Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 77: Lâm Vân chi bí




Dịch và Biên Tập: ga_kho

Trong thành Lạc Dương phồn hoa, Hoa Tinh đang đuổi theo bóng người ở phía xa, hướng về phía thành tây. Đó là một thiếu niên khoảng hai mươi, anh tuấn bất phàm, lúc này vẫn chưa phát hiện ra Hoa Tinh phía sau.

Hoa Tinh trên mặt lộ ra một tia kinh dị, trong lòng thầm nghĩ: "hắn như thế nào xuất hiện ở chỗ này? hắn nên ở Trường An mới đúng, chẳng lẻ bên kia xảy ra sự tình."

Nhìn bóng người phía trước, Hoa Tinh đột nhiên nhớ tới, tại Đồng Quan người của thư viện đã từng nhắc tới một sự tình, thuyết hắn bí mật tiềm nằm ở giá nhất đái, so với chính mình sớm một ngày. vừa rồi chính mình nhất thời không có nhớ tới, cho nên cảm thấy kỳ quái bây giờ đã cảm thấy không còn lạ nữa. Hoa Tinh theo người nọ, xem rốt cục hắn đi đâu. Bởi vì Lạc Dương phồn hoa vô cùng, trên đường người đi đường phần đông, Hoa Tinh liền thả ra một tia chân khí, tập trung theo dõi hành tung của người nọ, mặc hắn như thế nào cũng không thoát khỏi Hoa Tinh.

Bởi vì không lo lắng người nọ đào thoát, Hoa Tinh liền nhân cơ hội thưởng thức cảnh sắc ở thành Lạc Dương. nhìn trên đường cái không ít cô nương, xuyên đích hoa chi chiêu triển, xuân sam bạc quần, thân tư kiều đẹp quá lệ tẫn hiện không thể nghi ngờ. Thân tư na mạn diệu, chiêu lai mắt của vô số nam tử, hình thành vừa đến xinh đẹp phong cảnh tuyến, thập phần hấp dẫn nhân. Nhìn tam ngũ thành quần thanh xuân cô gái, chân mày hàm xuân, khóe miệng đái tiếu, na phân sanh động khí tức hoạt bát động nhân, Hoa Tinh không chỉ có thầm nghĩ, tuổi còn trẻ thật tốt.

Xuyên qua vài con đường, Hoa Tinh dọc theo đường đi thấy không ít nữ nhân trẻ đẹp, không khỏi thầm nghĩ, Lạc Dương thật sự là đại thành thị, dân cư đông, mỹ nữ như mây. Nhìn thoáng qua người nọ xa xa, Hoa Tinh trên mặt lộ ra mỉm cười nhàn nhạt. Đi tới một tòa trạch viện hùng vĩ, Hoa Tinh nhìn trên cửa lớn viết "Lưu phủ" hai chữ màu vàng to, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị. Nhìn thấy hai người gác cổng, nghĩ rằng không nên tiến vào bằng cửa chính. Hoa Tinh xoay người về hướng khác, đảo một vòng quanh phủ, tìm lối khác tiến vào.

Hoa Tinh chân khí vẫn tập trung trên người nọ, không chút lo lắng hắn biến mất. Đi một vòng, Hoa Tinh lắc mình đạp xuống vười hoa. Nhìn hoa viên thật lớn, nhất định là phủ đệ của người giàu có, Hoa Tinh ánh mắt vừa chuyển, thân hình trong nháy mắt biến mất trong hoa viên. Khi thân ảnh hiện ra, Hoa Tinh đã đến hành lang thứ nhất, tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bốn phía. Cảm giác được người mình cần tìm cách đó không xa, Hoa Tinh thân hình nhoáng lên, trong nháy mắt đã rời đi hai mươi trượng, xuất hiện tại một tàng cây lớn.

Nhìn bóng người quen thuộc đi vào phòng, Hoa Tinh chân khí phát động ra xung quanh, thăm dò động tĩnh của mọi người trong viện, toàn bộ hiện rõ ràng trong đầu. Hoa Tinh tìm được khe hở, thân thể lách vào đứng sát cửa, cẩn thận dụng chân khí thăm dò trong phòng, Hoa Tinh phát giác bên trong có không ít người. Nhìn cách bố trí nơi này, Hoa Tinh quyết định từ mặt bên tiến vào, tránh cho bị người phát hiện.

