Diễm Thê Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 5




Trong chớp mắt, Phạm Viêm Bá đã đi năm ngày, sắp xếp bài tập xong, Liễu Mộc Vũ cười nhẹ nhìn đám học trò rời đi, tâm tư lại bay ra đằng xa. Không có sự quấy rầy của Phạm Viêm Bá, hẳn là sẽ có những ngày thảnh thơi thanh nhàn, nhưng ngược lại Liễu Mộc Vũ thấy không quen lắm, ở trước ngực có đeo tấm kim bài hộ thân luôn không rời người của Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ không tự giác vươn tay đè lên kim bài, lại thở dài một hơi.

Tình không biết bắt đầu nơi đâu, tình sâu mãi mãi…

Không ngờ mình lại thấy nhớ tên lưu manh này, vốn là ép buộc gian dâm, hiện giờ lại thành hình đơn ảnh song. Đợi Phạm Viêm Bá rời đi, Liễu Mộc Vũ được tĩnh tâm lại, nhưng khắp đầu óc luôn là những điểm tốt của tên lưu manh kia…

Sự ôn nhu của tên oan gia đó luôn được giấu đằng sau những bá đạo dã man. Thấy trời sắp cuối thu, nhưng Liễu gia vẫn không có bộ dáng chuẩn bị cho mùa đông, bá vương kia liền vênh mặt hất hàm sai người đến Liễu gia để thay đổi đệm chăn cho mùa đông, than củi cũng là mua trong cửa hàng Lý Ký tốt nhất thành đông, khe hở trên nóc nhà tuy rằng mấy ngày trước đã được sửa lại, nhưng vẫn có vẻ đơn sơ, Phạm Viêm Bá cũng không thương lượng với Liễu Mộc Vũ, trực tiếp sai người sửa bằng gạch ngói, cả phòng chính lẫn sương phòng ở sân trước sân sau đều sửa sang hết lại, vốn dĩ cả tiểu viện chỉ có tây sương phòng của sân trước và phòng chính ở sân sau là có thể miễn cưỡng ở được, hiện tại đã có năm gian phòng ngủ rộng rãi thoáng mát, sửa sang lại hoàn toàn mới, cũng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để sưởi ấm trong mùa đông.

Phạm Quận vương tài nhiều nghiệp lớn, mấy thứ tiêu dùng như thế cũng chỉ như mất chín sợi lông trâu, chẳng đáng kể gì, đâu bằng mấy ca cơ tiểu quan ngày xưa Phạm Viêm Bá sủng ái, không đòi thì thôi, đã đòi là phải được châu báu đất đai. Khó có được chính là Phạm Viêm Bá rất cẩn thận chu đáo với Liễu Mộc Vũ, biết chắc Liễu Mộc Vũ không nhận những châu báu đất đai mà hắn tặng, vì thế liền thay đổi phương pháp và công sức để đối tốt với Liễu Mộc Vũ, toàn bộ mọi chuyện đều cố gắng tự mình xem xét, toàn bộ những chỗ nào không thoải mái, đến cả Liễu Mộc Vũ cũng không phát hiện, Phạm Viêm Bá đã nghĩ đến và làm tốt, ngày thường trông như thô lỗ vậy mà trong sinh hoạt luôn cố chăm sóc Liễu Mộc Vũ cũng lộ ra những cẩn thận và để tâm của hắn.

Lại nói khi hai người giao hoan giường chiếu, lúc ban đầu có mấy lần Phạm Viêm Bá đòi hỏi đầy thô bạo, lần nào cũng khiến Liễu Mộc Vũ mấy ngày không xuống giường được. Rồi sau đó trong mấy ngày sau, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc bá đạo ngang ngược, nhưng vẫn luôn cẩn thận che chở cho nơi mềm mại đó của Liễu Mộc Vũ, dù rằng sau khi làm xong vẫn cứ sưng đau khó chịu, nhưng đã không còn làm ảnh hưởng đến việc dạy học của Liễu Mộc Vũ.

Có một lần Phạm Viêm Bá mang tính thú hăng hái đến tìm Liễu Mộc Vũ hoan ái, không ngờ, Liễu Mộc Vũ phải chữa bài tập, Phạm Viêm Bá đành nín nhịn ngồi một bên để chờ, chờ đến mức ngủ luôn… Nhìn Phạm Viêm Bá ngủ gật cạnh bàn với tư thế khó chịu, trong lòng Liễu Mộc Vũ thấy ấm áp mềm mại. Phạm bá vương luôn duy ngã độc tôn cho đến tận giờ, có thể vì mình mà nhượng bộ đến thế này, trong lòng Liễu Mộc Vũ dậy lên một cảm giác ngọt ngào gần như là đau đớn.

Biết Phạm Viêm Bá yêu thích sắc đẹp, còn bản thân mình cũng không thể trẻ trung xinh đẹp vĩnh viễn, sớm muộn gì cũng sẽ có những mỹ nhân mới thay thế mình để có được sự yêu thương, chiều chuộng của Phạm Viêm Bá, nhưng Liễu Mộc Vũ cũng không thể ngăn cản tâm tình sa sút dần, đã bao nhiêu năm trôi qua, lần đầu tiên có người yêu thương che chở như thế, khiến cậu giống như đang chìm trong nước quơ được một cành cây, sao có thể dễ dàng buông tay, dù những ngày tháng có người che chờ bầu bạn chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, Liễu Mộc Vũ cũng thỏa mãn trong lòng.

