[Địa Sư Kiều Mặc Vũ] - Lạc Trong Núi Ai Lao

Chương 3: Hoàn




20.

Tôi dẫn mấy người bọn họ đi về phía phát ra âm thanh, khi đến bên cạnh bờ sông mọc một đống nấm U Linh đó, mọi người đều hít một hơi thật sâu.

Chỉ thấy nhóm người Trần Trinh nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, trên người bị quấn đầy râu nấm. Những người khác đều há miệng, một sợi râu dài thò vào thăm dò miệng bọn họ, ở phía trên chiếc râu còn mọc một cây nấm U Linh cực lớn.

Chỉ có hai người Trần Trinh và Giang Hạo Ngôn là mím môi lại, xem ra thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng mà cơ thể của Giang Hạo Ngôn bị râu nấm quấn thành x.á.c ướp, hoàn toàn không thể động đậy.

Kênh chat:

"..."

"Có ai tới tát tui hai cái được không? Để tui biết mình không nằm mơ đi?"

"Lầu trên, là thiệt đó má, mẹ tôi đánh tôi một cái vêu mồm luôn."

"Nếu chỉ vì lừa gạt mà tiêu tiền để làm tới mức này thì tôi chấp nhận, tôi chấp nhận bị gạt! Kiều đại sư mau ra tay cứu người đi!"

Tôi nhìn kỹ mắt Trần Trinh, thấy ông ấy hơi hé miệng, trọng miệng vẫn còn ngậm một cái đồng tiền Ngũ Đế, không khỏi bật cười:"

"Coi như cũng có hiểu biết."

Tôi lấy một tấm lệnh bài lôi kích bằng gỗ từ trong ngực ra, sau đó nhỏ một giọt m.á.u trên đầu ngón tay lên lệnh bài rồi thấp giọng niệm một câu chú ngữ.

Một giây sau, trong lệnh bài lóe ra một vài tia sấm, tia sấm kia đánh vào trên đống nấm U Linh, tất cả râu nấm lập tức héo rũ rồi co rút lại.

Kênh chat:

"..."

"Thì ra thế gian này huyền ảo như thế."

"Tôi đã in poster của Kiều Đại Sư ở đầu giường, ác linh mau biến đi!"

"Tại sao tui lại bị mẹ tát thêm cái nữa vậy?"

Trần Trinh chống tay ngồi dậy, ôm lấy đùi của tôi.

"Hu hu môn chủ, rốt cuộc ngài cũng đến rồi, mau mang chúng tôi thoát khỏi cái nơi quỷ quái này đi."

Tôi lắc đầu thở dài:

"Làm gì mà đơn giản như vậy."

Nói xong lại lấy một đoạn dây đỏ từ trong bao ra, bố trí Dương hộ trận rồi gọi tất cả mọi người vào đó.

Lần này tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời, một đám giống như là người gỗ vậy, tôi nói gì là làm đó, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.

Chỉ có Lâm Tân, vẫn nhìn ta bằng ánh mắt không phục như cũ.

"Lệnh bài gỗ gọi sấm của cô là dùi cui điện nhỏ đúng không? Làm cũng giống thiệt quá ha nhưng mà tôi không mắc mưu của cô đâu."

Miệng không phục, hừm, thân thể lại rất thành thực, ngoan ngoãn ngồi xổm ở chính giữa vòng tròn đỏ.

Kênh chat:

"Tôi phục anh Lâm đây sát đất luôn, cả người chỉ có miệng là cứng thôi."

"Miệng này mà không dùng để khui bia thì tiếc lắm."

21.

Tôi vừa sắp xếp cho mọi người xong thì một giây sau, một trận gió lạnh thổi qua, sơn tiêu thét chói tai, chạy tới như điên.

Chị Bạch phát ra một tiếng thét chói tai: "Á, yêu quái!"

Lâm Tân: "Ha ha, chỉ là khỉ đầu chó một chân thôi mà."

Sơn Tiêu nhìn tấm lệnh bài gỗ lôi kích trong tay tôi một cách cảnh giác, tụi nó đứng ở một chỗ không xa, nhe răng trợn mắt.

Tôi hơi ngôi chồm hổm như trung bình tấn, giơ lệnh bài lên một cái: "Xem chiêu!" Thực ra tôi chỉ giả vờ làm màu, tay trái của tôi nhanh chóng móc một lá bùa từ trong ngực ra, vứt vào người sơn tiêu.

