Đích Nữ Vương Phi

Chương 98: Báo ứng tới




Thẩm Lưu Nhiễm sẽ chết, đây là kết quả Vân Tuyết Phi đã sớm dự liệu được, nhưng nàng không ngờ chính là nàng ta vì báo thù thay Tiết Phỉ mà chết, trong nháy mắt khi vừa mới nghe thế tin tức này, nàng còn sững sờ một hồi.

"Theo ám vệ hồi báo, hoàng thượng bị thương rất nghiêm trọng, cả đêm được đưa về hoàng cung, bây giờ còn sốt cao hôn mê, trước mắt quyền hành triều đình do ca ca cùng một mẫu thân của hoàng thượng là Thuần Vương gia nắm giữ!" Thiên Tầm cung kính hồi báo tin tức thăm dò được.

"Thuần Vương gia?" Vân Tuyết Phi sửng sốt.

"Nghe nói hoàng thượng trở về hoàng cung cũng đã hôn mê bất tỉnh rồi, Thái hậu lập tức triệu hồi Thuần Vương gia tới ổn định lòng người!" Thiên Tầm giải thích nghi hoặc cho Vân Tuyết Phi: "Thuần Vương gia là trưởng tử của Thái hậu, là nhị hoàng tử của tiên hoàng!"

Hạ Hầu Thuần, trong đầu Vân Tuyết Phi hiện lên một nam nhân có vẻ mặt luôn hiền hoà, không tranh quyền thế, không màng danh lợi, hắn là nhị ca của Hạ Hầu Huyền, khi nàng còn là Tiết Phỉ, từng gặp nam nhân này mấy lần, một người hiền lành, muốn tất cả mọi người đều tốt!

Tiên hoàng không thích nhất chính là nhi tử này, cho rằng hắn không có khí phách tôn quý của hoàng tử, từng nghe nói Tiêu Hậu vì nhi tử bất tài mà từng bị tiên hoàng lạnh nhạt rất nhiều năm, sau này trong một lần ngoài ý muốn, tiên hoàng lại lâm hạnh Tiêu Hậu, đợi Tiêu Hậu mang thai lần hai, rốt cuộc toại nguyện lại sinh ra một nhi tử, cũng chính là thất hoàng tử Hạ Hầu Huyền, hoàng thượng bây giờ.

Trong ấn tượng của Vân Tuyết Phi, Hạ Hầu Thuần không có bất kỳ dã tâm nào, từ năm cửu tử đoạt vị, hắn thay Hạ Hầu Huyền cản một mũi tên, bị thương một chân, từ đó về sau không thể đi lại bình thường, sau khi Hạ Hầu Huyền lên ngôi, cảm ơn người ca ca này của hắn, tìm cho hắn một vùng đất phong, ban Hòa Thành gần với kinh thành cho vị hoàng huynh này, từ đó về sau, nàng chưa từng nghe qua bất cứ tin tức gì của vị vương gia này.

"Hoàng thượng mới hôn mê chưa được mấy ngày, vì sao Tiêu thái hậu vội vã để Thuần vương khống chế triều chính như thế?" Thời điểm Tiêu thái hậu còn là hoàng hậu, Vân Tuyết Phi từng nghe không ít chuyện của bà, một nữ nhân có trí khôn và can đảm không thua nam nhân như thế, kể từ sau khi Hạ Hầu Huyền thuận lợi lên ngôi, vị hoàng hậu này liền ẩn cư ở phía sau màn làm Thái hậu, chuyên tâm lễ Phật, cũng không xuất hiện ở trước mắt người đời nữa.

"Từ sau khi Thẩm Lưu Nhiễm chết, ngày thứ hai ở kinh thành có một lời đồn đãi như vậy, nói ban đầu Tiết hậu chết trận là có ẩn tình khác, trước đây hoàng thượng hứa hẹn với Tiết hậu đời này một thế một đôi người, cuối cùng được quân đội của Tiết gia ủng hộ, leo lên đế vị, nhưng sau này hắn có tình cảm đối với tỷ muội tốt của Tiết Phỉ, cũng chính là Hoàng quý phi Mộ Dung Thanh Y bây giờ, hai người vụng trộm sau lưng Tiết hậu, Hạ Hầu Huyền càng vì cho Mộ Dung Thanh Y một danh phận, sai Tiết hậu ra trận, hơn nữa mua chuộc tỳ nữ Thẩm Lưu Nhiễm của Tiết hậu, hạ thuốc mê trước khi Tiết hậu ra chiến trường, khiến cho Tiết hậu bị chết ở trên chiến trường!"

