Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 30




Nguyễn Hân nghỉ ở khách sạn một đêm,cũng không thể nào ngủ ngon được,ngày hôm sau mới sáng sớm đã đi tới bệnh viện thăm lão gia,lão gia vẫn chưa tỉnh,Phó Tư Nghiên đưa cô đi ra ngoài ăn sáng rồi để lái xe đưa cô đi làm.

Bệnh tình của lão gia vẫn chưa được ổn định,Nguyễn Hân đứng trước xe,nhìn Phó Tư Nghiên đứng bên cạnh đợi cô rời khỏi,rồi nói: “hôm nay tôi không đi làm đâu.”

Đôi mắt Phó Tư Nghiên có chút chuyển động,Nguyễn Hân không đợi anh trả lời liền đóng cửa xe lại lấy điện thoại nhắn tin báo cho Từ Lam là cô xin nghỉ phép tình hình sức khỏe của Phó lão gia nằm viện chắc chắn không phải một hay hai ngày là khỏi được,Nguyễn Hân trực tiếp báo cho Từ Lam là cô xin nghỉ phép một tuần.

Sau khi tin nhắn được chuyển đi,Từ Lam không trả lời ngay tin nhắn của cô,Nguyễn Hân ngẩng đầu lên nói với Phó Tư Nghiên “công ty của anh có việc gấp cần xử lý không?”

Ý muốn nói, nếu như công ty có việc gấp cần anh xử lý thì anh có thể yên tâm tới công ty xử lý công việc,cô có thể thay anh chăm sóc lão gia.

Hôm nay cô mặc áo khoác dài màu trắng gạo,không trang điểm,da mịn màng và trắng đẹp,đôi mắt mơ trong sáng long lanh, thắt búi tóc trên đỉnh đầu,cả thân hình trắng trẻo mềm mại,giống như cô sinh viên đại học vẫn còn bỡ ngỡ về những chuyện của thế giới này vậy.

Phó Tư Nghiên khẽ biến đổi sắc mặt,nói: “em có thể ứng phó được sao?”

Phó gia là tộc gia lớn,chuyện lão gia bị mắc bệnh mà bị đồn ra ngoài,sẽ có rất nhiều bà con thân thích bạn bè tới bệnh viện thăm ông,người của nhị phòng,tam phòng nhà họ Phó đều không muốn mọi người phải lo lắng,sau khi Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên kết hôn đã sinh sống luôn tại trung tâm thành phố,chỉ thi thoảng mới về ngôi nhà cổ ăn cơm,lúc nào cũng bên cạnh Phó Tư Nghiên. Trước mặt Phó Tư Nghiên những người đó cũng không dám nói gì quá đáng,chỉ cần không có Phó Tư Nghiên bên cạnh thì một mình cô phải đối mặt với nhị phòng,tam phòng nhà họ Phó và những bà con thân thích khác.

Cô mới gả qua đây cũng chưa được bao lâu,vừa hay sống luôn ở bên ngoài nên chưa từng phải lo lắng tới những lục đục của Phó gia,những người đó nghĩ có còn trẻ nên cũng có phần khinh thường cô.

Nguyễn Hân nghe giọng điệu anh ấy nói rất rõ ràng là sẽ cảm thấy chắc chắn  cô sẽ bị những người đó ức hiếp,cô duỗi thẳng lưng eo,cằm hếch nhẹ lên,ngữ khí khinh bỉ nói: “Anh ít coi thường người khác lại,em cũng là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Đạt Hằng,có những đại chiến nào mà em chưa gặp qua,sao lại có thể sợ mấy con bọ chét nhảy ngang dọc trong tổ?hơn nữa,bây giờ anh làm chủ tập đoàn Thắng Nguyên,em là vợ của anh,ai dám làm gì trước mặt em? Anh yên tâm,em sẽ không làm mất mặt chưởng môn nhân nhà họ Phó đâu.”

Ban nãy thay vào đó là một cô gái có gương mặt thỏ trắng thuần khiết và lông mày nhuộm một ánh hào quang sáng rọi thể như không ai có thể khiêu khích được.

Khóe miệng của Phó Tư Nghiên khẽ nhếch lên một nụ cười,”bà xã tôi là đại tiểu thư của Đạt Hằng,là cô công chúa nhỏ bên cạnh có ngàn người yêu mến,gả cho anh rồi,là để trên lòng bàn tay chứ không phải là để đối phó với những bậc tiền bối lớn bé trong nhà.”

