Diễm Sắc Thiếu Niên

Chương 8: Thiếu niên vị Chocolate




(H, chocolate, PLAY)

Tô Bạch giãy giụa không có tác dụng. Đôi tay cường tráng của người đó cố định hai chân, giữ chặt cậu biểu hiện ý không tiểu sẽ không bỏ qua.

Tô Bạch thẹn thùng nhìn thiếu niên trong gương bị người đàn ông ôm hai chân mở rộng, "Em tiểu không được..." Tô Bạch hướng hắn cọ sát, "Anh à... Nhìn vào gương em tiểu không được, anh buông em xuống đi."

Hắn mỉm cười, hơi nghi hoặc nhìn cậu, "Vừa rồi không phải nói muốn đi tiểu sao, thế nào lại tiểu không ra?" Nói xong, vươn đầu lưỡi liếm vài cái trong tai khiến Tô Bạch co chặt, "Chẳng lẽ bảo bối muốn anh giúp hấp ra sao?"

Tô Bạch giãy giụa, hoảng sợ nói, "Không... Không... Em muốn tiểu..."

Hắn ta nửa giữ nửa buông người rung rung, "Thế này sao... Vậy mau tiểu đi, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm đấy."

Tô Bạch chậm rãi thả lỏng hơi thở, cố gắng làm chính mình buông lỏng hơn. Rất nhanh liền có một dòng nước tiểu chảy ra, theo vòng cung chậm rãi bắn vào bồn cầu. Tiếng nước tí tách chậm rãi vang lên, Tô Bạch theo bản năng nhắm chặt mắt không muốn nhìn.

Bên tai nghe được giọng nam tán thưởng, chậm rãi thả người xuống dưới, "Thì ra bảo bối thực sự là bé trai, dùng phía trước đi tiểu."

Tô Bạch ngượng ngùng ghé vào lòng ngực hắn, tùy ý đối phương chậm rãi bôi sữa tắm lên người, trơn trượt theo các bộ phận trên thân thể rửa sạch.

Bàn tay hắn sờ hết toàn thân thiếu niên lại sờ đến hai địa phương cuối cùng kia. Hai tay phân biệt dùng ngón tay đồng thời cắm vào hai động khẩu trước sau kia khiến Tô Bạch theo bản năng nhón mũi chân lên...

Hắn ta khẽ cười, "Dù sao cũng thật trúc trắc. Nếu không phải bảo bối quá nổi danh trong nghề, anh thật sự không nghĩ đến cái nơi này, rõ ràng bị nhiều đàn ông chơi đùa như vậy mà ngón tay mới cắm vào đã cắn chặt rồi. Khẩn trương thế này, bên trong nhiều vậy rồi mà một giọt cũng không để chảy ra ngoài..." Nói xong hắn lại dùng ngón tay ở bên trong đảo mạnh lên.

"A~ ha... Ưm~~ Không cần~~ Anh à~ Dùng lực mạnh quá. Đau." Tô Bạch mở to cặp mắt phiếm hơi nước nhìn tên đàn ông đó.

Hắn bất mãn rút ngón tay ra, đưa cả một tay đầy chất lỏng tới bên miệng chậm rãi liếm, sắc tình nói không nên lời...

"Đau? Chẳng lẽ không sướng sao?" Hắn buồn cười nhìn trên tay đầy nước mật, duỗi ngón tay vào trong miệng cậu khảy "Em nếm thử xem, rất ngọt."

Tô Bạch hơi mở miệng, không chút do dự liếm vào. Đầu lưỡi hồng tinh tế đảo quanh ngón tay hắn ta, ngẫu nhiên sẽ vươn tới, mê người không nói nên lời.

Hắn nói xong cũng không quan tâm gì nữa, kéo thiếu niên đến trước người, ngón tay dùng sức tách mở tiểu huyệt ở mặt sau, trực tiếp vào đến cùng! Cả thân thế thiếu niên căng chặt vì khẩn trương, phản chiếu từ trong gương ra sự xinh đẹp khó nói thành lời.

Hắn ta thỏa mãn đỉnh eo, mở vòi phun bên trên, rửa sạch bọt trên người, dùng khăn lông lau qua loa rồi vỗ vỗ thiếu niên còn đang dính sát ở mông thịt dưới háng mình, "Đi thôi."

Tô Bạch không rõ nhìn hắn...

Người đàn ông câu khóe miệng, đôi tay mở rộng, toàn bộ dương v*t vẫn chôn trong cơ thể thiếu niên, "Bảo bối, em cứ như vậy đi về phía trước đi. Nhưng em nên bước chậm một chút kẻo trượt ra là có trừng phạt đó. Phải đến phòng khách kia mới xem như tới nơi, nếu bảo bối làm được sẽ có khen thưởng."

