Đích Tử Nan Vi

Chương 53: Kiềm chế




Dọc đường đi, Minh Trạm suy nghĩ rất nhiều việc.

Người như hắn khi gặp chuyện sẽ hay nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, loại phẩm chất này nếu nói trên phương diện tốt thì chính là người hay đa tư đa lự, nói trên phương diện xấu thì chính là người luôn suy nghĩ gian xảo.

Hắn hoài nghi có phải nha đầu kia không thích hôn sự này cho nên mới dùng khổ nhục kế giả chết hay không.

Nhưng mà cân nhắc lại thì cũng không có khả năng này.

Đầu tiên, khổ nhục kế sẽ thất bại. Cho dù nha đầu kia bị hủy dung hay tàn phế thì thánh chỉ đã được ban ra, hôn sự tuyệt đối sẽ không có gì thay đổi. Hơn nữa, một nha đầu vừa đến tuổi cập kê thì làm sao lại có can đảm tự mình hủy dung.

Trải qua chuyện tam công tử Đỗ Như Lan của Phúc Xương đại công chúa phải đi xuất gia, e rằng nha đầu kia cũng không có can đảm bày ra chuyện đi tu hành này nọ.

Tiếp theo, nếu giả chết, Kính Mẫn đại công chúa xuất cung chỉ mới nửa canh giờ, nếu không lên kế hoạch từ trước, với thời gian ngắn như vậy thì nhất định không thể an bài kế hoạch tường tận chu đáo. Đây cũng không phải là phim truyền hình, nói giả chết liền giả chết, một người còn sống sờ sờ, không chỗ núp không chỗ trốn, có thể chết như thế nào?

Hoặc là có người cố ý muốn phá hỏng hôn sự của hắn, như vậy có thể là ai cơ chứ?

Minh Trạm tưởng tưởng ra một đống âm mưu quỷ kế, rốt cục đến Tuyên Đức điện, sắc mặt của Phượng Cảnh Kiền cực kém, thấy Minh Trạm thở hồng hộc, hai gò má trở nên đỏ ửng, vẻ mặt thất sắc, Phượng Cảnh Kiền lập tức chuyển sang thần thái ôn hòa, nhẹ nhàng nói, “Sao vậy? Không cần gấp như vậy đâu, trẫm đã phái thái y đến quý phủ của Hoàng tỷ rồi, nhất định có thể chuyển nguy thành an.”

Minh Trạm đi qua, cầm tay của Phượng Cảnh Kiền, trong mắt có một chút bất an. Nếu không phải chuyện quá khẩn cấp thì Phượng Cảnh Kiền cần gì phải vội vã gọi hắn đến đây.

Có lẽ bởi vì Minh Trạm không thể nói chuyện cho nên khi hắn biểu đạt sắc thái thì cảm xúc trong ánh mắt sẽ sâu sắc hơn người bình thường rất nhiều, thật sự có thể xem là đôi mắt biết nói, rõ ràng biểu đạt theo ý nguyện của chủ nhân.

“Đừng lo lắng.” Phượng Cảnh Kiền và Minh Trạm ngồi trên kháng, Phùng Thành đúng lúc bưng lên một tách trà nhỏ, Minh Trạm uống hơn phân nửa tách rồi mới viết chữ hỏi, “Xe ngựa của Kính Mẫn cô cô vì sao lại đột nhiên xảy ra chuyện thế này?”

“Trên đường Chu Tước có người làm ngựa kinh hách, con ngựa kia đụng vào xe ngựa của Hoàng tỷ.” Phượng Cảnh Kiền nhìn thấy trên chóp mũi của Minh Trạm lấm tấm mồ hôi, liền lấy ra chiếc khăn gấm màu vàng lau cho hắn, “Đừng lo, việc này trẫm sẽ điều tra kỹ càng.”

Vô độc hữu ngẫu, Phượng Cảnh Kiền là người thống trị một giang sơn, luận về mưu mô thì chỉ có nhiều hơn chứ không thể kém hơn Minh Trạm, cho nên hắn trước tiên gọi Minh Trạm đến đây. (Vô độc hữu ngẫu = không chỉ một mà là hai, tức là 2 con hồ ly đó)

Minh Trạm không có biểu hiện gì khác thường, đương nhiên Phượng Cảnh Kiền cũng không nghi ngờ Minh Trạm làm cái gì, Minh Trạm không ngốc như vậy, còn nữa, bên cạnh Minh Trạm có người của hắn, hắn chỉ đang suy nghĩ có phải Minh Trạm đã biết cái gì hay không, hoặc là hắn đơn giản chỉ muốn nhìn một chút phản ứng của Minh Trạm mà thôi.

