Đích Tử Nan Vi

Chương 93: Bất an




Thời gian lơ đãng trôi qua, mọi thứ thay đổi rất nhiều.

Tỷ như Phượng Minh Lan.

Hắn đã không còn là vị hoàng tử kiêu ngạo tùy hứng dễ giận năm xưa, trước kia hắn có lẽ khinh thường Phượng Minh Trạm, bất quá xưa đâu bằng nay.

Bao nhiêu chuyện đã trải qua, nay đối với hắn mà nói, cúi đầu cũng không phải là một chuyện khó.

Chẳng qua hắn vẫn thiếu thời cơ. Mà nay đã có một thời cơ không còn gì tốt hơn.

Khi Ngụy Ninh thấy Minh Trạm và Phượng Minh Lan, hai kẻ mà xưa nay không thể đứng cùng lại vừa nói vừa cười, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một câu: Có khác thường tức là có vấn đề.

Minh Trạm nhìn Ngụy Ninh, vừa cười vừa chào hỏi, “Ngụy đại nhân, ngươi đã trở lại. Dùng ngọ thiện chưa, nhị hoàng huynh đã đặt bàn ở Lưu Vân Các bên phía đối diện, chúng ta cùng qua đó uống một chén đi. Dù sao cũng là ăn chùa.” Thậm chí là xưng huynh gọi đệ.

Phượng Minh Lan cười một cách thành thục, nói, “Minh Trạm, ngươi thật là không phúc hậu gì cả, trong ba chúng ta thì ngươi mới là nhà giàu, vậy mà còn vắt cổ chày ra nước. Vương thúc xưa nay hào phóng như thế mà tại sao lại sinh ra một tên keo kiệt như ngươi thế này.”

Ngụy Ninh âm thầm nhéo chính mình một cái, rất đau, xem ra không phải là hắn nằm mơ hoặc là đang tiến vào ảo cảnh. Bất quá đạo hạnh hai người xem như vẫn kém hơn Ngụy Ninh một chút, Ngụy Ninh nhanh chóng gia nhập, tùy tiện lấy ghế ngồi xuống, thản nhiên cười nói, “Hôm nay ta có lộc ăn. Đúng rồi, các ngươi thẩm tra Tô Hạnh thế nào rồi?”

Minh Trạm cười, “Ngươi đường đường là Đại Lý tự khanh mà không đến thì chúng ta làm sao dám thẩm vấn? Bất quá chỉ kiến thức đôi chút mà thôi. Ta thay ngươi hù hắn một phen, hắn chắc là đã ngoan ngoãn hơn rồi.”

Nói vài câu tán gẫu, ba người liền cùng nhau đi dùng ngọ thiện.

Sau khi dùng ngọ thiện, biết được hôm nay không cần thẩm vấn Tô Hạnh cho nên Phượng Minh Lan cáo từ trước, Minh Trạm thì ríu rít đi theo Ngụy Ninh trở về nha môn.

Phía sau bỗng nhiên mọc thêm một cái đuôi nhỏ, Ngụy Ninh không thể không nhắc nhở hắn, “Thế tử có chuyện gì cần phân phó hay sao?”

Minh Trạm da mặt dày mà cười, “Thế tử không có gì phân phó, chỉ muốn ngắm nhìn Tử Mẫn nhiều một chút mà thôi.”

Trình độ này vẫn chưa đến mức làm khó Ngụy Ninh, Ngụy Ninh liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, “Nha môn là nơi xử lý công việc, không bằng thế tử đi gian ngoài ngồi ở thính đường, đợi thần xử lý xong công việc thì nhất định sẽ cho thế tử xem đầy đủ.” Bước đến trước mặt Minh Trạm, cúi người cười nhàn nhạt, nhướng hàng lông mày dài, nhìn gần Minh Trạm, nhẹ giọng hỏi, “Không biết thế tử còn bị trĩ sang hay không?”

Minh Trạm cười he he, quăng ra một quả thủy lôi, “Ta đã nói chuyện của hai ta cho phụ vương và mẫu thân biết rồi.”

Tuy rằng Ngụy Ninh bị tin tức này làm cho thất sắc, nhưng vẫn chưa đến mức thất thố, Vệ vương phi thì hắn chịu, bất quá hắn hiểu Phượng Cảnh Nam hơn Minh Trạm rất nhiều. Bản tính của Phượng Cảnh Nam chính là càng thân càng nghiêm, việc này để cho Phượng Cảnh Nam biết thì người đầu tiên chịu trận không phải là Ngụy Ninh mà là Minh Trạm.