Khánh Đạt Niên tra xét vài ngày y như lên trời xuống đất, rốt cuộc cũng tìm đến được lớp tư thục này, để rồi liền nhìn thấy một bức tranh, chính là một thư sinh tuấn mỹ với dáng người lẳng lơ ngồi sau bàn học, hai mắt nhìn về phương xa, khóe miệng khẽ cong lên với ý cười nhẹ, đôi mắt như dòng nước mùa thu trôi nhẹ, khuôn mặt lộ vẻ sầu oán tương tư, còn nụ cười nhẹ cũng là mê người đến thế.

Mỹ nhân như trong tranh, Khánh Đạt Niên nhìn với hai con mắt đăm đăm, mãi mà cũng không biết nên nói gì, nhưng thật ra Liễu Mộc Vũ cảm thấy có người đứng ngoài cửa, sau khi hồi phục tinh thần liền thấy một nam tử đứng cạnh cửa, Liễu Mộc Vũ đứng dậy lễ phép cười với Khánh Đạt Niên: “Vị công tử này đến đón học trò sao? Thật không khéo, hôm nay ta cho tan học sớm, chúng đã về rồi…”

“À… Không không không, ta tới tìm ngươi.” Mỹ nhân chính là mỹ nhân, ngay cả giọng nói cũng hay như thế… Khánh Đạt Niên mê say trong lòng, giọng nói như vậy mà kêu khóc rên rỉ trên giường, sẽ là chuyện sung sướng thoải mái thế nào đây?

“Tìm ta?” Liễu Mộc Vũ lộ ra vẻ nghi hoặc, vị công tử trước mắt này mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, vừa nhìn đã biết không phải dân chúng bình thường, ngày thường mình cũng không tương giao với nhiều người, có chăng cũng chỉ là những gia đình nhà nông thuê đất nhà mình, hoặc là cha mẹ của những học trò trong học đường, không hề nhớ có gặp gỡ công tử này.

Thấy Liễu Mộc Vũ im lặng, Khánh Đạt Niên bước lên phía trước nói năng lễ độ: “Tiểu sinh là bằng hữu kết giao với Phạm Viêm Bá Phạm Quận vương, lần này đặc biệt đến đây để thăm hỏi tẩu tử mới…”

Nghe xong lời này, Liễu Mộc Vũ lập tức đỏ bừng hai má, trong lòng thầm mắng tên Phạm Viêm Bá miệng rộng kia, lúc trước đã thề thốt với mình sẽ không để lộ chuyện của hai người ra dù chỉ một chút, giờ sao lại tự nhiên có người đến bái kiến tẩu tử thế này?

Liễu Mộc Vũ lãnh đạm, vừa có lễ vừa xa lạ nói: “Chắc công tử nhận sai người rồi, tại hạ là nam nhi đã hai mươi ba năm, không phải tẩu tử như công tử vừa nói, mong công tử đi chỗ khác tìm người.”

Thấy mỹ nhân buồn bực, Khánh Đạt Niên vội vàng xoa dịu: “Phu tử đâu cần kiêng dè, Phạm Quận vương thường đến đây hẹn hò cùng tiên sinh, trẻ con chỗ này cũng biết rõ, tại sao muốn cố tình giấu tiểu sinh?”

Với khuôn mặt đầy nghiêm túc, Liễu Mộc Vũ đoan chính nói: “Chắc công tử hiểu lầm rồi, mùa thu sang năm có cuộc thi săn bắn, Hoàng thượng muốn Quận vương lên kinh ứng tuân, vì muốn chuẩn bị văn vẻ thơ từ để diện thánh, Quận vương để tại hạ hỗ trợ thu xếp bài học, cho nên ngẫu nhiên sẽ đến, mong công tử cẩn thận về ngôn từ, đừng tạo nên phiền phức cho Quận vương…”

Hiểu lầm? Sao có thể hiểu lầm được? Khánh Đạt Niên nheo mắt lại quan sát thật cẩn thận tiểu mỹ nhân trước mắt, hai má trắng nõn non mềm, cái mũi cao thanh tú, đôi môi hồng như đóa hoa, lông mi đen như mực càng tô điểm cho đôi ngươi sâu đen như hồ thu… Mỹ nhân gần ngay trước mắt như thế, tên sắc quỷ Phạm Viêm Bá kia có thể yên lòng học hành mới là lạ!

“Hôm nay nhờ có hiền đệ giải thích nghi hoặc, giúp cho ngu huynh hiểu ra!” Trên mặt tràn đầy ý cười, Khánh Đạt Niên cũng không vạch trần lời nói dối đầy sứt sẹo của Liễu Mộc Vũ, trong mắt là vẻ “thành khẩn” của thương nhân: “Thật không dám giấu, tại hạ là Khánh Đạt Niên, làm một chức quan nhỏ ở thủy vận ti, luôn ngưỡng mộ những người phong nhã như Liễu công tử, vốn tưởng hiền đệ là nội nhân của Quận vương, không tiện kết thân, nếu là hiểu lầm, vậy không còn gì tốt hơn! Ngu huynh đã chuẩn bị chút rượu nhạt ở Thanh Viễn lâu, mong hiền đệ nể mặt, thương hại cho lòng ngưỡng mộ của ngu huynh! Ta và ngươi làm thơ dưới trăng, nâng cốc đùa vui, chẳng phải rất hay sao?”