Minh Trạm hơi nôn nóng, nội tâm của hắn hoàn toàn trải qua quá trình biến hóa giống như Phượng Cảnh Kiền: Tỷ như, công chúa xuất hành phải có thị vệ tùy tùng, phía trước mở đường phía sau đi theo, nếu có ngựa bị kinh hách chạm vào xe ngựa của công chúa thì loại trọng thương giống như tiểu Quận quân là chuyện không bình thường; Tỷ như, Kính Mẫn đại công chúa không thường xuất môn, vì sao lại đúng ngay ngày tiến cung xem mặt hiền tế liền xảy ra chuyện? Tỷ như, kẻ thù bên ngoài của hắn, ừm, kỳ thật suy nghĩ kỹ lại thì người muốn hắn chết cũng không ít, Minh Lễ Minh Nghĩa, Minh Trạm không tin bọn họ có bản lĩnh làm chuyện này, còn nữa, thuộc hạ của Phượng Cảnh Nam ở tại đế đô cũng không phải kẻ ngốc, có thể để mặc Minh Lễ Minh Nghĩa làm ra chuyện này hay sao? Còn Phượng Minh Lan, hắn từng đắc tội Ngụy quý phi, hay là Phượng Minh Lan mang thù? Cũng có thể là những người khác giá họa….

Minh Trạm ở Tuyên Đức điện đợi hơn nửa canh giờ thì thái y mới trở lại hồi bẩm, “Tiểu Quận quân bị chấn thương cổ, thần vô năng, tiểu Quận quân đã không qua khỏi.”

Trong lòng của Minh Trạm nhảy dựng, viết nói, “Ta muốn đi xem tiểu Quận quân.”

Phượng Cảnh Kiền nói, “Ngươi đi tìm Tử Mẫn trước, sau đó cùng nhau đến quý phủ của Hoàng tỷ, hỏi một chút tình hình ngay lúc đó. Đi truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Tử Mẫn điều tra tường tận chuyện này.”

Minh Trạm nhấc chân định đi thì Phượng Cảnh Kiền lại giữ chặt bàn tay của Minh Trạm rồi nhẹ nhàng dặn dò, “Đừng nóng vội, chuyện đã xảy ra rồi, trẫm phái Lý đại Lý nhị đi cùng với ngươi, võ công của bọn họ không tệ, có việc gì thì cứ phân phó bọn họ. Quân tử phải rời xa nơi nguy hiểm.”

Minh Trạm gật gật đầu, tiến đến hôn lên má của Phượng Cảnh Kiền, sau đó mở tay của Phượng Cảnh Kiền ra rồi viết nói, “Đừng lo lắng” như vậy mới chịu rời đi.

Phùng Thành nhất thời không kịp phản ứng, hai mắt trừng to như thể muốn rớt xuống đất, Phượng Cảnh Kiền ho khan một tiếng rồi phân phó, “Trà.”

Phùng Thành đem tròng mắt quay trở vào vành mắt, đi bước nhỏ tiến đến hầu hạ.

“Đừng suy nghĩ miên man.”

Trong lòng của Phùng Thành rùng mình, mồ hôi lạnh ướt đẫm y bào, vội nói, “Nô tài không dám.”

Phượng Cảnh Kiền cảm thấy nụ hôn của Minh Trạm cũng không có dục niệm, chỉ là một cách tỏ vẻ thân cận mà thôi, chẳng qua hắn thích loại thân cận này, đôi môi mềm mại mang theo mùi thơm thoang thoảng, khi tiếp cận sẽ cho người ta một cảm giác ấm áp và sung sướng.

Khi Minh Trạm đến Đại Lý Tự thì Ngụy Ninh đã uống trà chờ hắn.

Minh Trạm rảo bước tiến đến, Ngụy Ninh lập tức đặt tách trà xuống, đứng dậy nói, “Đi thôi, ta đã chuẩn bị ngựa sẵn cho ngươi rồi.”

Minh Trạm tiến lên viết vào tay của Ngụy Ninh rồi nói, “Hoàng thượng bảo chúng ta đến phủ của Kính Mẫn cô cô trước.”

Ngụy Ninh gật đầu, vẫn chưa vội vã rời đi, lạnh lùng quan sát Minh Trạm từ đầu đến chân một lần, cau mày tạo thành một hình chữ xuyên tinh tế giữa mi tâm rồi chất vấn, “Ngươi mặc như vậy mà đi à?” (chữ xuyên =川)

Minh Trạm giơ tay nhìn trước nhìn sau, không rõ có điểm nào đã khêu gợi ánh mắt của Ngụy Ninh mà ánh mắt kia lại tràn đầy mê hoặc như thế.

