Địa Cầu Online

Chương 108: Sờ sờ mặt a ~




Sau khi ba người kiểm tra xong xuôi bốn cỗ thi thể, ngoại trừ mấy thứ đạo cụ và vũ khí, thì chỉ tìm được tờ giấy cổ quái viết hai chữ “Bánh mì” kia. Đường Mạch đem tờ giấy bỏ vào ba lô.

Phó Văn Đoạt rất nhanh từ trong một góc tìm được một vại xăng, sau đó đổ đầy xăng cho xe.

Ngoài cửa sổ mưa lại bắt đầu trút xuống như thác, nước mưa đập vào cửa kính phát ra tiếng lộp bộp. Đường Mạch đi đến cạnh cửa, cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh. Sau khi xác định ngoài kia không còn ai, hắn đưa tay kéo bức màn xuống.

Phó Văn Đoạt cầm bút vẽ ra một tấm bản đồ Bắc Kinh đơn giản trên bảng trắng, đánh dấu rõ ràng một số kiến trúc nổi tiếng tại nơi này. Tiếp theo lại vẽ một hình tam giác ở phía trên Cố Cung, sau đó vẽ thêm hình tam giác thứ hai ở phía Tây Bắc. Bên cạnh hình tam giác này viết ba chữ: khu Duyên Khánh.

“Trung bình cứ mỗi 10.000 km2 sẽ xuất hiện một tòa Hắc tháp. Bắc Kinh tổng cộng có hai tòa, một tòa ở Cố Cung, một tòa ở phía Tây Bắc Bắc Kinh, khu Duyên Khánh.” Phó Văn Đoạt nói, “Trước mắt chúng ta mới vừa đến vành đai số 7, nơi xa nhất về phía nam của khu Đại Hưng. Nhà tôi ở bên cạnh Cố Cung, nhà Tiểu Thanh lại ở khu Đông Thành. Năm tháng trước tôi đã từng ghé qua nhà em ấy, nhưng rốt cuộc cũng không tìm thấy ai cả, cho nên cũng không cẩn thận điều tra. Hiện tại, điểm đến của chúng ta chính là nơi này.” Nói xong, Phó Văn Đoạt vẽ một vòng tròn nhỏ ở một vị trí nào đó thuộc khu Đông Thành.

Trước Địa cầu online Đường Mạch đã từng nhìn thấy trên TV, Hắc tháp ở Bắc Kinh đứng sừng sững ngay phía trên Cố Cung. Diện tích Bắc Kinh vượt xa 10.000 km2, cho nên tại thành phố này  tổng cộng có hai tòa Hắc tháp.

Ánh mắt Đường Mạch tập trung vào vòng tròn nhỏ mà Phó Văn Đoạt vừa tùy tiện vẽ ra kia.

Phó Văn Thanh nhịn không được nói: “Nếu tổ chức Thiên Tuyển kia muốn giết anh Đường Mạch, muốn đánh lén chúng ta, vậy chúng ta vẫn không nên đi vào trong thành phố thì hơn. Đại bản doanh của bọn họ ở khu Triều Dương, cực kì gần khu Đông Thành. Hơn nữa em tin tưởng nếu ba mẹ em còn sống, bọn họ nghe thấy tên anh họ liền nhất định sẽ chủ động đi tìm anh ấy, không có khả năng lâu như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì. Cho nên chúng ta không nhất định phải tiến vào Bắc Kinh đâu.”

Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn về phía Phó Văn Thanh: “Em không muốn về nhà tự mình xem xét một chút à?”

Phó Văn Thanh lắc đầu: “Không cần đâu, đã lâu như vậy rồi, em biết ba mẹ em có khả năng đã không còn sống nữa rồi.”

Lúc trước Phó Văn Thanh theo Phó Văn Đoạt và Đường Mạch quay trở lại Bắc Kinh, ngoại trừ nguyên nhân đi cùng người thân sẽ có thể chiếu cố nhau tốt hơn ra, thì chính là cậu nhóc cũng muốn về nhà nhìn xem một chút. Thời điểm Phó Văn Đoạt ghé qua nhà cậu nhóc lúc trước quá vội vàng, cũng không hề cẩn thận tìm kiếm manh mối để lại trong phòng. Phó Văn Thanh không tự mình đi xem một chút, cho nên vẫn luôn chưa từ bỏ ý định. Cũng tựa như Đường Mạch, cho dù biết người bạn thân kia tám chín phần mười đã không còn nữa, nhưng hắn lại vẫn cứ ngàn dặm xa xôi đi tới Bắc Kinh, tìm kiếm đối phương.

