Diễm Phu Nhân

Chương 90: Chuẩn bị diệt trừ cái đinh trong mắt (hạ)




Edit: ChieuNinh

Lâm Phượng Âm tổ chức ẩn sĩ tìm kiếm bốn phương, mở ra mạng lưới liên lạc tất cả các góc trải rộng khắp giang hồ, nhưng mà lưới tung ra, giang hồ lại quá mức mênh mông, tìm hai người phổ phổ thông thông giống như mò kim đáy biển, tạm thời khó có thể tìm được.

Huống chi, Bạch Nguyên Phong hiểu rõ Lâm Phượng Âm và uy lực ẩn sĩ Lâm gia, chỉ chọn lấy con đường nhỏ hẹp vô danh, giục ngựa phi nhanh, thổi lên một mảnh mênh mông cát vàng.

Lúc đó là ngày xuân, thời tiết ấm áp. Nhưng bọn họ cả đêm bôn ba, ăn gió nằm sương, thể lực cạn kiệt trong nháy mắt không đủ, mặc mấy tầng áo vẫn có chút cảm thấy lạnh như cũ.

"Nguyên Phong ca ca, đây hình như là phương hướng đi Kỳ Châu." Tư Đồ Tinh Nhi xoa xoa mắt, tốc độ phi ngựa hơi chậm lại. Chạy một ngày một đêm trên đường chưa từng chợp mắt, mặc dù Tư Đồ Tinh Nhi từ nhỏ luyện võ nhưng vẫn không chịu nổi. Dù sao vẫn là đại tiểu thư ăn sung mặc sướng, mà Bạch Nguyên Phong càng thêm nhếch nhác, rõ ràng thể lực tiêu hao khó có thể ứng phó với bôn ba như vậy. Tóc tai rối bời, hốc mắt hãm sâu, ngay cả y phục trắng noãn cũng lây dính rất nhiều bụi bậm dơ bẩn, xem ra giống như là dân chúng nghèo túng. Ai có thể nghĩ tới đây chính là đường đường Bạch Nguyên Phong tổng chưởng quỹ Bất Dạ Thành Phú Khả Địch Quốc buôn bán kỳ tài thiên hạ ngàn năm khó gặp?

"Chúng ta chính là đi Kỳ Châu, Tinh nhi ngoan, trở về nhà là có thể nghỉ ngơi rồi." Bạch Nguyên Phong không còn hơi sức nói xong, một tay níu lại dây cương ngựa của mình, một tay khác lôi kéo ngựa của Tinh nhi, chia sẻ cho nàng.

Khi đi qua một con đường nhỏ vắng vẻ, bốn phía đều là rừng cây loang lổ, nơi này cách Kỳ Châu còn có nửa ngày lộ trình, chỗ này trời xa người ở thưa thớt, chỉ có vài con chim dừng lại. Chợt sau đó, tiếng chim ồn ào kêu gào một mảnh, ngựa của bọn họ cũng chợt ngưng lại, vó trước nâng lên hí một tiếng, làm Bạch Nguyên Phong và Tư Đồ Tinh Nhi sợ hết hồn.

"Có người!" Đột nhiên Tư Đồ Tinh Nhi ý thức được cái gì, vừa định xuống ngựa, thì trước mặt bay tới một trận mưa tên, mắt thấy sắp phải xuyên thấu lồng ngực nàng, nàng vội vàng né tránh, lưu loát lăn xuống khỏi yên ngựa, con ngựa bị kinh sợ hí một tiếng nhấc chân bỏ chạy.

Cùng lúc đó Bạch Nguyên Phong thấy Tư Đồ Tinh Nhi từ trên ngựa ngã xuống cũng hoảng hồn, không có cố ngồi trên con ngựa khác mà trực tiếp từ trên ngựa ngã xuống. Con ngựa kia cũng cùng nhau chạy trốn đi theo con ngựa lúc trước, chạy vèo thoát ra khỏi rừng cây, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

"Không có bị thương chứ?" Bạch Nguyên Phong không biết võ công, đâm đầu chạy thẳng tới bên cạnh Tư Đồ Tinh Nhi, thấy nàng bàn tay đã bị mài hỏng da.

"Không có việc gì." Tư Đồ Tinh Nhi cắn cắn môi: "Có người đánh lén chúng ta!"

Vẻ mặt Bạch Nguyên Phong càng thêm nặng nề, bốn phía yên tĩnh, chỉ có âm thanh gió lay động lá cây, từng mảnh từng mảnh chim chóc bay vèo lên từ trên nhánh cây, đập cánh rời đi, giống như là đang tránh né uy hiếp to lớn nào đó.