Lắc mình tiến sát vào một căn phòng, Hoa Tinh phát giác nơi này có người, từ hơi thở có thể nhận biết là một cô gái, có thể là nha hoàn. Hoa Tinh lắc mình xuyên qua vài đạo cửa nhỏ, thâm nhập sâu vào bên trong, rất nhanh phát hiện một nha hoàn khoảng mười sáu tuổi. Nha hoàn quả không tệ, so với nhà bình dân mà nói, cũng toán đắc thượng thị tiểu gia bích ngọc liễu, một bộ thanh y, phong tư động lòng người.

Hoa Tinh trong đầu hiện ra động tĩnh của vách bên kia, cách một bức tường, trong phòng có năm người đang ngồi, trong đó có cả cao thủ. Hoa Tinh trên mặt lộ ra một nụ cười tà dị, lắc mình chế trụ huyệt đạo của nha hoàn làm nàng ngất đi, ôm lấy thân thể nàng, tránh để nàng gây động tĩnh làm người khác phát hiện. Hoa Tinh ôm lấy cô gái, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, tay phải đặt một ngón tay lên tường đất, chân khí chậm rãi phát ra, vô thanh vô tức xuyên thủng tường đất. vì sợ bị người phát hiện, cho nên Hoa Tinh động tác rất nhẹ nhàng, không lâu sau thì trên tường đất xuất hiện một lỗ nhỏ.

Nhìn qua lỗ nhỏ Hoa Tinh cẩn thận xem xét trong phòng. Nơi đó diện tổng cộng có năm người, bốn nam một nữ. trong đó có thiến niên nọ, chính là người Hoa Tinh theo dỏi, người này chính là Võ Lâm Thư Viện Lâm Vân. Hoa Tinh vì sự xuất hiện kỳ quái của hắn, cho nên theo dõi, vô tình phát hiện người của Võ Lâm Thư Viện bí mật liên lạc ở đây.

Bên trái Lâm Vân là người đàn bà, uớc chừng ba mốt ba hai, gương mặt xinh đạp kiều diễm; một thân phấn hồng quần áo, thân thể ẩn hiện sau lớp xiêm y, nhũ phong to tròn, thập phần hấp dẫn người khác. Trong mắt người đàn bà hiện ra một tia dụ người, lúc này sóng mắt như nước nhìn những nam nhân còn lại.

Bên phải Lam Vân là một hắc y lão nhân khoảng năm mươi, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, làm cho người ta nhìn thập phần không thoải mái. Đối diện Lâm Vân là hai đại hán khoảng bốn mươi, đều vận trang phục thương nhân, trên mặt lộ ra nụ cười, hư ngụy cực kỳ. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Lúc này, hắc y lão nhân lạnh lùng nói: "lần này võ lâm nhân sĩ tiến đến Lạc Dương, vô cùng đông đúc, đều là vì báu vật mà đến, chánh thức đến xem hoa hội không đến ba phần. Cho nên chúng ta phải nhất quyết đoạt được quyết không để rơi vào tay người khác. Với mẫu đơn hội lần này, theo tin tức có được, hội lần này không giống những năm trước. Hoa hội lần này chẳng những chọn những tinh phẩm tốt nhất.Hơn nữa phải phối cùng giai nhân, người cùng hoa làm bạn, tranh tương huy ánh. Cho nên hoa hội lúc này, kỳ thực cũng là tuyển chọn mỹ nữ, như vậy sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác, đến lúc đó sẽ thuận lợi cho hàng động của chúng ta, giảm bớt đối thủ cạnh tranh."

Lâm Vân tiếp lời: "sợ rằng đến lúc đó vì đoạt bảo vật, nhiều người sẽ không chú ý đến hoa hội. Theo tin tức của ta, đã có không ít cao thủ đi tới Lạc Dương, trong đó đặc biệt chú ý là Phượng Hoàng Thư Viện đặc sứ Hoa Tinh, Thiếu Lâm thần bí đệ tử Mục Phong, Địa Bảng đệ nhất cao thủ Lý Dục, thần bí thiếu niên La Văn và Dạ Phong, đó là những thiếu niên hết sức thần bí.

