Đích Thê Tại Thượng

Chương 64




Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Tú Nhi lộ ra vẻ không tình nguyện: “Hả? Lại sai ta đi nữa?”

Thốt lên một câu oán giận, nhìn điểm tâm trên tay, không đành lòng để xuống rồi hỏi: “Pha mấy tách trà?”

Nha hoàn đếm trên đầu ngón tay: “Ta vào đó thấy có bảy người. Nô tỳ còn có chút việc, Tú Nhi tiểu thư mau đi làm nhanh đi, khách của tiểu thư nhà ta đều đang chờ đấy.”

Nói xong, nha hoàn liền xoay người rời đi. Tống Tú Nhi ảo não dậm chân: “Những bảy tách trà, một mình ta làm sao lấy được đây.” Nàng ta nhìn theo bóng lưng nha hoàn thì thầm một câu, nha hoàn kia cũng không rõ có nghe được hay không, tóm lại cũng không thèm quan tâm mà rời đi, xem ra thường ngày nàng ta cũng không ít lần thay chủ nhân làm những việc như thế này.

“Để ta giúp muội.” Cố Thanh Trúc để điểm tâm trên tay xuống, nói với Tống Tú Nhi. Tống Tú Nhi kinh ngạc quay đầu lại, thấy Cố Thanh Trúc đã đứng dậy, đi về phía phòng trà.

Cố Thanh Trúc cùng Tống Tú Nhi bưng trà vào phòng khách, có mấy người nhận ra Cố Thanh Trúc đều nghi hoặc không rõ nàng đang làm gì. Cố Thanh Trúc lại rất bình tĩnh, Tống Tú Nhi ngược lại lại hơi co rúm người, đi theo sau Cố Thanh Trúc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Trong phòng, Tống Cẩm Như đang tiếp đón mấy vị tiểu thư, thấy có người bưng trà bước vào, đang định vẫy tay, lại thấy người bưng trà là Cố Thanh Trúc, vội vàng tiến tới: “Thanh Trúc tỷ tỷ? Sao tỷ lại đưa tới đây? Tú Nhi, thế này là sao?”

Tống Cẩm Như tức giận trừng mắt với Tống Tú Nhi, Tống Tú Nhi sợ tới mức trốn sau lưng Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc nói: “Sao ta lại không thể đưa trà tới chứ?”

Nói xong, Cố Thanh Trúc liền bưng trà về phía bàn. Cố Ngọc Dao nhíu mày nhìn nàng, ngay cả gọi nàng một tiếng cũng không dám, sợ việc làm mất mặt của Cố Thanh Trúc làm nàng ta mất đi ánh hào quang.

Cố Thanh Trúc đặt bốn tách trà trong tay lên bàn, để tại vị trí ngồi của mỗi vị cô nương. Kỳ Tú Chi cũng nhận ra nàng, ngạc nhiên hỏi: “Đây chẳng phải là Trung Bình Bá phủ tỷ tỷ sao? Sao lại làm phiền đến tỷ vậy?”

Kỳ Vân Chi ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía Cố Thanh Trúc: “Cũng là Trung Bình Bá phủ, vậy đây là tỷ tỷ hay là muội muội của Cố Tam tiểu thư?”

“Đương nhiên là tỷ tỷ.” Kỳ Tú Chi lại gần khẽ thì thầm bên tai Kỳ Vân Chi, nhìn cũng đoán ra nàng ta đang giải thích cho Kỳ Vân Chi về mối quan hệ giữa Cố Thanh Trúc và Cố Ngọc Dao.

Sau khi Kỳ Vân Chi nghe xong liền hiểu ra, đảo mắt nhìn Cố Thanh Trúc và Cố Ngọc Dao vài lượt.

“Sao lại làm phiền Cố tỷ tỷ đích thân đem trà tới thế này, tỷ tỷ qua đây ngồi đi.”

Vị tiểu cô nương mặc xiêm y màu đỏ ngồi bên cạnh Cố Ngọc Dao ngồi lui ra nhường chỗ cho Cố Thanh Trúc. Thế nhưng Cố Ngọc Dao lại cố ý ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt ngạo mạn nhìn Cố Thanh Trúc, ra vẻ “ta cứ như vậy đấy, ngươi còn muốn tới đây sao?”.