Sơn tiêu né không kịp, mông bị lá bùa kia đánh trúng, bốc lên một đám khói, đám lông có vẻ mỏng hơn rất nhiều. Nó rít một tiếng rồi nhảy lên phía trên, bắt được một cây rễ nấm thật to.

Tôi dùng lệnh bài gỗ lôi kích đánh qua bên đó, phát ra một tia sấm. Cái rễ nấm kia rơi xuống trong tíc tắc, một mảng lớn rễ nấm như mạng nhện cũng rơi xuống bên cạnh tôi.

Mọi người phía sau hét ầm lên: "Aaaa, có người c.h.ế.t, có t.h.i t.h.ể nè!"

Một khối t.h.i t.h.ể thối rữa bị rễ nấm bọc lại, rất nhiều vùng thịt đã bị thối nát, lộ cả xương trắng. Mùi hôi thối quá nồng, tôi nhịn không được mà nôn khan hai tiếng.

Sơn tiêu thấy, lập tức giơ móng vuốt bổ nhào về phía tôi. Tôi giơ tay ngăn lại, bị móng vuốt của nó đập bay đi.

Sức lực lớn quá trời, tôi ngã trên mặt đất, suýt chút nữa là hộc m.á.u.

"Kiều Mặc Vũ cẩn thận..."

Giang Hạo Ngôn nóng nảy, muốn lao ra ngoài trận pháp để hỗ trợ.

Tôi trừng mắt nhìn cậu.

"Không được phép đi ra!"

Giang Hạo Ngôn là mắt trận, vừa đi ra ngoài thì Dương Hộ trận sẽ hư ngay, đến lúc đó tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm.

Tôi lại đấu với sơn tiêu thêm một hồi, rồi tìm cơ hội nhảy vào bên trong trận pháp, tôi lấy một chuỗi dây đỏ kết hợp với đồng tiền, rồi hỏi Giang Hạo Ngôn: "Cậu là đồng tử hả?"

Giang Hạo Ngôn sửng sốt một giây, sau đó đỏ mặt gật đầu.

Tôi lập tức cắn vào ngón giữa của cậu ấy một cái, đổ m.á.u kia lên trên dây tơ hồng, chỉ trong tích tắc, dây tơ hồng đã căng cứng và thẳng tắp, những đồng tiền rải rác được nối lại thành một xâu chuỗi, biến thành hình dáng một thanh kiếm.

Trần Trinh trừng to mắt: "Chẳng lẽ đây là Thất Tinh kiếm sao?"

22.

"Ông tinh mắt thật đó."

Tôi nắm lấy Thất Tinh kiếm rồi lao ra, lại tiếp tục đấu với sơn tiêu.

Kênh chat:

"Anh trai này không tệ nha, đẹp trai vậy mà vẫn là đồng tử."

"Không ngờ thân thể đồng tử có thể giữ mạng trong thời khắc mấu chốt, tôi có nên đi chia tay bạn gái không nhỉ?"

"Bro trên đó ơi, số điện thoại bạn gái ông bao nhiêu? Tôi muốn hỏi cô ấy có bạn trai chưa."

Đánh với sơn tiêu một trận, Thất Tinh kiếm lại lỏng lẻo, tôi xông về trận, cắn nát đầu ngón giữa bên kia của Giang Hạo Ngôn rồi. Cứ đấu mấy hiệp như thế, ngón giữa của Giang Hạo Ngôn đã nặn không ra m.á.u, cậu muốn cắn ngón tay khác, tôi lắc đầu từ chối.

"Chỉ có m.á.u ngón giữa mới đủ dương khí, mấy cái khác vô dụng."

"A, vậy làm sao đây?"

Tất cả mọi người đều luống cuống, trong thời khắc mấu chốt, đột nhiên Lâm Tân nhúc nhích, cậu ta đưa ngón giữa ra.

"Dùng của tôi."

Mọi người kinh ngạc nhìn cật ta, mặt Lâm Tân đỏ lên.

"Mẹ tôi đạo Công Giáo, tôi đã từng đồng ý với mẹ là không được quan hệ trước hôn nhân."

Hai mắt Triệu Tư Tư sáng lên, kìm không được mà cười ra tiếng.

Tôi gật đầu, cắn ngón tay Lâm Tâm một cách nhanh gọn lẹ.

Kênh chat:

"Đù... Không ngờ là vậy luôn, Lâm Tân ngây thơ quá, tôi làm fan đây."

"Trước kia có người nói cậu ta giữ mình vô cùng trong sạch, tôi còn tưởng là do ekip xây dựng hình ảnh cá nhân, không ngờ là thật hả."