Thiên Tuyển là tổ chức mạnh nhất Bắc Kinh, hiện tại bọn họ muốn giết Đường Mạch, cho dù nguyên nhân là cái gì, Bắc Kinh đều sẽ rất nguy hiểm.

Trên tấm bảng trắng kia ban đầu viết chính là tin tức về giá xăng dầu hàng ngày, bởi vì Phó Văn Đoạt cần dùng bảng trắng, Phó Văn Thanh liền cầm khăn lau sạch chữ ở mặt trên. Hiện tại bảng trắng không đủ dùng, cậu nhóc lại cầm khăn tiếp tục lau bảng. Ánh mắt Đường Mạch ngừng lại trên bóng dáng an tĩnh của Phó Văn Thanh, một lát sau, hắn nói: “Chúng ta vẫn sẽ tiến vào Bắc Kinh.”

Động tác của Phó Văn Thanh ngừng lại, cậu nhóc nhanh chóng quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Anh họ nói tổ chức Thiên Tuyển trong bốn tháng qua đã phát triển nhanh chóng, thủ lĩnh của bọn họ thậm chí đã thông quan Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn.” Bọn họ rất lợi hại đó.

Đường Mạch nghiêm túc nhìn Phó Văn Thanh: “Không chỉ em mới muốn đi tìm người thân, xác định nơi ở của bọn họ. Anh cũng muốn đi tìm bạn anh. Đây chính là nguyên nhân anh tới Bắc Kinh. Hơn nữa nếu bọn họ đã có thể cố ý chạy tới nơi này đánh lén chúng ta, vậy chứng minh bọn họ có phương pháp để xác định vị trí của anh. Anh đi tới chỗ nào, bọn họ cũng đều có thể tìm được. Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải hoàn toàn thắng thế, ít nhất bọn họ không biết đồng đội của anh là anh họ em.” Dừng một chút, Đường Mạch nói thêm một câu: “Ừm, còn có Phó Văn Thanh em nữa.”

Bốn tháng trước, Phó Văn Đoạt đã giao thủ với thủ lĩnh của Thiên Tuyển, đối phương cũng không hề chiếm được tiện nghi. Nếu bọn họ biết người cần giết lần này còn có Phó Văn Đoạt, vậy khẳng định sẽ không tùy tiện phái ra bốn người tới đánh lén như vậy. Bốn tên Khách lén quan sông này có được cách thức lui thân (dị năng quay ngược thời gian), cũng có được thực lực đủ để an toàn rời đi, nhưng điều này chỉ được thành lập dưới tiền đề: người bọn họ muốn giết chỉ có một mình Đường Mạch. Nếu bọn họ biết đồng đội của Đường Mạch là Phó Văn Đoạt, bọn họ khẳng định sẽ không dễ dàng động thủ.

Nếu đã quyết định sẽ không rời khỏi Bắc Kinh, tiếp tục đi vào thành phố, ba người liền bắt đầu thương lượng tuyến đường tiến vào nội thành.

“Khu Triều Dương là đại bản doanh của bọn họ, chúng ta tránh xa không đi. Từ phía tây tiến vào, trước tiên sẽ đi khu Đông Thành.”

Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt nhẹ nhàng vang lên trong trạm xăng dầu.

Sắc trời dần trở tối, đợi đến khi mưa tạnh hẳn đã là ban đêm. Mọi người quyết định ngày hôm sau sẽ lên đường. Phó Văn Thanh cầm mấy bình nước rỗng, yên lặng chạy sang một bên chế tạo nước khoáng. Phó Văn Đoạt đang suy tính đến những tình huống có thể gặp phải sau khi tiến vào Bắc Kinh, nhưng cúi đầu nhìn đất, ánh sáng trước mắt bỗng nhiên lại bị che mất. Đối phương ngẩng đầu.

Đường Mạch đứng trước mặt Phó Văn Đoạt, tay phải đút trong túi, vuốt ve viên hồng ngọc.

Phó Văn Đoạt hơi nhướn mày: “Muốn đi ra ngoài có việc à.” Ngữ khí thập phần khẳng định, trong giọng nói kia còn kèm thêm một ý cười rất khó phát hiện.

Đường Mạch vốn dĩ đang vuốt hồng ngọc, tự hỏi xem nên nói về chuyện kế tiếp với người này như thế nào đây, nghe xong lời này, hắn: “……”

Một lát sau, Đường Mạch bình tĩnh nói: “Đi cùng tôi ra ngoài một chút.”

Phó Văn Đoạt: “?”

