Diễm Phu Nhân

Chương 83: Hoàn toàn dựa vào Lâm Thành Trác




Tiểu Tịch gấp rút chạy về Hoa Châu thành, một khắc bước vào trạm kiểm soát ở cổng thành, bỗng nhiên nàng rất muốn chạy như điên, tiến về căn nhà quen thuộc.

Quả thật nàng chạy hết tốc lực, vượt qua sóng người di động trên thị trấn, xuyên qua con sông đào bảo vệ thành quen thuộc cùng cầu đá Dương Liễu. Đến khi nhìn thấy cánh cửa vô cùng quen thuộc, bảng hiệu quen thuộc, "Lâm phủ".

Độc Cô Úc vẫn thật chặt chẽ đi theo nàng, ở trên biển phiêu bạt nàng cũng không thành thật, bao giờ cũng là khi thì khóc khi lại cười. Nhưng đến khi lên trên đất bằng vẫn như cũ giống như là con thỏ nhỏ điên cuồng nhảy nhót căn bản là bắt không được. Cho đến khi nàng đứng ở trước cửa Lâm phủ, nhìn chằm chằm cánh cửa ngẩn người, lại một bước cũng không dám tiến lên.

"Đi vào đi, không phải ngươi rất vội sao?" Độc Cô Úc thở hổn hển hỏi.

Nàng hờ hững nhìn hắn một cái, chợt cười, giống như là chậm lụt sau đó chợt nở nụ cười, gật gật đầu mà nói: "Đúng nha, ta đã trở về." Nàng đưa tay gõ cửa, tới mở cửa cũng chính là Nguyệt Duy, khi nhìn thấy đối phương cả hai đều giật mình.

"Tiểu Tịch cô nương, ngươi... Làm sao ngươi trở lại... Không, không phải, làm sao ngươi có thể... Ai, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay ngươi đi đâu..." Nguyệt Duy hỏi tới tấp, hai người mặt đối mặt đứng ở cạnh cửa, Nguyệt Duy lôi kéo tay của nàng một khắc cũng không buông lỏng.

Độc Cô Úc nhìn "Mỹ nữ" tóc bạch kim này từ trên xuống dưới, tấm tắc thầm than ở cùng Tiểu Tịch thật là diễm phúc không cạn. Hắn nhẹ giọng ho khan một cái ý bảo bên cạnh còn có người ở đây. Lúc này Nguyệt Duy mới chú ý tới Độc Cô Úc đứng bên cạnh, mặt mũi khôi ngô, nhưng nụ cười tăng thêm mười phần, làm cho người ta rất có ấn tượng tốt.

Tiểu Tịch liếc liếc về Độc Cô Úc, hiển nhiên nhìn thấu tâm tư của hắn: người trong "Hội chuộng ngoại hình", cũng sẽ nghiêng đổ đối với bộ dáng đặc biệt của Nguyệt Duy. Nhưng mà, hình như Độc Cô Úc không quá thích hợp. Mặc dù nội tâm của nàng vẫn rất ủng hộ đam mỹ, nhưng so sánh với một người ngoài tới thì nàng thích tình yêu cấm kị của huynh đệ Ngân Túc Nguyệt Duy hơn.( Hội chuộng ngoại hình: giống như là những người có ngoại hình đẹp, cũng chú ý lựa chọn người đẹp làm bạn hoặc người yêu)

Tiểu Tịch xô đẩy Nguyệt Duy đi vào Lâm gia, dọc đường nghe Nguyệt Duy miêu tả mới biết. Hôm nay Lâm gia chỉ còn lại Lâm Thành Trác, Lâm Phượng Âm mang Lưu Y trúng độc đi Bồng Lưu Sơn tìm người. Vốn ban đầu Ngân Túc Nguyệt Duy cũng định đi theo, nhưng sau khi đến Định Châu liền nghe nói Kỳ châu Tư Đồ gia hứa hẹn toàn lực hiệp trợ Lâm gia, Lâm Phượng Âm sợ sắp tới Lâm gia sẽ có chuyện rối loạn, nên để hai người có năng lực khác thường ở lại phụ trợ cũng tốt.