Mặt khác mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ cũng tới vài vị, có bài danh thứ năm Đường môn Đại tiểu thư Đường Mộng, bài danh thứ mười Mân Côi đao Mai Hương, bài danh thứ chín Thượng Quan Yến, mặt khác, bài danh thứ bảy Ngọc Nữ kiếm Lâm Phương cũng tới. Mà trên Bách Hoa Phổ, cũng tới ba người, bài vị thứ bảy Ngọc Hồ Điệp Lãnh Như Thủy, thứ tám Diệu Thủ tiên cô Liên Phượng, cùng với bài danh thứ mười Lục Nương Tử Quý Nguyệt Mai. Trên Bách Hoa Phổ lần thứ nhất, cũng tới một người, chính là Hoa Sơn chưởng môn phu nhân Trương Tuyết. Ngoại trừ mười ba người trên, trong chốn võ lâm cao thủ cũng vô cùng nhiều, trên Địa Bảng cao thủ mà nói, đều không dưới hai mươi vị, chúng ta muốn đạt được mục đích, sợ rằng phải hao phí nhiều sức lực mới có cơ hội."

Lâm Vân nói xongg bốn người còn lại đều trầm mặc, nghĩ kỹ những sự tình xảy ra, không phải dễ dàng ứng phó. Hoa tinh cách một bức vách nghe vậy cũng nở một nụ cười, đối với mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ, Hoa Tinh tất nhiên cảm thấy có hứng thú. Nghĩ lại có thể thấy những vị trên Bách Hoa Phổ, Hoa Tinh tựu nhịn không được tâm trung kỳ đãi.

Lúc này mỹ phụ mở miệng cười nói: "không thể tưởng được lúc này đây, có nhiều mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ tới Lạc Dương, thật muốn gặp các nàng, đặc biệt là Trương Tuyết. Bao nhiêu năm không gặp, nghe nói nữ nhân của nàng cũng trên Bách Hoa Phổ, không biết nàng có hay không xinh đẹp như trước kia? Lâm Vân ngươi gần đây có thấy nàng không? nàng vẫn xinh đẹp?" đàn bà, vĩnh viễn đều nghĩ về xinh đẹp, cho tới bây giờ cũng không quên so sánh với người khác, cũng không bao giờ thừa nhận mình không bằng người.

Lâm Vân nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói: "Hồi sư nương, đệ tử vô tình gặp qua, ra mắt một lần, Trương Tuyết vẫn xinh đẹp, chỉ là so với sư nương, còn kém vài phần." Mã thí là muốn phách, bằng không, cũng rất nan hảo hảo hỗn đi xuống. Cách một bên vách Hoa Tinh nghe Lâm Vân gọi mỹ phụ là sư nương, trong lòng cũng sửng sốt, hiển nhiên có chút giật mình. Lâm Vân cuối cùng là đệ tử của ai, vì cái gì cho tới bây giờ chưa tùng nghe ai nói qua?

Mỹ phụ nghe vậy cười nói: "Vân nhi thật khéo nói, chờ ngươi sư phó trở về, ta nhất định nói tốt cho ngươi trước mặt hắn, làm hắn sớm ngày truyền thụ tuyệt học cho ngươi."

Lâm Vân nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị, tựa hồ ẩn chứa cái gì. Lâm Vân trên mặt lộ ra thần sắc cảm kích, thập phần cao hứng nói: "Tạ tạ sư nương, vân nhi cảm kích vô cùng. Sau này tận tâm tận lực, vì thư viện cống hiến một phần sức lực."

Mỹ phụ lại nói: "Tốt, tâm ý của ngươi ta hiểu rồi, tin tưởng rằng sư phụ ngươi cũng biết. Cho nên về chuyện của Trương Tuyết ta cũng hiểu được, ngươi là cố ý khích lệ sư nương. Năm đó, Trương Tuyết bài danh Bách Hoa Phổ thứ bảy, sư nương sao có thể so sánh với nàng ấy? Chỉ là nhiều năm qua, nàng đã có nữ nhi, muốn biết là nàng thế nào thôi. Nghe ngươi nói, ta hiểu được, nàng vẫn xinh đẹp mê người." nói xong nhìn Lâm Vân, trong mắt hiện lên một tia kiều mỵ.

