Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 265: Tuyết Như nổi điên. Thư Dao bị thương




Tần Thư Dao khẽ vuốt cằm, sau đó lại nói sang những chuyện khác một chút, hai tỷ muội nằm ở trên giường hàn huyên tới lúc ngủ mới thôi.

Đợi đến khi hai người bọn họ tỉnh lại lần nữa, chân trời đã bị một tầng mây màu cam bao phủ, Tần Thư Dao biết trời đã sắp tối. Mặc dù Mộ Thiếu Dục không làm khó nàng, nhưng hai nha hoàn kia mà nói không chừng sẽ ghi nhớ chuyện kia, và nói chuyện này cho Hiền phi!

"Tỷ tỷ, không ở lại tới dùng một cơm tối sao?"

Tần Thư Dao cười nói: "Tỷ đã đồng ý với Tam hoàng tử, trở về trước cơm tối!"

Nói xong, nàng liền đi Vinh Thọ đường tạm biệt với Tần lão phu nhân, lại đi một chuyến đến thư phòng nói một tiếng với Tần Lương, sau đó liền muốn trở về. Nhưng mà mới đi hai bước, đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo gọi nàng.

"Đại tỷ, chờ một chút!"

Tần Thư Dao quay đầu lại, lại là Tần Tuyết Như, nàng có chút kinh ngạc nhìn Tần Tuyết Như, bởi vì Tần Tuyết Như rất ít gọi nàng là đại tỷ!

"Tam muội, có chuyện gì sao?"

Tần Tuyết Như cười đi tới bên người Tần Thư Dao, nhẹ giọng nói: "Đã lâu rồi không thấy đại tỷ, cũng không có cơ hội ôn chuyện với đại tỷ, vốn còn muốn chờ đại tỷ tỉnh lại mời đi Như Ý Uyển của muội ngồi một chút, không nghĩ tới tỷ đã muốn về! Cho nên mới đặc biệt đuổi theo!"

Tần Thư Dao không muốn lại đi Như Ý uyển, lần trước nàng đi Như Ý Uyển một chuyến, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn!

Nhìn sắc mặt giả dối này của Tần Tuyết Như, Tần Thư Dao thật sự không có tâm tình ứng phó: "Tam muội có chuyện gì thì nói ở chỗ này đi."

Tần Tuyết Như biết Tần Thư Dao không thích ả, nhưng ả cũng hận Tần Thư Dao, nếu như không phải Tần Thư Dao, sao hiện tại ả lại biến thành bộ dạng như vậy.

"Đại tỷ, không bằng đi trong lương đình ngồi một chút!" Tần Tuyết Như chỉ vào một lương đình gần đó.

Nơi đó mặc dù dựa vào bên hồ, nhưng người đến người đi, hơn nữa đám người Thi Vận và Tuyết Ảnh đều biết võ công, Tần Thư Dao cũng không lo lắng ả sẽ động tay động chân gì.

"Cũng tốt!"

Tần Thư Dao và Tần Tuyết Như cùng đi đến lương đình, Tần Tuyết Như ngồi xuống trước, bảo nha hoàn bên cạnh đi châm trà, sau đó cười nói: "Tuy muội và tỷ là tỷ muội, nhưng rất ít ngồi uống trà. Đại tỷ không ngại muội mời tỷ uống trà ở chỗ này chứ!"

Tần Thư Dao lắc đầu một cái: "Tam muội có chuyện gì thì nói thẳng ra!"

Tần Tuyết Như cười nói: "Đại tỷ thiệt là, muội chỉ muốn ôn chuyện với đại tỷ, sao đại tỷ lại đề phòng ta như vậy, chẳng lẽ còn sợ muội hại tỷ sao?"

"Ta thật sự rất sợ!"

Tần Thư Dao thành thành thật thật trả lời.

Trong nháy mắt Tần Tuyết Như lúng túng, chỉ là rất nhanh lại cười nói: "Thật ra thì muội cũng không có việc gì, chỉ những ngày qua Đại hoàng tử cũng không muốn thấy muội. Muội muốn vào cung một chuyến cũng khó khăn, cho nên muốn xin đại tỷ lần sau vào cung thì cũng mang muội theo!"

Tần Thư Dao biết từ sau sự kiện lần trước, Mộ Phượng Thiên có chút mâu thuẫn với Tần Tuyết Như, thậm chí cực kỳ sủng ái thông phòng. Vốn Hoàng thượng không ôm bao nhiêu hy vọng với Mộ Phượng Thiên, cho nên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, làm như không thấy. Mà Mộ Phượng Thiên càng có gan lớn, lại mang cung nữ hơi chút xinh đẹp tới cung của mình mà hưởng dụng.

Tần Tuyết Như cũng biết những chuyện này một chút, trong lòng ả vừa tức vừa hận, tuy nhiên không có một chút biện pháp nào. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Phượng Thiên hoàn toàn trầm luân!

"Đây cũng không phải là ta nói là được, nếu như không có thánh chỉ hoặc ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, ta cũng không vào cung được." Tần Thư Dao gọn gàng dứt khoát cự tuyệt.