Hôm nay Tiểu Tịch muốn nhìn thấy nhất chính là chủ quản Lâm Thành Trác, bởi vì hiển nhiên bọn họ cũng không biết sau khi Lâm Đường Hoa rời đi Tư Đồ gia đã đi Bắc Hải Thánh nữ cung. Mà bây giờ thế lực Lâm Đường Hoa đại biểu là con đường khác với nhân sĩ chính đạo trong chốn võ lâm.

Lâm Thành Trác phái ra nhóm ẩn sĩ khắp nơi vẫn không tìm ra được tung tích Tiểu Tịch, chợt nghe được tin tức nàng trở về, Lâm Thành Trác sải bước từ trong phòng bước đến tiền thính, quả thật thấy được bóng dáng quen thuộc.

Nàng thật sự gầy đi, váy áo trên người không gọn gàng diễm lệ giống như trước, giày dưới chân dính đầy bụi bậm, ống quần còn có chút nước đọng, tóc của nàng buộc lên thật cao như một đuôi ngựa. Theo thói quen hai chân cũng dẫm lên trên ghế, ôm đầu gối cúi đầu trầm tư, không biết lại đang suy nghĩ gì.

Hắn từ từ đi qua, sau đó đứng lại, Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, nhìn thẳng thấy một nam tử toàn thân áo đen mạnh mẽ bức người, kiếm Phượng kiếm vắt ở bên hông, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt tựa như ngôi sao sáng nhất ban đêm, mắt không chớp chăm chú nhìn nàng.

"Ngươi trở lại." Hắn chỉ nhàn nhạt nói như vậy, vẫn như cũ là giọng nói tràn đầy tự tin của hắn, ngay một giây trước khi nhìn thấy nàng mới vừa giống như trầm tĩnh chững chạc lại, giấu đi tất cả tâm tư có thể tràn đầy không dễ bị người phát hiện.

"Ta đã trở về." Tiểu Tịch vô thức đáp trả, cảm giác nhìn thấy Lâm Thành Trác thật tốt, cảm giác trở lại Lâm gia thật tốt. Rốt cuộc nàng có thể an tâm cười, tìm nơi nương tựa đến một bến cảng an toàn, không còn sợ mưa bão gió tuyết nữa.

"Bây giờ Đường Đường đang ở Thánh nữ cung, hắn bị người bắt đi làm Thiếu chủ Thánh nữ tộc, nhất định không phải hắn tâm cam tình nguyện, cũng không phải phản bội Lâm gia, chúng ta nhất định phải cứu hắn!" Tiểu Tịch một hơi kể hết tất cả chuyện. Sau đó rầm rầm uống nước, uống quen nước ngầm Thánh nữ tộc đào lại lần nữa uống suối ở Lâm gia, tư vị thật không phải một loại ngọt lành nhẹ nhàng khoan khoái bình thường.

Lâm Thành Trác trầm mặc một chút, Ngân Túc Nguyệt Duy ngồi ở một bên ân ái cũng lo lắng trùng trùng. Độc Cô Úc lại không có hứng thú đối với hoạt động cứu người này. Hơn nữa người kia lại là người mà hắn quyết tâm hảo hảo muốn chỉnh người, quân tử báo thù mười năm không muộn, nếu Tiểu Tịch thích, thì cứu ra về sau lại sửa trị.

"Nhị đệ biết hắn đang làm cái gì, căn cứ theo tình huống ngươi nói, người Thánh nữ tộc sẽ không làm tổn thương hắn." Lâm Thành Trác phân tích nói.

Độc Cô Úc tùy ý nói tiếp: "Dĩ nhiên, Thánh nữ cung thật vất vả nghênh đón Tân thiếu chủ, huống chi là một người như thế, đương nhiên có thể thờ phụng giống như thiên thần rồi."