Khánh Đạt Niên bày ra ngữ khí mềm mỏng chuyên đối phó với các thư sinh, tràn đầy tự tin mà mời Liễu Mộc Vũ, nghĩ xem, Phạm Viêm Bá kia bất học vô thuật, thơ văn không hiểu, cả ngày chỉ biết giở chút quyền cước gậy gộc, Liễu Mộc Vũ là một thư sinh trí thức mà ở cạnh tên vũ phu lỗ mãng như Phạm Viêm Bá thật đúng là hủy hoại cậu. Khánh Đạt Niên tự xưng là thơ văn tinh thông, từ nhỏ cũng có được cái danh hào “thần đồng”, trong nhà lại đầy của cải không đếm xuể, một công tử phong lưu kiệt xuất như thế, hắn không tin Liễu Mộc Vũ không động tâm!

Vì thân thể khác người của mình, từ nhỏ Liễu Mộc Vũ đã không thích thân cận với người khác, Khánh Đạt Niên trước mắt này chưa nói được mấy câu đã xưng huynh gọi đệ. Cố tình muốn đến làm thân, thực sự đã khiến Liễu Mộc Vũ phản cảm, lại nhớ hắn vừa nói muốn đến “bái kiến tẩu tử” với bộ dáng côn đồ, lại càng làm Liễu Mộc Vũ phiền lòng, nhưng vì lễ nghi, Liễu Mộc Vũ mới nhàn nhạt gật đầu trả lời: “Đa tạ tấm thịnh tình của công tử, hôm nay trong nhà có chút việc rắc rối, e là không thể nhận lời, huống hồ tại hạ cũng không có tài học kiệt xuất đáng để công tử ngưỡng mộ, đã làm công tử thất vọng…”

Khánh Đạt Niên cũng là người lọc lõi lăn lộn mười mấy năm ở những hoan tràng, da mặt dày đến nỗi có thể so được với tường thành, đối mặt với lời từ chối rõ ràng như thế đâu có để ý gì, ngược lại còn tiến đến gần giữ chặt tay Liễu Mộc Vũ, vân vê trong lòng bàn tay.

“Hiền đệ đừng đùn đẩy, Phạm Quận vương sắp diện thánh, thơ từ văn chương đều nhờ hiền đệ vất vả dạy cho, có thể thấy được hiền đệ nhất định là văn chương sáng chói, tài năng vượt trội, người phi phàm có thể chứng giám! Hiền đệ không được xem thường mình, chiết sát ngu huynh… Nếu hiền đệ còn từ chối, chính là coi khinh Khánh Đạt Niên ta, chê bai ta mời rượu ở Thanh Viễn lâu quá đơn giản!”

Liễu Mộc Vũ nhăn mặt nhíu mày, mấy lần muốn lén tăng thêm sức để rút tay về, nhưng tên Khánh Đạt Niên kia cứ cầm không buông thì thôi, lại còn hạ lưu dung tục mà nắm chặt bàn tay Liễu Mộc Vũ vuốt ve nhẹ nhàng.

“Công tử, ta và ngươi mới quen biết, thân mật thế này e là không tốt, xin hãy buông tay!” Trên mặt Liễu Mộc Vũ đã có chút đỏ lên vì tức giận, nhan sắc đẹp như vậy, càng khiến Khánh Đạt Niên nhìn mà tâm tư nhộn nhạo.

Nắm bàn tay ngọc ngà của mỹ nhân, làn da sáng bóng trắng nõn kia chỉ nhìn thôi đã cảm thấy trơn mềm óng ánh, nắm trong tay vừa mềm mại như tơ lụa mà cũng không mất sự dẻo dai co giãn, trong lòng Khánh Đạt Niên sung sướng như muốn bốc khói, lại nhìn sang đôi mày nhíu vào của Liễu Mộc Vũ. Dáng vẻ xấu hổ với hai má đỏ hồng, thật sự làm Khánh Đạt Niên đau lòng đến tận trong xương.

“Hiền đệ đừng từ chối nữa, Khánh Đạt Niên ta ngưỡng mộ tài học của hiền đệ, cũng có mấy điều muốn thỉnh giáo, nếu hiền đệ đồng ý đến, ta sẽ buông tay ra, còn nếu hiền đệ không chịu… Khà khà khà… Vậy còn phải mong hiền đệ nể mặt, đi cùng ta đến Thanh Viễn lâu uống mấy chén nước, xem như kết giao bằng hữu…” Cười dâm tà vài tiếng, Khánh Đạt Niên căn bản không quan tâm ý cự tuyệt rõ ràng của Liễu Mộc Vũ, chỉ cảm thấy mỹ nhân trước mắt đã câu mất hồn mình đi, khiến cho dâm hỏa nơi bụng dưới của hắn bùng lên.

“Du tiếu chá chúc, chúc nội nhất tâm, tâm trung hữu hỏa…” (Thêm dầu vào ngọn đèn, ngọn đèn chiếu rõ một lòng, trong lòng có lửa…)

Câu đối này tinh tế khó có thể đối lại cho hay, chữ cuối cùng của mỗi vế đều là chữ đầu tiên của vế tiếp theo, ngọn đèn ánh nến có quan hệ với nhau, đã làm khó không ít tài tử, Khánh Đạt Niên vô cùng hài lòng với câu đối này của mình.