Bất kỳ người con gái nào bất luận là ở độ tuổi nào,đều muốn được người chiều cưng thành công chúa,Nguyễn Hân vì do cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ để lại,cộng thêm hồi trước Phó Tư Nghiên luôn trầm lặng ít nói.Vốn dĩ là lớn hơn cô mấy tuổi lại vừa trưởng thành ổn định,đối với cô đơn giản mà nói nó giống như hai người thuộc hai thế hệ khác nhau,khoảng cách rất lớn Nguyễn Hân không mấy hi vọng chờ đợi vào những điều ngọt ngào của tình yêu. Giờ đây cô dường như mất cảm giác khi nghe thấy những lời cưng chiều ngọt ngào từ miệng anh ấy nói ra, dừng lại một chút,giống như trái tim rơi xuống hồ nước băng đột nhiên cảm thấy có một luồng nhiệt ấm áp chạy vào,phần nào đó thấy nó có hiện tượng được phục hồi trở lại.

Phó Tư Nghiên hôm nay sao vậy?

Trúng tà rồi

Hay là phải lập tức quay trở lại chăm sóc lão gia nên anh ấy bắt đầu diễn rồi?

“ Đi thôi.”

Thần sắc của anh ấy giống như thường ngày,hình như mấy câu vừa nãy chỉ tùy ý nói ra mà thôi chứ không hề để tâm đâu.

Nguyễn Hân ở bên cạnh anh ấy,thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh ấy,câu nói tùy ý vừa nãy lại phảng phất quanh tai.

Khi đi đến trước cửa phòng bệnh của Phó lão gia,từ bên trong phòng bệnh có tiếng nói truyền ra,là người của nhị phòng nhà họ Phó đến rồi.

Phó Tư Nghiên nhấn chân muốn đi vào,Nguyễn Hân tiến sát lại bên cạnh anh,bám lấy cánh tay anh.

Phó Tư Nghiên quay đầu lại nhìn cô,cô ngẩng đầu lên,cùng lúc hai đôi mắt nhìn nhau.

Không cần giải thích,anh hiểu.

Lão gia hi vọng có thể nhìn thấy cảnh hai người tình cảm bên nhau.

Trong phòng bệnh lão gia nằm trên giường bệnh,trên cánh tay đang truyền thuốc,tinh thần mệt mỏi,tiểu tôn nhi của nhị phòng Phó Hồng Văn đang đứng trước giường đọc thơ cho Lão gia nghe,nó là anh họ của Phó Tư Nghiên con trai của Phó Tư Bình,năm nay vừa tròn 5 tuổi.

Đứa trẻ trông giống như ngọc được khắc từ bột hồng,là đứa chắt trai đầu tiên của lão gia,bình thường lão gia rất thích đứa chắt trai này,nhị phòng dạy nó trước mặt lão gia phải thông minh lên, chia nhiều tài sản chút,nhưng hiển nhiên lão gia bây giờ đặc biệt không muốn nghe đứa cháu này đọc thơ nữa.

Lão gia nhìn thấy Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân khoác tay nhau đi vào,tinh thần tốt lên trông thấy.

“Tư Nghiên với Nguyễn Hân đến rồi.”

Người của nhị phòng nhà Phó vây kín giường bệnh của lão gia,Nguyễn Hân kéo Phó Tư Nghiên vòng qua, “ông nội,chào buổi sáng,ăn cơm chưa nội?”

Phó lão gia lạnh rên lên một tiếng,liếc mặt nhìn cậu con trai thứ 2 Phó Vĩnh Xương,nói một cách kỳ quái: “tôi cảm thấy vẫn chưa tỉnh ngủ”.

Ông bị người của nhị phòng làm cho ồn ào tỉnh dậy,người của nhị phòng hôm nay ngoài những người ở nước ngoài chưa kịp về là Phó Tư Bình và Phó Tư Lễ,thì tất cả những người khác đều ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ tới bệnh viện,để cho mấy đứa nhỏ đến thăm hỏi người,lại tiếp tục đọc thơ cho người nghe,không biết lại tưởng là đến chúc thọ cho lão gia.

Nghe thấy lão gia nói vậy,sắc mặt của mấy người lớn bên nhị phòng cũng có đôi chút không mấy dễ nhìn.

Phó Tư Nghiên cũng đảo mắt nhìn theo sang hướng nhị thúc của anh “nhị thúc,hôm qua cháu đã nói với thúc rồi,không được đến sớm quá,ông nội cũng cần phải nghỉ ngơi,cũng không nên đưa trẻ nhỏ đến đây”

Không phải chấn vấn thì là khiển trách

Bên trong phòng bệnh yên tĩnh lại,sắc mặt của người nhị phòng càng khó coi.

Phó Tư Bình,Phó Tư Lễ không đến,những người đến đây ngoài Phó Vĩnh Phong là con trai ra những người khác đều là phụ nữ trẻ nhỏ,Phó Tư Nghiên cũng không tốt khi tức giận với phụ nữ và trẻ nhỏ.

Vĩnh Phong là trưởng bối,không nghĩ rằng trước mặt nhiều người như vậy Phó Tư Nghiên lại không giữ thể diện cho mình,sắc mặt trầm xuống “cháu là đàn em,lại đi nói năng như vậy với nhị thúc tôi đây,trong mắt cháu có còn cấp bậc lễ nghĩa gì không?”