Lâm Thành Trác nói tiếp: "Hiện tại ở vào thời khắc liên quan đến tồn vong Lâm gia, trong chốn võ lâm sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn, nội bộ tranh đấu vẫn chưa xong, vấn đề Thánh nữ tộc thì ngược lại lại là thứ yếu. Huống chi, hiện nay có nhị đệ trấn giữ thống lĩnh, ngược lại vì võ lâm Trung Nguyên mưu được một cái thời cơ tốt. Dù sao, chuyện trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, tuyệt không thể xảy ra. Năm đó Thánh nữ tộc bị trục xuất đã là kết mối tử thù, bọn họ nhất định muốn chọn một thời cơ thích hợp để phản công, thừa lúc vắng mà tính kế rất dễ dàng được như ý."

Mặc dù Tiểu Tịch rất muốn mang Lâm Đường Hoa đi, nhưng Lâm gia cùng tồn vong thịnh suy của cả võ lâm cũng hết sức quan trọng. Nghe Lâm Thành Trác vừa phân tích như vậy cảm giác mình đúng là tầm mắt hạn hẹp rồi.

Độc Cô Úc cười nghe Lâm Thành Trác nói chuyện, người này thật sự là rất nhìn xa trông rộng. Lâm gia, rốt cuộc là một gia tộc như thế nào, sinh ra đứa bé nào cũng đều là hào kiệt xuất sắc. Điều này làm cho Độc Cô Úc hết sức khó chịu, không ngờ những người này gặp may mắn như thế.

Lâm Thành Trác nói sẽ đi xử lý chuyện này thì nhất định sẽ đi làm, Tiểu Tịch rất tín nhiệm hắn, biết chuyện này cũng không thể vội vàng. Thổi lửa rồi mới nấu cơm, trước xâu chỉ rồi mới thêu hoa, những chuyện này phải đi từng bước, một chút cũng không gấp được.

Cởi xuống một thân quần áo dơ, dỡ xuống một ngày mệt mỏi, nàng thân thể trần truồng nằm ở trong thùng tắm. Gian phòng vẫn là phòng của nàng, ngay cả trang hoàng bố trí cũng không có thay đổi, nhưng hình như lại có chút gì đã thay đổi một cách vô tri vô giác, người đi không giữ lại được.

Giống như là Oanh Oanh dịu dàng nhỏ nhắn mềm mại, giống như là thời điểm đã từng bị ba nhi tử đùa giỡn xoay quanh. Sống phóng túng không có tim không có phổi hành sự tùy ý như vậy. Nhưng bây giờ hình như mình không có thoải mái như thế, trong đầu có rất nhiều rất nhiều chuyện.

"Nguyệt Duy cô nương, Nguyệt Duy cô nương, ngươi chờ ta chút à!"

Tiểu Tịch đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở mắt, nghe được âm thanh của tên sắc quỷ Độc Cô Úc kia ngoài cửa sổ.

"Nguyệt Duy cô nương?" Chờ nhận quả đấm đi! Tiểu Tịch cười trộm, sau đó vù vù đứng lên từ trong thùng nước, dẫm xuống băng ghế ở một bên, lại đột nhiên trợt chân, trực tiếp cắm mặt xuống đất.

Cùng lúc đó, Lâm Thành Trác mới vừa đi tới trước cửa phòng Tiểu Tịch, đầu tiên là nghe bên trong phịch một tiếng sau đó là tiếng thét chói tai kinh sợ của nàng.

Lâm Thành Trác cho là xảy ra chuyện gì, bùm... một tiếng đá văng cửa phòng phóng vào trong phòng ngủ, cửa phòng tắm chỉ là nhẹ nhàng treo một bên cũng không có khóa. Tiểu Tịch đã sớm nghe âm thanh cánh cửa vỡ tan, biết nhất định là nam nhân có sức lực kinh người. Nhưng mình đang xích thân lỏa thể (trần truồng) nằm ngửa trên đất, quả thật giống như là cô gái nhếch nhác bị giày vò qua. Nghe tiếng bước chân tới gần, nàng nhanh chân đẩy ngã bình phong bên cạnh, sau đó nhìn phương hướng nó ngã xuống, nhặt lên y phục treo trên đó đắp lên người.

