Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 112: Tri thức giảng đường




Cô gái này dùng một khuôn mặt thối rữa nhìn hắn, nhưng khuôn mặt nàng ta trong gương quả thật rất đẹp, đẹp gần như hư ảo. Thanh âm nàng ta rất trong trẻo, hệt như vàng anh rời tổ:

- Anh là ai? Tới đây làm gì?

- Tôi là thợ trang điểm ở đây, tới trang điểm cho cô. –Lưu Anh Nam mỉm cười nói.

Lúc trước từng nói qua, người ta sau khi chết biến thành quỷ, sở dĩ có thể lưu lại Nhân gian là vì trong lòng họ có oán niệm có chấp niệm. Nói cách khác quỷ đều là đơn tế bào, rất đơn giản, chỉ vì một ý niệm mà quanh quẩn Dương gian không chịu rời đi.

Rất rõ ràng, chấp niệm lớn nhất của nữ quỷ trước mắt chính là dung mạo của cô ta. Cô ta vừa nghe Lưu Anh Nam là thợ trang điểm liền nhếch miệng, ừm, chỉ có hàm răng đang động đậy, da thịt thối rữa trên mặt có máu đặc chảy ồ ạt thoạt nhìn vừa buồn nôn vừa khủng bố. Cô ta cười khúc khích chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp trong gương nói:

- Tôi đã xinh đẹp như thế rồi anh còn có thể trang điểm cho tôi hoàn mỹ hơn không?

Lòng người không đủ rắn nuốt voi, các mặt đều đang thể hiện. Giống như phụ nữ thích đẹp, ban đầu từ đồ trang điểm đến sau lại có mỹ phẩm, thậm chí đến chỉnh sửa khuôn mặt. Đây đều là biểu hiện của lòng tham, lại không biết có bao nhiêu người vì lạm dụng mỹ phẩm quá mức mà dẫn tới ung thư, bao nhiêu người vì chỉnh sửa khuôn mặt thất bại mà lưu lại tàn tật thậm chí tử vong. Vài ngày trước có một sự việc chân thực, một bà chị thích đẹp từng phẫu thuật nâng ngực, kết quả nhiều năm sau kết hôn sinh con lại phát hiện vì vật bơm vào khi nâng ngực bị tắc, dẫn đến chị ta không thể cho con bú, gần như tước đoạt quyền làm mẹ của chị ta, tước đoạt niềm hạnh phúc được làm mẹ, tội gì cơ chứ!

Cô gái trước mắt cũng giống vậy. Cô ta hoàn toàn không màng đến khuôn mặt thối rữa của mình, một lòng chú ý tới khuôn mặt hoàn mỹ trong gương. Cho dù đã đẹp đến gần như hư ảo, khiến bất kỳ một gã đàn ông nào cũng đều mê mẩn, phụ nữ đều đố kỵ nhưng cô ta nghe thấy Lưu Anh Nam là thợ trang điểm, không ngờ vẫn yêu cầu trang điểm cho mình càng đẹp hơn.

Có điều Lưu Anh Nam vẫn là cười hì hì gật đầu nói:

- Được thôi, thế chúng ta bắt đầu từ tóc trước nhé. Tôi cảm thấy kiểu tóc lá sen này không hợp với khuôn mặt của cô…

- Ừm, quả nhiên có chút trình độ. –Cô gái rất hài lòng với ý kiến của Lưu Anh Nam. Cô ta ngồi ngay ngắn ở trước gương, trên mặt máu chảy ồ ạt khiến người ta sởn da gà, nhưng Lưu Anh Nam lại không hề để ý đi ra đằng sau cô ta, nhẹ nhàng vạch lọn tóc mềm mượt như tơ ở đằng sau gáy cô ta.

Mái tóc như đôi rèm cửa được vén ra, nhưng nhìn thấy lại chẳng phải là da đầu, mà là khuôn mặt của một cô gái khác!