Trong lòng khẳng định Liễu Mộc Vũ không đối được, định lấy cớ này để ép người, Khánh Đạt Niên vẫn tự xưng là phong nhã mà.

Liễu Mộc Vũ nhìn dáng vẻ kéo tay mình với vẻ mặt đáng khinh của Khánh Đạt Niên, lại còn trưng bản mặt ra nói cái gì mà “tâm trung hữu hỏa”… Trong lòng buồn bực, liếc nhìn thấy đèn lồng treo ở trước cửa, buột miệng nói: “Chỉ hồ đăng lung, lung biên đa nhãn, nhãn lý vô châu…” (Dán giấy thành đèn lồng, cạnh đèn lồng có nhiều mắt, trong mắt chẳng có ngọc trai…)

Đột nhiên Khánh Đạt Niên sửng sốt, câu đối này đã làm cho biết bao nhiêu tú tài cử nhân phải lắc đầu phát sầu, không ngờ hắn quá khinh địch để một tiên sinhh của một lớp tư thục nho nhỏ đối được, còn đối vô cùng tinh tế sắc bén… Khánh Đạt Niên càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng đối với Liễu Mộc Vũ, bàn tay lại tăng thêm sức, tuyệt đối không chịu buông tay.

“Hiền đệ thật sự là người tài! Chẳng những dáng vẻ xinh đẹp, không ngờ văn chương cũng tuyệt diệu như thế!” Sao Khánh Đạt Niên có thể không nghe ra ý tứ Liễu Mộc Vũ lén mắng mình qua câu đối là “có mắt như mù”, nhưng bị Liễu Mộc Vũ mắng, trong lòng Khánh Đạt Niên càng nổi ý dâm, chỉ cảm thấy tiểu mỹ nhân này thật thanh cao ngang bướng, đặt ở dưới thân để gian dâm lại càng thêm thích thú!

“Đệ đệ tốt đừng cự tuyệt, mau đi uống rượu cùng ca ca, tối nay ta và đệ cầm đèn soi đêm, cùng ngủ chung giường. Chỉ cần đệ đệ nguyện ý kết giao cùng ta, chuyện trong nhà của đệ đệ cứ giao cho ca ca, tiền bạc tôi tớ mặc cho đệ dùng…” Không để mắt đến sự kháng cự của Liễu Mộc Vũ, Khánh Đạt Niên liên tục vươn tay ôm vai Liễu Mộc Vũ, kiên quyết kéo vào lòng mình.

Liễu Mộc Vũ thấy Khánh Đạt Niên nói càng ngày càng kỳ cục, tay chân cũng chẳng sạch sẽ hơn là bao, trong lòng tức giận. Ngay giữa ban ngày ban mặt thế này, vậy mà gặp phải một tên lưu manh đùa giỡn mình, đều là cá mè một lứa với Phạm Viêm Bá kia!

“Buông tay! Ta bảo ngươi buông tay ra!” Liễu Mộc Vũ dùng hết sức để đầy Khánh Đạt Niên ra, khuôn mặt tức giận đến nỗi đỏ bừng, càng làm cho dung mạo tuấn mỹ thêm phần nhan sắc. “Mong công tử tự trọng, sao có thể động tay động chân lỗ mãng như thế? Ngoài miệng thì nói ngưỡng mộ muốn kết giao, hành động lại hạ lưu đáng khinh như vậy, ngươi coi ta là loại người nào?”

“Coi ngươi là loại người nào?” Đối mặt với việc Liễu Mộc Vũ “làm bộ rụt rè”, Khánh Đạt Niên mất kiên nhẫn, luôn cười dâm đãng với Liễu Mộc Vũ: “Phạm Viêm Bá coi ngươi là loại người nào, ta cũng coi ngươi là loại người đó!”

Phải biết rằng chuyện đám người Khánh Đạt Niên và Phạm Viêm Bá cùng nhau chơi đùa nữ tử hay tiểu quan thanh lâu là rất bình thường, mấy người cũng còn thường xuyên trao đổi xem nữ tử nhà ai phong tư ưu mỹ hơn, có giá trị hơn. Nếu đã gặp được tiểu mỹ nhân mà Phạm Viêm Bá muốn độc chiếm, sớm đã bị đưa vào vương phủ để cất giấu, nhưng càng nhiều lúc Phạm Viêm Bá cũng chỉ là nhất thời thèm muốn, liền chi ngân lượng với tú bà để bao hẳn một phòng, bao dưỡng người kia một thời gian, đó cũng là ám chỉ rằng mấy người họ đừng có đụng vào, tìm chỗ khác mà chơi.

Phạm Viêm Bá chưa bao giờ nhắc tới Liễu tiên sinh này trước mặt mọi người, gần đây cũng coi như không có động tĩnh mới nào, nói vậy nghĩa là hắn chỉ ngẫu nhiên có hứng, tùy tiện vơ được khẩu vị mới ngoài đường, chán xong sẽ không thèm để mắt đến, mới có thể bỏ mặc bên ngoài không hỏi han thế này.

