Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 43: Quà mừng




Nghe thấy những lời quan tâm của Trương Hùng, Lâm Thanh Hy ừ một tiếng trong vô thức, rồi gật đầu.

“Chết tiệt, đứa nào thể hiện tình cảm thì sẽ chết sớm!”, Trình Thanh ngồi bên cạnh Trương Hùng, ra vẻ thân thiết khoác vai anh: “Người anh em, chúng ta uống vài ly nhé? Anh nói xem bình thường ở nhà anh dạy dỗ Lâm Thanh Hy như thế nào? Tôi nói cho anh nghe, đừng quan tâm vợ anh là nữ giám đốc lạnh lùng gì đó, đàn ông phải có chỗ đứng trong nhà, lúc đáng đánh thì vẫn phải đánh!"

Trương Hùng liếc nhìn Lâm Thanh Hy với vẻ mặt kỳ lạ, trùng hợp sau khi Lâm Thanh Hy nghe những lời nói đó cũng nhìn về phía Trương Hùng, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Hy, anh lập tức nở một nụ cười nịnh nọt.

Lâm Thanh Hy hung hăng trợn mắt nhìn Trương Hùng, ý như muốn nói rằng, có giỏi thì đánh thử xem!

"Này!", Trình Thanh thở dài, vỗ vai Trương Hùng: “Người anh em, có vẻ như chỗ đứng trong nhà của anh không được tốt lắm".

Trình Thanh nói xong, tự rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn, còn chưa kịp đặt ly xuống đã nghe thấy một giọng nói đểu truyền từ bên cạnh tới.

“Ôi trời, cháu trai cả của nhà họ Trình chúng ta đấy à? Về nhà cũng không biết đi thăm người lớn trong nhà trước sao?"

Trương Hùng ngồi cạnh Trình Thanh, liếc mắt nhìn lướt qua, người vừa lên tiếng là một người phụ nữ trung niên ăn mặc quý phái, trang điểm đậm, trên cổ đeo một chiếc vòng ngọc trai rực rỡ.

Trình Thanh quay đầu lại, híp mắt nhìn người phụ nữ trung niên: “Thím hai, sao thím lại biết cháu trở về nhưng chưa đi thăm người lớn trong nhà?"

"Trình Thanh, cậu có ý gì?", sắc mặt người phụ nữ trung niên đột nhiên trở nên khó coi, bà ta nghe ra hàm ý trong lời nói của Trình Thanh, ý chỉ bà ta không phải người lớn trong nhà mình.

“Không có ý gì cả”, Trình Thanh lắc đầu: “Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi”.

Người phụ nữ trung niên lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.

Trong bữa tiệc, những người ngồi trong nhà chính liên tục đi đến chỗ ông cụ Trình để mời rượu, ai cũng chuẩn bị những lời chúc mừng độc đáo.

Tại bàn của Trương Hùng, những người trong nhà họ Lâm không đi theo đám đông để mời rượu mà chỉ ngồi ăn, chỉ có Lâm Kiến Vũ đại diện cho Lâm Chính Nam, cầm ly rượu tiến về phía ông cụ Trình.

Lâm Kiến Vũ vừa đứng dậy rời đi, Lâm Vĩ im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Có vài người không biết thận trọng khi kết bạn, đừng để đến lúc đó làm liên lụy đến nhà họ Lâm".

Lâm Vĩ vừa nói, ánh mắt vừa liên tục liếc qua chỗ Trương Hùng, Lâm Thanh Hy và Trình Thanh, ẩn ý rất rõ ràng.

"Đừng nói thế chứ, mỗi người đều có tính cách khác nhau, mối quan hệ bạn bè cũng khác nhau, có vài người cũng không cần phải nói đểu ở đây, cậu thấy có đúng không, em rể”, Lâm Xuyên tươi cười với Trương Hùng, nụ cười này cuối cùng cũng mang chút thiện cảm.

Ngay khi Lâm Xuyên vừa nói vậy, mọi người trên bàn đều nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu, không hiểu tại sao thái độ của Lâm Xuyên đối với Trương Hùng lại đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy.

Lâm Vĩ lạnh lùng hừ một tiếng: “Gió chiều nào theo chiều ấy! Đáng xem thường”.

“Ha ha”, Lâm Xuyên ngồi đó cười khẩy, không nói gì.

Lâm Vĩ ngồi trên bàn, cảm thấy khó chịu, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ đắc ý, bởi vì hắn biết, bắt đầu từ hôm nay, mọi người trên bàn này đều sẽ phải nghe theo sự chỉ đạo của hắn, bao gồm cả Lâm Thanh Hy. Sau ngày hôm nay, chuyện đầu tiên mà hắn làm sẽ là đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm, còn cả Lâm Xuyên, nếu dám chống đối lại hắn, anh ta cũng sẽ không có cái kết tốt đẹp!

“Tiểu Vĩ, tình hình thế nào rồi?”, mẹ Lâm Vĩ nhỏ giọng hỏi con trai.

Lâm Vĩ làm động tác ok, nhỏ giọng trả lời: "Mọi thứ đều đã được sắp xếp xong xuôi, lần này con và cậu chủ Trình đã tìm được một củ nhân sâm hoang dã bốn mươi năm tuổi”.

