Diêm Vương

Chương 130




Đêm nay mặc dù đang ôm người trong lòng ngủ ngon nhưng Diêm Trừng không thể nào an tâm được, ban đêm hắn tỉnh lại vài lần, mỗi lần đều là vì ác mộng mà tỉnh, nhưng khi mở mắt ra thấy Kỉ Tiễu vẫn đang ở bên người, Diêm Trừng liền yên lòng được một chút, cứ như vậy mơ mơ màng màng thật lâu, mãi cho tới sau nửa đêm mới ngủ được.

Này cảm giác giác giấc ngủ này rất sâu, đợi tới khi hắn dậy thì mặt trời đã lên rất cao, Diêm Trừng trực giác vươn tay sờ soạng tìm người bên cạnh, xúc giác lạnh lẽo, Diêm Trừng cả kinh bật người ngồi dậy.

Lúc này cửa được đẩy ra, y tá cùng bác sỹ đi tới.

Diêm Trừng muốn hỏi Kỉ Tiễu đâu, bác sỹ bắt đầu tiến hành đợt kiểm tra cuối cùng cho hắn, trong lúc đó thì Liêu Viễn Đông và Vương Hi Đường cũng tới, hai người họ cùng nhau thu dọn hết đồ đạc cho hắn.

Diêm Trừng ngồi ở trên giường, động tác thập phần phối hợp, thế nhưng thần sắc lại có vẻ rất nôn nóng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào di động để ở tủ đầu giường, nhưng từ đầu tới cuối di động của hắn đều thập phần im lặng.

Diêm Trừng ngay từ đầu nghĩ Kỉ Tiễu có thể đã đi mua bữa sáng, hoặc là cùng bác sỹ trao đổi tình hình khôi phục của hắn, thế nhưng trôi qua rất lâu mãi cũng không thấy người đâu, Diêm Trừng lại nghĩ cậu đại khái đã về nhà trước hoặc là tới trường học, chờ tới khi hắn xuất viện thì sẽ đến đón. Nhưng bận việc nửa ngày cũng tới giờ xuất viện, Kỉ Tiễu vẫn không xuất viện, Diêm Trừng lại tự an ủi bản thân là Kỉ Tiễu đang ở nhà chờ mình, không đến đón cũng không sao cả, dù sao chính mình giờ cũng có thể chạy nhảy, trở về tĩnh dưỡng 2 ngày liền khỏe.

Dưới sự vui vẻ đưa tiễn của y tá và bác sỹ phụ trách, Diêm Trừng và Đông-Đường hai người ra khỏi bệnh viện, ở bãi đỗ xe lại gặp bà ngoại.

Bà ngoại nói: “Diêm Trừng, con theo ta trở về, A Quế đã làm canh cho con ở nhà rồi.”

Diêm Trừng cười lắc đầu, hắn không muốn nói ra lời cự tuyệt, khiến bà ngoại thương tâm, thế nhưng vào thời khắc này, lòng hắn tràn đầy ý nghĩ muốn đi tìm Kỉ Tiễu.

Diêm Trừng nói: “Bà ngoại, Kỉ Tiễu đang đợi con.”

Bà ngoại nghe lý do thoái thác như vậy phải nhẫn lắm mới không toát ra cảm xúc bùng nổ quá mức, nhưng ánh mắt vẫn đỏ hồng lên: “Diêm Trừng, con vẫn không nghĩ ra sao?”

Diêm Trừng tươi cười có chút miễn cưỡng, cũng lộ ra chút quỷ dị: “Con và Kỉ Tiễu đã sớm quyết định, bà cũng biết mà.”

Bà ngoại kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt ẩn hàm thần sắc khiến Diêm Trừng mê mang, vừa bất đắc dĩ lại vừa thương tiếc, còn có đau lòng sâu sắc.

“Ta ở nhà chờ con…” bà ngoại há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ bỏ lại những lời này, mở cửa xe bước lên rồi rời đi.

Nhìn xe bà ngoại xa dần, Diêm Trừng cũng vội vàng lên xe, nói với Liêu Viễn Đông: “Đi thôi, chúng ta cũng mau chút.”

Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được một tia không đành lòng.