"Không chỉ có một người, chúng ta gặp phải mai phục." Trong lời nói của Bạch Nguyên Phong mang theo rất là bất đắc dĩ, hắn thận trọng cầm bàn tay bị thương của Tư Đồ Tinh Nhi, nói: "Nếu có cơ hội thì tự mình rời đi, nhất định phải về nhà, có nhớ không?"

"Nguyên Phong ca ca thì sao?"

"Ta sẽ bảo vệ ngươi, chờ ngươi về nhà, ta cũng sẽ về nhà rồi, ta sẽ đuổi theo ngươi." Nụ cười Bạch Nguyên Phong nhạt nhòa, giống như là mặt trời mùa đông, ngay cả ánh sáng cũng mơ hồ mà quạnh quẽ như vậy.

"Ngươi gạt người!" Tư Đồ Tinh Nhi chợt đẩy ra hắn, hô to: "Ngươi muốn hy sinh mình giúp ta có đúng không? Căn bản ngươi cũng không biết võ công! Ta có võ công! Ta sẽ dẫn ngươi cùng đi!" Tư Đồ Tinh Nhi lui về phía sau một bước, nhanh chóng cởi xuống roi quấn bên hông mình hướng về phía rừng cây hô: "Các ngươi ra ngoài! Lén lén lút lút đều là chuyện bọn chuột nhắt làm! Khốn kiếp!"

"Khanh khách, Tư Đồ đại tiểu thư thật là một người sảng khoái!"

Thiên Vân cười nhạo thấp thoáng từ từ đi ra từ sau rừng cây, bên người nàng ta còn có Oanh Oanh đi theo, phía sau là từng hàng cung tiễn thủ, đột nhiên từ hai bên cùng trên ngọn cây thật nhanh chạy xuống, nhanh chóng giống như là từ trên trời giáng xuống, đều là Đại Nội Cao Thủ nhanh chóng và sẵn sàng.

"Ngươi không phải là tỳ nữ Lâm gia sao? Làm sao sẽ ở chung một chỗ với người của Phùng gia!" Tư Đồ Tinh Nhi chỉ vào Oanh Oanh hô: "Tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Lúc trước nên xử tử ngươi tại chỗ, để khỏi phải lưu lại ngươi bây giờ còn tới gieo họa cho người khác!"

Oanh Oanh có chút tức giận, Thiên Vân liếc nàng một cái nói: "Sao phải tức giận cùng cô gái nhỏ này, nhiều lắm là một lát để cho ngươi đâm nàng thêm mấy đao là được." Rõ ràng là kẻ giết người như ngóe lãnh huyết vô tình, hết lần này tới lần khác nói lời nói nghe thật cảm động lại uyển chuyển. Nàng ta cười khúc khích di chuyển bước chân lên trước nói với Tư Đồ Tinh Nhi: "Tư Đồ đại tiểu thư thật là người thẳng thắn, nhưng mà, thế cục bây giờ đối với các ngươi rất bất lợi đấy, ngươi thẳng thắn như vậy sẽ làm chúng ta không thoải mái."

"Chó săn! Phùng gia chính là chó săn!" Tư Đồ Tinh Nhi quát.

"Phùng gia?" Cặp mắt Thiên Vân khẽ híp, lộ ra ánh sáng bén nhọn nguy hiểm: "Ta và Phùng gia sớm đã không còn một chút dính líu, thù không đợi trời chung cũng chẳng qua là như thế. Nhưng ta cũng sẽ không ủng hộ Lâm gia, ta muốn nhìn hai nhà Phùng Lâm này như hai con chó cắn xé lẫn nhau, để cho ta thấy thịt đổ máu, mới có thể thoải mái!"

"Ngươi!"

Bạch Nguyên Phong kéo Tư Đồ Tinh Nhi, ôm nàng đến phía sau, nói: "Các ngươi rất thông minh, hiểu được mượn đao giết người, bằng vào cái núi dựa triều đình này đưa chúng ta vào chỗ chết, chúng ta ngay cả một chút cơ hội xoay mình cũng không có. Nhưng mà, triều đình cần chính là mệnh của Bạch Nguyên Phong ta, thả Tinh Nhi, ta đi với các ngươi."