Mấy vị cô nương khác trong phòng quan sát cơn sóng ngầm mạnh mẽ giữa hai tỷ muội Cố gia, không khỏi quay đầu nhìn Tống Cẩm Như. Tống Cẩm Như mím môi, cũng không muốn can thiệp, nếu là trước đây, nàng ta cũng chẳng có ý định giúp đỡ Cố Ngọc Dao ức hiếp Cố Thanh Trúc, nhưng Cố Ngọc Dao giờ đâu còn như xưa. Nàng ta đã đính hôn với Nhị công tử của Sùng Kính Hẩu phủ, còn tương lai của Cố Thanh Trúc lại nằm trong tay mẹ kế Tần thị, sao có thể tốt lành được chứ, giờ có giúp nàng cũng là ngu ngốc.

Tống Tú Nhi đứng sau lưng kéo kéo ống tay áo Cố Thanh Trúc, khẽ nói:

“Thanh Trúc tỷ tỷ, muội tới đây sớm, thấy hoa trong vườn nở rất đẹp. Chúng ta ra ngoài ngắm hoa đi.”

Cô nương ngốc nghếch này sợ Cố Thanh Trúc ở lại sẽ bị bọn họ ức hiếp, liền muốn dẫn Cố Thanh Trúc rời đi.

Cố Thanh Trúc vốn cũng không định ở lại nói chuyện với mấy người này, cầm theo khay định rời đi. Cố Ngọc Dao lén dùng ánh mắt ra hiệu cho một tiểu cô nương đứng đối diện, tiểu cô nương kia nhân lúc Cố Thanh Trúc xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên đưa tay muốn rút cây trâm cài trên tóc Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc liền đưa tay bấm vào huyệt trên tay nàng ta, tay cô nương kia lập tức chuyển hướng, tát thẳng vào mặt Tống Cẩm Như đang đứng cạnh cửa.

“Á.” Tống Cẩm Như kêu lên một tiếng thảm tiết, ôm mặt tức giận quát vị cô nương kia: “Hoàng Thanh Thanh, ngươi dám đánh ta.”

Vị cô nương họ Hoàng kia đang bóp tay, thấy Tống Cẩm Như quát mình như vậy, vội vàng sợ tới mức xua tay: “Không, không, không phải ta. Ta, ta…”

Cô nương tên Hoàng Thanh Thanh ấp a ấp úng, muốn chỉ về phía Cố Thanh Trúc để biện minh, lại thấy Cố Thanh Trúc đã bình thản cài lại trâm từ lúc nào, cùng với Tống Tú Nhi rời khỏi phòng, đến quay đầu nhìn cũng không thèm.

Tống Cẩm Như biết là Cố Ngọc Dao sai Hoàng Thanh Thanh chơi xấu, chỉ không ngờ Cố Thanh Trúc lại lợi hại như vậy, không nói đến nàng biết trước ý đồ, còn có thể mượn tay Hoàng Thanh Thanh tát nàng ta một cái. Mà nàng ta lại là chủ nhà, chuyện này cũng không thể làm to lên, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nàng ta thầm oán trách Cố Ngọc Dao bày trò chơi xấu ngay trong nhà mình, chẳng hề chừa cho mình chút thể diện nào.

Kỳ Tú Chi và Kỳ Vân Chỉ trao đổi ánh mắt, hai nàng ngồi ở đầu bàn, động tác trơn tru thành thạo như nước chảy mây trôi của Cố Thanh Trúc khi nãy hai nàng đều thấy rõ, âm thầm líu lưỡi. Cố Thanh Trúc này quả nhiên hung hãn như lời đồn bên ngoài, xem ra chuyện nàng tìm cậu mình tới ép phụ thân trao trả lại của hồi môn cũng không đúng mười phần thì cũng phải tám, chín.

Tống Tú Nhi kéo tay Cố Thanh Trúc đi về phía nội viện, không dám quay đầu lại, cứ như thể sợ có người truy đuổi sau lưng.

Trong vườn cũng có không ít khách khứa, Tống Tú Nhi bình tĩnh lại một chút rồi mới nói: “Không xong rồi, chắc chắn bị bọn họ ghi hận trong lòng.”

Cố Thanh Trúc nhìn nàng ta, không kìm được lên tiếng: “Ghi hận thì ghi hận thôi. Muội vẫn muốn phải khom lưng cúi đầu trước mặt họ như vậy hay sao. Các người đều là con cháu Tống gia, nàng ta có quyền gì mà sai bảo muội.”

