêu Hòa vừa nghe, vội vàng nói: “Đừng… Đừng, ta tin.” Muốn thật đi gặp Hồng Sương chân nhân, để chính nàng nói cho hắn, chẳng phải sẽ mắc cỡ chết người à.

Vân Thanh cười hắn: “Thật sự tin rồi?”

“Ừ!” Tiêu Hòa dùng sức gật đầu, lúc này là thật sự không còn nghi ngờ.

Vân Thanh nhìn hắn, chợt nói: “Vậy ta cũng hỏi ngươi một vấn đề.”

Tâm can Tiêu Hòa nóng hổi, giương mắt nhìn y: “Vấn đề gì?”

Vân Thanh rũ mắt, âm thanh ung dung thong thả: “Ngươi cùng Lạc Phi xảy ra chuyện gì?”

Nghe được tên Lạc Phi, tâm Tiêu Hòa bỗng nguội đi một nửa, ánh mắt có chút né tránh, sắc mặt cũng hơi biến đổi.

Biểu hiện này sao giấu được Vân Thanh, đôi mắt Vân Thanh buồn bã, nhưng âm điệu bất biến, nhẹ giọng hỏi: “Từng yêu hắn? Hay… hiện tại cũng vẫn yêu?”

Tiêu Hòa giật mình, vội vã nói: “Không, ta không yêu hắn, chưa từng yêu.”

Vì sốt ruột nên hắn nửa quỳ đứng dậy, đôi mắt nhìn Vân Thanh đầy vẻ sốt ruột lo lắng.

Không có giả bộ, Vân Thanh nhìn ra được, nhưng y vẫn muốn hỏi rõ.

“Sáng hôm đó ta hỏi ngươi, ngươi nói người ngươi nghĩ tới là hắn ta, cũng nói ngươi yêu hắn ta.”

Tiêu Hòa ngẩn ra, hồi lâu sau mới nhớ lại.

Ngày đó hắn hoảng loạn trước sự thân cận với Vân Thanh, sợ y phát hiện tâm tư của mình nên thuận miệng bịa đặt một phen.

Nói gì nhỉ…

Đúng rồi, hắn nói hắn nghĩ đến Lạc Phi, hắn nói hắn yêu Lạc Phi.

Nhưng kỳ thực… không phải.

Hít sâu một hơi, tuy Tiêu Hòa cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cũng biết những hiểu lầm này nên được giải thích rõ.

“Kỳ thực hôm đó ta nghĩ đến người, nhưng người đã có thê tử, ta cho là chúng ta vĩnh viễn không có khả năng, sợ bị người nhìn thấu tâm tư, càng sợ bị người chán ghét nên mới đổ lên người khác.”

Vân Thanh ngẩn ra, dịu dàng hỏi: “Thật sao?”

Tiêu Hòa lúng túng cực kỳ, nhưng sợ y không tin, chỉ có thể nói tiếp: “Là thật.”

“Người ngươi ảo tưởng là ta?”

“… Phải.”

“Tưởng tượng ta làm thế này với ngươi?”

Tiêu Hòa bị y hỏi đến sắc mặt ửng đỏ, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

Vân Thanh dừng một chút, nói: “Ta cảm thấy ngươi vẫn nên chăm sóc nó một chút đi.”

Tiêu Hòa ngẩn ra, đợi tới khi thắt lưng bị ôm lên rồi bị đặt xuống, cảm giác tê tái tận xương lủi thẳng lên não hắn mới phản ứng được.

“Ưm… Sư tôn…”

“Ngoan, chỉ một lần.” Vân Thanh.

Nhưng sau đó Tiêu Hòa liền hiểu rõ cái câu: Lúc này ngươi chiều nó, lát nữa nó vẫn sẽ như vậy.

-Hết chapter 52-