Trên đường về “ổ chó nhỏ”, Diêm Trừng vẫn cầm di động nhìn nhìn, hắn nghĩ tối qua cùng Kỉ Tiễu hỗ động vẫn còn ấm áp, nhưng nghĩ tới hôm nay sáng sớm đối phương đã đi không nói lời từ biệt, có loại cảm giác bất an không nói nên lời chậm rãi bao phủ.

Diêm Trừng cố gắng giữ vững tâm lý của mình không được giống nữ nhân suy nghĩ lung tung, tuy răng trước mắt hết thảy đều tựa hồ đang lâm vào tình cảnh khó khăn, nhưng hắn vẫn tin tưởng chắc chắn, chỉ cần cả hai không buông tay, cuối cùng cũng sẽ có một ngày khá lên.

Chỉ cần bọn họ đều không buông tay.

Lúc xuống xe quá vội, Diêm Trừng thấy hơi hoa mắt, cước bộ có chút loạn, may mà Liêu Viễn Đông nhanh tay đỡ hắn, miệng còn bất mãn nói: “Rõ ràng vẫn chưa khỏe hẳn…”

Diêm Trừng lại gạt tay Liêu Viễn Đông ra: “Không sao đâu, hôm nay ánh nắng có chút chói mắt.”

Liêu Viễn Đông nhìn hắn vừa đứng vững đã vội vàng chạy lên lầu, không khỏi cùng Vương Hi Đường đi ở đằng sau.

Diêm Trừng khẩn cấp mở cửa phòng, rõ ràng mới 10 ngày không về, mà tưởng niệm đối với nơi này tựa như đã rất nhiều năm ở đây, căn phòng giống như lúc hắn rời đi, sạch sẽ đơn giản, sáng sủa gọn gàng không dính một hạt bụi, biểu hiện Kỉ Tiễu mỗi ngày đều có quét dọn, quét dọn chỗ ở của hai người.

Diêm Trừng bỏ mọi thứ xuống đất đi một vòng quanh nhà, lại không hề phát hiện thấy bóng dáng Kỉ Tiễu.

“A, chắc đi lên lớp.” hắn vừa ra phòng khách liền tiếp đón Liêu Viễn Đông và Vương Hi Đường ngồi xuống: “muốn uống nước thì tự đi rót, hẳn là có nước.”

Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông lại không ngồi xuống, chỉ nhìn theo Diêm Trừng một mình đi tới đi lui chuyển động trong phòng, trên mặt vẫn mang theo ý cười, thế nhưng sau mỗi bước đi, nụ cười kia dần rũ xuống một phần. đến cuối cùng biểu tình có chút vặn vẹo.

Vương Hi Đường nhịn không được gọi hắn một tiếng: “Diêm Vương…”

Diêm Trừng không để ý tới cậu.

Vương Hi Đường dừng một chút lại gọi lần nữa: “Diêm Vương.”

Diêm Trừng quay đầu lại, khẩn trương nói: “Mọi thứ sao lại thiếu rất nhiều, chẳng lẽ là bị trộm?”

Vương Hi Đường nói không nên lời.

Diêm Trừng lắc đầu, tay buông thẳng dọc chỉ quần: “Cậu ấy đang ở trường.”

“Cậu ấy hôm nay có tiết sao?”

“Cậu ấy….” Diêm Trừng ngốc lăng: “Cậu ấy còn việc khác phải làm.”

“Cậu ấy làm gì?” Liêu Viễn Đông nhìn hắn: “Hôm nay là thứ bảy.”

Diêm Trừng vuốt mặt: “Làm việc ngoài giờ, hoặc là vẽ tranh, anh không phải đã giới thiệu việc cho cậu ấy sao, Kỉ Tiễu bề bộn nhiều việc, nhà xuất bản cũng thấy được cậu ấy vẽ không tồi.”

Liêu Viễn Đông mày triệt để nhíu lại, anh ta giữ chặt Diêm Trừng vẫn đang nhích tới nhích lui nói: “Gọi điện cho cậu ấy đi.”

Diêm Trừng bất động.

Liêu Viễn Đông cao giọng lặp lại một lần nữa: “Gọi Đi!”

Diêm Trừng do dự, mới chậm rãi lấy di động trong túi ra, không dễ dàng mở khóa máy, lúc ấn số gọi ngón tay run rẩy.