Khánh Đạt Niên chắc chắn trong lòng, dựa vào hiểu biết về Phạm Viêm Bá suốt mấy năm nay của hắn, cho dù sau này Phạm Viêm Bá có biết thư sinh này đã bị mình nếm qua, cũng sẽ chỉ cười ha ha vài tiếng sau đó dùng ánh mắt đáng khinh hỏi hắn “Tư vị thế nào”…

Cảm thấy yên lòng, tay hắn lại càng không kiêng nể gì, kéo áo choàng dài của Liễu Mộc Vũ ra, ăn nói thô tục: “Đừng tưởng rằng mấy chuyện dâm đãng giữa ngươi và Quận vương có thể giấu được bao lâu, không chừng trên người ngươi vẫn còn lưu lại chút mùi tanh của hắn đấy, coi thường ta không biết? Ngủ cùng hắn thế nào, cũng ngủ cùng ta thế ấy… Nhân tiện để phu tử so sánh xem, công phu trên giường của ai lợi hại hơn?”

Thấy một nam tử vốn giả bộ phong lưu biến thành sắc lang sắp bổ nhào đến đây, Liễu Mộc Vũ vô cùng tức giận, trong lòng thầm mắng Phạm Viêm Bá không ra gì, phá hỏng cậu vẫn ngại chưa đủ, còn để một tên không đứng đắn này đến sỉ nhục cậu?

“Ban ngày ban mặt lại làm ra chuyện như đám cường đạo, ngươi không sợ bị thiên lôi đánh sao?” Liễu Mộc Vũ chỉ là một thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt, đâu thể là đối thủ của Khánh Đạt Niên, chỉ qua vài động tác đã bị đặt lên bàn học, hai tay bị giữ chặt ở sau lưng, chỉ còn miệng là được tự do: “Ngươi mau thả ta ra! Nếu không ta sẽ kêu lớn để người khác đi báo quan đấy!”

“Tiểu mỹ nhân, ngươi cứ kêu to vào, ta đã muốn nghe tiếng kêu dâm đãng trên giường của ngươi từ lâu rồi, nếu ngươi không kêu to, ta sẽ không bỏ qua đâu!” Khánh Đạt Niên cười dữ tợn kiềm chế những giãy dụa phản kháng của Liễu Mộc Vũ, vươn tay cởi dây lưng của Liễu Mộc Vũ. “Chậc chậc, từ khi nào mà Phạm Quận vương lại keo kiệt với tiểu mỹ nhân thế này, ngay cả áo tơ tằm dệt nên cũng không cho được một bộ… Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng từ chối nữa, nếu ngươi đi theo ta, ta cam đoan sau này ngươi sẽ được ăn những món ngon nhất, những cửa hàng vải vóc tốt nhất trong kinh thành cũng tùy ngươi lựa chọn, để ngươi từ trong đến ngoài đều tỏa sáng!”

Miệng nói xong, sớm đã không nhịn được mà hôn cắn cái cổ lộ ra của Liễu Mộc Vũ, làm cho thứ nước miếng ướt ướt dính dính thấm đầy cổ Liễu Mộc Vũ. Chỉ vì đã thuộc về Phạm Viêm Bá, cho nên dù hắn có ra sức đùa giỡn cậu thế nào, Liễu Mộc Vũ cũng vui vẻ chịu đựng trong lòng, chỉ cảm thấy đó giống như cái tội mình phải chịu trong vận mệnh. Hiện tại thân thể bị Khánh Đạt Niên ôm hôn thế này, Liễu Mộc Vũ lại thấy ghê tởm từ trong tâm ra đến bên ngoài mà không rõ lý do, cảm thấy bị người này vuốt ve ôm hôn còn khó chịu hơn cả việc mình phải chết!

“Phạm Viêm Bá kia cùng lắm chỉ là chơi đùa cùng ngươi một chút thôi, chờ khi không còn mới mẻ nữa, còn không phải ném ngươi cho chúng ta tiêu khiển vui đùa à? Sớm muộn gì ngươi cũng phải ngủ cùng gia, cần gì phải giả bộ trinh tiết lúc này? Ngoan ngoãn theo gia, hầu hạ ta thoải mái, sẽ không thiếu cẩm y ngọc thực cho ngươi, đâu cần vất vả ở đây?”

“Phi! Đồ vô liêm sỉ!” Liễu Mộc Vũ nghe Khánh Đạt Niên nhục mạ như thế, thấy bàn tay ghê tởm kia sắp cho vào trong quần, Liễu Mộc Vũ có chút tuyệt vọng khép chặt hai chân kêu lớn tiếng: “Buông tay! Ngươi buông tay ra! Cứu mạng! Người đâu… Mau tới!”

“Tiểu mỹ nhân à, ngươi chết tâm đi… A a a…”

Đột nhiên bên tai có một tiếng kêu sợ hãi, Liễu Mộc Vũ cảm thấy trên người mình nhẹ hẳn, Khánh Đạt Niên bị một sức lực mạnh mẽ ném ra ngoài cửa.