Tôi cầm Thất Tinh kiếm đấu với sơn tiêu càng lúc càng căng thẳng, Lâm Tân ho nhẹ một tiếng:

"Cái gì mà m.á.u ngón giữa của đồng tử, không hề có chút cơ sở khoa học nào. Kiều Mặc Vũ, không phải là tôi tin cô đâu nhé, tôi chỉ muốn chứng minh bản thân mình trong trăng mà thôi."

Sơn tiêu nơi này thật sự lợi hại, hai chúng tôi đánh nhau hồi lâu, tôi thở hồng hộc, ngón tay Lâm Tân cũng nặn không ra rồi, mọi người ở đây đều tuyệt vọng vô cùng. Tôi thở dài, cắn ngón tay của mình.

"Haizz, cuối cùng vẫn phải đi đến bước này."

Khi m.á.u của tôi rơi xuống, Thất Tinh kiếm đột nhiên phát ra một luồng sáng màu đỏ rồi rung lắc dữ dội.

Trần Trinh kinh hãi.

"Tôi còn tưởng rằng chỉ có nước tiểu đồng tử mới có thể dùng, môn chủ, tại sao lúc đầu ngài không dùng m.á.u của mình vậy?"

Tôi trừng mắt nhìn ông ta.

"Cắn ngón giữa đau lắm biết không? Sao tự nhiên tôi chịu nỗi đau đó làm gì?"

Nói xong, tôi lập tức nhảy lên, múa Thất Tinh kiếm trong tay rồi đ.â.m một kiếm vào ngực và bụng của sơn tiêu.

Một giây sau, sơn tiêu phát ra tiếng rít gào thê lương, sau đó hóa thân thành một luồng khói đen, biến mất hoàn toàn.

Kênh chat:

"Mẹ tôi hỏi vì sao tôi vừa xem livestream vừa quỳ."

"Tui phải hỏi thầy vật lý xem ổng giải thích chuyện hôm nay như thế nào."

"Lầu trên, tôi là thầy vật lý đây, tôi đang gọi điện trực tiếp cho giáo sư đại học của tôi."

23.

"Ha ha ha ha, không hổ là môn chủ Phong Môn, quả thực chỉ có cô mới đối phó được con sơn tiêu này."

Tiếng vỗ tay vang dội từ đằng xa, một giây sau, trong khắp ngõ ngách sơn động đã phát ra một luồng ánh sáng trắng cực lớn.

Mấy cục đèn pha chiếu lên khiến sơn động sáng như ban ngày, một đám vệ sĩ áo đen nối đuôi nhau đi từ sâu trong hang ra.

"Ông là Đồng Phúc Sinh à?"

Tôi nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên khoảng 30 trước mắt, ông ta mặc một cái áo khoác, hai tay đút vào túi áo.

"Cô vẫn chưa có tư cách gặp ông ấy."

Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ tay, những vệ sĩ áo đen đó đi qua chỗ chúng tôi, giựt lấy camera của anh quay phim rồi đập xuống đất cho nát.

Màn hình lập tức đen thui.

Kênh chat bùng nổ:

"Con bà nó, ai vậy? Ai phá livestream của tôi vậy, quyết không đội trời chung."

"Đạo diễn, đạo diễn đâu rồi, nhanh chóng phái người đi vào đi!"

"Không xem livestream là tôi sống không nổi đâu, mau lên..."

Tổ tiết mục cũng đang nhốn nháo ở hiện trường, mọi người kinh ngạc nhìn màn hình lớn thành một màu đen, đạo diễn ôm ngực.

"Trời ơi là trời, mấy đứa này là ai vậy, ở đâu chui ra vậy trời?"

"Đạo diễn, làm sao giờ?"

"Còn làm sao nữa, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi!"

Tổ tiết mục rối thành một nùi, dường như Weibo cũng bị sập rồi.

Tôi nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.

"Các người muốn làm gì?"

Người đàn ông trung niên khoanh tay rồi cười nhẹ.

"Tôi tên là Đồng Uy, thầy của tôi có việc muốn mời cô giúp."

"Phía dưới đống nấm U Linh này có một cái huyệt mộ, thỉnh Kiều môn chủ hỗ trợ khai quan."

Tôi sửng sốt, ngược lại Giang Hạo Ngôn kịp thời phản ứng, giật mình nói: "Ông nói đến bảo tàng của Lý Hữu Phú à?"

24.

