Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 62: Dịu dàng quay về




Editor: trang bubble 

Chỉ là một lát, đại phu đã tới, sau khi kiểm tra cho ra một kết luận giống Thường Đức, Thường ngự y, kiểm tra ra lần trước. Dị ứng dị vật, hơn nữa còn là từ miệng mà vào.

Tư Không Thận nhìn ngự y trước mặt này, trong lòng chỉ nhàn nhạt mắng một câu lang băm.

Điểm này không cần hắn ta tới nói, hắn cũng biết.

Mẫn phu nhân xác định đúng là ngộ độc thức ăn, đối mặt Mộ Lam Yên đó là trong lòng tràn đầy áy náy. Đứng ở một bên nãy giờ không nói gì, Ngao Tương đột nhiên lên tiếng: "Nào có người dị ứng đối với cơm tẻ chứ? Ta ăn thứ kia không phải vô cùng ngon à?"

Nàng đây không phải là chĩa mũi nhọn vào, chỉ là theo bản năng nghĩ như vậy. Đại phu cũng cảm thấy thiên hạ nào có người dị ứng đối với gạo mà người bình thường ăn, bằng không đã sớm đói chết rồi. Suy ngẫm một phen, hắn nói với Tố Quý chăm sóc Mộ Lam Yên: "Đồ buổi sáng ăn còn ở đây không? Để cho ta nhìn một chút."

Tố Quý gật đầu một cái: "Chắc còn ở đây, ngươi tạm thời xin chờ một chút." Dứt lời, nhanh chóng chạy đến trong sân đi tìm chén sứ đặt trên bàn đá ở sân lúc chuyện xảy ra. Lúc trước chính là quá mức gấp gáp, chưa kịp dọn dẹp, hiện tại cũng đã qua hơn một giờ, cầu nguyện sẽ không bị người lấy đi.

Sau khi ra cửa quẹo phải, ba bước hợp thành hai bước nhanh chóng đi tới sân. Xa xa vừa nhìn, chén sứ thanh hoa bỗng đâu nằm ở tại chỗ, trong lòng nàng chính là buông xuống trái tim mới vừa nhấc lên.

Trở lại bên trong gian phòng của Mộ Lam Yên, Tố Quý đưa cháo gạo đen còn có nửa bát tới trước mặt đại phu. Đại phu gõ bề ngoài đen thùi lùi một cái, lập tức nhíu mày hỏi: "Đây là thứ gì? Màu đen như thế có thể để cho người ta ăn à?"

Lời này vừa nói ra, chính là dẫn tới mấy người biết nội tình ở tại chỗ cười trộm.

Linh Linh bên cạnh Ngao Tương, là kẻ không lo lắng Mộ Lam Yên nhất trong cả gian phòng, che miệng mỉm cười nói với đại phu ở tình thế thiếu hiểu biết: "Đây chính là cháo gạo đen, ngoại bang tiến cống tới. Đại phu, nếu như ngươi không nhận ra cũng đừng ngạc nhiên như vậy chứ?"

Chuyện cười này hiển nhiên không thích hợp nói ra ở loại trường hợp việc lớn này. Linh Linh vừa nói xong, đã nhận được ánh mắt trừng nàng ta đến từ bốn phương tám hướng, bao gồm Ngao Tương. Trong nháy mắt đã làm cho nàng ta chột dạ cúi đầu xuống không nói tiếp nữa.

Đại phu bị một tiểu cô nương châm chọc, trên mặt tất nhiên tối sầm. Nhưng, hắn cũng không đắc tội nổi những người trước mặt này, không dám mảy may trễ nãi cầm lên cái muỗng trong cháo gạo đen múc lên ngửi một cái, rồi sau đó đưa đầu lưỡi ra lướt qua một phen, đột nhiên nhướng mày hỏi thăm Mẫn phu nhân: "Lúc trước ngài nói, nhị tiểu thư dị ứng với một loại son, đúng không?" 

Mẫn phu nhân gật đầu một cái.

Đại phu đưa cái muỗng cho Tố Quý, ra hiệu một phen: "Ngươi ngửi thử, trong cháo này có phải có cái gì kỳ quái hay không?"