Lâm Vân cười cười không nói, không có trả lời nàng, nhưng trong lòng cũng hiểu được, Trương Tuyết quả thật rất xinh đẹp, bằng không há lại đứng trước sư nương? Mà cách vách Hoa Tinh nghe xong hai người đối thoại, mới hiểu được, nguyên lai mỹ phụ bài danh thứ mười hai trên Bách Hoa Phổ Ngân Hồ Liễu Diệp Nhân, trong chốn võ lâm nổi danh phong lưu, diễm danh lan xa. Không thể tưởng được Lâm Vân là đồ đệ của trượng phu nàng, chỉ là không biết trượng phu nàng là ai?

Hắc y lão nhân nhìn Liễu Diệp Nhân và Lâm Vân, ánh mắt lạnh lùng, âm thanh lạnh lùng nói: "lúc này đây, thư viện vì nhiệm vụ trọng đại giao cho ta Hắc Sát Thần Mã Uy, ta hy vọng mọi người cùng đồng lòng, chúng ta nếu làm tốt, đến lúc đó cũng dễ ăn nói trước mặt viện chủ. Nếu làm không tốt, có hậu quả gì, tin rằng mọi người đều hiểu được, lão phu không muốn nhiều lời. Theo phân phó, tất cả mọi người phải nhớ kỹ, chúng ta hết thảy y kế làm việc, bây giờ mọi người chia ra làm việc của mình." nói xong nhìn bốn người liếc mắt, lãnh nghiêm mặt rời khỏi.

Sau khi Mã Uy rời đi, đại hán trang phục thương nhân đứng dậy nói: "Có gì hơn người chứ, bất quá chỉ là cao thủ thứ năm trên Địa Bảng, có gì ghê gớm, thật cuồng vọng." nói xong, đại hán còn lại cũng đứng lên nói: "Bớt tranh cãi, chúng ta đi. Liễu phu nhân, thuộc hạ cáo từ." Mọi người vội vàng rời khỏi. Không lâu sau trong phòng chỉ còn Lâm Vân và Liễu Diệp Nhân.

Lâm Vân nhìn Liễu Diệp Nhân, ánh mắt lộ ra một tia nóng rực, ánh mắt không ngừng tại bộ ngực cao vút của nàng, thần tình không thể nhịn được nữa. Liễu Diệp Nhân yêu kiều cười nói: "Tiểu Vân nhi, lâu như vậy không gặp, cùng sư nương qua bên kia nghỉ ngơi." nói xong kiều mỵ liếc mắt nhìn hắn, vặn vẹo tấm thân mê người thong thả đi trước. Lâm Vân ánh mắt lộ ra một tia tham lam, dán trên phì đôn hấp dẫn của nàng, hấp tấp theo sau nàng.

Qua một bức vách nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Vân, trong lòng đột nhiên phát hiện, Lâm Vân và Liễu Diệp Nhân có quan hệ mờ ám. Để chứng thực tiên đoán của mình, Hoa Tinh tập trung chân khí trên hai người, nhìn theo nơi nàng tới. Liếc mắt nhìn nha đầu trong lòng ngực, Hoa Tinh đang muốn buông nàng, định giải khai huyệt đạo cho nàng, sau đó rời đi. Hoa Tinh phát hiện Liễu Diệp Nhân và Lâm Vân đều hướng về phía này, hai người đều đã vào phòng liễu.

Liếc mắt nhìn bốn phía, Hoa Tinh con ngươi đảo quanh, ôm tiểu nha đầu trong lòng ngực, lắc mình tiến vào liễu một người cao y quỹ, nhẹ nhàng quan áo quỹ, qua khe hở có thể thấy tình cảnh trên giường. Không lâu sau, chỉ nghe Liễu Diệp Nhân lớn tiếng kêu lên: "Tiểu Thanh, ngươi ở đâu, đến đây." thanh âm đang từ từ gần sát.

