Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 162: Nơi giấu quỷ




Hồng Hà là điển hình một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Thứ chuyện quỷ thần này nếu chưa từng xảy ra thì hoàn toàn có thể coi như không có việc gì, nhưng một khi xảy ra trên người ai đó thì cả đời đều sẽ tin chắc không nghi ngờ.

Quỷ Họa Bì lần trước vẫn khiến Hồng Hà lòng đầy sợ hãi, cộng thêm việc đấu đá lẫn nhau trong đài truyền hình khiến cô nàng tâm thần không yên, cho nên cô nàng chủ động tới cô nhi viện, dùng công việc để xoa dịu bản thân, giúp đỡ cô nhi, làm ít việc thiện cũng có thể tích công đức.

Nhưng lúc này Lưu Anh Nam lại nói về thần quỷ, liền khơi lên nỗi sợ hãi trong lòng cô nàng:

- Lần này là quỷ gì thế? Nên làm sao đây? Vì sao quỷ luôn nhìn chằm chằm vào tôi không tha chứ? Vì sao chỗ nào có quỷ anh luôn xuất hiện vậy? Quỷ rốt cuộc hướng về phía tôi hay hướng về anh? Anh rốt cuộc là người hay quỷ?

- Khà khà, cô không hổ là phóng viên mà, mỗi một câu hỏi đều sắc bén như thế. Bằng không bây giờ tôi rời đi, đến lúc đó cô sẽ biết quỷ hướng về phía cô hay về phía tôi nhé! –Lưu Anh Nam cười lạnh nói. Bệnh nghề nghiệp của cô ả này quả thật là không nhẹ.

Song Hồng Hà nói cũng có lý, từ sau khi Lưu Anh Nam nhận phần công việc quỷ sai thời vụ này, nơi nào có quỷ thì hắn sẽ xuất hiện ở đó. Điều này có chút cảm giác như Conan, chỉ cần xuất hiện ắt sẽ có người chết!

Nhưng hôm nay tuyệt đối là trùng hợp. Lưu Anh Nam vừa vặn chạm mặt với Hồng Hà, lại vừa vặn nhìn lén cô nàng ngủ, kết quả thực sự có quỷ xuất hiện. Cảm giác thật giống như Lưu Anh Nam rước quỷ tới vậy, dường như trong cõi u minh đã có sự sắp đặt.

Lưu Anh Nam xoay người muốn đi, mang ý hù dọa Hồng Hà. Quả nhiên Hồng Hà vội vàng gọi hắn lại, co ro ở góc tường nói:

- Anh chờ đã, để tôi ngẫm lại… Do chuyện lần trước nên tôi đã không còn đảm nhiệm MC chương trình đặc biệt kia nữa, chỉ là một phóng viên. Hơn nữa gần đây ngay cả cơ hội ra ngoài phỏng vấn đều ít, chỉ bảo tôi tạm thời làm công việc biên tập bản thảo, cho nên tôi rất rảnh rỗi. À đúng rồi, do cha tôi trúng gió, hôm qua tôi về nhà thăm ông ấy, nhưng luật sư tuyên bố di chúc của cha rằng, tất cả tài sản toàn bộ đều do em trai kế thừa, nên tôi hà tất phải cố chấp chờ người ta đuổi đi chứ. Tôi lập tức thu dọn đồ đạc của tôi chuyển ra ngoài… Á, anh có phải muốn nói, có quỷ vật gì đó ở nhà tôi cùng theo tôi ra ngoài chăng?

- Rất có khả năng. –Lưu Anh Nam nhón cằm nói:

- Tuy tôi chưa từng tới nhà cô nhưng Hồng lão nhân hậu thiện lương, thích làm việc thiện, cả đời hành thiện tích đức, giúp đỡ cô nhi ở đây từ bắt đầu cho tới bây giờ không có một ngàn thì cũng có tám trăm. Mà Hồng lão chưa từng lộ mặt, nhưng trong lòng mỗi người chúng tôi đều mang ơn, phần công đức này cộng thêm niệm lực mang ơn của mọi người đương nhiên có thể bảo vệ ông ấy yêu tà không xâm. Điều này chính là nhận được thẻ người tốt, tăng thêm vầng sáng thiện nhân, cho dù nhà cô có quỷ vật, nếu ở bên cạnh Hồng lão thì cũng không thể quấy phá. Bây giờ cô chuyển ra ngoài, không có Hồng lão tọa trấn đương nhiên nó sẽ hưng phấn vọt ra. Hơn nữa nơi đây là cô nhi viện, trong lòng mỗi người đều có oán niệm, đương nhiên tăng thêm uy lực cho quỷ vật, cho nên lúc nãy mới có dị tượng trời đất đáng sợ như thế.

Lưu Anh Nam đóng cửa sổ, gió lạnh bên ngoài đã ngừng, tia chớp màu máu cũng không thấy nữa, may đen tan hết, trăng sáng sao thưa.

- Đồ đạc trong nhà của cô đều ở đây? –Lưu Anh Nam tìm kiếm xung quanh. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Tất cả đồ đạc trong nhà đều thuộc về di sản, đều là của thằng em phá sản kia. Tôi đi người không ra khỏi nhà, chỉ có vài bộ đồ dùng hàng ngày và quần áo tôi tự mua, tôi để hết ở trong phòng làm việc của đơn vị. –Hồng Hà tức giận nói, vô cùng căm ghét với hành vi trọng nam khinh nữ này.