"Lời đồn đại này vừa truyền ra, hình tượng thâm tình của Hạ Hầu Huyền ở trong dân chúng bị tiêu diệt trong phút chốc, Mộ Dung Thanh Y thành người thứ ba bị người người kêu đánh, ngày hôm qua gia chủ Tiết gia Tiết Nhân Địch lánh đời hơn một năm cũng nói, muốn hoàng thượng cho một công đạo, còn tuyên bố về sau Tiết phủ và Mộ Dung phủ không đội trời chung!"

Khi Tiết Phỉ còn sống, là hoàng hậu một nước, mang đến cho Tiết phủ tôn vinh cao nhất, nhất là Tiết phủ vì Hạ Hầu Huyền mà gây dựng nửa giang sơn, càng thêm vinh thịnh một đời, mãi cho đến sau khi Tiết Phỉ chết, hoàng thượng cưng chiều Mộ Dung Thanh Y, kèm theo nâng đỡ Mộ Dung phủ lên, hai đại thế gia đối kháng, cuối cùng là Thừa Tướng Mộ Dung phủ nhô lên thứ nhất, Tiết phủ giao binh quyền ra, từ đó không hỏi triều chính, biến mất ở trong mắt người đời.

Vân Tuyết Phi nhìn ánh mắt lóe lên của Thiên Tầm, dáng vẻ muốn nói lại thôi, biết nàng ta còn có chuyện không thể tự nói với mình, giọng nói hơi trầm xuống mà nói: "Còn có chuyện gì?"

Thiên Tầm sợ hãi, vốn suy nghĩ đến quan hệ của vương phi và Cảnh vương gia, nàng ta mới do dự có nên nói hay không, nhưng gặp phải một ánh mắt sắc bén này của vương phi, nàng ta vội vàng cúi đầu nói tất cả ra ngoài: "Sở dĩ Tiêu thái hậu nhanh chóng triệu hồi Thuần vương như vậy, là bởi vì không ít địa phương dần dần nổi dậy một thế lực không biết tên, những thế lực này giương lên lá cờ báo thù cho Tiết hậu, muốn lật đổ thống trị của hoàng thượng, ủng hộ lập Cửu hoàng tử Hạ Hầu Cảnh làm tân hoàng, có người nói trước đây tiên hoàng muốn để Cửu hoàng tử lên ngôi, nhưng Thái hậu và hoàng thượng bây giờ cản trở từ trong, đoạt ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về Cửu hoàng tử, còn muốn đày hắn đến biên cảnh!"

Thân thể Vân Tuyết Phi hơi run lên, tay như ngọc đột nhiên nắm thật chặt, sắc mặt bỗng chốc có màu trắng, cánh môi nàng mím chặt, làm sao không biết những người này nói là sự thật, trước kia tiên hoàng thích Ngọc quý phi là mẫu phi của Cửu hoàng tử Hạ Hầu Cảnh, nhưng bởi vì hiểu lầm, Ngọc quý phi bị hãm hại tới chết, tiên hoàng hổ thẹn đối với Hạ Hầu Cảnh, trong mấy hoàng tử ông đối xử với Hạ Hầu Cảnh tốt nhất, thậm chí ngay cả đế vị tôn quý nhất cũng để lại cho nhi tử ông thích nhất, nhưng sau này nàng vì Hạ Hầu Huyền, tìm đến Hạ Hầu Cảnh, nói chỉ cần hắn chịu buông tha ngôi vị hoàng đế, nàng sẽ gả cho hắn, nhưng cuối cùng Hạ Hầu Cảnh thật sự vứt bỏ, nàng lại chối bỏ cam kết đối với hắn, gả cho Hạ Hầu Huyền.

Nghĩ tới đủ loại chuyên kiếp trước, cho dù đã cách xa rất lâu, nhưng trong lòng nàng còn cảm giác đau đớn mơ hồ.

Vân Tuyết Phi khác thường, dĩ nhiên Thiên Tầm chú ý tới, những ngày qua ở chung với Vân Tuyết Phi, nàng ta đã thừa nhận nàng là vương phi ở đáy lòng, là nữ chủ tử của nàng ta. Lúc này nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của nàng, nàng ta cúi đầu hỏi thăm, nhìn chằm chằm mặt của Vân Tuyết Phi, con mắt cũng không nháy mắt một cái, tình cảm quan tâm mà không lời nào có thể miêu tả được: "Vương phi, hình như sắc mặt người không tốt, có muốn tìm đại phu tới xem một chút hay không?"