Đương nhiên Phượng Cảnh Nam chưa thật sự nói một câu hảo với Minh Trạm, bất quá Phượng Cảnh Nam cũng tín nhiệm, hơn nữa còn bồi dưỡng Minh Trạm, ngày thường Minh Trạm nói sai câu này thì Phượng Cảnh Nam đều mắng một trận, nếu Minh Trạm là Long Dương đoạn tụ thì người đầu tiên bị lột da chính là Minh Trạm.

Bất quá, nay da của Minh Trạm vẫn còn y nguyên trên người, Ngụy Ninh quan sát Minh Trạm vài lần, sau đó mới hạ quyết tâm. Tiểu tử Minh Trạm này từ trước đến nay nói cái gì cũng là ba phần thật bảy phần giả, hiện tại thật sự đúng là càng ngày càng dày công tôi luyện.

Xem ra Phượng Cảnh Nam thật sự đã biết, như vậy vì sao lại không có động tĩnh gì? Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu Phượng Cảnh Nam biết hắn làm gì Minh Trạm, với bản tính cao ngạo và địa vị của Phượng Cảnh Nam thì tuyệt đối không thể nhẫn nhịn mà án binh bất động cho được. Như vậy…

Ngụy Ninh nhanh chóng khôi phục vẻ thản nhiên như trước, gõ gõ chiếc bàn con ở trước mặt, Trầm ngâm cười nói, “Nếu thế thì trong chốc lát xong việc ở nha môn ta sẽ theo thế tử đến Trấn Nam Vương phủ, lãnh giáo Vương gia một chút.”

Minh Trạm không đoán được Ngụy Ninh chẳng những không ngại mà càng muốn lấn thêm mấy bước, về phủ hỏi cho ra lẽ. Trời ạ, làm sao đây, nếu Ngụy Ninh tìm Phượng Cảnh Nam mà nói, nhi tử của ngươi sống chết đòi theo ta đoạn tụ này nọ, không cần phải bàn đến bộ mặt của Phượng Cảnh Nam, cái mạng nhỏ của hắn cũng sẽ đi tong trước.

Minh Trạm cố gắng chống đỡ, vừa cười vừa nắm tay Ngụy Ninh, sờ soạng một chút, sung sướng gật đầu, “Tốt, A Ninh đi làm việc trước đi, ta ở chỗ này chờ ngươi, đợi ngươi xong việc thì liền cùng ta về phủ.”

Ngụy Ninh cười cười, Minh Trạm quả thật là có kinh nghiệm, chẳng qua bộ dáng cố gắng chống đỡ như vậy làm sao có thể giấu được ánh mắt của Ngụy Ninh, Ngụy Ninh cũng không vạch trần, ngược lại còn nhéo lòng bàn tay mềm mại múp míp của Minh Trạm, ánh mắt cong lên như ánh trăng lưỡi liềm, vui vẻ đồng ý, “Rất tốt. Thế tử cứ ở đây uống trà đi. Nếu không, ta lưu Trường Phong ở lại hầu hạ thế tử.”

“Không cần không cần, Trường Phong là phụ tá đắc lực của A Ninh, bên người của ta có Phạm Duy là đủ rồi. A Ninh, ngươi bận rộn, đi trước đi, đừng chậm trễ chính sự.” Minh Trạm toát mồ hôi hột mà tiễn bước Ngụy Ninh, ngồi một lúc, cũng không hề nói câu nào mà chỉ viện cớ đi nhà xí rồi chuồn mất.

Ngụy Ninh nghe Trường Phong bẩm lại thì liền cười khẽ, tiểu tử chết tiệt kia, quả nhiên là giở trò. Phân phó Trường Phong, “Đưa thiệp đến Trấn Nam Vương phủ, bảo rằng ta có một vò nữ nhi hồng năm mươi năm, sau khi xong việc nha môn sẽ thỉnh an biểu ca, cùng biểu ca cộng ẩm rượu ngon.”

Trường Phong lập tức rời đi.

Minh Trạm vừa về phủ thì ngay lập tức Ngụy Ninh liền phái người đưa thiệp đến, Minh Trạm lập tức biến sắc, trời ạ trời ạ, A Ninh cố tình trí hắn vào chỗ chết đây mà.