Lại nói lần này Phạm Viêm Bá đến quận Hồ Tây, lúc gần đi đã cố ý dặn dò Phạm Trạch chăm lo đến cuộc sống của Liễu Mộc Vũ, thấy thời tiết càng lúc càng lạnh, có để lại mấy chiếc áo khoác, áo choàng bình thường hắn vẫn thích mặc, để Phạm Trạch có lúc nào rảnh sẽ mang đến cho Liễu Mộc Vũ. Phạm Viêm Bá đi rồi, Phạm Trạch cũng không cần lúc nào cũng phải chăm chăm theo sát tiểu thái gia chuyên đi gây sự này, hàng bao nhiêu chuyện từ trên xuống dưới trong phủ đều đặt cả lên người quản sự là hắn, cũng làm hắn bận rộn không thôi. Hôm nay khó khăn lắm mới được rảnh rỗi, nhớ đến chuyện Quận vương đã dặn, vội vàng cầm mấy bộ quần áo thu đông đến thăm Liễu Mộc Vũ, ngờ đâu còn chưa vào đến cửa học đường đã thấy mấy gia đinh đứng ở ngoài sân của học đường trông rất quen mắt, nhìn kỹ, chính là đám tùy tùng của Khánh Đạt Niên. Nhớ lại những hành động khác thường của Khánh Đạt Niên hôm ở Túy Tiên lâu, Phạm Trạch thấy bất an trong lòng, nhanh chóng chạy đến, không để mắt đến mấy tên gia đinh, vào hẳn bên trong học đường. Mấy tên kia thấy người đến là Phạm quản sự của Quận vương phủ, không dám ngăn cản, chỉ có thể đi theo sau vào trong.

Đang trên đường chạy vào liền nghe thấy tiếng Liễu Mộc Vũ kêu “Cứu mạng!”, Phạm Trạch nghĩ thầm trong lòng “Không xong”! Quận vương đã ngàn dặn vạn dò phải chăm sóc người thật tốt, nếu để xảy ra chuyện không hay, chờ khi Quận vương về, mình còn mạng để sống không?

Phạm Trạch vội vàng chạy vào, nhìn thấy Khánh Đạt Niên đang có ý đồ bất chính trên người Liễu Mộc Vũ, lập tức không nghĩ nhiều, vươn tay xách cổ áo đằng sau Khánh Đạt Niên lên, ném ra ngoài cửa.

Cũng chẳng quan tâm Khánh Đạt Niên có bị thương không, Phạm Trạch cúi xuống nâng Liễu Mộc Vũ dậy, kiểm tra trên dưới xem có bị thương không: “Liễu công tử, không bị thương chứ?”

Cũng vì chuyện vừa rồi mà Liễu Mộc Vũ vẫn còn đang sợ hãi, run rẩy quay đầu nhìn, trong lúc ngây người cũng hiểu mình được an toàn rồi, theo quán tính đáp lại: “Không… Không sao cả…”

Khánh Đạt Niên chỉ cảm thấy hứng trí chơi đùa đang dâng cao, đột nhiên bị người khác túm cổ áo ném ra ngoài, nhất thời đầu váng mắt hoa nên không còn phân biệt được nam bắc, ôm đầu nhắm mắt quát to: “Đứa nào không có mắt đấy, dám đánh cả Khánh gia gia của ngươi, thật sự là muốn chết! Người đâu, Khánh Tam Nhi! Khánh Tam Nhi! Đánh chết thằng đó cho ta!”

Gia đinh vẫn trông coi ngoài cửa cũng đã vào đây, xấu hổ nâng thiếu gia đang kêu la loạn xạ lên dậy, nói nhỏ vào tai hắn: “Gia, gia… Đó là Phạm Trạch Phạm quản sự của Quận vương phủ…”

Khánh Đạt Niên lắc lắc đầu cho tỉnh hơn, thấy trước mắt đúng là quản sự Phạm Trạch của Quận vương phủ, liền thu hồi tính tình lưu manh lại, cười nói: “Hóa ra là Phạm tiên sinh, hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”

Phạm Trạch biết người trước mắt chính là tiểu nhi tử của Khánh Hạo Thanh trợ giúp cho Tào bang, từ nhỏ đã được nuông chiều đến vô pháp vô thiên, dựa vào quan hệ của cha mà kiếm được một chức quan béo bở ở thủy vận ti, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, thích làm mấy chuyện bỉ ổi liệp diễm thâu hoan, nếu hôm nay không phải mình trùng hợp đến tìm Liễu Mộc Vũ, chỉ e Liễu Mộc Vũ cũng bị tên ăn chơi trác táng này làm nhục, Phạm Trạch không khỏi kêu thầm trong lòng một tiếng “Nguy hiểm thật!”

“Khánh đại quan nhân khách khí rồi, vừa rồi Phạm mỗ ra tay dưới tình thế cấp bách, e là không phân biệt nặng nhẹ, mong ngài rộng lượng bỏ qua!” Vấn đề thể diện lúc nào cũng phải để ý đến, vẻ mặt Phạm Trạch mang ý cười: “Liễu phu tử là “hảo hữu” của Quận vương, nếu đã đắc tội Khánh đại quan nhân chỗ nào, ta thay Quận vương nhận tội với ngài, cũng hy vọng ngài nể mặt Quận vương, bỏ qua cho…”

Lời này của Phạm Trạch đã coi như nói trắng ra cho Khánh Đạt Niên biết, Liễu Mộc Vũ này là người của Phạm Viêm Bá, dù Khánh Đạt Niên có ỷ vào thế lực của Tào bang để ngang ngược ở quê nhà đến đâu, cũng phải xem sắc mặt của Quận vương, khách khí ba phần. Phạm Trạch suy tính trong lòng, dù sao Phạm Viêm Bá cũng không có mặt ở thành Phan Dương, bản thân mình cũng không thể ngày ngày trông giữ bên người Liễu Mộc Vũ, nếu Khánh Đạt Niên thực sự muốn động tay chân, lén hành động sau lưng, thật đúng là chuyện khiến người ta đau đầu, không bằng lần này nói rõ ra, để Khánh Đạt Niên có muốn làm gì cũng phải xem lại lá gan, không thể khiến mọi chuyện vào đường cùng.