Bùm... một tiếng, cửa phòng tắm của nàng cũng bị bạo lực đá văng ra, mi tâm Lâm Thành Trác nhíu chặt chạy vào, lại ầm ầm, đầu giống như bị nổ tung, đứng im bất động.

Mới vừa rồi, hắn rõ ràng vừa chạy đi vào vừa gọi tên Tiểu Tịch, nhưng không người nào trả lời, cho nên hắn cho là nàng xảy ra nguy hiểm.

Lòng Tiểu Tịch như lửa đốt tìm y phục, làm sao còn bận tâm trả lời người gọi tên nàng, vì vậy một màn bi kịch xảy ra.

Y phục của Tiểu Tịch chỉ có thể che đậy từ xương quai xanh trở xuống từ bắp đùi trở lên. Ở hiện đại cởi mở vậy chỉ coi như là trang phục áo tắm. Nhưng mà ở ở thời điểm đó cũng đủ để xưng là "phóng đãng" và "phơi bày" rồi. Ngay cả Lâm Thành Trác đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, Lâm Thành Trác trời long đất lở mà mặt cũng không đổi sắc đều đỏ mặt, giống như là tôm luộc chín.

"Ngươi..." Tay chân Lâm Thành Trác cũng không biết để vào đâu.

Tiểu Tịch một tay lôi y phục, một tay chống mặt đất, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

"Làm sao cánh cửa còn mở toang hoác?" Một giọng nói quen thuộc vang lên lần nữa, lúc này không chỉ là Tiểu Tịch, Lâm Thành Trác càng thêm luống cuống tay chân, thừa dịp Độc Cô Úc còn chưa có chui vào, lập tức đóng cửa lại, rắc rắc khóa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Tiểu Tịch và Lâm Thành Trác, hai người cũng lúng túng muốn chết, nhưng Tiểu Tịch vẫn là người vui sướng khi người gặp họa. Đầu tiên, mình cũng chưa ăn thua thiệt, thứ hai, lộ một chút da có thể nhìn thấy Lâm Thành Trác bối rối như thế, thật đáng mừng.

Lâm Thành Trác không biết tại sao mình phải đóng cửa lại, kết quả biến thành tình cảnh hai người một chỗ, nhưng hắn đang sợ hãi cái gì đâu chứ. Sợ Độc Cô Úc kia bày ra bát quái miệng rộng sẽ nói ra chuyện làm hư danh dự và thanh bạch của nàng. Sợ Tiểu Tịch sẽ thẹn thùng sau đó không xuống đài được, cho nên, cô nam quả nữ, ở chung phòng tắm.

Độc Cô Úc đã gõ cửa "đông đông đông", Tiểu Tịch và Lâm Thành Trác nhanh chóng liếc nhau một cái, Tiểu Tịch thu lại thần sắc hô: "Ta đang mặc quần áo, đợi một chút!"

Độc Cô Úc tựa vào trên khung cửa, lưu manh mà nói: "Có muốn ta mặc giúp ngươi hay không nha?"

Tiểu Tịch kêu to: "Muốn sống, sớm câm miệng!"

Tiểu Tịch chỉ chỉ thùng nước tắm một bên, không tiếng động ý bảo Lâm Thành Trác trốn đằng sau thùng, mình phải thay đổi y phục.

Dĩ nhiên Tiểu Tịch tin tưởng Lâm Thành Trác là chính nhân quân tử tuyệt đối sẽ không nhìn lén, nhưng không ngờ Lâm Thành Trác để chứng minh mình thật sẽ không nhìn lén, vậy mà lặn vào trong thùng nước nín thở, mắt thấy tóc của hắn bồng bềnh ở trên mặt nước, người đã chìm trong cánh hoa.

Tiểu Tịch lắc đầu bất đắc dĩ, không ngờ Lâm Thành Trác chính trực thành cái bộ dáng này, tình nguyện toàn thân ướt nhẹp cũng không nguyện để cho nàng có một chút khó chịu. Nhưng cũng không thể khiến hắn ngộp nước mà chết, cho nên nhanh chóng mặc quần áo tử tế vào, mở cửa khiến Độc Cô Úc gặp được mình vừa tắm xong.

"Thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, hắc hắc." Độc Cô Úc lơ đãng nhìn vào bên trong một chút, hỏi: "Làm sao cánh cửa bị đạp hư thế này? Ta còn tưởng rằng có lưu manh!"

Tiểu Tịch xô đẩy hắn, nói: "Vậy sao vậy sao, mau cùng ta đi xem một chút, không phải ngươi là thợ mộc ư, sửa cửa mới là chuyên môn của ngươi à!"

Độc Cô Úc không cách nào cự tuyệt bị Tiểu Tịch đẩy đi, nhưng bên trong phòng tắm vẫn yên tĩnh một mảnh như cũ, Lâm Thành Trác cũng không có lập tức xuất hiện.

Trời mới biết trong đầu Độc Cô Úc chứa đựng ý tưởng ly kỳ cổ quái gì, vậy mà tránh ra khỏi trói buộc của Tiểu Tịch lại một lần nữa chạy về quét nhìn một vòng trong phòng, thấy vẫn như cũ không có gì khác thường mới xoay người rời đi.

"Ngươi có bệnh à!" Tiểu Tịch giận hắn.

"Bệnh gì!" Độc Cô Úc đi theo Tiểu Tịch ra cửa, đang chuẩn bị đi phòng chứa củi tìm một chút công cụ sửa cửa.

"Đa nghi nghi ngờ!" Tiểu Tịch tức giận trừng hắn, hung hăng bấm một cái trên cánh tay hắn.

Độc Cô Úc "Ai u" một tiếng, che cánh tay bị thương của mình vừa nhảy vừa kêu: "Không phải ta đây sợ ngươi bị người chà đạp sao?"

"Được, nhưng ta lại sợ ngươi chà đạp người khác, cho nên tốt nhất vẫn là móc hết mắt của ngươi, cắt đầu lưỡi, đánh gãy gân cốt tứ chi thì tốt hơn."

Càng lúc càng xa, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, Lâm Thành Trác từ trong nước ló đầu ra, sau đó đạp dọc theo thùng gỗ nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Rốt cuộc thoát khỏi một chuyện phiền toái, cái gọi là lời người đáng sợ hắn cũng không muốn thử một chút hiệu quả.

Nhưng mà, giống như là Đường Tăng sẽ phải trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn. Bước đầu tiên Lâm Thành Trác bước ra cửa phòng tắm, liền nhìn thấy Ngân Túc Nguyệt Duy đang kinh ngạc giống nhau.

"Đại công tử, làm sao ngươi lại từ nơi này ra ngoài... Hơn nữa..." Nguyệt Duy chỉ vào hắn, lại nhìn hắn toàn thân ẩm ướt, chẳng lẽ là tắm uyên ương? Ngân Túc và Nguyệt Duy hai mặt nhìn nhau. Lâm Thành Trác vừa muốn giải thích, Ngân Túc dẫn đầu nói một câu: "Chợt nhớ tới chúng ta còn có việc phải làm, đi trước." Ngay sau đó, mai danh ẩn tích.

Lâm Thành Trác cảm giác mình giống như ăn đau mà không dám kêu, nhưng với bộ dáng này của hắn hiện tại, mười phần sẽ làm cho người mơ màng.

"Cái gì?!" Độc Cô Úc không thể tin, ánh mắt lóe lên, hình như không cách nào đè nén kích động của mình.

Tiểu Tịch nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, chải lấy tóc vẫn còn ướt của mình, cười nói: "Không tin, đây cũng là sự thực không cách nào thay đổi được. Ngân Túc hắn chính là nam, 100%, không thể giả được."( theo mình nên là Nguyệt Duy mới đúng, nhưng vẫn để là Ngân Túc theo tg nhé.)

Độc Cô Úc đặt mông ngồi xuống dưới đất, tiện tay nhặt lên củi đốt ở một bên hung hăng đánh mặt đất, hình như còn đang oán trách ông trời bất công, hô to: "Tại sao vậy tại sao, nam nhân đều có dáng dấp đẹp như thế làm gì!"