Tổ tiên của Lý Hữu Phú là quan thổ ty* ở núi Ai Lao, chính ông ấy cũng là một bá chủ tiếng tăm lừng lẫy trong thời kỳ dân quốc.

*một chức quan cha truyền con nối ở địa phương.

Ông ấy kiến tạo một trang viên rộng lớn huy hoàng dành cho thổ ty, hiện tại đã thành địa điểm du lịch, gọi là thế tộc trang viên Lũng Tây.

Mà trước khi c.h.ế.t, Lý Hữu Phú đã đổi toàn bộ gia tài thành 300 rương vàng thỏi, chôn ở sâu trong núi Ai Lao và chỉ để lại một tấm bản vẽ thần bí trong trang viên.

Diện tích núi Ai Lao vô cùng rộng lớn, trang viên của thổ ty nằm ở ngọn núi cao nhất ở khu vực huyện Tân Bình, cách nơi chúng tôi đang đứng khá xa.

"Thằng nhóc nhà ngươi cũng có chút kiến thức."

Đồng Uy chỉ vào cơ thể mẹ của nấm U Linh rồi nói: "Kiều môn chủ, thứ nấm U Linh này chỉ có lệnh bài gỗ lôi kích của cô mới đối phó được nó, cô mau chóng mở cửa h.u.y.ệ.t ra, nếu không tôi sẽ ném đám người này vào sông."

Nói xong thì vỗ vỗ tay, hai tên vệ sĩ giữ chặt chị Bạch, đang dự định vứt chị vào lòng sông, chị Bạch sợ tới mức hét chói tai:

"Kiều đại sư cứu mạng, kiều đại sư cứu mạng..."

"Được rồi, được rồi, đừng có động vào chị ấy."

Tôi thở dài, lấy lệnh bài gỗ lôi kích ra, dựa theo sự chỉ đạo của Đồng Uy mà dọn dẹp một khối đất trống bên cạnh đường sông. Trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một khối đá đen tuyền, màu sắc của nó hoàn toàn đối lập với hoàn cảnh xung quanh.

Đồng Uy mừng rỡ.

"Tìm được rồi, mở nó ra!"

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, trên phiến đá vẽ một hình ngôi sao năm cánh, cánh sao nghiêng lệch, cánh ở góc bên trái còn dài hơn mấy cánh bên phải cả tấc.

Mà ở góc bên phải phía dưới phiến đá lại vẽ một mặt cười.

Gương mặt tôi nhăn lại, bàn tay vừa vươn ra cũng rụt về, lắc đầu từ chối.

"Không thể mở thứ này ra."

Đồng Uy hừ lạnh một tiếng, lấy một khẩu s.ú.n.g từ trong túi áo ra, họng s.ú.n.g đen ngòm nhắm ngay chị Bạch.

"Tao không đùa, không mở là tao g.i.ế.t nó ngay."

Tôi gật gật đầu.

"Được, g.i.ế.t đi."

Đồng Uy:...

Chị Bạch khóc lớn: "Kiều đại sư, tôi sai rồi, trước kia tôi không nên đối xử với ngài như thế, cầu xin ngài cứu tôi..."

Đồng Uy khoát tay, hai người vệ sĩ trực tiếp ném chị Bạch vào trong lòng sông.

Ông ta tiếp tục chỉa s.ú.n.g vào Giang Hạo Ngôn.

"Con mẹ nó, mày không mở là tao g.i.ế.t sạch hết đó."

Tôi vẫn từ chối như cũ: "Dù sao nếu mở cửa này ra thì tất cả cũng c.h.ế.t hết, c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn gì cũng là c.h.ế.t, ông ra tay đi."

25.

Đồng Uy sai người vứt Chu Tuyết và Vương Cường xuống sông, tôi cũng không thèm nhúc nhích, Đồng Uy bắt đầu do dự.

Ông ta buồn bực mà đi tới đi lui hai vòng, sau đó giẫm lên camera cho nó nát thêm, rồi b.ắ.n hai phát vào phiến đá.

Trong núi phát ra tiếng vang thật lớn, viên đan xẹt qua phiến đá, để lại một vết mờ mờ trên đó.

Đồng Uy tức giận, đi qua lôi Trần Trinh đến.

"c.h.ế.t là một chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng có lúc sống còn đáng sợ hơn c.h.ế.t."

Nói xong thì bóp mạnh Trần Trinh một cái.

Trần Trinh: "Aaa, tôi c.h.ế.t mất... Môn chủ mở cửa ra đi, tôi không chịu nổi cực hình như vậy đâu!"

