Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 56: Lời nói dối đối lập




Editor: trang bubble ^^ 

Mộ Lam Yên nghe vậy, chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống, thối lui giữa trận khẳng định không có nhiều người nhìn thấy. Nếu như bởi vì nàng gào thét rước lấy sự chú ý của người khác, nhất định sẽ bị chụp lên tội danh dâm phụ.

Tuy nàng không quan tâm danh tiết, nhưng cũng không muốn đối phương bôi nhọ như thế! Giờ phút này nàng đã không làm bất kỳ giãy giụa nào nữa, một đôi mắt thù hận nhìn chòng chọc vào đối phương. Tư Không Thận thấy nàng không phản kháng nữa, trong nháy mắt cũng không khiêu khích hứng thú của nàng, đột nhiên lắc mình đi từ phía trên thân thể của đối phương.

Nhìn ánh mắt đối phương, đã biết nhất định là muốn hỏi hắn tại sao, cho nên không đợi đối phương hỏi, đã trả lời trước: "Lần trước là ngươi hôn ta trước, cho nên lần này đến lượt ta, từ đây hai chúng ta không thiếu nợ nhau!" Nói xong, vẻn vẹn để lại một bóng lưng tiêu sái tự mình đi về phía trước.

Thật hay cho một câu nói nhẹ nhàng, ở cái nhìn của Mộ Lam Yên là cực kỳ châm chọc, ở cái nhìn của Tư Không Thận thì trong cười giỡn lại mang theo thật lòng.

Dừng một chút, Tư Không Thận thấy người kia không theo tới, lại bồi thêm một câu: "Còn không mau đi? Để cho phụ vương ta chờ lâu, thật là phải rơi đầu đấy!"

Mộ Lam Yên hung hăng lau nước miếng đến từ chính đối phương trên cánh môi, mâu thuẫn mãi tăng nhanh bước chân, đi theo đối phương ra ngoài.

Ở trong cung Càn Thanh, bốn bề vắng lặng. Hoàng hậu hờn dỗi ngồi ở bên cạnh Tư Không Trung Minh, oán trách nói: "Hoàng thượng, người xem một chút hôm nay đã phát sinh chuyện gì, thật sự khiến thần thiếp khó xử!"

Tư Không Trung Minh nhìn hoàng hậu bên cạnh tuy đã một bó tuổi lại bị hắn ngầm cưng chìu không còn hình dạng, tự cho là đúng cười hắc hắc, cưng chìu mở miệng: "Phải phải phải, là lỗi của trẫm. Chẳng qua hôm nay Mộ Lam Yên kia đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt, nếu quả nhiên là hậu nhân của nhà kia, ta coi như đã chết rồi, ngày sau xuống bên dưới cũng tiện bàn giao với bọn họ."

Hoàng hậu nghe vậy, đột nhiên phi phi phi ba tiếng, ra vẻ bộ dáng tức giận: "Hoàng thượng thế nhưng phải sống vạn năm, tại sao có thể nói loại lời này?"

"Ha ha, hoàng hậu thật thích nói giỡn. Nếu trẫm quả thật sống vạn năm, chẳng phải là vương bát (rùa) vạn năm rồi. Những ngày gần đây, trẫm cảm giác sâu sắc thân thể này càng ngày càng kém, ngồi lâu một chút cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi."

Hoàng hậu thở dài sâu xa một hơi, tất cả vẻ mặt lúc trước cũng ảm đạm xuống.

"Hoàng thượng, chuyện người giao cho thân ôn uyển như đề đi làm, thật sự quan trọng như vậy sao?"

Tư Không Trung Minh gật đầu một cái, không khí đột nhiên trở nên nặng nề, không chờ hắn mở miệng, hoàng hậu đã lại giành nói: "Nhưng người xem Tư Không Miễn......"

Tư Không Trung Minh đưa tay ngăn lại lời nàng muốn nói tiếp theo, ánh mắt xa xăm nhìn lại phía cửa đóng chặt: "Chuyện này chính là tiếc nuối lớn nhất trong lòng trẫm. Nếu trước khi trẫm chết không thể trả bọn họ một sự trong sạch, trẫm thật sự là không thể nhắm mắt!"