Thiên Vân khom lưng cười ha hả, khen: "Bạch Nguyên Phong không chỉ là một buôn bán kỳ tài còn là một lãng tử đa tình! Không sai, là hoàng thượng sai khiến chúng ta tới, muốn chính là hoàn toàn diệt trừ không để lại hậu hoạn. Ngươi thật cam lòng một cây đuốc đốt đi Bất Dạ Thành, tài phú lớn như vậy mua bán nhiều như vậy, trong một đêm hóa thành số không. Hiện tại Bất Dạ Thành cả Thánh quốc cũng bị triều đình phong tỏa, Bạch Nguyên Phong ngươi chính là một quỷ nghèo không có đồng nào! Cho tới bây giờ còn muốn lo lắng tánh mạng Tư Đồ tiểu thư? Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không giết nàng, nàng ta còn có chỗ dùng khác, đây chính là khối thịt béo, không chỉ là chúng ta, Phùng Tích Viện cũng rất muốn đem nàng làm con tin!"

Nàng ta liếc Oanh Oanh một cái, sau đó hai người lui về phía sau, cung tiễn thủ tiến lên, dàn ra thành trên dưới hai hàng trận hình, dây cung kéo căng vận sức chờ phát động.

"Tư Đồ Tinh Nhi muốn sống, thì tự động đầu hàng, hôm nay Bạch Nguyên Phong, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Một giọng nữ bén nhọn này, giống như là bùa đòi mạng, đột nhiên Tư Đồ Tinh Nhi ý thức được, bọn họ đã trở thành cá trong chậu, mục tiêu công kích. Nàng nắm chặt roi trong tay, nhưng có chút run rẩy.

Nếu như cận chiến vật lộn hoặc là một chọi một đơn đả độc đấu có lẽ còn có phần thắng, nhưng mà hiện tại đối mặt là ngàn vạn mũi tên né tránh không kịp. Bọn chúng chỉ ở nơi xa mà có thể phát động công kích, mà bọn họ ở chỗ này lại không cách nào tạo thành một chút tổn thương nào cho đối phương.

"Tinh nhi, ngươi theo chân bọn họ rời đi! Đại hội võ lâm còn chưa có bắt đầu, ngươi thân là hòn ngọc quý trên tay Tư Đồ môn chủ bọn họ nhất định sẽ muốn lợi dụng ngươi cho nên sẽ không làm thương tổn ngươi, chỉ cần ngươi an toàn, nhất định Lâm gia có thể tìm được ngươi." Bạch Nguyên Phong kiên định nói.

"Ta không đi, đừng nghĩ đuổi đi ta!" Tư Đồ Tinh Nhi nhất quyết không tha gắt gao lôi kéo tay áo Bạch Nguyên Phong.

Cho tới bây giờ, đối mặt với sống chết chia lìa, nàng mới biết, thì ra Bạch Nguyên Phong đối với nàng mà nói thật sự rất quan trọng, chỉ mong tất cả không muộn với thời gian.

"Nguyên Phong ca ca, ta muốn cùng với ngươi." Ánh mắt của Tư Đồ Tinh Nhi giống như là ngôi sao sáng ngời, con ngươi sâu và đen sáng chói tràn đầy kiên định tín niệm, còn có thật sâu quyến luyến đối với một người. Đó là vẻ mặt Bạch Nguyên Phong chưa từng chú ý tới, hôm nay lần đầu tiên xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, lại là đẹp như thế.

Bạch Nguyên Phong nở nụ cười nhàn nhạt, cảm thấy trời cao đang trêu đùa với hắn, trời cao trơ mắt nhìn hắn đang trằn trọc nằm rạp trong lòng bàn tay, chỉ vì đùa bỡn hắn cười nhạo hắn, để cho đầu óc trời sanh của hắn không cách nào phát huy, để cho người hắn yêu mãi cho đến trước khi chết mới yêu hắn, đây là bi ai cỡ nào!

"Thả Tinh nhi, các ngươi mang nàng đi, ta không biết võ công, sẽ không làm thương tổn các ngươi." Bạch Nguyên Phong nói với Thiên Vân và Oanh Oanh.

Oanh Oanh nửa tin nửa ngờ nói: "Làm sao chúng ta biết được ngươi không có bất kỳ ám khí nào đây?" Nàng ta rút ra cây trâm bình thường trên đầu ném tới nói: "Đánh gãy gân tay gân chân của mình!"

"Đừng!" Tư Đồ Tinh Nhi ôm chặt lấy Bạch Nguyên Phong, nước mắt không nghe lời tràn mi mà ra giống như là suối nước.