Khánh Đạt Niên thấy Phạm Trạch lấy danh hào của Phạm Viêm Bá ra để nói chuyện, biết hôm nay nhất định không có được tiện nghi, chỉ có thể gật đầu không cam lòng: “Hóa ra là “hảo hữu” của Quận vương…” Ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Mộc Vũ vẫn đang hoảng sợ trốn phía sau Phạm Trạch, hừ mạnh: “Ta đã nói Khánh mỗ sao lại không mời được hắn đi như vậy, hóa ra do mặt mũi Quận vương lớn… Hôm nay xem như Khánh mỗ đắc tội, chỉ là… Tính tình của Phạm Quận vương, tất cả mọi người đều biết… Nếu một ngày nào đó hắn không còn qua lại thân thiết cùng Liễu phu tử nữa, Liễu phu tử có thể suy nghĩ đến chuyện đi tìm Khánh mỗ, dù sao Khánh mỗ cũng coi như quen biết Quận vương đã lâu…”

Không cần Liễu Mộc Vũ trả lời, Phạm Trạch chắp tay cười làm lành: “Khánh đại quan nhân nói đùa rồi! Chờ khi Quận vương trở về từ quận Hồ Tây, nhất định ta sẽ báo lại chuyện này, chắc Quận vương còn muốn mời Khánh đại quan nhân uống rượu, tự mình nhận tội với ngài.”

Bị Phạm Trạch làm cho không thể phản đối được, Khánh Đạt Niên mang đầy một bụng hỏa không có chỗ phát tiết, giật lại ống tay áo mà gia đinh đang giữ, quay đầu rời đi.

Thấy Khánh Đạt Niên đi xa, Phạm Trạch vội vàng quay sang trấn an Liễu Mộc Vũ: “Liễu công tử, Phạm Trạch vẫn luôn đi theo Quận vương, Quận vương đã nói gì làm gì, Phạm Trạch đều nhìn rõ hiểu rõ, Quận vương rất để tâm đến ngài, chuyện của hai người, thật sự Quận vương không hề đề cập đến một chữ với bên ngoài, chỉ là hôm trước Khánh công tử nhìn thấy công tử và Quận vương cùng ở Túy Tiên lâu, cho nên đã tùy tiện đoán mò, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng…”

Dù sao Phạm Trạch cũng là quản sự của Phạm phủ, bình thường đã tôi luyện được chính là năng lực phân biệt, đã đi theo Phạm Viêm Bá mười mấy năm, từ trên xuống dưới đã có người loại nào mà hắn chưa gặp? Tâm tư tính kế nào mà hắn chưa nghe qua? Thấy Liễu Mộc Vũ vẫn thất thần ngồi ở chỗ đó, lại nhớ lại lời nói của Khánh Đạt Niên, chỉ sợ Liễu Mộc Vũ hiểu lầm tâm ý của Phạm Viêm Bá, vội vàng nói tốt cho chủ tử nhà mình.

Liễu Mộc Vũ đã bình tĩnh lại cũng hiểu nếu vì Khánh Đạt Niên mà giận cá chém thớt lên Phạm Viêm Bá cũng có chút không ổn, lại nghe được lời của Phạm Trạch, cũng suy nghĩ cẩn thận lại, nếu tên oan gia kia thật sự nói về mình với người khác, chỉ sợ bây giờ đầu đường cuối ngõ đã biết hết, sao có thể chỉ có một tên lưu manh kia đến quấy rầy?

Thở dài trong lòng, đột nhiên Liễu Mộc Vũ cảm thấy mình chỉ là một thư sinh văn nhược, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, nếu Phạm Trạch không tới đúng lúc, sợ là hôm nay không thể thoát được. Nghĩ đến sau này lúc nào cũng có thể bị loại lưu manh đó đến quầy rầy, có thể nào không khiến Liễu Mộc Vũ sầu lo?

“Phạm quản sự, ngài đừng hiểu lầm, ta không tức giận với Quận vương… Chỉ là cảm thấy “Bách vô nhất dụng thị thư sinh”, nghĩ rằng Liễu Mộc Vũ ta đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, lại là tay trói gà không chặt, gặp phải loại lưu manh thế này, ngay cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có, còn phải làm phiền đến ngài, thật sự là không nên!”

Không ngờ Liễu Mộc Vũ lại cảm khái như vậy, Phạm Trạch ngạc nhiên, do dự một lát vẫn nói: “Liễu phu tử, đừng nghĩ ta nói chuyện hộ Quận vương, tuy rằng Quận vương nhà ta tính tình ham chơi, nhưng bản tâm vẫn là thiện lương ngay thẳng, mấy ngày nay ta cũng nhìn ra được quả thực Quận vương rất để tâm đến ngài, mà ngài cũng có tình cùng Quận vương… Sao ngài không đồng ý vào phủ cùng Quận vương, sau này cũng tiện chăm sóc bảo vệ nhau… Dù sao ta cũng chỉ là quản sự, chuyện trong phủ có rất nhiều, không thể ngày nào cũng chăm sóc ngài, vạn nhất xảy ra chuyện gì… Sao ta có thể nói lại với Quận vương…”

Quả nhiên mình vẫn là gánh nặng trói buộc người khác sao? Liễu Mộc Vũ cười khổ, khoát tay áo: “Phạm tiên sinh, đừng nhắc lại chuyện vào phủ nữa, dù sao Liễu gia cũng phải giữ lại thể diện, nếu ta thực sự làm phủ làm nam sủng của Quận vương, e là mẫu thân ta sẽ tức chết mất… Ta và Quận vương ở chung như thế đã phải thẹn với tổ tông, nếu chỉ vì chút an nhàn mà rơi vào ti tiện, vậy thì Liễu Mộc Vũ thực sự rất bất hiếu!”