Tô Bạch vẻ mặt lên án nhìn hắn, như vậy chẳng phải nói, chỉ cần cậu đi nhanh một chút, là sẽ trượt ra ngoài?! "Thế không công bằng!"

Hắn cười dâm đãng, "Em chỉ cần dùng sức kẹp chặt không phải sẽ không trượt ra sao, mà có trượt ra cũng không sao."

Tô Bạch sao còn không rõ hắn ta có chủ ý gì, đây vốn là thi đấu không công bằng. Nhưng cậu vẫn cẩn thận kẹp chặt vật đang cắm sâu trong hậu huyệt mình mà dịch từng bước, đôi lúc còn chú ý người kia ngẫu nhiên dùng sức đâm rút!... Khoảng cách ngắn ngủn hơn chục mét phải miễn cưỡng đi mất mười mấy phút, giữa đường còn bị hắn đẩy lên tường hung hăng thao lộng một phen.

Thật vất vả đi tới trước bàn cậu mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, thân thể vẫn căng chặt dần dần thả lỏng.

Hắn ta vừa lòng chạm vào bắp đùi cậu, theo đó lần tới nhục đạo phía trước không người an ủi, "Cho bảo bối chút khen thưởng."

Tô Bạch trơ mắt nhìn hắn ta từ khay kẹo trên bàn lấy ra một viên chocolate, xé mở bao giấy, không đợi cậu cự tuyệt, viên tròn tròn màu đen kia đã nhét vào toàn bộ. Thậm chí ý thức Tô Bạch muốn ngăn cản đều bị hắn đỉnh động côn th*t đang cắm trong hậu huyệt cảnh cáo, còn cố ý mang đến một tấm gương khác để trước mặt Tô Bạch, cho cậu tận mắt nhìn thấy hắn đút bên dưới ăn như thế nào.

"Thật là tham ăn." Hắn lại lấy ra viên chocolate thứ hai, chậm rãi nhồi đầy. Liên tục nhét vào mấy chục viên, thẳng đến khi toàn bộ đã đầy ắp đến mức có một viên còn lộ ra nửa dung dịch đen.

Tô Bạch hoảng sợ nhìn dung dịch màu đen kia, "Không muốn~~ tan hết rồi!!" Một viên chocolate hết tan bên trong, Tô Bạch thậm chí có thể cảm thấy được dính đặc trong huyệt cùng mùi hương chocolate.

Người đàn ông thấy vậy càng hưng phấn đâm rút, động tác cho ăn chocolate trên tay vẫn không ngừng, "Hòa tan ăn mới ngon."

Tô Bạch nhìn viên tròn đen kia chậm rãi nhét vào huyệt khẩu phía trước của mình, rõ ràng mỗi lần đều nhét đầy ứ, chocolate lộ ra cũng không thể đi vào, lại bởi vì chocolate hòa tan mà thoáng đẩy vào, giống như thực sự ăn xuống. Mà tay hắn vẫn không ngừng, mỗi khi thấy Tô Bạch nuốt vào một viên, ngay lập tức sẽ nhét thêm viên mới.

"Không!! Không muốn... Muốn... Muốn ưm!" Tô Bạch run rẩy một hồi, hai chân càng khép lại với nhau, đôi tay bị người đàn ông giơ lên cao, kích thích mãnh liệt làm cậu chỉ có thể thông qua kẹp chặt hai chân mới có thể giảm đi... Một trận tinh dịch màu trắng trực tiếp bắn trên mặt kính. Một mảnh dâm mĩ...

Cùng lúc đó, hắn cũng đỉnh vào thật mạnh, một luồng nhiệt nóng từng đợt bắn vào bên trong cơ thể cậu...

Hắn buông hai tay, cả người Tô Bạch như muốn trượt khỏi người hắn, lại bị chặn ngang bế lên đặt trên mặt bàn.

Vừa rồi hoa huy*t bị nhét đầy chocolate càng ướt át hơn, hương vị chocolate quyện với một cỗ mùi vị nói không nên lời.

Người đàn ông vươn ngón tay, quấy trộn mảnh chocolate kia, "Quả nhiên đều hòa tan."

Tô Bạch vô lực nằm trên bàn, tứ chi mở rộng. Khoái cảm bắn tinh khiến cậu ăn đủ.

Đèn trần tỏa ánh sáng trắng nhàn nhạt, phản chiếu qua bóng đèn, Tô Bạch có thể nhìn rõ người đàn ông đang vùi đầu dưới thân mình uống chocolate đã được hòa tan, từng giọt từng giọt liếm láp vách trong.

Đèn tường chiếu lên vẻ mặt mị sắc của cậu. Trong ngẫu nhiên đầu lưỡi liếm qua nội bích mang đến run rẩy đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Có những bông hoa, thích hợp sinh trưởng nơi tăm tối...

Có những con người, cũng giống vậy, thích hợp trưởng thành nơi tối tăm...