Liễu Diệp Nhân và Lâm Vân vào nhà vừa nhìn, không thấy tiểu Thanh tại đó, không biết chạy đi đâu. Liễu Diệp Nhân cười nói: "nha đầu kia, nhất định ra ngoài chơi rồi, không có ở đây cũng tốt." nói xong ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng thân thể kiều mị, mị nhãn như tơ nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân thấp giọng hỏi: "không biết sư phụ khi nào trở về?" lời này tựa hồ có hàm ý gì.

Liễu Diệp Nhân cười nói: "lão quỷ kia nhất thời sẽ không trở về, có thể đến mai mới về." nói xong nhìn hắn, ánh mắt lộ ra một tia hấp dẫn.

Lâm Vân dừng lại, sắc mặt vui mừng, xoay người đóng cửa phòng, khoái tốc đi tới bên giường, ôm Liễu Diệp Nhân vào ngực, tay phải nhắm ngay nhủ phong cao vút của nàng, vừa nắn vừa xoa, trong miệng gấp giọng đạo: "sư nương, Vân nhi rất nhớ người, ta muốn thân thể của nương nương."

Liễu Diệp Nhân cười duyên nói: "tiểu quỷ, mỗi một lần trở về đều tượng cá ngạ tử quỷ bàn, háo sắc đắc ngận. Nhớ ta, chuyện ma quỷ, ngươi tưởng sư nương là hài tử ba tuổi, dễ bị lừa vậy sao. Không được lộn xộn, ta cho ngươi là được, thiệt là, mỗi lần đều nói không nghe." nói xong môi đỏ mọng khẻ nhếch, nhiệt tình như hỏa vẫn trên thân thể Lâm Vân, thân thể được hai tay hắn vuốt ve, không ngừng vặn vẹo. Đồng thời một đôi tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng tiến vào khố của hắn, nhẹ nhàng lục lọi đứng lên.

Hoa Tinh nhìn qua khe hở, nhìn thấy cảnh tượng rất rõ ràng, trong lòng nhịn không được cười tà một tiếng, thầm nghĩ: "không thể tưởng được giá Lâm Vân có nhiều thủ đoạn, thế nhưng lại lên giường với cả sư nương của mình, hắc hắc, có ý tứ. Tiểu tử giỏi thật." nhìn động tác của hai người, nghe thanh âm kiều mị của Liễu Diệp Nhân, Hoa Tinh trong lòng cũng cảm thất bứt rứt. Nhìn nha đầu đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, Hoa Tinh nhịn không được lộ ra mỉm cười.

Bên này, Lâm Vân đã nóng vội mở xiêm y của Liễu Diệp Nhân, hai tay nắm được cặp nhũ phong căng tròn, dùng sức xoa bóp, trong miệng lớn tiếng nói: "sư nương thật đẹp, vừa lớn vừa mềm mại, cảm giác thoải mái cực kỳ, thật sự là làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Vân nhi muốn hưởng thụ hương vị của sư nương." nói xong cúi đầu vào trái bồ đào, dùng sức ngậm lấy.

Liễu Diệp Nhân thân thể run rẩy, dán bộ ngực đầy đặn vào Lâm Vân, thuận lơi cho hành động của hắn. đồng thời, chỉ nghe nàng dịu dàng nói: "Hảo vân nhi, hãy dùng sức, tận tình đùa bỡn sư nương. Kiên đĩnh ngươi đã lớn lên rồi này, thật sự là mê chết người, sư nương muốn ngươi hung hăng hưởng thụ ta!" bộ dáng dâm đãng, tràn ngập hơi thở hấp dẫn, thật sâu kích thích Lâm Vân. Lâm Vân đặt nàng lên giường, một bên vẫn vuốt ve nhũ tiêm, một bên hướng đi xuống vuốt ve hạ thể nàng.