Ngụy Ninh túm hắn lại, phân phó hạ nhân tên là Trường Phong của mình, “Không cần câu nệ cửa hàng trang phục nào, cứ mua cho hắn một bộ xiêm y màu xanh ngọc đến đây, trong vòng một nén hương.” Nói xong, Ngụy Ninh đưa tay kéo xuống hà bao màu đỏ thẫm trên thắt lưng của Minh Trạm rồi nhét vào lồng ngực của hắn, người ta sắp làm tang sự, ngươi còn ăn mặc giống như tân lang, ngươi muốn bị đánh hay sao!

Minh Trạm ngượng ngùng, thấy Ngụy Ninh đã quay trở lại ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, không thèm bận tâm đến hắn, Minh Trạm tiến đến, kéo tay của Ngụy Ninh rồi viết nói, “Ta chỉ nhéo có một chút mà ngươi vẫn giận à? Ngươi hết đánh lại đá ta, ta có nói cái gì đâu.”

Thấy Ngụy Ninh không phản ứng, Minh Trạm lại viết, “Chẳng lẽ mông của ngươi mới là mông, mông của ta không phải là mông hay sao. Với lại ta vẫn chưa thành thân mà.” Quý giá hơn ngươi nhiều.

Ngụy Ninh gạt ra bàn tay thối nát của Minh Trạm, Minh Trạm cũng không giận, hắn cũng không phải chân chính là một thiếu niên mười bốn tuổi, trí tuệ của hắn rộng lớn như đại hải, vì vậy cũng không phải người ngang ngược ương bướng, ngược lại, hắn đưa mặt đến trước mặt của Ngụy Ninh, Ngụy Ninh thấy Minh Trạm ghé vào tai của mình mà thở hồng hộc, Ngụy Ninh mất kiên nhẫn mà mở mắt, đẩy khuôn mặt tròn quay của Minh Trạm ra rồi hỏi hắn, “Ngươi muốn làm gì?”

Minh Trạm cười hề hề, kéo lấy tay của Ngụy Ninh mà viết, “Hồ ly, chúng ta giảng hòa đi.” Việc này Phượng Cảnh Kiền đã giao cho Đại Lý Tự điều tra tường tận, quan hệ của hắn và Ngụy Ninh không tính là tốt nhưng cũng không kém, ít nhất về thể diện thì không có gì trở ngại. Huống chi loại bánh quẩy già như Ngụy Ninh sẽ không cố ý gây khó dễ cho hắn, chỉ cần đưa chân ngáng đường là đủ khiến cho hắn khó chịu một trận rồi. Cho nên, da mặt dày, Minh Trạm lại đang lợi dụng người ta, dù thế nào cũng không thể trở mặt với Ngụy Ninh.

Còn nữa, ở đế đô này, ngoại trừ Ngụy Ninh thì hắn thật sự không tìm được người nào để kết giao.

Ngụy Ninh cũng biết phản ứng của mình có chút quá đáng, cũng may Minh Trạm thức thời biết tiến thoái, hắn cũng không phải không biết tốt xấu, lại chỉ vào y phục trên người của Minh Trạm rồi ôn hòa cười nhàn nhạt, “Về sau phải chú ý một chút, đừng vì một chút chuyện mà để người ta bới móc.” Nói xong lại vỗ mông của Minh Trạm.

Minh Trạm gật gật đầu, khi bàn tay của Ngụy Ninh chưa rời khỏi mông của hắn thì bỗng nhiên trong bụng cuồn cuộn một trận, đánh rắm một phát cực thối.

Minh Trạm vội vàng che mũi, nhếch miệng cười với Ngụy Ninh.

Mùi thối này thật sự không phải năng lực con người có thể chịu nổi.

Trên trán nổi gân xanh, rút tay phủi phủi, Ngụy Ninh phải kiềm chế lắm mới không chặt đứt bàn tay của mình, cũng như phải dằn xuống cơn xúc động muốn đánh Minh Trạm tơi bời một trận.

Qua một lúc, Trường Phong mua y phục trở về, hậu hạ Minh Trạm thay xiêm y, trong lúc đó, Minh Trạm lại đánh rắm thêm vài lần. Ngụy Ninh chịu đựng thật sự vất vả, phất tay cho Trường Phong lui ra, sau đó mới thấp giọng tức giận hỏi, “Nếu đã biết đánh rắm thúi thế này thì tại sao ngọ thiện còn ăn nhiều đậu ngào đường như quỷ chết đói đầu thai vậy hả?” Vì ở lại Từ Ninh cung dùng ngọ thiện, xưa nay Ngụy Ninh ở trước mặt của Ngụy thái hậu luôn rất biết giữ thể diện, khi dùng bữa hắn ngồi đối diện với Minh Trạm, xưa nay lại là người hay quan sát xung quanh, tai nghe tứ hướng, đương nhiên chú ý đến việc Minh Trạm thích ăn đậu ngào đường. Không ngờ lúc này lại trở thành báo ứng trên người của hắn.