"Nhưng người xem Thận Nhi tìm được người nào, chính là Lâu Lan kia mới vừa rồi còn làm hại Thận Nhi mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy. Chỉ là một nha đầu hương dã, còn không lanh lợi bằng Mộ Lam Yên kia. Nếu mà làm con dâu của thiếp, thiếp quả quyết là sẽ không tiếp nhận."

Hoàng hậu oán trách, khiến Tư Không Trung Minh lại từ từ thu hồi suy nghĩ từ trong ký ức, cười yếu ớt đưa tay che lên lòng bàn tay của đối phương, ý vị sâu xa mở miệng: "Vậy hoàng hậu có muốn đánh cuộc một lần, xem kết quả là cuối cùng người nào sẽ trở thành hoàng phi của Thận Nhi chúng ta. Trẫm không thể bảo vệ nàng một đời, ngày sau chờ trẫm đi rồi, trẫm....."

Tư Không Trung Minh còn chưa nói nên lời, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên thái giám bẩm báo.

Nghe nói là bọn Tư Không Thận đến, cũng bèn không tiếp tục đề tài lúc trước, ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi bọn họ đi vào.

Cửa cung vừa mở, tiếng cánh cửa ken két phảng phất qua lại ở bên trong cung Càn Thanh khổng lồ. Mộ Lam Yên sửa sang lại tâm tình của mình một chút, ngẩng đầu chính là thấy hoàng thượng hoàng hậu phía trên bọn họ, tăng nhanh bước chân đi tới với Tư Không Thận.

"Nhi thần tham kiến phụ vương mẫu hậu."

"Dân nữ tham kiến hoàng thượng hoàng hậu."

Hai âm thanh lanh lảnh truyền đến từ phía dưới, Tư Không Trung Minh khẽ mỉm cười một cái, bèn để cho bọn họ đứng lên. Nhìn hai người bọn họ, hắn cũng không quanh co lòng vòng, bèn trực tiếp mở đầu hỏi Mộ Lam Yên: "Nghe hoàng hậu nói, ngươi tới từ Mộng Lý Hồi?"

Lúc lâu không nghe được tên quê hương hô lên từ trong miệng người khác, đôi mắt Mộ Lam Yên đột nhiên sáng lên, trong nháy mắt đối diện với ánh mắt của Tư Không Trung Minh như có khuyến khích: "Chính phải." 

"Ta có cố nhân từng ẩn cư ở chỗ ấy, muốn hỏi thăm ngươi một chút được không?"

Trong lòng Mộ Lam Yên tuy có nghi ngờ, nhưng mà trên mặt lại không biểu hiện ra. Từ lúc nàng bắt đầu có ý thức, Mộng Lý Hồi cũng chưa từng có người lạ đi vào. Có điều ngại vì tuổi Tư Không Trung Minh cũng không nhỏ, ngộ nhỡ nói không chừng người trong miệng hắn đi vào trước bọn họ: "Hoàng thượng có thể nói ra, Lam Yên xem một chút là có nhận biết hay không?"

"Tiền Thái Sư của bổn triều Uông Phẩm Lương, ngươi có biết không?"

Tư Không Trung Minh ôm một tia may mắn trong lòng, vẫn nhìn chăm chú vào biểu hiện trên mặt của Mộ Lam Yên, thấy đối phương chần chờ được một lát, lại lắc đầu. Trong nháy mắt giống như dập tắt bóng lửa trong lòng hắn vậy, có điều suy ngẫm một lát rồi lại không nhịn được tiếp tục hỏi thăm: "Vậy phụ mẫu của ngươi là ai?"