"Làm tốt lắm!", mẹ Lâm Vĩ gật đầu, bà ta biết rất rõ, một củ nhân sâm hoang dã bốn mươi năm tuổi đại diện cho điều gì, không chỉ đắt đỏ mà còn không thể tìm thấy trong thành phố, loại thực phẩm dinh dưỡng này đều rất khó tìm.

Tiệc rượu đang diễn ra, những người đã mời rượu xong đều ngồi về chỗ của mình, bọn họ biết, điều quan trọng của tiệc mừng thọ này sắp bắt đầu.

Lễ mừng thọ lần thứ bảy mươi của ông cụ Trình, tóc lão ta đã bạc hết cả, cũng không biết còn sống được bao lâu nữa, người được chọn hôm nay rất có khả năng sẽ là trụ cột tương lai của nhà họ Trình, lên nắm quyền lãnh đạo!

Nhà họ Trình tổng cộng có ba đứa cháu.

Cháu trai cả là Trình Thanh, cháu trai thứ hai là Trình Quảng, cháu trai thứ ba là Trình Mông.

Trong ba người, Trình Quảng và Trình Mông là được mọi người coi trọng nhất, còn Trình Thanh thì không ai quan tâm.

Mọi người đều biết, người lớn trong nhà họ Trình căn bản là không coi trọng người này.

Sau khi mọi người đã mời rượu xong, dưới ánh mắt động viên của mẹ, Trình Quảng là người đầu tiên đứng dậy.

“Ông nội, cháu chúc ông càng già càng dẻo dai, chúc mừng đại thọ lần thứ bảy mươi của ông, cháu đã tìm được một củ nhân sâm hoang dã để biếu ông”, trên tay Trình Quảng cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo, chiếc hộp gỗ tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Sau khi Trình Quảng lên tiếng, tất cả mọi người trong nhà đều tập trung vào hắn.

Lâm Vĩ ngồi ở đó, cũng đặt đũa xuống nhìn sang.

Trình Khuông đang mặc một bộ đồ thời Đường, không lên tiếng ngay, đầu tiên lão ta nhìn Trình Thanh đang ngồi cùng bàn với người nhà họ Lâm, sau đó mới chuyển sự chú ý sang Trình Quảng.

Nhìn thấy cảnh này, Trình Quảng thầm mừng rỡ, Trình Thanh vốn là cháu trai cả, lại không phải người chúc thọ đầu tiên, giờ đến lượt tôi, để xem anh giấu mặt đi đâu!

Trình Quảng đưa hộp gỗ ra trước mặt Trình Khuông, Trình Khuông không biểu lộ cảm xúc gì, bàn tay nhăn nheo duỗi ra mở hộp gỗ.

Chiếc hộp gỗ vừa được mở ra, trong nhà vang lên tiếng hít thở sâu.

"Nhân sâm hoang dã ba mươi lăm năm tuổi! Ít nhất là ba mươi lăm năm tuổi!", một thương nhân có hiểu biết thốt lên.

"Ông chủ Vương, ông có chuyên môn trong lĩnh vực này, có ý kiến gì không?", một người không biết gì về nhân sâm hoang dã nghi ngờ hỏi.

Ông chủ Vương gật đầu, giải thích với mọi người: “Nhân sâm có rất nhiều loại, trong đó nhân sâm hoang dã là quý hiếm nhất, nhân sâm hoang dã rất khác với nhân sâm vườn. Tỷ lệ sống sót của nhân sâm hoang dã cực thấp, có nguy cơ tuyệt chủng, loại nhân sâm này chỉ có thể tìm được trong rừng nguyên sinh, vì vậy hơn mười lăm năm tuổi trở lên đã là rất hiếm, hai mươi năm tuổi càng hiếm hơn, ba mươi năm tuổi là vô giá, còn ba mươi lăm năm tuổi, không thể tin nổi, đây không phải là thứ có thể mua được bằng tiền đâu!”

Khi ông chủ Vương nhìn cây nhân sâm này, trong mắt ông ta lộ ra vẻ si mê.

Nghe ông chủ Vương nói xong, mọi người lập tức hiểu được sự quý giá của loại nhân sâm hoang dã này, nếu như vậy thật, thì loại nhân sâm hoang dã ba mươi lăm năm tuổi có tiền cũng không mua được, không biết có bao nhiêu người đang để mắt đến thứ này! Hoa Hạ có nhiều người giàu như vậy, không ai trong số họ không sợ chết. Ai lại không muốn có loại vật quý hiếm này chứ?

“Tốt”, ông cụ Trình gật đầu, chỉ nói một chữ.

Một chữ này, đủ để khiến Trình Quảng mừng như điên, trong mắt mẹ hắn cũng lộ ra vẻ vui mừng, sau đó bà ta hung hăng trợn mắt nhìn Trình Thanh, bà ta chính là người vừa mới chế nhạo Trình Thanh.

Lúc này, Lâm Vĩ không khỏi nhếch miệng cười, hắn sớm đã nghe nói ông cụ Trình là người nói năng thận trọng, có thể nói một chữ tốt như vậy, đã cho thấy được lão ta vô cùng hài lòng.