Tống Tú Nhi bị Cố Thanh Trúc nói vậy thì cúi đầu. Cố Thanh Trúc thấy nàng ta đáng thương, cũng không đành lòng nói thêm. Từ sau lưng hai người lại truyền đến một giọng nam: “Cố tiểu thư nói đúng.”

Cố Thanh Trúc cùng Tống Tú Nhi cùng lúc quay đầu lại. Hai mắt Tống Tú Nhi sáng ngời, nhảy cẫng lên, vui vẻ kêu: “Ca ca, ca tới rồi.”

Đúng là Tống Tân Thành mũm mĩm mập mạp. Dung mạo của chàng ta trời sinh phúc hậu, người không cao, hơn nữa vóc dáng nhìn qua cũng thấp, búng trán Tống Tú Nhi với vẻ nuông chiều: “Muội có phải lại bị Như tỷ sai vặt không?”

Tống Tú Nhi bĩu môi, nhớ ra một chuyện, liền nói với Tống Tân Thành: “Ca, hôm nay ít nhiều đều nhờ có Thanh Trúc tỷ tỷ giúp muội giải vây, tỷ ấy còn cùng muội bưng trà nữa.”

Tống Tân Thanh nghe xong liền nhíu mày: “Làm càn, sao muội có thể để Cố tiểu thư làm chuyện này?”

Thấy Tống Tú Nhi lại sắp bị mắng, Cố Thanh Trúc không đành lòng, giúp nàng ta biện giải: “Tống công tử đừng trách muội ấy. Là ta muốn giúp tôi. Thế nhưng những chuyện như thế này sau này đừng nên tiếp diễn nữa, đừng để bị người ta ức hiếp.”

Tống Tú Nhi mím môi gật đầu: “Cũng không hẳn là bị ức hiếp, dù sao cũng là tỷ muội một nhà.”

“Nếu Như tỷ thật lòng coi muội là tỷ muội thì sẽ không sai bảo muội như vậy. Nếu tỷ ấy không coi muội là tỷ muội thì muội cần gì phải coi tỷ ấy là tỷ tỷ chứ?” Tống Tân Thành nhìn bề ngoài mập mạp khờ khạo thế nhưng lại rất lanh miệng. Cố Thanh Trúc cũng không cảm thấy lạ, dù sao sau này chàng ta cũng có thể khiến nhị phòng Tống gia phát triển mạnh mẽ, nếu là một người hồ đồ thì sao có thể làm được chứ.

Dạy dỗ muội muội mình xong, Tống Tân Thành liền quay sang nhìn Cố Thanh Trúc, đầu tiên là cười thẹn thùng, sau khi thấy Cố Thanh Trúc mỉm cười đáp lại, Tống Tân Thành lại đỏ mặt, cuống quít chắp tay: “Xá muội làm phiền Cố tiểu thư rồi.”

Cố Thanh Trúc thấy hai vành tai chàng ta đã ửng đỏ, thầm nghĩ đúng là một người hay thẹn thùng, lắc đầu cười đáp: “Lệnh muội ngoan lắm.”

Nghe Cố Thanh Trúc nói vậy, Tống Tân Thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngốc nghếch gãi đầu nở nụ cười. Tống Tú Nhi thấy rõ dáng vẻ của ca ca mình. Tống Tân Thành lại chắp tay chào Cố Thanh Trúc rồi mới dẫn Tống Tú Nhi rời đi. Trước khi hai huynh muội bọn họ xoay người bước đi, Cố Thanh Trúc dường như còn nghe tiếng Tống Tú Nhi hỏi khẽ Tống Tân Thành: “Ca, sao mặt ca đỏ thế?”

Vừa hỏi xong đã bị Tống Tân Thành quả quyết bịt miệng, Tống Tân Thành cuống quít quay đầu liếc nhìn Cố Thanh Trúc, thấy nàng không có vẻ gì khó chịu, lúc này mới kéo muội muội mình rời đi.

Cố Thanh Trúc nhìn dáng vẻ giật mình luống cuống của chàng ta, không khỏi thấy buồn cười. Mỗi người trưởng thành chín chắn đều có một thời thanh xuân niên thiếu, có thiếu niên nào không có khi chung tình, có thiếu nữ nào không có lúc hoài xuân.