Vân Tuyết Phi đột nhiên vô lực nhắm mắt lại, lắc đầu một cái, cánh môi mở ra nói: "Ngươi tiếp tục đi tìm hiểu, có tin tức gì thì nhanh chóng báo cho ta...ta có chút không thoải mái, đi nghỉ trước đây!"

Thiên Tầm nhìn Vân Tuyết Phi, trong lòng đột nhiên lo lắng, mím môi nói: "Thuộc hạ đi xuống trước, nếu như vương phi có chuyện thì trực tiếp gọi, đám Xuân Thủy chờ ở ngoài cửa!"

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, khẽ mở mắt ra, nói một câu với Thiên Tầm: "Cám ơn!"

Bóng đêm nồng nặc, một vầng trăng non vắt ngang nhô lên cao, vẩy xuống cho hoàng cung nguy nga lộng lẫy một ánh sáng hoàng hôn mông lung.

"Những thứ đồ này cũng có thể bưng lại cho bổn cung ăn, các ngươi thật là to gan!" Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y tức giận, đánh rơi khay trong tay nha hoàn.

Một tiếng bịch, bát sứ rơi xuống đất chia năm xẻ bảy, hỗn hợp thức ăn rải đầy đất, nha hoàn khẩn trương run lẩy bẩy.

Một nam nhân mặc quần áo thị vệ cấm quân bên cạnh, đưa tay vẫy lui nha hoàn, khi trong phòng chỉ còn hai người là hắn và Mộ Dung Thanh Y, ánh mắt hưng phấn của hắn ta quét toàn thân cao thấp của Mộ Dung Thanh Y một lần, gương mặt trong trắng lộ hồng này, da thịt như ngọc tản ra sáng bóng mê người dưới ánh đèn lờ mờ, thấy thế bụng hắn ta đốt một cây đuốc, hắn ta giả vờ khó xử, khóe miệng khẽ nâng lên, cười lấy lòng nói: "Nương nương không ăn là chuyện nhỏ, thân thể nương nương đói bụng chính là chuyện lớn, hiện tại không so được với trước, nơi này là lãnh cung, nương nương vẫn nên nhân nhượng ăn một chút, chờ sau khi hoàng thượng tỉnh lại, nương nương nhận sai, nói không chừng liền dọn về Triêu Phượng cung ~"

"Loại đồ ăn heo chó không ăn này, ngươi lại bưng cho bổn cung ăn, chờ Bổn cung trở lại Triêu Phượng cung thì người đầu tiên không buông tha là ngươi!" Con mắt âm trầm của Mộ Dung Thanh Y trừng mắt liếc nam nhân bỉ ổi xoa xoa tay trước mặt, ánh mắt sói đói càn rỡ tuần tra tới lui ở trên thân thể mình rồi nuốt nước miếng một cái, làm sao nàng ta không biết, được nam nhân hâm mộ đó là chuyện tốt, nhưng được một nam nhân không có địa vị bộ dạng xấu xí răng vàng khè trắng trợn nhìn chăm chú như vậy, Mộ Dung Thanh Y cảm thấy hết sức sỉ nhục, đợi trở về Triêu Phượng cung, đầu tiên chính là muốn moi mắt của nam nhân đáng giận trước mặt ra.

Thị vệ vốn muốn tận lực không dọa hỏng mỹ nhân, muốn tranh thủ thiện cảm của mỹ nhân, nhưng nụ cười trên mặt cũng không nhịn được nữa, hắn ta vốn xuất thân cường đạo, sau khi hoàng thượng lên ngôi, hắn ta tới đúng lúc tốt, thông qua tầng tầng quan hệ, tốn tiền mua thị vệ giúp hắn ta vào trong cung làm, còn tẩy trắng hộ tịch của hắn ta, lần đầu tiên Mộ Dung Thanh Y vào cung, bộ dạng nhu nhược kia khiến cho trong lòng hắn ta như mèo cào, nhưng ngại vì nữ nhân này hoàng hậu nâng đỡ, hắn ta không dám lộn xộn, chỉ có thể nhìn từ xa, tháo gỡ ý dâm.