Phượng Cảnh Nam nhận được thiệp thì tâm tình cũng không tệ, cười nói với Minh Trạm, “Tử Mẫn rất biết uống, lại có hảo mỹ tửu, hắn đã nói là hảo tửu thì đương nhiên là không tệ, đến lúc đó ngươi cũng nếm thử một chút.”

“Tửu lượng của ngươi hơi kém, nay cũng đã lớn, nam tử hán đại trượng phu làm sao có thể uống rượu kém như thế. Về sau đi theo ta dùng bữa, như vậy ngươi cũng có thể tôi luyện một chút.”

Tâm tình của Phượng Cảnh Nam thật sự rất tốt, Minh Trạm muốn tìm lý do chạy thoát, lại sợ Ngụy Ninh đến đây nói năng lung tung cài bẫy hắn, chạy khỏi hòa thượng nhưng chạy không khỏi miếu, dù sao thì hắn cũng phải quay về phủ. Muốn cùng Phượng Cảnh Nam thẳng thắn bộc bạch nhưng lại lo lắng da thịt sẽ chịu khổ, không có can đảm mà nói, chỉ đành tạm thời chấp thuận, vội hỏi, “Ta đi phân phó trù phòng làm mấy món đồ nhắm mà phụ vương thích ăn.”

Nghe xong lời này, Phượng Cảnh Nam cảm thấy thỏa đáng, cười cười, ôn hòa nói, “Ngươi cần gì phải đi phân phó, nếu ngay cả một chút chuyện như vậy mà trù phòng cũng không có nhãn lực thì không cần phải để bọn họ hầu hạ nữa.” Nghĩ rằng Minh Trạm thật sự có một chút tiến bộ, nay nói năng cũng có vẻ lọt tai một chút. Làm sao biết được Minh Trạm ở bên ngoài đâm chọt ổ ong, nay có tật giật mình, trong lòng có quỷ, hận không thể tiếp tục nịnh bợ Phượng Cảnh Nam thêm một chút để thay đổi ấn tượng mà trước kia mình đã lưu lại cho Phượng Cảnh Nam.

Phượng Cảnh Nam thấy Minh Trạm hơi luống cuống tay chân, liền nghĩ đến tư tâm xấu xa của Minh Trạm đối với Ngụy Ninh, bèn mở miệng nói, “Giữa nam nhân với nhau, cho dù quý mến thì cũng phải có khí phách, đừng luống cuống tay chân như làm tỳ thiếp của người ta, khiến người ta coi khinh.”

“Phụ vương, ngài không sợ ta làm mất mặt ngài hay sao?” Minh Trạm chà xát ngón tay, nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, vô cùng bất an.

Phượng Cảnh Nam cười nhẹ, “Mọi việc cần phải có giới hạn. Minh Trạm, làm chuyện gì cũng đều là như thế. Bản tính của Tử Mẫn vốn lãnh đạm, còn ngươi thì lại nhiệt tình, hai người các ngươi có thể ở cùng với nhau hay không thì còn phải bàn lại. Ta cần gì phải tức giận vì chuyện chưa xảy ra cơ chứ?”

“A Ninh đối với ta chỉ dừng ở mức chừng mực mà thôi.” Phượng Cảnh Nam khai sáng như thế, vượt ngoài dự kiến của Minh Trạm, vì vậy bèn nhân cơ hội mà tự thú, “Hôm nay ta trêu ghẹo hắn vài câu, nhất định là hắn đến đây để cáo trạng với phụ vương.”

Thảo nào tiểu tử ngươi hôm nay đặc biệt ngoan ngoãn, hóa ra là có nguyên nhân, Phượng Cảnh Nam thoáng cân nhắc tiền căn hậu quả thì tự nhiên liền hiểu được, thấy Minh Trạm thỉnh thoảng lại lén lút nhìn sắc mặt của mình, bất giác buồn cười mà hỏi, “Ngươi cũng biết trêu ghẹo người ta nữa à?”

“Nói đùa mà thôi.”

“Vậy tại sao ngươi lại chột dạ như thế?”

“Sợ phụ vương nổi giận.”

“Ngu xuẩn.”

………..

P/S: mặt dày nhưng cũng sợ bị lột da