Bên ngoài Lâm Vân đang đùa bỡn thân thể hấp dẫn của Liễu Diệp Nhân, thì trong tủ áo Hoa Tinh cũng cho tay vào bộ ngực của tiểu nha đầu. Mặc dù nha hoàn chỉ khoảng mười sáu, nhưng thân thể đã phát dục cực hảo. Hoa Tinh hai tay tiến vào y phục nàng, nắm được hai ngọc nhũ cao vút, hai tay lẳng lặng lộng trứ. Cảm giác thập phần co giãn, Hoa Tinh không khỏi thầm nghĩ, nha đầu kia xem ra vẫn là xử nữ, vú co dãn thật tốt, ấm áp, cảm thụ tuyệt vời. Lộng trứ hạt nhũ châu mềm mại, tha xoa hai viên cầu mềm mại, Hoa Tinh trong lòng sảng khoái vô cùng.

Bân ngoài, Lâm Vân đã tách hai chân Liễu Diệp Nhân, từ từ kéo hạ y nàng xuống, lộ ra một khoảng rừng cây mê người. Liễu Diệp Nhân cũng cởi bỏ hết quần áo của Lâm Vân, con mắt kiều mỵ nhìn kiên đĩng của hắn, tay nhỏ bé cầm lấy nhẹ nhàng lộng trứ, nhìn vẻ mặt Lâm Vân say mê hưởng thụ. Lâm Vân đặt Liễu Diệp Nhân lên giường, tách hai chân nàng ra, địa phương thần bí của nàng cũng trong tầm mắt hắn. Vì góc độ quan sát, Hoa Tinh cũng có thể thấy sơn cốc màu hồng mê người của Liễu Diệp Nhân, nhìn thấy toàn bộ địa phương hấp dẫn đó.

Lâm Vân vẻ mặt hưng phấn, tay phải ngón tay dùng sức lộng trứ dãi đất mẫn cảm của Liễu Diệp Nhân, mỗi lần ngón tay xâm nhập vào, đều mang theo tiếng kêu của nàng, thập phần mê người. Nhìn sư nương ở thân hạ của mình, uyển chuyển kiều đề, Lâm Vân hưng phấn cực kỳ, nhịn không được thâm nhập vào thân thể Liễu Diệp Nhân, thưởng thức cảm giác tuyệt vời. Hai ta xoa nhũ phong của nàng, Lâm Vân xoa nắn thật mạnh, không ngừng phát tiết dục vọng của nam nhân. Liễu Diệp Nhân cũng không ngừng vặn vạo tuyết đồn, nghênh tiếp từng đợt công kích của Lâm Vân, cả hai người đều điên cuồng trong dục vọng.

Trong tủ áo, Hoa Tinh hai mắt phát ra hắc quang, nhìn hai người trên giường, ánh mắt dò xét trên thân thể mê người của Liễu Diệp Nhân. Nhìn không chớp mắt trên cặp nhũ phong no tròn, phì đồn đang cực lực vặn vẹo, Hoa Tinh nhịn không được thầm nghĩ, Liễu Diệp Nhân thật dâm đãng, nhưng thập phần mê người, tràn ngập phong vị đàn bà. Trong tay cầm cặp nhũ phong mềm mại, Hoa Tinh cảm thụ cảm giác co dãn, tay trái ngón tay nhẹ nhàng thăm dò địa phuong thần bí của tiểu nha đầu. Cảm nhận được trong u cốc, khê thủy thiển lưu, Hoa Tinh trong lòng ám sảng, không thể tưởng được nha đầu kia đang kích tình.

Thời gian chậm rãi trôi đi, Lâm Vân trên người Liễu Diệp Nhân toàn lực phát tiết, nhẹ nhàng nằm ở nàng bên cạnh. Lâm Vân trên mặt lộ ra một tia thỏa mãn nhẹ giọng nói: "sư nương, Vân nhi thế nào, có lợi hại hơn sư phó không?" vừa nói vừa nắm lấy nhũ phong xinh đẹp, ngón tay ngón tay lộng trứ hạt bồ đào.

Liễu Diệp Nhân thân thể từ từ run lên, có lẽ vì chỗ mẫn cảm bị lâm phong lộng trứ. Kiều mỵ nhìn Lâm Vân, Liễu Diệp Nhân cười nói: "tiểu quỷ hơn hẳn sư phụ ngươi, hắn a, trước kia còn có thể, bây giờ càng ngày càng không được." Vừa nói vừa vuốt ve hạ thân của Lâm Vân, nhẹ nhàng kích thích hắn.