Tần Tuyết Như cũng không thật sự hi vọng vào cung, mặc dù trong lòng ả có mấy phần tình ý với Mộ Phượng Thiên, nhưng mà khi biết Mộ Phượng Thiên đã không thích ả. Hơn nữa ả cũng không muốn đi theo Mộ Phượng Thiên đến phương Bắc chịu khổ, hơn nữa còn là xa xứ, ả cũng không nắm chắc có thể làm cho Mộ Phượng Thiên hồi tâm chuyển ý, cho nên ả cũng muốn thoái hôn.

Nhưng mà ả chỉ nói chuyện này với Ngô thị có một lần, Ngô thị liền mắng to, còn sợ ả làm thật, cho nên giam ả lại. Sau đó thấy ả chỉ nói mà thôi, mới thả ả ra.

Tần Tuyết Như cắn răng, cuối cùng vẫn nói suy nghĩ trong lòng ra: "Phát hiện người trong kinh thành cũng biết đại tỷ rất được Tam hoàng tử yêu thích, nếu như đại tỷ có thể thay muội nói chuyện..."

"Tam muội, hôn sự của ngươi và Đại hoàng tử là Hoàng thượng hạ chỉ gả. Nếu nói hoàng mệnh khó trái, ngay cả lúc đầu ta bị xuống làm trắc phi, ta cũng không thể kháng chỉ!"

Tần Tuyết Như biết Tần Thư Dao nói không sai, nhưng mà quả thật ả không cam lòng, ả không cam lòng Tần Thư Dao sống tốt hơn ả, ả không cam lòng cả đời này đều ở chung một chỗ với nam nhân không thương ả. Ả càng không cam lòng hơn khi sau này bản thân chỉ có thể chịu hết khuất nhục, ủy khúc cầu toàn sống qua ngày!

"Đại tỷ, cầu xin tỷ giúp muội một chút!" Tần Tuyết Như đột nhiên đứng lên, đi tới bên người Tần Thư Dao nắm lấy ống tay áo của nàng khóc nói.

Tần Thư Dao có chút không kiên nhẫn muốn hất tay của ả ra, chẳng qua là Tần Tuyết Như cầm chặt, nàng hoàn toàn không hất ra được: "Đừng nói ta không thể, coi như là phu nhân và lão phu nhân cùng ra mặt cũng không thể kháng chỉ!"

Tần Tuyết Như nghe vậy đột nhiên vẻ đáng thương trong con ngươi biến thành quỷ dị và âm trầm, không biết từ chỗ nào, ả lấy ra một chủy thủ, sau đó nhanh chóng dùng sức đâm ngang hông Tần Thư Dao một đao, hơn nữa hung ác nói: "Ha ha... Ngươi không chịu? Chẳng lẽ ngươi không chịu ta liền không có cách nào? Ta sẽ không để cho ngươi sống tốt hơn ta..."

Lời còn chưa nói hết, Tần Tuyết Như đã bị Thi Vận đánh một chưởng nằm trên đất.

Lục Sam nhìn cả người Tần Thư Dao là máu, vẻ mặt khẩn trương: "A... Nên làm cái gì bây giờ?"

Nha hoàn và gã sai vặt xung quanh thấy một màn như vậy cũng rối rít đi bẩm báo.

Tần Tuyết Như té xuống đất, che ngực, đột nhiên cười to nói: "Ha ha... Ta cũng không tin ta giết không chết ngươi! Chỉ cần ngươi chết, ta sẽ sống khỏe hơn ngươi!" Nói xong, ả còn muốn nhặt đao nhỏ trên đất lên, tuy nhiên đã bị Thi Vận đá vào trong hồ!

Tuyết Ảnh vội vàng đi về trước bẩm báo Mộ Thiếu Dục, mà lúc này Tần Lương và Ngô thị nghe tin cũng đã chạy tới.

"Đây... Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Tần Lương nhìn cả người Tần Thư Dao đều là máu, mà Tần Tuyết Như giống như là gặp ma, điên cuồng cười to, nhất thời có chút bối rối. Ông không biết nữ nhi mà bản thân luôn yêu thương, sẽ tỷ muội tương tàn, làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này!

Ngô thị cũng bị sợ choáng váng, chỉ là bà ta mới ngẩn người trong chốc lát, liền vội vàng chạy tới bên người Tần Tuyết Như, kiểm tra một chút thân thể của ả, sau khi phát hiện ả không có đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Người đâu, còn không nhanh đỡ Tam tiểu thư trở về!"

Tần Lương nhìn Ngô thị thiên vị như vậy, trái tim cũng lạnh đi, mắng to: "Đỡ trở về? Lại dám hành hung ở trong nhà, hơn nữa còn ám sát đại tỷ, ta muốn đưa lên quan phủ!"

Ngô thị nghe những lời này sắc mặt cũng bị hù dọa, bà ta vội vàng quỳ gối bên người Tần Lương, khóc nói: "Lão gia... Nó là nữ nhi của người mà!"