Phạm Trạch nhìn Liễu Mộc Vũ, biết không thể khuyên được trong một chốc, chỉ có thể sửa soạn lại túi vải vừa mang đến, bố trí ổn thỏa đưa Liễu Mộc Vũ về nhà.

Trên đường quay về Quận vương phủ, Phạm Trạch cúi đầu suy nghĩ chuyện dây dưa vướng mắc giữa Liễu Mộc Vũ và Quận vương, nếu hai vị tổ tông này không thể ở chung tốt đẹp, chỉ sợ quản sự như hắn là người đầu tiên phải chịu khổ sở, cảm khái sự thô lỗ của Quận vương nhà mình và sự ngang bướng của công tử Liễu gia, trong đầu càng không ngừng thay đổi các loại hình thức ở chung của hai người. Không thể không thừa nhận, từ sau khi ở cùng Liễu Mộc Vũ, bản tính thích gây chuyện sinh sự của Quận vương đã thu liễm không ít, không còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bắt cóc mỹ nhân, cả ngày trong đầu chỉ có mỗi Liễu công tử.

Phạm Trạch cũng có ý nghĩ, liệu Liễu công tử này có phải người thiên mệnh của Quận vương nhà mình không, nếu thực sự từ nay về sau có thể làm Quận vương thu hồi thói quen buông thả, trên đối với lão Vương gia, dưới đối với lên dân bách tính, đều là chuyện tốt! Nhưng Liễu công tử luôn để ý đến chuyện thân phận danh tiết, e là không dễ dàng vào phủ, nếu không thể làm Quận vương chấm dứt ý niệm muốn cưới về, tính tình xấu của Quận vương lại nổi lên, nhất định không thiếu chuyện gây sức ép tối tăm mù mịt!

Lắc đầu, Phạm Trạch cười khổ một tiếng, tiểu Vương gia nhà mình thật đúng là không thể làm người ta bớt lo mà…

Mải nghĩ ngợi chuyện này, trong lúc bất tri bất giác Phạm Trạch cứ để ngựa tùy ý đi lại, vậy mà đã đến một con hẻm hẻo lánh. Phạm Trạch tỉnh lại, nhìn khắp chung quanh, đã lệch khỏi đường về phủ, đang định quay đầu ngựa chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một bóng người ở một góc đã thu hút tầm mắt của hắn.

Phạm Trạch có thể làm quản sự của Quận vương phủ, tất nhiên năng lực không thể khinh thường, khả năng nhìn, nghe, làm việc không thể thiếu cái nào. Tuy rằng người kia mặc áo choàng, cố gắng che hết thân hình của mình, nhưng hắn vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra – Người đó là nha hoàn thiếp thân của Diêu Hiểu Nga, Lãm Thúy?

Phạm Trạch nhíu mày, Diêu Hiểu Nga về nhà mẹ đẻ, vậy mà nha hoàn thiếp thân Lãm Thúy lại ở lại Quận vương phủ mà không đi cùng… Vốn dĩ chuyện này đã làm hắn cảm thấy có chút khác thường, hôm nay lại thấy Lãm Thúy lén la lén lút vào một tiểu viện trong một con hẻm nhỏ, lại càng khiến Phạm Trạch thấy nghi ngờ.

Từ nhỏ Lãm Thúy đã đi theo Diêu Hiểu Nga, lớn lên ở quận Hồ Tây, không có thân nhân bằng hữu ở thành Phan Dương, trong đêm tối lại rời Quận vương phủ đến tiểu viện hẻo lánh này, rốt cuộc là có chuyện gì, hành động lại còn dè dặt lén lút như thế, không lẽ là hẹn hò cùng tình nhân? Nghĩ lại cũng không đúng, nếu thực sự là tình nhân, Diêu Hiểu Nga ở cùng suốt cả ngày sao có thể không biết? Nếu Diêu Hiểu Nga hiểu được tình ý của Lãm Thúy, đồng ý hôn sự này, cứ trực tiếp đi tìm bà mối gả Lãm Thúy đi là được; còn nếu không đồng ý, sao có thể trong lúc bản thân về nhà mẹ đẻ, cho Lãm Thúy ở Quận vương phủ một mình, tạo cơ hội tư thông?

Phạm Trạch thúc ngựa chậm rãi đi quanh bên ngoài tiểu viện một vòng, lại đợi thêm một lát, thấy cánh cửa đóng vẫn không có động tĩnh gì. Nói vậy Lãm Thúy sẽ không nhanh chóng ra ngoài, cho nên bèn cưỡi ngựa về Quận vương phủ trước, nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác quái dị quẩn quanh mãi.