Tố Quý có chút hoài nghi, mặc dù không biết đại phu làm như vậy có ý đồ gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm chén sứ tới gần. Đầu tiên là ngửi một cái giống như đại phu, rồi sau đó cảm thấy quả thật hình như không giống mùi cháo. Đầu lưỡi đụng phải bề mặt cháo cảm nhận một chút mùi vị đó, đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó ăn hứ hai cái: "Thế này sao lại là cháo, khó uống như vậy. Sao tiểu thư nuốt trôi được?"

Vẫn tìm đầu mối ở hiện trường, lúc này Tư Không Thận không nói hai lời đoạt lấy cái chén trong tay Tố Quý ngửi một cái. Trước đó quá mức nóng lòng, chưa bao giờ nghĩ tới cháo này có vấn đề, vừa cẩn thận ngửi, cảm thấy có gì đó không đúng: "Đây rõ ràng đã trộn lẫn son của nữ nhân."

Mộ Lam Yên vẫn luôn bị mạch suy nghĩ hơi lệch của người có ở hiện trường. Nghe Tư Không Thận nói như thế, nàng mới nhớ tới lúc uống, đã cảm thấy giống như không đúng: "Ta nói khi đó làm sao cảm giác thật là khó uống, còn tưởng rằng là cháo gạo đen này vốn là như vậy." 

Tố Quý phản ứng lại, bộ dáng đột nhiên như mắc phải sai lầm cực kỳ lớn, quỳ gối trước mặt Mộ Lam Yên: "Tiểu thư, đều tại nô tỳ không tốt, khi đó nếu không phải thúc giục người uống cháo, cũng sẽ không như vậy."

Mộ Lam Yên đúng là bị tiểu nha đầu này dọa sợ hết hồn, liên tục nói vài câu: "Không trách ngươi."

Ngao Tương nghe bọn họ túm năm tụm ba nói mấy câu, cũng nhớ tới hình ảnh lúc Mộ Lam Yên mới vừa vào cửa. Khi đó, không phải là Mộ Lam Yên nuốt son phấn mà nàng để lại, thế mới đột nhiên bị dị ứng, thiếu chút nữa mất mạng nhỏ. Nhìn bọn họ, nàng chêm vào đề tài: "Tố Quý, có phải là mùi vị son của ta dùng trước kia hay không?"

"Đúng!" Tố Quý một hơi trả lời khẳng định, mới vừa rồi nàng lại quên mất kẻ đầu sỏ gây nên kia: "Ngươi nói, lần này không phải lại là ngươi hạ độc chứ?"

Mộ Lam Yên xấu hổ với nha đầu không ngờ lại lỗ mãng vậy, theo bản năng kéo lại ngón tay của đối phương.

Ngao Tương muốn phản bác, nhưng không cẩn thận thấy ánh mắt của Mẫn phu nhân nhìn về phía nàng cũng là không tin. Linh Linh thấy tiểu thư vậy mà không nói lời nào, vội vàng thay nàng trả lời: "Ngươi có tư cách gì chất vấn tiểu thư nhà ta! Từ sau lần trước tiểu thư vừa khỏi bệnh, đã vứt hết những thứ đó rồi. Tại sao có thể là chúng ta?"

Mẫn phu nhân thấy hai tiểu nha đầu ngược lại rùm beng trước, lớn tiếng quát mắng: "Đừng ồn ào! Tương Nhi, con tới trả lời!"

Ngao Tương dừng một chút, mới mở miệng: "Con không có lời nào để nói. Mới vừa rồi Linh Linh cũng đã thay con nói rồi, con đã sớm ném những thứ đó rồi. Lại nói, son này ai cũng có thể mua được."

Trong lòng Mộ Lam Yên quan sát những chuyện này: "Con cảm thấy Tương Nhi không có nói láo."

Ngao Tương nghe được Mộ Lam Yên trả lời, đôi mắt nhìn về phía đối phương đột nhiên sáng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng.