Câu hỏi này khiến trong lúc nhất thời Mộ Lam Yên không biết trả lời như thế nào. Từ lúc vào thành Biện Kinh, chính là vẫn xoay ở chung quanh Ngao phủ, phân rõ những người này là biết thân phận chân thật của nàng, những người đó không biết thân phận chân thật của nàng. Mà trước mắt, nàng lại không biết nên dùng thân phận nào trả lời, trầm mặc một lát, mới quyết định chủ ý mở miệng: "Mẫu thân chính là Mẫn phu nhân của Ngao phủ, về phần cha đẻ...... Mẫu thân chưa bao giờ nhắc tới với ta, ta chính là không biết chuyện."

Điều này hiển nhiên không phải thứ Tư Không Trung Minh muốn nghe, lắc lắc đầu, tiếp theo mở miệng: "Ta là nói, cha mẹ nuôi của ngươi ở Mộng Lý Hồi, làm sao ngươi đi vào?"

Trong lòng Mộ Lam Yên đương nhiên biết, Mộng Lý Hồi không phải là cha mẹ nuôi. Nhưng hỏi chỗ này, nàng bắt đầu không thể không hoài nghi, rốt cuộc ba người trước mặt đang đánh Thái Cực gì với nàng. Nghĩ lại nửa ngày manh mối trong đầu, nàng mới đột nhiên cảm thấy khi còn bé, ngẫu nhiên có nghe mẫu thân Ôn Uyển Như nhắc tới không nên rời Mộng Lý Hồi, có chút kỳ quái.

Từ nhỏ nàng cũng biết bọn họ là chạy nạn đến thế ngoại đào nguyên đó, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới có liên quan với hoàng gia. Mà hiện nay Tư Không Trung Minh đột nhiên nói như thế, làm cho trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy lo lắng, vì không khai ra phụ mẫu, quyết định chủ ý luống cuống ăn vạ: "Làm sao đi vào thì ta không biết, chỉ là ta được vợ chồng già trong thôn cứu, nhưng mà không đến mấy năm bọn họ đã chết rồi. Sau đó ở trong thôn đông một nhà tây một nhà gắng vượt qua. Một tháng trước không cẩn thận lạc đường, gặp được Cửu hoàng tử điện hạ, vậy mà lại gặp được Mẫn phu nhân."

Việc này cũng không phải là thứ Tư Không Trung Minh muốn nghe, lắc lắc đầu, nhưng lại không biết tiếp theo còn có thể hỏi những gì.

Ngay lúc này, tiểu thái giám ngoài cửa lại vang lên một tiếng bẩm báo.

Lâu Lan đến.

Ánh mắt của mọi người ngó về phía ngưỡng cửa, chỉ thấy Lâu Lan ôm mèo Ba Tư trắng như tuyết cẩn thận sải bước vào cửa. trang@d#d#l#q#d@bubble Thấy ánh mắt mọi người phía trước nhìn chăm chú vào nàng, bước chân đột nhiên dừng một chút.

Mộ Lam Yên quan sát đối phương, mới biết nàng ta chính là Lâu Lan.

"Đứng cửa làm gì? Mau vào đi." Tư Không Trung Minh cười cười kêu, đợi ba người đứng ngay ngắn ở một chỗ, mới mở miệng lần nữa: "Nghe nói, ngươi là Thận Nhi của ta tìm được từ Mộng Lý Hồi?"

Lời này là hỏi Lâu Lan.

Mộ Lam Yên vừa nghe Mộng Lý Hồi, ánh mắt xoay vèo một cái chính là tìm hiểu quá khứ, thấy trên mặt đối phương lóe ra tí ti sợ hãi, lúc lâu mới mở miệng: "Đúng vậy."

Tư Không Trung Minh gật đầu một cái, chỉ vào Mộ Lam Yên hỏi: "Vậy ngươi biết vị nữ tử trước mặt này?"

Lâu Lan theo phía ngón tay của Tư Không Thận nhìn tới Mộ Lam Yên, lúc trước ánh sáng tối tăm, không thể thấy rõ. Trước mắt nhìn rõ ngũ quan Mộ Lam Yên rồi, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc: "Biết." Có thể không biết sao, nửa tháng trước chính là nữ nhân này ở trước mặt nàng, hôn môi với người trong lòng nàng!