Sau này hắn ta phát hiện nữ nhân này đoạt nam nhân của hoàng hậu, lại ngoại tình với hoàng thượng, hắn ta cảm thấy thì ra nữ nhân đều cùng một dạng, nhất là một lần tình cờ thấy nữ nhân này nhẹ nhàng nhảy múa vì hoàng thượng, như một con bươm bướm kiêu ngạo, bay vào trong lòng của hắn ta, hắn ta từng nghĩ phải chiếm được nữ nhân này, thế nhưng nữ nhân này là Hoàng quý phi, nữ nhân hoàng thượng độc sủng ở hậu cung, hắn ta có tặc tâm không có tặc đảm*, chưa từng nghĩ đến có một ngày như vậy, nàng ta lặng lẽ đứng ở trước mặt mình, cho mình cơ hội đến gần.

*có tặc tâm không có tặc đảm: có ý muốn trộm nhưng không đủ can đảm để trộm

Nhìn ánh mắt giận dữ trừng mình, hắn ta cảm thấy trái tim cũng tê dại rồi, nhưng câu nói kia phun ra từ trong miệng mỹ nhân, hắn ta đột nhiên di chuyển bước chân, từng bước từng bước đến gần Mộ Dung Thanh Y, giọng nói hơi mang theo u ám nặng nề: "Quý phi nương nương, ta nể mặt ngươi mới tôn xưng ngươi một tiếng như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ mà lên mặt, thật sự cho rằng mình đang ở đâu?"

Mộ Dung Thanh Y vốn cậy vào chính mình còn là Hoàng quý phi, sau lưng có Thừa Tướng Mộ Dung phủ nâng đỡ, cho dù đến lãnh cung, những nô tài này cũng không dám bạc đãi nàng ta, lúc này nhìn thấy mặt nam nhân tràn đầy dâm tà đi về phía mình, bây giờ lãnh cung to như vậy chỉ có hai người nàng ta và hắn ta, trong lòng nàng ta mới cảm thấy không ổn, trên trán thấm khẽ mồ hôi lạnh, ánh mắt hốt hoảng, lui về phía sau từng bước từng bước.

"Hiện tại toàn bộ dân chúng Đại Hạ Quốc đều biết Mộ Dung Thanh Y ngươi đoạt nam nhân của Tiết hậu, táng tận lương tâm bò lên giường của hoàng thượng, còn trơ trẽn hơn so với kỹ nữ, vốn là nữ thần trong lòng mọi người, hiện tại chỉ sợ ngay cả cứt thối trong hầm cầu còn không bằng, ngươi còn dám làm bộ làm tịch với ta? Lão tử coi trọng ngươi, chính là phúc khí của ngươi!"

Tiếng nói vừa dứt, hắn ta cũng không lo được nhiều như vậy nữa, hôm nay hắn ta cầm mười lượng bạc đổi cơ hội đưa cơm lần này với Trương công công, bạc này cũng không thể phí phạm, dù sao hắn ta cũng muốn ăn hết nữ nhân trước mắt này!

"Ngươi không được tới đây! Ta chính là Hoàng quý phi, nữ nhân của hoàng thượng, ngươi dám như thế đối với ta, ta muốn hoàng thượng thiến ngươi!" Mộ Dung Thanh Y phản ứng cực nhanh trốn sói bổ nhào, nàng ta rụt bả vai một cái, trong lòng tràn đầy sợ hãi, toàn thân không ngừng được run rẩy, khóe miệng run run.

"Ha ha ~ người nào không biết hoàng thượng còn hôn mê bất tỉnh cho đến bây giờ, sau này tỉnh hay không tỉnh được vẫn là ẩn số, thiến ta? Đó là chuyện hoang đường! Thức thời thì nhanh chóng bò tới đây cho lão tử, nếu không đừng trách lão tử đánh, hôm nay lão tử nhất định phải nếm thử nữ nhân của hoàng đế là dạng mùi vị gì!" Trên mặt hộ vệ lộ ra vẻ mong mỏi, trong giọng nói có chứa lạnh lẽo nhè nhẹ.

Rốt cuộc không nhịn được nữa, Mộ Dung Thanh Y kêu to chạy ra cửa: "Người tới, cứu mạng, cứu cứu bổn cung. . . . . ."

Còn chưa tới cửa, đột nhiên một hơi thở khó ngửi bao phủ nàng ta, ngay sau đó một bàn tay mạnh mẽ kéo một cánh tay nàng ta lại, tàn nhẫn lôi nàng ta đến trong ngực, lúc Mộ Dung Thanh Y còn chưa kịp phản ứng, một tay hắn ta bế ngang nàng ta, đi tới bên trong giường lớn, trong miệng thả ra tiếng cười kinh người.