Không nói đúng sai,trực tiếp dùng thân phận trưởng bối để ép người.

Nhị thẩm của Phó Tư Nghiên nói: “Tư Nghiên,Hồng Văn là đứa chắt duy nhất của lão gia đó,bình thường lão gia rất yêu thương nó,lão gia bệnh rồi,Hồng Văn tất nhiên phải đến để tỏ lòng kính hiếu.”

Bà ta nhấn mạnh mấy từ đứa chắt duy nhất này,ngữ khí bên trong rất là đắc ý.

Đại gia đình đều coi trọng con lớn và cháu lớn.

Tập đoàn Thắng Nguyên bây giờ do Phó Tư Nghiên dẫn dắt,trong mắt bọn họ chính là vì Phó Tư Nghiêm là trưởng tôn của lão gia,do vậy lão gia mới có cách nhìn coi trọng đến vậy.

Phó Tư Nghiên không tiếp lời nhị thẩm,Nguyễn Hân nhìn bên nhị phòng lớn lớn nhỏ nhỏ cũng phải bảy,tám người. Ngược lại,Phó Tư Nghiên bên này phải bình tĩnh lại nhiều,hơn nữa đều là phụ nữ,Phó Tư Nghiên cũng không thể nào cãi nhau với họ.

Nguyễn Hân để cho quản gia Thái đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho lão gia,sau đó quay lại cười rồi nói: “ông nội mỗi ngày đều nói chuyện với cháu là muốn có đứa chắt trưởng, nhị thẩm không nói cháu cũng không nhớ ra,thì ra ông nội đã có một đứa chắt trưởng,lại đây nào,cháu chắt trưởng của ông nội,đến chỗ của bác gái nào.”

Nguyễn Hân chìa tay ra rồi nói với Phó Hồng Văn

Phó Hồng Văn đi đến đó,ngẩng đầu nhìn cô.

Nguyễn Hân ngồi xuống,vừa nhìn vừa cười “Hồng Văn mấy tuổi rồi?”

“Năm tuổi”

Nguyễn Hân sờ đầu nó 1 chút “thật ngoan,đi học chưa? Năm mấy rồi,học tập thế nào rồi?”

Nhị thẩm tự hào nói: “Hồng Văn năm nay học lớp mẫu giáo lớn,trong lớp đều là ưu tú nhất.”

Nguyễn Hân nheo mắt “giỏi vậy sao,Hồng Văn lại đây,bác gái hỏi cháu vấn đề này,cháu đi mua đồ xếp hàng,phía trước có ba bạn nhỏ,phía sau có bốn bạn nhỏ,tổng cộng có mấy bạn nhỏ?”

Phó Hồng Văn không do dự trả lời “bày người”

Nhị thẩm và mẹ của Phó Hồng Văn nghĩ rằng Nguyễn Hân vẫn còn trẻ tuổi,nhìn thấy trẻ nhỏ thì vẫn thấy có chút kỳ lạ,tùy miệng đưa ra câu hỏi, cũng không chú ý đến cái bẫy trong câu hỏi,cứ nghĩa rằng con nhà mình chỉ cần ra đề một cộng một bằng hai đều cảm thấy rất là giỏi,nghe Phó Hồng Văn trả lời xong thì trên mặt nở nụ cười đầy tự hào.

Trước mặt có ba bạn nhỏ, phía sau có bốn bạn nhỏ,cộng thêm cháu nữa tổng cộng phải có tám người mới đúng” Nguyễn Hân sửa lỗi không đúng cho Hồng Văn,xoa xoa lên đầu thằng bé nói: đi ra ngoài chơi nhé.

Các cháu nhỏ ở trong phòng bệnh rất ồn,sau khi mấy đứa nhỏ đi ra ngoài,Nguyễn Hân ngẩng đầu nói với nhị thẩm:”nhị thẩm,chả trách ông nội ngày nào cũng nói chuyện muốn có thêm chắt,đầu óc của Hồng Văn không được linh hoạt cho lắm”

Nét mặt của nhị thẩm gượng gạo sắp đỡ không nổi”Hồng Văn tuổi vẫn còn nhỏ”.

Nguyễn Hân nói:”năm tuổi không nhỏ nữa rồi,hôm qua cháu nghe ông nội nói,chồng của cháu khi năm tuổi đã đi đến công ty cùng với ông nội rồi,các thẩm nhất định phải bồi dưỡng nó cho tốt,nó bây giờ là đứa chắt duy nhất của ông nội đó ạ”

Sắc mặt người nhị phòng tối sầm lại,từng tự hào vì ba từ ‘đứa chắt lớn’ này giờ đây nghe thấy nó bên tai giống như đang mắng người.