Đồng Uy càng hưng phấn hơn, ông ta kêu người lấy một cây kìm tới, ông nói muốn nhổ sạch răng với móng tay của Trần Trinh.

Tôi thở dài.

"Được rồi, tôi mở."

Tôi đi qua chỗ Giang Hạo Ngôn rồi ôm cậu.

"Giang Hạo Ngôn, tất cả mọi người sắp c.h.ế.t hết rồi, cho nên tôi muốn nói thẳng với cậu."

Toàn thân Giang Hạo Ngôn cứng ngắc, run rẩy vươn tay ôm ngược lại tôi, lòng bàn tay cậu run run, trái tim ngược lại đập rất nhanh.

Tôi nhân cơ hội đó mà nhét một nắm đồng tiền vào trong túi của Giang Hạo Ngôn, nhỏ giọng nói với cậu rằng chờ lát nữa nhớ đưa cho mỗi người một cái.

"Giang Hạo Ngôn, thiên phú của cậu không cao, tôi không thể nhận cậu làm đồ đệ. Kiếp sau đâu thai thì nhớ có căn cốt tốt một chút."

Tôi vỗ vỗ vào lưng Giang Hạo Ngôn, sau đó quay về bên cạnh Đồng Uy, vẻ mặt Giang Hạo Ngôn thất vọng.

"Cậu muốn nói với tôi cái này hả?"

Tôi không quan tâm đ ến hắn, đi vòng quanh phiến đá một vọng, dần dần đi chậm lại, cúi đầu và đọc một đống chú ngữ.

Niệm chú xong, tôi lấy Thất Tinh kiếm từ trong túi ra, ném về phía phiến đá.

"Lên..."

Thất Tinh kiếm va chạm vào phiến đá rồi b.ắ.n ngược trở lên, bay về phía cơ thể mẹ nấm U Linh cách đó không xa. Một giây sau, cơ thể mẹ co rúm người lại, sau đó lại căng ra rồi phun trào một đống sương mù dày đặc.

"Mọi người lập tức nhảy sông tự vẫn đi."

Tôi hô một tiếng, sau đó dẫn đầu ngụp đầu xuống nước.

"Mẹ nó, dám chơi tao hả!"

Gương mặt Đồng Uy hung dữ, b.ắ.n một phát s.ú.n.g vào một tên áo đen, trong khoảnh khắc tiếng s.ú.n.g đạn vang lên um sùm. Ngoại trừ những người cầm đồng tiền, những người khác đều bị nấm U Linh tạo ảo giác.

26.

Trước đó tôi đã tranh thủ bói một quẻ, đường sống duy nhất nằm trên con sông này.

Giang Hạo Ngôn cũng dẫn theo những người khác nhảy xuống, chúng tôi ở trên mặt sông nhìn đám người Đồng Uy chìm trong ảo giác, người một nhà đánh nhau, loạn thành một đống lớn.

Tôi thở ra

"Tất cả mọi người đều biết bơi, vậy thì cứ bơi thẳng xuống dưới, nhất định có thể ra ngoài bình an."

"Thật đáng sợ, làm tôi sợ muốn c.h.ế.t."

Chu Chu bơi về phía tôi.

Giang Hạo Ngôn trừng mắt nhìn cậu ta.

"Cút qua một bên."

Chu Chu co rúm người lại, ấm ức mà rẻ nước và bơi một mình về phía trước.

Con sông không sâu nhưng dòng nước chảy mạnh, kỹ năng bơi lội của tôi không tốt lắm, bị mạch nước ngầm cuốn đi vài lần liền cảm thấy bủn rủn tay chân. May mà Giang Hạo Ngôn vẫn bơi bên cạnh tôi, tôi đặt một bàn tay lên vai hắn, hai người chúng tôi ôm nhau rồi để nước cuốn về phía trước.

Giữa dòng nước lạnh như băng, hơi thở nóng bỏng của Giang Hạo Ngôn vang lên bên tai tôi.

"Kiều Mặc Vũ, tôi..."

"Đừng nghĩ lung tung, có c.h.ế.t tôi cũng không nhận cậu làm đồ đệ đâu."

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, Giang Hạo Ngôn thở dài, không nói nữa.

Trôi nổi giữa dòng sông khoảng nữa tiếng, thân thể tôi bỗng nhiên bay lên không trung rồi sau đó rơi xuống. Không khí trong lành từ bên ngoài núi ập vào xoang mũi, tôi vừa ngẩng đầu đã thấy trời tối rồi. Hôm nay là một ngày trăng tròn, trăng sáng ngời ngời treo trên bầu trời cao.