Chỉ là suy nghĩ một chút, nàng đã ghét nghiến răng.

Tư Không Trung Minh rất hứng thú tiếp tục truy hỏi: "Mộ Lam Yên này, ngươi biết nàng sao?"

"Không biết."

"Hai người đều là ở Mộng Lý Hồi, sao lại không biết chứ? Chẳng lẽ Mộng Lý Hồi rất lớn? Có lớn như giang sơn này của ta?" Tư Không Trung Minh hỏi ngược lại, hơi có một chút tra hỏi. Phục hồi tinh thần lại, Lâu Lan mới phát hiện ra mình không cẩn thận lọt vào tình cảnh rắc rối, ánh mắt dời đi từ trên người Mộ Lam Yên, lập tức giải thích: "Lúc Lâu Lan rời Mộng Lý Hồi rơi xuống nước, lúc được Cửu hoàng tử điện hạ cứu lên cũng đã quên mất chuyện lúc trước, chỉ nhớ rõ ta đến từ Mộng Lý Hồi."

Tư Không Trung Minh nhàn nhạt ồ một tiếng: "Vậy mới vừa rồi sao ngươi nói biết đối phương chứ? Theo lý thuyết, phải là đối phương biết ngươi, ngươi không biết đối phương mới đúng."

"Ta......" Lâu Lan nhất thời gấp gáp, rồi lại chỉ có bản thân đã mất chừng mực, lập tức bèn muốn bắt đầu nói gì đó: "Nàng ta không phải là nhị tiểu thư của Ngao phủ sao? Ngày đó vượt nóc băng tường vào phủ thì Cửu hoàng tử nói rồi. Không tin người có thể hỏi Cửu hoàng tử."

Tư Không Thận không nói gì nãy giờ, chính là thay hoàng thượng quan sát hai nữ nhân trước mặt này. Nghe Lâu Lan nói như thế, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, hồi bẩm Tư Không Trung Minh: "Khởi bẩm phụ vương, là Lâu Lan nhớ lộn rồi. Nhị tiểu thư của Ngao phủ là đúng, nhưng sao có thể vượt nóc băng tường vào Thành phủ của ta chứ?"

Mộ Lam Yên nhìn chăm chú vào Tư Không Thận, trong lòng không hiểu vì sao đối phương phải thay mình giấu giếm sự kiện kia. Mà Lâu Lan lại là trợn mắt hốc mồm nhìn Tư Không Thận trong ngày thường đối với nàng muốn gì được đó vậy mà mở mắt nói mò, lại phản bác nàng ta. Trong lòng tất nhiên rõ ràng hiện tại không nên nói chuyện, vừa mở miệng chính là sai sót chồng chất, đến lúc đó không thể gả vào hoàng gia là chuyện nhỏ, mất đầu lại là việc lớn.

Tư Không Trung Minh giả bộ nghe càng ngày càng hồ đồ, cố ý lại khảo chứng một lát giống như Mộ Lam Yên.

Thân phận của Lâu Lan, Mộ Lam Yên đã không nghĩ ra được rốt cuộc có cái gì mờ ám. Có điều nhìn điệu bộ của tất cả mọi người trước mặt, sợ rằng trong đó sẽ có tin tức gì đó quan trọng. Nàng tạm thời vẫn chưa muốn cuốn vào cuộc chiến tranh vô vị này, vì bảo toàn bản thân, tiếp tục dùng lời nói dối che lấp nói: "Tuy Mộng Lý Hồi không lớn, nhưng sợ là vị tỷ tỷ này luôn phải ở nhà từ nhỏ. Ta từng nghe nói mười mấy năm trước có mấy người ngoài tới dẫn theo một bé gái. Chỉ là bé gái ốm yếu từ nhỏ nhiều bệnh, cho nên nuôi nhốt ở trong nhà. Nếu không phải xảy ra bất ngờ, sợ chắc là vị tỷ tỷ trước mắt này!"