Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 318




Nhậm Vũ cầm vài chiếc bcs đã dùng qua, bên trong chứa mầm mống sinh mạng hoặc đục ngàu, hoặc trong vắt, hoặc đông đặc, có chiếc màu vàng sỉn, có chiếc màu trắng sữa. Trong nháy mắt, Lưu Anh Nam như nhìn thấy vô số đồng dâm đang nhếch miệng mỉm cười với hắn.

- Mau, mau tới thử xem có tác dụng hay không. –Nhậm Vũ khẩn trương nói, giống như vừa mới vượt qua khu vực bị địch chiếm lĩnh, lấy được dược phẩm chữa thương cho đồng đội ngay dưới mí mắt của vô số địch nhân.

Những thứ này đều là vừa mới lấy từ phòng xét nghiệm khoa sinh sản. Có thể tưởng tượng, đây rất có thể là thành quả của một đồng dâm vì kiểm tra tình trạng của mầm mống sinh mạng, trong một căn phòng tối đen không thấy ánh mặt trời nào đó của bệnh viện, mà cần cù quay tuốt trước một tấm ảnh nude.

Vì hạng mục kiểm tra này cần nhẫn nhịn rất nhiều ngày nhằm bảo đảm chất lượng và số lượng, nhưng thực sự dùng vào xét nghiệm, chỉ có một hai giọt như vậy, còn lại đều lãng phí, kết cục so với bắn lên tường, xả trong bồn cầu, dính vào ngón tay còn thê thảm hơn, đa phần sẽ bị ném thẳng vào thùng rác.

Lãng phí mà, là tội phí phạm cực lớn, nhưng mầm mống sinh mạng vừa phun chính là con số hàng chục triệu, cho nên trong đó mới ẩn chứa cực nhiều Dương khí có thể tẩm bổ linh thể Âm hồn.

Nhậm Vũ vội vàng muốn đưa những chiếc bcs này vào tay Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam trời sinh bài xích với những thứ như cao su silicon, đặc biệt là với bcs, nhất là bcs người khác dùng qua, nhưng dưới ánh mắt dồn ép của Nhậm Vũ, hắn vẫn nhịn cơn buồn nôn đón lấy. Biết làm sao đây, chung quy không thể để Nhậm Vũ nghịch những thứ này, như thế nhìn qua càng không thoải mái.

Lưu Anh Nam nhận lấy, bên trên còn số điện thoại cùng danh tính người tạo ra. Lưu Anh Nam không nhịn được bật cười: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Nếu tôi gọi điện cho những người này, nói "con trai hoặc con gái" họ đang trên tay tôi, không biết họ có trả tiền chuộc hay không nhỉ?

- Họ sẽ hỏi anh, anh không ngại dính nhớp à? –Nhậm Vũ tức giận nói.

Lưu Anh Nam cười khổ, có điều ngẫm lại cũng đúng, tới đây kiểm tra mầm mống sinh mạng, phần lớn đều là người bệnh không có khả năng sinh sản, mới đi kiểm tra chất lượng.

- Được rồi, anh đừng nói linh tinh nữa. –Thấy Lưu Anh Nam còn muốn mở miệng, Nhậm Vũ vội vàng cướp lời:

- Đây là bệnh viện, người tới người lui, chờ lát nữa có người tới nhìn thấy trong tay anh cầm những vật này thì không hay đâu, tốt hơn mau giúp đỡ hai người Tiểu Linh đi.

- Được, Tiểu Linh, cô chuẩn bị tiếp nhận chỗ thuốc bổ này chưa? Cô thật có phúc đó, thứ này bổ âm dưỡng da, lưu thông máu huyết. Người ta thường nói, tinh hoa sinh mạng, có thể uống một chút… mỗi ngày uống một chút, sức khỏe nhiều hơn một chút… Tết năm nay không nhận quà, nhận quà thì nhận tinh chất đàn ông. –Lưu Anh Nam hào hứng nói, đến tận khi Nhậm Vũ xạm mặt đẩy mạnh hắn một cái.

- Tiểu Linh, bình thường cô làm thế nào để bồi bổ? –Lưu Anh Nam lắc lắc bcs trong tay hỏi.

Tuy Tiểu Linh là thân quỷ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cô đỏ mặt, ngập ngừng rất lâu mới nói:

- Lúc ban đầu là Đại Duy tự mình động thủ, phun bắn lên bức họa kia. Nhưng từ khi linh hồn anh ấy rời cơ thể, chúng tôi… cứ… thế, cũng có thể trực tiếp thu được…

Tiểu Linh thật sự không nói tiếp nổi, Nhậm Vũ ở bên khuyên bảo:

- Cô đừng xấu hổ, nơi đây là bệnh viện, cô cứ coi như đang giới thiệu bệnh tình cho bác sĩ là được. Tôi từng gặp phải người bệnh như thế, vừa ngắn nhỏ vừa yếu, song người ta rất cởi mở, nói hết toàn bộ cả quá trình cho tôi nghe…

Lưu Anh Nam quay đầu nhìn dung nhan xinh đẹp, dáng người gợi cảm nóng bỏng của cô, thầm nghĩ, đổi lại là anh đây, anh sẽ giới thiệu cho cô càng chi tiết hơn.