Lâm Vân nhìn thân thể mê người của sư nương, nhịn không được lại muốn tiếp tục. Chỉ thấy Lâm Vân xoay người đặt Liễu Diệp Nhân lên người, hạ thể đối diện với cái miệng nhỏ nhắn của Liễu Diệp Nhân. Lâm Vân vội vàng đạo: "sư nương, ta còn muốn, ngươi giúp ta?" nói xong đặt lên môi của của Liễu Diệp Nhân.

Liễu Diệp Nhân kiều mỵ liếc mắt nói: "ngươi đó, cùng một dạng với sư phụ, chỉ thích khi dễ người khác, thiệt là, tiểu quỷ đầu" nói xong kiều mỵ nhìn hạ thể của hắn, nhẹ nhàng sáo lộng trứ. Bộ dáng vô cùng mê người, trong tủ áo Hoa Tinh dục hỏa cũng đại thịnh.

Lâm Vân rất nhanh lại dục hỏa lại dâng lên, lớn tiếng đặt Liễu Diệp Nhân trên giường, hai tay vuốt ve phì đôn, từ phía sau tiến vào thân thể nàng. Hai tay nắm được đôi ngọc nhũ đang lắc lư không ngừng, dùng sức tha xoa, điên cuồng lộng trứ, phát tiết hết dục vọng. Liễu Diệp Nhân thân thể không vững, không ngừng vặn vẹo, kiệt lực trong cảm giác thoải mái, trong miệng dâm ngữ loạn lên, trong phòng tràn ngập dâm khí.

Hoa Tinh nhìn thấy hai người cảm thấy vô cùng khó chịu, bất đắc dĩ đành phải vận khởi Băng Hồn Quyết chân khí. Trong nháy mắt, một đạo thanh lương chân khí chảy toàn thân Hoa Tinh, làm hắn tỉnh táo vô cùng. Nhìn Lâm Vân đang hoạt động sau lưng sư nương hắn, Hoa Tinh lẳng lặng nhìn động tác của hắn, tưởng xem hắn còn có chiêu gì. Đối với việc nam nữ, Hoa Tinh mặc dù trước mắt tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng sư phụ hắn giải thích cũng không ít. Lúc này chăm chú tưởng tượng, nhớ lại khá nhiều, nhớ lại rõ ràng, ngẫm lại kinh nghiệm của chính mình, Hoa Tinh nhất thời lĩnh ngộ khá nhiều.

Lâm Vân sau khi điên cuồng phát tiết, rốt cục không còn khí lực, nằm bên cạnh Liễu Diệp Nhân, con mắt khép hờ, nhìn hình dáng vô cùng dâm đãng. Liễu Diệp Nhân cũng là vẻ mặt đỏ ửng, ánh mắt như nước, kiều mỵ nhìn hắn. Nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Lâm Vân, Liễu Diệp Nhân nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi lấy quần áo mặc vào. Hoa Tinh đối diện Liễu Diệp Nhân, cả thân thể nàng trong tầm mắt, nhịn không đượ so sánh với những người nữ nhân của mình. Chỉ thấy Liễu Diệp Nhân khoảng ba mốt ba hai, thân hình xinh đẹp, nhưng so với nữ nhân của mình, còn kém một bậc. Trước ngực song nhũ to tròn, đầu v* tím hồng, hiển nhiên đã bị không ít nam nhân đùa bỡn qua. Chiếc eo bé nhỏ, đồn bộ đầy đặn mê người, hai chân thon dài, lấm tấm mồ hôi, thần bí mà xinh đẹp, tràn ngập hấp dẫn lực.

Hoa Tinh cẩn thận đánh giá thân thể nàng, trong lòng cũng không thể không thừa nhận, nàng đích xác không hổ là mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ. Mặc dù có điểm không bằng nữ nhân của mình, nhưng trong thiên hạ mà nói, nàng thực sự là mỹ nữ.

Liễu Diệp Nhân mặc xong quần áo, liếc mắt nhìn Lâm Vân đang say ngủ, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị, có một chút nhu tình lẫn không tha. Xoay người, Liễu Diệp Nhân nhẹ nhàng đi ra ngoài, rời khỏi nơi này.