Chỉ nghe thấy Mộ Lam Yên tiếp tục nói: "Nếu như Tương Nhi đã ra tay, lúc nãy nàng cũng sẽ không chủ động nói vấn đề cháo. Con nghĩ, nhất định là có người muốn lợi dụng việc này gây xích mích quan hệ giữa con với Tương Nhi."

Mẫn phu nhân thấy giữa hai tỷ muội giống như đang xảy ra biến hóa kỳ diệu nhỏ gì đó, cảm thấy vui vẻ thay hai người họ.

Tư Không Thận nhìn chén sứ còn bị Tố Quý bưng suy ngẫm một phen, đột nhiên mở miệng: "Cháo này là người nào làm?"

Lại hỏi vấn đề mà mọi người vẫn sơ sót, Tố Quý suy nghĩ một chút, lập tức nói: "Dung Chi."

Dung Chi là người Mẫn phu nhân đưa cho Mộ Lam Yên, trong lòng Mẫn phu nhân tự nhiên biết, chỉ là: "Thanh Hữu đâu?" Thanh Hữu tài nấu nướng giỏi, *d&d#l@q^d<.com> cho nên nàng phụ trách ăn uống của Mộ Lam Yên, mà Dung Chi là đi ra từ nghề làm vườn, quét dọn vệ sinh tạm được, làm sao lại chạy đi nấu cơm?

Tố Quý nhớ tới buổi sáng Dung Chi nói: "Nàng nói thân thể Thanh Hữu tỷ tỷ không thoải mái, đi ra ngoài xem bệnh."

Phạm vi mấy dặm muốn xem bệnh, đại khái cũng tìm đại phu trong phòng này. Đại phu thấy ánh mắt mọi người nhắm tới hắn, lập tức khoát tay áo: "Sáng sớm hôm nay cũng không có người làm ở Ngao phủ tới tìm ta xem bệnh."

Nói tới chỗ này, trong lòng mọi người chính là hiểu rõ, trong đây phải có kỳ lạ.

Mẫn phu nhân xoay thẳng thân hình, mặt nghiêm túc: "Đi tìm Dung Chi đến, ta muốn hỏi rõ ràng ngay mặt!"

Gã sai vặt đứng ở phía ngoài cùng, nghe tiếng chính là đi ra ngoài, chẳng qua là qua một lúc lâu, cũng không thấy dẫn người tới đây. Mẫn phu nhân phái người đi ra ngoài tra xét, mới thấy gã sai vặt kia hồng hộc chạy tới.

Trong viện của Mộ Lam Yên cũng không có nhiều người, tổng cộng là hai nữ tỳ hai người nam bộc mà Mẫn phu nhân ban cho, cộng thêm một người Tố Quý. Gã sai vặt kia vào cửa, thở hổn hển mở miệng: "Hồi phu nhân, tiểu nhân tìm khắp Liễu Tâm viện, cũng không tìm thấy Thanh Hữu và Dung Chi bất cứ người nào."

"Hiện tại cũng đến giờ cơm rồi, Thanh Hữu không có ở phòng bếp sao?" Mộ Lam Yên hòai nghi hỏi, Thanh Hữu biết nàng tham ăn, cho nên mỗi ngày đều nghĩ biện pháp làm các loại thức ăn khác biệt. Sáng sớm sau khi mua thức ăn trở lại, trên căn bản buổi sáng đều ngâm ở trong phòng bếp.

Tư Không Thận đứng ở một bên sắc mặt càng ngày càng đen, quát tháo tất cả mọi người tại chỗ: "Tất cả đều đi ra ngoài tìm cho ta, tìm khắp mỗi gian phòng ở Liễu Tâm viện một lần. Ta cũng không tin không lục soát ra được dấu vết nào!"

Mộ Lam Yên bị tiếng nói của người bên cạnh làm cho sợ hết hồn, ngước mắt nghi ngờ nhìn mấy lần, lại thu hồi tầm mắt. Mẫn phu nhân biết Tư Không Thận gấp gáp, nên cũng không nói gì. Trong nháy mắt, trong phòng cũng chỉ còn lại có nàng, Tư Không Thận và Mộ Lam Yên.