Tiểu Tịch cười ha hả, nói: "Ngươi không phải cũng là nam nhân sao, còn là nam nhân bộ dạng xinh xắn đâu!"

"Thật sao?" Độc Cô Úc nghiêng đầu, rũ mắt đắm đuối đưa tình nhìn nàng: "Ta so với Lâm Đường Hoa thì sao?"

Tiểu Tịch kéo kéo khóe miệng, hả hê nói: "Đương nhiên là Đường Đường đẹp trai nhất, ngươi hả, thì có đầu óc đơn giản, điểm này thật đáng yêu, cố gắng sửa cửa đi, ta muốn đi ăn món điểm tâm ngọt." Tiểu Tịch phất tay một cái, từ biệt   thợ mộc miễn phí, bỏ lại Độc Cô Úc ngu si ở lại trong phòng củi.

"Đáng yêu? Nói là trừ Lâm Đường Hoa người khác ai cũng không sánh nổi, ý của ngươi là vậy đi! Nữ nhân này vẫn không tính là có mắt không tròng!" 

Hai người Ngân Túc Nguyệt Duy tận lực né tránh Đại công tử, bởi vì này mấy ngày nay chung đụng bọn họ hết sức hiểu rõ tính tình Đại công tử.

Một, chính trực giống như Tùng giống như Trúc vậy. Hai, bị người vạch trần hoặc là nhìn thấu sẽ tức giận, càng sẽ không khinh suất tha thứ người truyền bá lời đồn. Cho nên bọn họ cần phải làm chính là giữ kín như bưng. Đang lúc cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, bởi vì e ngại ánh mắt Lâm Thành Trác, cho nên ngay cả cơm tối cũng không kịp ăn.

Tiểu Tịch vẫn như cũ ăn như hổ đói, chán ăn thuỷ sản Bắc Hải, rau dưa Lâm gia trở nên ngon miệng như vậy. Độc Cô Úc vẫn hăng hái thiếu não, cắn chiếc đũa không biết đang ngây ngẩn cái gì. Lâm Thành Trác yên tĩnh nhất, chỉ cúi đầu ăn cơm, rất quy củ, giữa ba người ngay cả một ánh mắt trao đổi cũng không có.

Thời điểm Thập Nhị thủ lĩnh ẩn sĩ gõ cửa, người ngẩng đầu đầu tiên chính là Tiểu Tịch đang chán đến chết. Nàng hưng phấn kêu Thập Nhị ngồi vào bên cạnh nàng, lại không biết thật ra Thập Nhị người ta rất e ngại Tiểu Tịch đầy nhiệt tình.

"Ôi trời ơi Thập Nhị à, sao giờ ngươi mới tới chứ, ăn chưa?" Tiểu Tịch lấy tới một bộ đồ ăn Nguyệt Duy không dùng tới nhét vào trong tay hắn, nói: "Mau ăn mau ăn, vẫn còn nóng lắm!"

Thập Nhị lúng túng giật nhẹ khóe miệng, mặc dù thịnh tình khó từ chối, nhưng trên bàn, làm sao còn có món ăn dư thừa nào...

Chỉ là trước mặt Tiểu Tịch thì chất một đống như một ngọn núi nhỏ, trong đó bao gồm hành gừng tỏi ớt xanh rau thơm các loại, nàng lựa chọn bỏ ra ngoài những thứ không ăn. Mà trước mắt trong đĩa đã càn quét sạch sẽ, chỉ còn lại một chút nồng đậm nước canh.

"Ha ha, ta ăn no rồi." Thập Nhị nói dối, nhưng rất vui mừng.

"Thật sao? Vậy coi như xong." Tiểu Tịch mím miệng nói: "Vừa đúng lúc ta ăn quá no, chúng ta đi chơi một lát đi!"

Trong nháy mắt sắc mặt Thập Nhị ảm đạm không ánh sáng, vội vàng từ trên ghế đứng lên, cung kính đến bên cạnh Lâm Thành Trác khom người bẩm báo nói: "Thuộc hạ đã điều tra được rồi, quả thật Thiên Vân cô nương đang ở chung với Oanh Oanh cô nương."