Nhớ tới thuở thiếu nữ của mình, tất cả lòng nhiệt huyết đều dành cho Kỳ Huyên, dù cho gặp bao trở ngại, nàng đều có thể cắn răng chịu đựng. Khi đó cũng không rõ nàng trúng phải ma chướng gì, dù cho bị Kỳ Huyên chế nhạo, ức hiếp, nàng đều có thể không oán không hối giúp chàng lo liệu việc nhà, thay chàng sắp xếp mọi thứ chu toàn. Thế nhưng trái tim nóng bỏng cũng có ngày nguội lạnh băng giá, nghiệt duyên giữa nàng và Kỳ Huyên không biết khi nào mới có thể kết thúc.

*****

Lần này Vinh An Hầu Tống Nghị tổ chức tiệc mừng sinh nhật tứ tuần cho phu nhân của mình cũng xem như hoành tráng, ít nhất những khách khứa đến tham dự toàn là những người có uy tín cùng tiếng tăm. Trong số nữ quyến có hai vị nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, những phu nhân, tiểu thư từ các phủ khác cũng nhiều vô số kể. Điều khiến người ta hâm mộ nhất chính là trong tiệc mừng sinh nhật Tống Hầu gia còn tặng phu nhân một bức tược Quan Âm bằng ngọc màu vàng, cao bằng nửa người, nếu đổi ra vàng bạc, chắc phải đến mười mấy hai mươi lượng.

Chuyện này quả thực khiến hai mắt Tần thị chói lòa, trên đường về nhà vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng hư vô, nói: “Tống Hầu gia đối với phu nhân thật tốt, nếu cha con có thể đối với ta tốt như vậy thì hay biết bao.”

Tần thị cùng Cố Ngọc Dao ngồi trên xe ngựa, thấy Tần thị hâm mộ người ta như vậy, Cố Ngọc Dao bĩu môi: “Nếu mẫu thân thích thì xin cha là được. Cha yêu quý người như vậy, quà tặng cho người chắc chắn còn hơn quà Tống Hầu gia tặng cho cô cô nữa.”

Tần thị trong lòng mơ màng, lại nói, sinh nhật của bà ta cũng sắp tới rồi. Năm ngoái vì còn đang kỳ để tang nên Cố Tri Viễn chỉ bày một bàn tiệc nhỏ trong phủ, tối hôm đó tới phòng tặng bà ta một bộ trang sức bằng ngọc. Không biết năm nay ông ấy sẽ tặng mình cái gì, liệu có giống Tống Hầu gia, vì phu nhân mà lo toan, mở tiệc mời khách khứa tới phủ không? Trong lòng Tần thị rất háo hức mong đợi.

Buổi tối khi về đến phủ, Cố Tri Viễn lặng lẽ về phòng, Tần thị theo sau đi vào. Cố Tri Viễn hình như có uống rượu nên có vẻ say, vừa vào đến cửa đã cho nha hoàn lui xuống, còn tự mình đóng cửa. Tần thị còn tưởng rằng Cố Tri Viễn muốn làm chuyện chăn gối, đang định ra vẻ chống cự, nhưng vừa mới tới gần đã bị Cố Tri Viễn cho một cái bạt tay. Vì cái tát này quá mạnh nên cả người Tần thị đập vào ghế, ôm mặt nhìn Cố Tri Viễn, cực kỳ hoảng sợ.

Cố Tri Viễn hơi lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống, ngón tay chỉ vào mặt Tần thị cũng hơi run rẩy:

“Ngươi mua cho ta bức họa gì thế hả? Là thứ đồ giả chẳng đáng giá vài ba văn tiền, thế mà ngươi dám để ta đem tặng cho Trần đại nhân!”

Cố Tri Viễn dặn dò Tần thị làm chuyện này, trong lòng cực kỳ yên tâm. Sau khi đồ được mua về, ông ta liền sai người mang tới phủ tặng cho Trần đại nhân, một lòng cho rằng Trần đại nhân nhát định sẽ cảm nhận được sự chân thành của ông ta. Ngàn vạn lần không nghĩ tới, người phụ nữ ngu xuẩn Tần thị kia thế mà lại dám “treo đầu dê bán thịt chó”, mua cho ông ta một bức tranh giả. Ông ta còn đang băn khoăn vì sao sau khi tặng lễ vật, Trần đại nhân đối với ông ta lại trở nên lạnh nhạt như vậy. Hôm nay ông ta đánh bạo dò hỏi người tâm phúc bên cạnh Trần đại nhân, mới biết được chuyện làm mất mặt tổ tông này.