Minh Trạm nâng y mệ che lỗ mũi, một tay đẩy ra cửa sổ để cho thoáng mùi, trở lại rồi viết vào lòng bàn tay của Ngụy Ninh, “Có lẽ bị cảm lạnh một chút.”

Ngụy Ninh vốn ưa sạch sẽ, thật sự bị Minh Trạm làm cho buồn nôn, nhịn không được mà châm chọc, “Nếu không thì hồi cung trước?” Phượng Cảnh Kiền giao Minh Trạm cho hắn, bất quá chỉ vì kìm hãm lẫn nhau mà thôi. Phượng Cảnh Kiền tìm được một hôn sự tốt như vậy cho Minh Trạm, nhờ đó làm tăng trọng lượng của Minh Trạm, Minh Trạm không phải kẻ ngốc, nhìn biểu hiện của Minh Trạm ở Từ Ninh cung thì cũng biết tiểu tử này thật sự hài lòng đối với hôn sự do Phượng Cảnh Kiền an bài, nay tiểu Quận quân đột nhiên xảy ra chuyện bất trắc, Minh Trạm nhất quyết sẽ không bỏ qua như vậy.

Minh Trạm lắc đầu, tự cầm lấy đai lưng trên giá treo rồi thắt lên hông.

Vẻ mặt của Minh Trạm rất thản nhiên, hắn không phải là tượng đất của kẻ khác, chẳng qua chỉ muốn cùng Ngụy Ninh hợp tác, cho dù lúc trước hắn không nên nhéo mông của Ngụy Ninh, nhưng hắn đã cười làm lành, Ngụy Ninh lại cứ nhiều lần châm chọc khiêu khích, cho dù là tượng đất thì cũng có ba phần sỏi đá, huống chi là Minh Trạm.

Ngụy Ninh cũng biết đây là vô nghĩa, hắn cũng không phải kẻ nhỏ mọn, Minh Trạm cũng không phải là cố ý, hơn nữa, Minh Trạm tuổi còn nhỏ, cho dù sớm có trí tuệ hơn người nhưng cũng chỉ lớn hơn nữ nhi của hắn hai tuổi. Minh Trạm kiêng kị Ngụy Ninh, nói cách khác, Ngụy Ninh chỉ có thể xuất ra thủ đoạn dụ dỗ nữ nhi, đứng dậy giúp đỡ Minh Trạm chỉnh lại y phục, hắn thấp giọng hỏi, “Ngươi muốn đi nhà xí hay không? Đừng làm mất mặt khi đang đi giữa đường, chuyện hôm nay sẽ rất mất thời gian.”

Minh Trạm lắc đầu, chỉ chỉ tay của Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh trực tiếp đem tay dí vào mặt của Minh Trạm, vừa cười vừa nói, “Còn oán người khác tức giận nữa à, ngươi tự ngửi thử đi.”

Minh Trạm thật sự ngửi, có thối đâu, không hề thối một chút nào, cho dù hồi nãy có thối thì hiện tại đã sớm bay mùi, cầm tay của Ngụy Ninh, hôn một cái chụt, không hề ghét bỏ.

Ngụy Ninh thật sự không biết nên dạy Minh Trạm như thế nào, đầu của tiểu tử này có bị vấn đề hay không vậy. Ngụy Ninh lấy khăn lau nước miếng dính đầy trên tay rồi cốc đầu Minh Trạm một cái, hơi bất đắc dĩ một chút nhưng vẫn lộ ra ý cười, “Sau này đừng lấy cái miệng thối của ngươi mà hôn người khác loạn xạ nữa, làm cho người ta nhìn thấy thì không được hay cho lắm.”

Minh Trạm suy nghĩ, Phượng Cảnh Kiền rất thích được hắn hôn mà, Ngụy Ninh thật đúng là khẩu thị tâm phi, bất quá Minh Trạm lại mang theo một chút ý tứ hoa hoa công tử, viết lên lòng bàn tay của Ngụy Ninh, “Ta chỉ hôn ngươi mà thôi.”

Viết xong còn chớp chớp đôi mắt nhìn Ngụy Ninh chằm chằm, gia tăng khả năng thuyết phục cho lời nói của mình, Ngụy Ninh nhìn khuôn mặt béo tròn không tính xấu cũng tuyệt đối không thể nói là anh tuấn của Minh Trạm, thật sự rất khó có thể làm cho người ta nghĩ theo chiều hướng kia, Ngụy Ninh yên tâm, nhịn không được mà vui vẻ, “Nếu có lần sau thì ta sẽ nhéo miệng của ngươi.”

“Mà thôi, đừng nói những lời vô ích như vậy nữa, nhanh lên, chúng ta phải đến quý phủ của Kính Mẫn đại công chúa nữa.”

……..

P/S: bó tay cái sự bỉ của em Trạm, bỉ đến thế là cùng. Đánh rắm trước mặt người yêu tương lai nữa chứ =))