Cô gái này mày rậm mắt to mặt trái xoan, lúc này trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi và bất lực. Vừa nhìn thấy Lưu Anh Nam thì thét to giống như nhìn thấy người thân đã lâu ngày không gặp vậy:

- Cứu mạng, cứu mạng!

Không sai, khuôn mặt mọc ở sau gáy này chính là Hồng Hà, khuôn mặt thối rữa ở đằng trước là bộ dạng khi nữ quỷ chết, khuôn mặt trong gương là bộ dạng khi cô ta còn sống. Sở dĩ sau khi cô ta chết không thể biến thành bộ dạng xinh đẹp như khi còn sống là bởi vì dung mạo đó chẳng phải là cô ta chân chính.

Vì sao nói đây là một câu chuyện "Họa Bì" version hiện đại, version khoa học kỹ thuật, version thời thượng chứ? Bởi vì hồi còn sống cô gái này từng chỉnh sửa khuôn mặt, khuôn mặt xinh đẹp gần như hư ảo kia hoàn toàn là dung mạo sau khi phẫu thuật, dung mạo mà hồi còn sống nữ quỷ này một mực theo đuổi, thậm chí khiến cô ta quên mất diện mạo thực sự của mình. Cho nên khuôn mặt thực sự của cô ta là khuôn mặt thối rữa kia, mà khuôn mặt gần như hoàn mỹ sau khi chỉnh sửa là chấp niệm lớn nhất trong lòng cô ta.

- Tiên trưởng, thần nhân, mau cứu tôi, đây rốt cuộc là thế nào vậy? –Hồng Hà khóc lóc hỏi. Khuôn mặt của mình xuất hiện ở đằng sau gáy mình, bất cứ ai cũng sẽ bị dọa khóc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Đừng sợ, không sao đâu. Chẳng qua là bị quỷ quấn lấy, cô chính là một chiếc da mặt của Quỷ Họa Bì mà thôi. Có điều cô còn khuyến mãi một bộ thân thể. –Lưu Anh Nam vô tư nói. Hắn cũng không sợ nữ quỷ nghe thấy, bởi vì nữ quỷ căn bản không nghe thấy, chỉ cần không liên quan tới chấp niệm của cô ta, vậy cô ta liền thuộc người của Âm Tào Địa Phủ, sẽ không để tới mọi chuyện ở Dương gian. Đương nhiên đây là vì bây giờ cô ta vẫn còn rất dịu dàng, nếu trong lúc oán niệm, chấp niệm tăng thêm mà biến thành hung quỷ lệ quỷ thì sẽ khác hoàn toàn.

- Tôi là da vẽ? –Hồng Hà chảy nước mắt hỏi.

- Nghiêm túc mà nói, xem như thế đi. –Lưu Anh Nam cười nói:

- Sau chuyện này cô hoàn toàn có thể đổi nghề đi viết kịch bản, dùng kinh nghiệm bản thân trải qua cung cấp tư liệu sống cho đoàn phim.

- Đại sư, tiên trưởng, thần nhân, cầu xin anh, đừng đùa nữa mà. Anh mau cứu tôi đi. –Hồng Hà rơi lệ đầy mặt, chủ yếu là bị dọa:

- Bắt đầu từ lúc tôi làm chương trình trực tiếp vừa nãy tôi đã bị áp chế, giống như bị giam cầm vậy. Những lời công kích Diệp Tinh kia không phải tôi nói, bây giờ tôi mới biết thì ra là ả ta, là nữ quỷ này. Nhưng vì sao ả lại quấn lấy tôi chứ? Tôi nên làm gì bây giờ?