“…… Tôi có việc muốn nói với anh.”

Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, Phó Văn Đoạt cong khóe môi. Hai người cùng nhau rời khỏi trạm xăng dầu. Sau đó tiến vào một kho hàng nhỏ ở phía sau trạm xăng.

Nơi này dường như là một kho chứa đồ tương đối nhỏ, chỉ rộng khoảng mười mấy mét vuông. Bên trong chất đầy các loại tạp vật, chỉ thừa ra một chút không gian chưa đến 2m cho người đứng. Trên tường là một cánh cửa sổ nhỏ hẹp, ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, trên mặt đất phản xạ ra một vài điểm sáng nhỏ.

Phó Văn Đoạt nhìn về phía Đường Mạch: “Có chuyện gì vậy?”

Đường Mạch đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao…..Anh lại quay lại Bắc Kinh?”

Phó Văn Đoạt trầm mặc một lát: “Để tìm kiếm manh mối về Hắc tháp.”

Chuyện này Đường Mạch sớm đã có suy đoán từ trước. Ba tháng trước Phó Văn Đoạt từ Bắc Kinh trước đi Thượng Hải, bôn ba ngàn dặm như vậy, không có khả năng chỉ là vì nhìn xem phong cảnh. Sau khi đối phương đến Thượng Hải chỉ làm một việc: Tìm đến Attack tổ chức, liên lạc với Lạc Phong Thành, hai bên trao đổi một ít tin tức.

Thời điểm bọn họ giao lưu Đường Mạch đứng ở ngoài cửa, tuy rằng hắn không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng hắn biết, mục đích Phó Văn Đoạt tới Thượng Hải chính là để cởi bỏ bí ẩn về Hắc tháp.

“Bốn tháng trước, tôi tìm được một phong bưu kiện ở viện nghiên cứu Hắc Tháp Bắc Kinh. 10 giờ tối ngày 17 tháng 11, Viện nghiên cứu Thượng Hải gửi tới một bưu kiện, trong đó nói bọn họ phát hiện bốn người bệnh kỳ quái. Toàn bộ bốn người này đều có hiện tượng tim đập nhanh, cảm xúc táo bạo, thậm chí có biểu hiện tự làm đau chính mình, đả thương người khác.” Phó Văn Đoạt nhìn Đường Mạch, “Viện nghiên cứu Thượng Hải đối với việc nghiên cứu Hắc tháp còn tường tận hơn Bắc Kinh rất nhiều, quá nửa tư liệu ở Bắc Kinh đều là do Thượng Hải bên kia gửi qua. Cho nên tôi quyết định đi Thượng Hải, tìm kiếm manh mối.”

Hóa ra là bởi vì một phong bưu kiện nên mới đi Thượng Hải. Đường Mạch hỏi: “Vậy anh hiện tại vì sao lại muốn quay trở lại Bắc Kinh?”

“Tiến sĩ Lạc đã nói cho tôi biết tất cả những tin tức mà anh ta biết được, trên cơ bản cũng không có gì quan trọng, một số tin tức mấu chốt chính cậu cũng đã biết. Nhưng anh ta còn nói đến một sự kiện quan trọng khác……Sau ngày 15, Nhà trắng ở Mỹ gửi cho Bắc Kinh một bưu kiện bí mật.  17 cùng ngày, hai vị nghiên cứu viên của nước Mỹ đến Bắc Kinh, hai bên tiến hành chia sẻ tin tức. Tính bảo mật của những tin tức này quá cao, ngay cả Lạc Phong Thành cũng không thể tìm đọc được. Nhưng anh ta lại biết được nơi ở của hai vị nghiên cứu viên kia sau khi đến Bắc Kinh.”

Đường Mạch lập tức hiểu ra: “Cho nên anh tới là để tìm manh mối này?”

Phó Văn Đoạt không trả lời Đường Mạch. Đối phương xoay người, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn về tòa cự hắc tháp ở nơi xa.

“17 cùng ngày, tôi tham gia vào một hội nghị cấp cao. Những tin tức mà nghiên cứu viên nước Mỹ mang đến kia, tôi khẳng định, các quan chức hàng đầu của quốc gia cũng không biết. Ít nhất là trước hội nghị kia, những tin tức đó cũng chưa được báo cho quốc gia. Việc này chỉ có hai loại khả năng. Một loại đó là, những tin tức này là sai lầm, không có bất kì giá trị gì, cho nên không cần báo cáo. Mà loại thứ hai chính là, những tin tức này quá quan trọng,  viện nghiên cứu không dám tùy tiện báo cáo, bọn họ cần phải xác minh trước đã.”