Liễu Diệp Nhân rời đi không lâu, Lâm Vân đột nhiên xoay người đứng lên. Một bên mặc quần áo, Lâm Vân một bên lẩm bẩm: "dâm đãng tiện nhân, ngươi tưởng rằng ta thực sự bị ngươi mê hoặc sao? ngươi đích thân thể tuy đẹp, đáng tiếc ngươi đã già rồi, chỉ có thể để cho thiếu gia ta đùa bỡn thôi. Nếu ngươi khoảng hai mươi, ta không chừng sẽ bị ngươi mê trụ, còn bây giờ thì? hắc hắc, ta ta chỉ có hứng thú với nhục thể ngươi mà thôi. Tưởng mê trụ ta, ngươi đừng nằm mơ, trừ Phi là nàng, bằng không bằng ngươi còn kém xa lắm." nói xong, nở nụ cười âm hiểm. Mặc quần áo xong, Lâm Vân cũng lắc mình rời khỏi.... sau một hồi hảo hí, đến cũng vội vã, mà đi cũng vội vã.

Nhìn theo bóng lưng của Lâm Vân, Hoa Tinh đột nhiên hiểu được giá Lâm Vân không đơn giản, thân phận hắn sợ rằng không đơn giản như vậy, nhất định cất giấu bí mật không muốn ai biết. Hoa Tinh lắc mình ra, nhìn nha đầu trong lòng, áo lộ ra phân nữa lộ ra hai viên nhũ châu màu phấn hồng, tràn ngập thần thái mê người. Hoa Tinh nở nụ cười tạ dị, nhẹ nhàng cúi đầu, áp sát cặp nhũ phong no tròn, tận tình liếm lộng. Ngước lên, Hoa Tinh cười nói: "nha đầu, hương vị thật tuyệt. ta đi đây." nói xong sửa lại quần áo cho nàng, thuận tay khai mở huyệt đạo cho nàng. Khi nha đầu mở to mắt, Hoa Tinh đã ở bên ngoài phòng.

Ra khỏi phủ, Hoa Tinh lóe lên thần thái tà dị, thỉnh thoảng xem xét động tĩnh bốn phía. Trên đường cái thành Lạc Dương, Hoa Tinh không có cảm giác cô độc, sự phồn hoa nơi này luôn lôi cuốn người khác.

Nhớ tới vừa rồi nghe được tin tức từ Hắc Sát Thần Mã Uy, nói rằng lúc này hoa hội, chẳng những tuyển hoa, còn muốn chọn mỹ nữ, hắc hắc, thật sự là ngận phù hợp tâm ý Hoa Tinh. mỹ nữ đối với Hoa Tinh mà nói, tựa như hàn tín điểm binh, càng nhiều càng tốt. Hắn một điểm cũng không chê nhiều, đương nhiên sợ rằng nam nhân trong thiên hạ đều là như vậy, không bao giờ thấy là nhiều, không phải sao?

Hoa Tinh cứ trên đường cái bước tới, ánh mắt dò xét bốn phía, khán có thể hay không đã thấy thục nhân. Song yếu tại xa lạ thành Lạc Dương đã thấy thục nhân, na khủng sợ là không quá có thể. Nhưng Hoa Tinh xem xét một chút, thoáng thấy bóng người, có vài phần quen thuộc, tựa hồ đã gặp ở đâu.

Hoa Tinh khóe miệng mỉm cười, hai mắt thần quang lóe ra, thân thể như nhanh như chớp đuổi theo, thoáng chốc Hoa Tinh và bóng người đã biến mất trong biển người của thành Lạc Dương. sẽ không vì một người mà tăng thêm náo nhiệt, cũng sẽ không vì một người mà thiếu vẻ phồn hoa, mỗi ngày đều trôi qua như thế.

Trong thành Lạc Dương phòn hoa, điều gì sẽ chờ đợi Hoa Tinh? mà Hoa Tinh đến thành này sẽ gây ra sóng gió gì? Lạc Dương, sắp thành làm một địa phương phong vân giao hội. vô số võ lâm nhân sĩ, đều muốn ở đây vì danh vọng mà sinh tử, để rồi cuối cùng, ai có thể ngửa mặt lên trời thét dài, hận đời vô đối!