Những người còn lại, tất cả đều đi ra ngoài tìm kiếm đầu mối.

Chỉ là một lát, Ngao Tương đã tìm được son nước còn có nửa bình ở trong phòng của Dung Chi, vội vội vàng vàng chạy về gian phòng Mộ Lam Yên, cho Mẫn phu nhân nhìn: "Mẫu thân, người xem, con tìm được cái gì."

Mẫn phu nhân nghe tiếng, đứng dậy đi tới từ trên giường Mộ Lam Yên, thấy rõ vật trong tay Ngao Tương, lập tức nói: "Nhanh chóng cất đi, tỷ tỷ của con dị ứng với cái này."

Ngao Tương phản ứng kịp, lại lập tức gọi Linh Linh bên cạnh cầm ra bên ngoài.

"Con lấy cái này từ đâu?" Mẫn phu nhân vội vàng hỏi.

"Phía dưới giường của Thanh Hữu."

Nghe được cái tên này, mọi người ở đây kinh ngạc một phen.

Mộ Lam Yên hỏi: "Tương Nhi, ngươi chắc chắn không có nhìn lầm? Phòng của Dung Chi và Thanh Hữu lại là cùng một cái đó."

Ngao Tương nhớ lại cảnh tượng lúc tìm kiếm: "Trên đệm mỗi người làm của Ngao phủ chúng ta đều có viết tên của các nàng, chính là vì lúc giặt sạch sẽ không bị lầm. Chính ta vừa tìm một vòng ở giường của Dung Chi không tìm được, sau đó ở phía dưới gối đầu của Thanh Hữu thấy được cái bình đó. Hơn nữa, đồ tương đối đáng tiền của hai người hình như đều không còn." 

"Vậy chẳng lẽ là hai người kết hợp ra tay?" Mẫn phu nhân nghi vấn.

Mộ Lam Yên suy ngẫm một phen, một mực chắc chắn: "Không thể nào!"

Tư Không Thận nhìn bốn nữ nhân trước mặt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt mê mang, lên tiếng thay họ giải thích: "Nếu ở cùng một gian phòng, vậy khẳng định cũng có thể có khả năng gài tang vật thôi." 

Trừ Mộ Lam Yên, mặt ba người còn lại là nét mặt "Thì ra là như vậy". Cùng lúc đó, người bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói: "Ta tìm được Thanh Hữu rồi!"

Hai người Mẫn phu nhân và Ngao Tương nhanh chóng rời phòng theo tiếng mà đi. Mộ Lam Yên nghe được câu nói kia, trong lòng chính là hơi hồi hộp một chút. Lúc trước, gã sai vặt tìm một vòng không tìm được, hiện tại tìm kiếm gian phòng thì mới thấy, khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.

Nói rất nhiều lời có ích, Tư Không Thận mới đỡ nàng cùng đi đến phòng phát hiện Thanh Hữu.

Quả nhiên, vị trí gian phòng của Thanh Hữu là phòng chứa củi tận cùng nhất bên trong Liễu Tâm viện. Bốn phía ngoại trừ mạng nhện khắp nơi, chính là bụi bậm bay lung tung. Mà Thanh Hữu đang bị trói gô, trong miệng nhét vải trắng, hôn mê.

Mẫn phu nhân ngại vì lúc trước từ dưới giường Thanh Hữu tìm được son nước, trong lòng còn có chứa một chút tức giận, trợn mắt trừng trừng dặn dò người làm tìm đến một thùng nước, không chút khách sáo tạt vào trên người của Thanh Hữu.

Chỉ là một lúc, cảm giác lạnh lẽo thấu xương kích thích Thanh Hữu tỉnh lại. Chỉ thấy nàng đầu tiên là cả người co rụt lại, giống như đủ một hơi rốt cuộc thả ra ngoài, hốt hoảng mở cặp mắt ra.

Được người cầm vải trắng trong miệng ra, vừa mở miệng chính là gào khóc: "Tiểu thư chạy mau, đại tiểu thư muốn giết ngươi!"