- Cô đừng kích động. Đầu tiên phải giải thích, tôi không phải đại sư, tiên trưởng gì cả, tôi chẳng qua chỉ là vận khí hơi tốt chút đỉnh. Lúc còn nhỏ từng gặp được một ông lão tóc bạc trên một hòn đảo hoang ngoài biển. Ông lão này biết bấm đốt tính toán, tri thức uyên bác, là ẩn sĩ cao nhân. Ông ấy nói có duyên với tôi nên truyền thụ cho tôi 360 bàng môn của Đạo Tự Môn, chính là cách lên đồng viết chữ mời người cõi âm, đoán lành tránh gở…

- Anh hai, tôi gọi anh là anh hai được chứ? –Hồng Hà phát điên. Cô nàng biết rõ sở dĩ Lưu Anh Nam nói như thế là vì trả thù cuộc quay lén, phỏng vấn ngầm của cô nàng dành cho hắn, đồng thời còn post đưa lên mạng. Nhưng bây giờ là lúc đùa giỡn sao? Bất kể Lưu Anh Nam rốt cuộc là ai, là cao nhân thật sự có kỳ ngộ hay là bệnh nhân tâm thần, hoặc là siêu nhân trở lại, chỉ cần có thể cứu nàng ta, trừ khử ác quỷ là được rồi.

Bây giờ cô nàng giống như một người chết đuối, vùng vẫy đạp quẫy vì mạng sống, tóm lấy bất kỳ thứ gì cũng không buông tay, mặc kệ là rong rêu hay là "cậu nhỏ" của gã đàn ông nào đó…

- Được rồi. Cô đừng kích động, thực ra cô ta không hề có ý định hại cô, chỉ là sau khi chết vẫn lưu luyến với khuôn mặt từng chỉnh sửa của cô ta mà thôi. –Lưu Anh Nam nói.

- Khuôn mặt chỉnh sửa? –Hồng Hà thoáng bình tĩnh lại. Cô nàng cũng cảm giác được, nếu đối phương muốn hại cô nàng thì chỉ e đã xuống tay từ lâu rồi.

- Đúng đó, khuôn mặt chỉnh sửa. Sở dĩ cô ta bám lấy cô là vì có nguồn gốc sâu xa với cô. –Thực ra bắt đầu từ lúc Lưu Anh Nam xem video thì đã phát hiện ra manh mối. Vừa vào cửa nhìn thấy khuôn mặt thối rữa này, lập tức chứng thực ý nghĩ trong lòng mình:

- Cô còn nhớ vài ngày trước cô từng giả làm người bị thương nấp trong bệnh viện, phỏng vấn ngầm vụ án hotgirl gợi cảm trên mạng bị tên giàu đời hai tạt axit hủy dung mạo không? Tôi nhớ khi đó cô còn quay cả bộ dạng thi thể của người bị hại lúc được đẩy ra phòng cấp cứu.

- Tôi nhớ ra rồi. Người bị hại bị axit đậm đặc tạt vào mặt, phần mặt bị bỏng 100%, bộ dạng thảm không nhìn nổi. Do đó tôi còn làm xử lý Mosaic* với hình ảnh tôi quay được… A, ý anh là, lẽ nào cô ta chính là…

(*)Mosaic là phần mềm chỉnh sửa ảnh thông dụng, hiệu quả cao, thao tác đơn giản, dễ sử dụng.

- Không sai, cô ta chính là vị hotgirl trên mạng đáng thương kia. –Lưu Anh Nam thở dài nói.

- Sao anh biết là cô ấy? Vì sao cô ta bám lấy tôi? –Hồng Hà buồn bực hỏi.

Lưu Anh Nam cười hềnh hệch nhìn vào khuôn mặt mọc ở đằng sau gáy nói:

- Thấy cô ham học hỏi như thế… Thôi được rồi, tôi đây bắt đầu từ hôm nay chính thức mở lớp "tri thức giảng đường về thế giới tử vong", cô là học sinh đầu tiên của lớp đầu tiên kỳ đầu tiên, tôi sẽ phổ cập cho cô một số tri thức về thế giới tử vong.