"Tại sao phải nghe bọn hắn, không cần nghe bọn họ, chúng ta cùng chết ta cũng không sợ, ta không muốn Nguyên Phong ca ca biến thành tàn phế, ta không muốn ngươi bị một chút tổn thương nào!" Lời Tư Đồ Tinh Nhi vẫn chưa nói hết, Bạch Nguyên Phong hơi dùng sức đánh xuống ở sau gáy của nàng, nàng chảy nước mắt, chỉ kinh ngạc trong chốc lát sau đó liền ngất đi.

Oanh Oanh từ từ đến gần, thúc giục: "Nhanh lên một chút! Hoàng thượng ra thánh chỉ, không chết thì tàn, tuyệt đối không thể giữ lại ngươi quấy nhiễu xã tắc."

Bạch Nguyên Phong khổ sở cười một tiếng, thận trọng đặt Tư Đồ Tinh Nhi ở trên đất, để cho nàng ngủ điềm đạm, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, sau đó đặt xuống một nụ hôn ở trên trán nàng, tình sâu ly biệt.

"Nhớ lời các ngươi nói, không nên thương tổn nàng." Bạch Nguyên Phong nghiêng đầu nói, sau đó nhặt cây trâm dưới đất lên, hung hăng đâm vào nơi mắt cá chân của mình. Hắn cắn chặt hàm răng, sắc mặt ngay lập tức biến thành trắng bệch. Sau đó, vớ màu trắng vạt áo màu trắng, cũng bị nhuộm đỏ bởi huyết dịch phun trào như dòng suối, diện tích lây dính và thấm ướt càng lúc càng lớn, một mảnh màu đỏ chói mắt.

Rất đau, đau tê tâm liệt phế, nhưng đây chỉ là nỗi đau chọc phá da thịt. Khi Bạch Nguyên Phong sử dụng hết sức lực toàn thân đánh gãy chân gân của chính mình, thì đã chết lặng không có cảm giác nào, chỉ cảm thấy toàn bộ thần kinh đều bị mất cảm giác. Hai chân của mình không có bất kỳ cảm giác gì, run rẩy lay động một cái, chỉ còn lại đau đớn hợp với lục phủ ngũ tạng cũng bị liên lụy tra tấn.

Toàn thân Bạch Nguyên Phong cũng bị mồ hôi thấm ướt, bởi vì đau đớn mà gân xanh trên trán cũng nhô lên, giống như là sông núi liền nhau ngưng tụ ở mi tâm hắn, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng, càng ngày càng đen tối. Mà sự vật trước mắt hắn càng ngày càng mơ hồ, chỉ thấy người mặc áo long bào sáng loáng đứng ở trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng mím chặt.

"Hoàng thượng, đã hôn mê." Lãnh Dịch bẩm báo nói.

"Ừ."

"Vậy bây giờ......"

"Cả gân tay cũng đánh gãy, ném vào trong nước đi, nếu như thật sự còn sống thì không tiếp tục truy cứu, nếu chết, cũng coi là Thiên Mệnh của hắn là như thế." Hách Liên Tuyên Mẫn quay người lại, Thiên Vân và Oanh Oanh vội vàng hành lễ với Hách Liên Tuyên Mẫn thình lình xuất hiện. Người ta nói làm bạn với vua như làm bạn với hổ. Hách Liên Tuyên Mẫn phái Lưu tri phủ xử lý chuyện này, Thiên Vân và Oanh Oanh tự nguyện lĩnh mệnh, không ngờ Hách Liên Tuyên mẫn lại đột nhiên xuất hiện, vậy có tính là không tin tưởng không? Mà lòng của đế vương sâu như biển, ngoài mặt bình thản ôn hòa, thật ra thì so với ai khác đều muốn tàn nhẫn sắc bén hơn.

Lãnh Dịch phụng mệnh gật đầu, ngay cả chính hắn giết người không chớp mắt khi đối mặt với hủy hoại của Bạch Nguyên Phong cũng lộ vẻ có chút xúc động. Chỉ vì cây to đón gió thì nhất định bị giải quyết rồi, tâm tư của hoàng thượng thật quá khó khăn nắm bắt rồi.

Hắn giơ kiếm, xuống tay ổn chuẩn ngoan nhanh, đánh gãy gân cốt hai cổ tay của Bạch Nguyên Phong. Sau đó chỉ huy mấy thị vệ mang hắn đến bờ sông cách đó không xa, ném xuống dòng nước chảy xiết.