"A. . . . . . Ngươi buông bổn cung ra. . . . . . Buông ra. . . . . ." Cả thân thể Mộ Dung Thanh Y giãy giụa, muốn thoát khỏi ma chưởng, nhưng hơi sức của nàng ta có hạn, làm sao là đối thủ của nam nhân từng làm cường đạo.

Đột nhiên thân thể bị vứt lên, tiếp đó nàng ta rơi vào trên giường mềm mại, bị ném váng đầu mất phương hướng, ngay sau đó, y phục trên người xoẹt một tiếng, từng món một bị bóc ra khỏi thân thể, vải rách ném trên đất, một hồi lạnh lẽo đánh tới, nàng ta mới phát hiện thân thể chỉ còn lại cái yếm và quần lót, nhìn trong mắt nam nhân xấu xí tràn đầy nhục dục, nàng ta vội vàng lui về phía sau, trong miệng không tự chủ kêu lên: "Bá Luân cứu cứu ta, Bá Luân, ngươi đang ở đâu? Ta rất sợ!"

"Mỹ nhân, ta tới đây, hưởng thụ đi, ta sẽ rất nhẹ rất nhẹ đấy!"

Cũng nhịn không được nữa, bổ nhào mạnh mẽ, đè Mộ Dung Thanh Y ở phía dưới, ngửi mùi thơm của nữ nhân, không sợ hãi mà cảm thán mẹ nó nữ nhân này thật sự là một cực phẩm, nữ nhân của hoàng thượng đúng là không giống nhau!

Cũng nhịn không được nữa, đôi bàn tay mọc đầy nốt chai thật dầy, vội vàng xoa trên thân thể mềm nhũn, hung hăng nhéo vài cái, thật sự rất trơn, dùng sức nhéo một chút là có thể nặn ra nước, hắn ta nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, vuốt ve một hồi, nhất là bộ vị nhạy cảm này, bóp cho Mộ Dung Thanh Y đau đớn không chịu nổi, cảm giác sỉ nhục và cảm giác buồn nôn bao phủ nàng ta, nàng ta không ngừng giãy giụa kêu gào: "Buông ta ra, tên cầm thú này, buông bổn cung ra, bổn cung là Hoàng quý phi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy. . . . . . Bá Luân, Bá Luân. . . . . ."

Nàng ta càng giãy dụa, trước ngực càng lay động lợi hại, còn trắng lóa, mắt sáng rõ của thị vệ sinh đau, nước miếng không ngừng chảy xuôi.

Vội vàng cúi đầu xuống, đầu tựa vào trong thân thể nàng ta, nhẹ nhàng ngửi, hôn, gặm. . . . . . Miệng đầy mùi thơm, hận không thể lập tức nuốt toàn bộ nữ nhân trước mặt vào trong bụng không để lại mảnh vụn nào.

Cắn xé như dã thú như vậy, khiến cho nàng ta càng thêm khổ sở khó chịu, nước mắt của nàng ta không cầm được chảy xuôi, không biết qua bao lâu, hạ thân đâm đau một hồi, nàng ta bỏ qua phản kháng, như một con rối mặc cho người trên người mình muốn làm gì thì làm.

Đêm đã rất khuya rồi, trăng sáng dần dần bị giấu kín ở trong tầng mây, trên bầu trời đen đậm một vùng, không có một ánh sao.

Vân Tuyết Phi bỗng nhiên mở mắt ra ngồi dậy, mắt hoảng sợ nhìn bốn phía, vừa rồi nàng giống như nhìn thấy một đôi mắt nhuốm máu bốc lên ánh sáng hận thù trong đêm đen của Mộ Dung Thanh Y, chăm chú nhìn nàng chằm chằm.

Đột nhiên bên cạnh khẽ động, Tư Nam Tuyệt cũng ngồi dậy theo, đưa tay ôm nữ nhân có sắc mặt trắng bệch vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ, âm thanh có ấm áp và cưng chiều: "Chỉ là ác mộng, không phải thật, ta ở nơi này, đừng sợ!"

Âm thanh dịu dàng trấn an trái tim sợ hãi của Vân Tuyết Phi trong nháy mắt, nàng đưa tay quấn quanh Tư Nam Tuyệt thật chặt, vùi đầu sít sao vào trong ngực của hắn, hấp thu ấm áp, âm thanh lo lắng nói thật nhỏ: "Ngươi có chuyện gì gạt ta không?"