Dòng nước chậm dần lại, chúng tôi chật vật leo lên bờ.

Sống sót sau tai nạn, những người khác kích động tới mức khóc nấc lên.

"Môn chủ, phiến đá vừa rồi vẽ cái gì vậy, sao không thể mở ra được?"

Trần Trinh nằm úp sấp ở một bên vừa thở vừa nhìn tôi với ánh mắt ngập tràn tò mò.

Tôi nằm gối đầu lên trên thảm cỏ.

"Ông biết thuật Chúc Do không?"

"Người có bệnh thì cầu thầy thuốc, nhưng ở phương Bắc chỉ dùng chú, chỉ mười câu là hết bệnh."

"Thần y thượng cổ chữa bệnh bằng cách niệm chú là hết, hoa văn trên phiến đá vừa rồi chính là một lời chú."

Tất cả mọi người trừng to mắt, Lâm Tân cười lạnh.

"Chú? Ha ha, chỉ là ám chỉ tâm lý mà thôi."

Chu Chu chen miệng nói:

"Kiều đại sư, đó là loại chú gì vậy, ngài không giải được à?"

Tôi lắc đầu: "Không giải được, tôi không tinh thông thuật chú đâu."

"Bọn họ ở đó, tôi nghe tiếng người nói chuyện."

Chỉ trong chốc lát, ở nơi xa có tiếng người truyền đến, hàng loạt cảnh sát và đội cứu hộ ùn ùn kéo tới.

27.

Chúng tôi được cứu ra một cách thuận lợi, trên sông vẫn còn mấy người mặc đồ đen dạt xuống, một số bị b.ắ.n, một số vẫn còn sống, họ đều bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn. Nhưng mà chỉ tội mang theo s.ú.n.g ống thôi cũng đủ cho bọn họ ngồi vài năm rồi.

Bên ngoài đã rối loạn thành một nùi, dưới sự chèn ép của các bên liên quan, cuối cùng tổ tiết mục phải bác bỏ tin đồn, giải thích rằng tất cả là giả, đều được thu sẵn, họ chỉ dùng hiệu ứng đặc biệt mà thôi.

Mọi người liền chửi ầm lên nhưng cũng có người không tin, kiên định cho rằng tất cả đều là sự thật.

Dù thế nào đi nữa thì bằng một cách đặc biệt nào đó, tôi đã vô cùng hot, tên tôi nằm ở trên hot search tận một tháng trời.

Tôi không quan tâm những thứ này bởi vì tôi đã gặp một chuyện vô cùng phiền phức, lệnh bài gỗ lôi kích của tôi biến mất rồi.

Tôi lung tung cả cái ba lô và quần áo cũng không tìm thấy.

Lệnh bài gỗ lôi kích có hơi thở của tôi trên đó, mặc dù bị nước cuốn trôi nhưng cũng sẽ chỉ nổi xung quanh người tôi, tại sao tôi lại không biết gì cả nhỉ. Suy nghĩ nửa ngày, tôi cảm giác Chu Chu là người đáng nghi ngờ nhất.

Tôi liên lạc với cậu ta thông qua tổ tiết mục, thế nhưng gọi kiểu nào thì cậu ta cũng không bắt máy.

Chốc lát sau, điện thoại rung lên, tôi vừa mới ra đã thấy Đồng Phúc Sinh gửi cho tôi một tấm hình.

Trên hình ảnh, tấm lệnh bài của tôi đang nằm trên một cái mâm bằng vàng.

"Từ hôm nay trở đi, tôi là môn chủ của Phong môn nha~~~"

Còn dùng ba dấu ngã nữa chứ, tôi tức giận mà cầm lấy điện thoại, gửi một loạt tin nhắn bằng giọng nói dài 60 giây cho Đồng Phúc Sinh.

"Hi hi hi, Kiều môn chủ đừng nhỏ mọn như vậy chứ. Cô đánh mất vàng của tôi thì phải đền cho tôi một cái lệnh bài chứ. Nói không chừng sau này cô còn phải vội vàng cầu xin tôi giúp đỡ đó."

Tôi ném điện thoại xuống, đen mặt đi vào phòng tắm.

Lúc tắm rửa, tôi cảm thấy sau lưng ngứa ngáy, tôi đi đến trước gương nhìn thử.

Phát hiện vết móng tay tôi vừa cào trên lưng từ từ biến thành một hoa văn hình ngôi sao năm cánh.

- -----Hoàn------