“Cho dù là nguyên nhân gì…… Tôi cũng đều phải xác nhận chúng.”

Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói ra mục đích mình quay trở lại Bắc Kinh. Cho dù đang đứng trong kho hàng chật chội này, sống lưng người này vẫn luôn thẳng tắp như một cây thông, mỗi một chữ nói ra đều khí phách đầy mình. Ánh mắt đối phương kiên nghị chính trực, yên lặng nhìn về Hắc tháp ở nơi xa. Bỗng nhiên, Phó Văn Đoạt thu hồi tầm mắt, Đường Mạch đột nhiên không kịp phòng bị mà đối mặt với hắn.

Hai người đều có chút sửng sốt.

Ngay sau đó, Đường Mạch đổi đề tài: “Tổ chức Thiên Tuyển hiện tại có thể xem như kẻ thù của chúng ta. Bọn họ rất lợi hại, nếu đã có thể thông quan Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường. Tôi tạm thời không rõ ràng lắm bọn họ rốt cuộc vì sao lại muốn tới đánh lén tôi, cũng không biết Hắc tháp vì sao lại phải cung cấp tin tức của tôi cho bọn họ, có lẽ đây là nhiệm vụ mà Hắc tháp giao ra. Tình huống tốt nhất, chỉ có bốn tên Khách lén quan sông kia muốn ám sát tôi, bọn họ không liên quan gì tới tổ chức Thiên Tuyển. Còn tình huống tệ nhất, đó chính là Thiên Tuyển muốn giết chết tôi, hơn nữa bọn họ còn vĩnh viễn có thể biết được tin tức về tọa độ của tôi. Cho dù chạy trốn tới chỗ nào, cũng đều vô dụng.”

Đường Mạch nói ra những lời này đương nhiên không phải là hiên ngang lẫm liệt mà tỏ vẻ chính mình muốn tách khỏi Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh, không làm liên lụy tới hai người. Nếu đã thừa nhận là đồng đội, Đường Mạch sẽ không dễ dàng từ bỏ đồng bạn mình. Hắn tin tưởng Phó Văn Đoạt cũng là như thế, không có khả năng chỉ bởi vì Thiên Tuyển ám sát liền vứt bỏ đồng đội.

Phó Văn Đoạt hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Đường Mạch, ánh mắt đối phương nhìn sâu Đường Mạch, chờ đợi lời kế tiếp.

Đường Mạch cắn chặt răng, trong lòng dâng lên một trận cảm xúc xấu hổ cùng phức tạp. Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, ngẩng đầu, nghiêm túc mà nhìn Phó Văn Đoạt: “Từ trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi đến nay, tôi vẫn luôn chưa thể xem xét được dị năng của anh. Phó…… Thiếu tá, chúng ta hôm nay chính thức nhìn xem một chút. Hiểu rõ dị năng của anh, biết được công năng và hạn chế sẽ càng giúp ích cho việc đối phó Thiên Tuyển. Tôi cũng có thể phục chế sử dụng dị năng của anh, tăng cường thực lực của chính mình.”

Phó Văn Đoạt không nghĩ tới Đường Mạch kéo mình đến nơi phòng tối lại là vì chuyện này. Đối phương thoáng kinh ngạc trong chốc lát, đạm cười vươn tay: “Ừ, quả thật cũng nên nhìn xem dị năng của tôi rốt cuộc là cái dạng gì.”

Ai ngờ Đường Mạch lại không hề lắm lấy bàn tay vừa đưa ra của Phó Văn Đoạt. Thời gian chỉ đi qua hai giây, Phó Văn Đoạt cũng nhạy bén phát hiện ra một tia không đúng. Đối phương nhăn mày, đang muốn mở miệng, liền chỉ thấy Đường Mạch bỗng nhiên vươn tay, nhanh chóng mà sờ lên……mặt mình.

Cả người Phó Văn Đoạt cứng đờ, hai mắt trợn to, nụ cười cũng cương trên khóe miệng.

Đường Mạch chưa từng thấy qua bộ dáng khiếp sợ đến như vậy của Phó Văn Đoạt. Nhìn đến biểu tình kinh ngạc trên mặt đối phương, Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Hóa ra người này còn chưa thông minh đến mức có thể đoán ra được phương thức sử dụng chân chính của dị năng “Đừng hòng giấu đi một đồng tiền riêng nào”.

Nghĩ vậy, Đường Mạch cười nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Ừm…… Lần này sờ mặt.”

Phó Văn Đoạt: “……?!!!”