- Cô xác định nơi đây không có bất kỳ một món đồ nào mang ra từ nhà cô chứ? –Lưu Anh Nam gãi đầu, điều này chắc không phải đâu, trong phạm vi vài dặm không có bất kỳ quỷ vật nào, lúc nãy hắn một mực ở cùng một chỗ với Hồng Hà, nếu có quỷ vật tới gần cô nàng thì Lưu Anh Nam nhất định có thể cảm nhận được. Cho nên nói, bóng quỷ lúc nãy đột ngột xuất hiện nhất định ẩn núp trong món đồ nào đó của Dương gian, tránh được linh giác và Âm Dương Nhãn của Lưu Anh Nam.

- Anh có ý gì? –Hồng Hà trừng mắt, vô ý thức quấn chặt chiếc chăn ở ngoài thân.

- Cô có ý gì? –Cô nàng hỏi Lưu Anh Nam đến sững sờ. Lưu Anh Nam không nhịn được cười khổ hỏi ngược lại.

- Tôi, bây giờ chỉ có đồ lót trên người là vừa thay từ trong nhà. –Hồng Hà đỏ mặt thấp giọng nói.

- Ôi chao, thế thì càng nguy hiểm. –Lưu Anh Nam bỗng quát lớn:

- Cô lẽ nào không biết đồ lót của phụ nữ, nhất là quần lót, là vật cực âm, quanh năm không thấy ánh sáng, mỗi tháng còn bị máu âm thấm vào, là nơi giấu quỷ dễ nhất!

Hả? Hồng Hà kinh hãi, vội vàng xoay người vén chăn, nhanh nhẹn cởi quần lót ném ra ngoài. Lưu Anh Nam cười to trong lòng, lúc này căn bản không cần vén chăn của Hồng Hà, trí tưởng tượng trong đầu đàn ông so với tận mặt nhìn thấy còn kích thích hơn.

Lưu Anh Nam không hề khách khí nhặt chiếc quần lót trắng tinh rất rất bình thường kia lên, nghiêm túc chăm chú ngắm nghía kỹ càng, hệt như chuyên gia đang giám định một bộ trân phẩm hiếm thấy, thậm chí còn đưa lên mũi ngửi ngửi. Hồng Hà ở trên giường gần như xấu hổ muốn chết, dùng chăn trùm đầu mình.

Thực ra Lưu Anh Nam làm điều này chẳng phải vì đùa bỡn Hồng Hà, ban nãy cũng không phải thuận miệng nói bậy. Quần lót của phụ nữ quả thật rất dễ giấu quỷ, nhất là vào lúc Lưu Anh Nam không thể khẳng định. Chỉ có điều chiếc quần lót này không hề có quỷ, chỉ có vài sợi lông xoăn tít.

- Ngoài quần lót không còn thứ gì khác à? –Lưu Anh Nam hỏi. Nhưng Hồng Hà nghe vào tai, sao có cảm giác như vẫn còn thèm thuồng vậy.

Hồng Hà trùm đầu vào trong chăn, lập bập nói:

- Hiện tại bên người tôi chỉ có những thứ này. À đúng rồi, còn có một chiếc ví, là món quà dạo trước người mẹ đã qua đời của tôi tặng cho tôi…

- Để đâu? –Lưu Anh Nam vội vàng hỏi.

Hồng Hà vươn một ngón tay ra từ trong chăn, chỉ vào phía dưới, nơi đó chất đống áo khoác của cô nàng, trong túi lộ ra mép ví tiền. Đây là một chiếc ví rất mộc mạc, hiện tại thoạt nhìn hơi có chút lỗi thời, càng không phải hàng hiệu gì cả, chỉ là rất có ý nghĩa với Hồng Hà mà thôi.

Lưu Anh Nam lấy chiếc ví ra, theo thói quen nhìn ngó tiền ở bên trong trước, bảy tám tờ 100 nguyên, còn có rất nhiều tiền xu một đồng năm đồng, còn có vài chiếc thẻ ngân hàng, thẻ hội viên của siêu thị, lại không hề có thẻ giảm giá của cửa hàng mỹ phẩm, thẻ khách quý của tiệm trang điểm mà phụ nữ ắt phải có. Xem ra cô nàng rất có lòng tin với dung mạo của mình.

Lưu Anh Nam giống như một tên trộm lấy được ví rỗng, hắn lục tung cả chiếc ví vẫn không có bất kỳ đầu mối nào. Điều này thật kỳ lạ, con hung quỷ đó rốt cuộc trốn ở đâu đây?

Lưu Anh Nam gãi đầu. Bỗng nhiên, hắn phát hiện trong ngăn kép của chiếc ví có một tấm ảnh, khung cảnh của tấm ảnh là trong phòng bệnh của một bệnh viện, có ba cô gái xinh đẹp trẻ tuổi vây quanh bên người bệnh, trên giường có một cụ bà đầu tóc bù xù, trên mặt đầy nếp nhăn đang nằm, trên người cắm rất nhiều ống, trên đùi còn bó thạch cao. Lưu Anh Nam cầm tấm ảnh gọi Hồng Hà, nhưng cô nàng lại không muốn lộ mặt ra khỏi chăn, như thể lộ ra ngoài thì chẳng khác nào lộ ra nửa dưới không có quần lót vậy. Cuối cùng Lưu Anh Nam đành chịu, vờ vĩnh để đồ đạc của cô nàng xuống, tìm điện thoại của nàng ta, ra vẻ kinh ngạc nói:

- Ơ, không ngờ lại có một tấm ảnh nude tự chụp…