Trong ánh mắt đôn thúc của Nhậm Vũ, Lưu Anh Nam rốt cuộc muốn động thủ. Hắn cầm bức họa Tiểu Linh trên bụng Lý Đại Duy lên, vốn dĩ hẳn bị phun toe toét, nhưng bây giờ lại hoàn hảo không có việc gì, quả nhiên thần kỳ.

Hắn chọn bừa một chiếc trong mấy chiếc bcs trên tay, bên trong là chất lỏng sánh đặc màu vàng sỉn. Với kinh nghiệm của Lưu Anh Nam, chiếc này thoạt nhìn rất "tươi".

Hắn vẻ mặt buồn nôn, bộ dạng cẩn thận giống như ôm bom, đổ thẳng toàn bộ lên bức họa đó, nhất thời thấm ướt một mảng, gần như ngâm mủn bức họa. Không chỉ như thế, ngay cả Tiểu Linh cũng đột ngột phát ra tiếng thét đau đớn, trên người trên mặt cô bốc khói nghi ngút, giống như đang bị axit ăn mòn, bị lửa thiêu đốt vậy.

Lưu Anh Nam vội vàng cầm bức họa đó lên, tận khả năng giũ sạch chất lỏng bên trên. Quả nhiên, cơn đau của Tiểu Linh giảm mạnh, nhưng vẫn lưu lại dấu tích trên hồn thể, bị thiêu đốt thành một chiếc lỗ hổng trong suốt, dọa Nhậm Vũ sợ quá mức, cô hỏi Lưu Anh Nam:

- Thế là thế nào?

Lưu Anh Nam cũng không biết, nhưng hắn trong lòng Nhậm Vũ hoàn toàn chính là người có uy tín về phương diện này, nói không biết thì quá mất mặt, dù sao cô cũng không biết, bốc phét cô cũng sẽ tin thôi.

Lưu Anh Nam nhướng mày, nhón cằm, làm bộ đầy quả quyết phân tích:

- Nom độ đậm đặc của bao "thuốc bổ" này, thoạt nhìn giống như vừa mới chế tạo ra, Dương khí quá vượng, Tiểu Linh chịu không nổi.

Nhậm Vũ lườm hắn, cũng không biết thật hay giả, nhưng rõ ràng không tin tưởng cho lắm.

Lưu Anh Nam cười khằng khặc ném bao chất lỏng trong tay, đổi thành chiếc bao trong vắt. Với kinh nghiệm của hắn, đây nhất định là xuất được một thời gian, ít nhất phải 10 phút trở lên, không chỉ là vấn đề thời gian, nếu mầm mống sinh mạng phun ra ngoài quá loãng quá trong, điều ấy còn chứng tỏ người này không tích góp, rất quá đà.

Khi bao thuốc bổ này vẩy lên bức họa, quỷ thể của Tiểu Linh lại xuất hiện dị biến lần nữa, giống như có thứ mang tính ăn mòn mạnh vẩy lên người cô, ngực cô xuất hiện một chiếc lỗ đen lớn, như bị ma thuật sư chém ra vậy.

- Lần này là thế nào? –Tuy Tiểu Linh không thét toáng nữa, nhưng vẫn bị dọa không nhẹ, Nhậm Vũ vội vàng hỏi giúp cô.

Lưu Anh Nam lại lẳng dụng cụ trong tay đi, cười khổ nói:

- Thứ lúc nãy quá loãng quá trong, chẳng phải thuần túy nhất, chẳng những Dương khí ẩn chứa không đủ, ngược lại Âm khí cực nặng, mà Tiểu Linh vốn chính là thân thể Âm linh, tôi nghĩ là bài xích cùng giới đi.

- Đổi cái nữa, lại đổi cái nữa. –Nhậm Vũ mất kiên nhẫn xua tay nói.

Lưu Anh Nam lập tức đổi một chiếc khác, chiếc bao này cũng có đặc điểm của riêng mình, chất lỏng bên trong màu vàng sậm, hơn nữa còn xen lẫn rất nhiều vật thể hình viên đông đặc. Lần này không cần kinh nghiệm của Lưu Anh Nam, Nhậm Vũ thân là bác sĩ dày dặn kinh nghiệm liền biết ngay, màu vàng sậm là vì thời gian nín nhịn quá dài, còn về hình viên đông đặc, có khả năng là mắc chứng viêm túi tinh hoặc viêm tuyến tiền liệt.

Mà vẩy lên bức họa, phản ứng trên linh thể Tiểu Linh, vừa có cảm giác bị thiêu đốt, vừa có cảm giác bị ăn mòn, lúc thì như lửa đốt, khi thì như rơi vào hầm băng, vô cùng đau đớn.

Khi Lưu Anh Nam định thử tiếp vài bao thuốc bổ trong tay thì Tiểu Linh chủ động mở miệng yêu cầu:

- Bỏ đi, Đại Tiên, chị bác sĩ, tôi biết hai người đều là người tốt, là muốn giúp chúng tôi, nhưng tôi đã là quỷ rồi, các vị hãy thương xót, tốt hơn để tôi chết một cách thanh thản yên ổn đi!