Vương Hi Đường nhịn không được quay mặt đi.

Diêm Trừng nhìn tín hiệu trên màn hình biểu hiện đang gọi, một lát cầm điện thoại để lên tai.

Qua một lúc, hắn lại buông thõng, nói: “Là âm báo bận, Kỉ Tiễu không có việc gì.”

Liêu Viễn Đông không nói lời nào, Diêm Trừng cũng không lên tiếng, trong phòng một mảnh yên tĩnh chỉ có từ trong di động phát ra tiếng tút tút mỏng manh kéo dài, một lần lại một lần, bám riết không tha. Thật lâu sau, âm thanh rốt cuộc đình chỉ, điện thoại cũng khôi phục rồi dần đen ngòm.

Diêm Trừng vừa định thu hồi di động thì chuông tin nhắn vang lên.

Diêm Trừng nhìn chằm chằm tên người gửi tin nhắn đến bất động, Liêu Viễn Đông vươn tay cầm di động của hắn lên, Diêm Trừng muốn giật lại nhưng anh ta tránh được, mở tin nhắn ra xem, rồi trả lại cho Diêm Trừng.

Nhưng lần này Diêm Trừng bỗng nhiên không dám cầm.

Liêu Viễn Đông kiên trì giơ tay, mâu quang thâm trầm, thẳng tới khi Diêm Trừng chịu tiếp mới thôi.

Diêm Trừng hít sâu một hơi, đọc tin nhắn.

[tớ đã chuyển ra khỏi phòng trọ rồi, chìa khóa để ở dưới bàn trà, đừng tìm tớ, cũng đừng gặp lại, chia tay đi – Kỉ Tiễu]

Không lý do, không nguyên nhân hậu quả, dứt khoát quyết tuyệt, không cho đường lui, thật sự là phong cách của Kỉ Tiễu.

Diêm Trừng lại không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, hắn nhìn cái tin nhắn đó hồi lâu, tắt di động, ngồi xuống bàn trà, lấy chùm chìa khóa ra, cất vào trong túi áo rồi chạy thẳng ra ngoài.

Liêu Viễn Đông và Vương Hi Đường bận rộn đuổi theo: “Cậu đi đâu?”

Diêm Trừng lại làm như không nghe thấy, đẩy bọn họ ra đi mở cửa.

Vương Hi Đường chắn ở phía trước hắn: “Diêm Vương, mày thanh tỉnh chút đi, đây là lựa chọn của Kỉ Tiễu, mày biết rõ tính tình của cậu ấy.”

Diêm Trừng biểu tình lạnh lùng, vừa rồi trạng thái nôn nóng bất an giống như thủy triều trên người đột ngột rút đi, Diêm Trừng gạt Vương Hi Đường ra, khẩu khí lạnh lẽo: “Tính cậu ấy thế nào, tao so với mày rõ ràng hơn…cho nên tao không tin!”

Vương Hi Đường muốn nói tin nhắn đang ở trên di động của mày, mày còn muốn thế nào mới tin nữa, nhưng cậu lại không nói nên lời, mà bên kia Liêu Viễn Đông lại đối với cậu lắc lắc đầu.

Liêu Viễn Đông so với Vương Hi Đường hiểu Diêm Trừng hơn hết thảy, lúc này có ngăn cũng không ngăn được hắn.

“Cậu đi đi, tự mình đi hỏi cho rõ.” Liêu Viễn Đông kéo Vương Hi Đường qua một bên, nói với Diêm Trừng.

Vương Hi Đường buông tay, Diêm Trừng liền cất bước chạy đi, nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng hai người nặng nề tựa như bị đá tảng đè nặng.

Diêm Trừng gọi taxi, vừa đi vừa nghĩ Kỉ Tiễu có thể sẽ đi nơi nào, cuối cùng, hắn quyết định tới Trì gia trước, rồi vòng về trường học.

Nhưng hắn đứng ở trước cửa Trì gia gõ hơn một giờ, cánh cửa vẫn không có động tĩnh, Diêm Trừng lập tức gọi điện cho Khương Chân, bên kia vang lên hai tiếng nhạc chờ liền có người nghe.

Diêm Trừng hỏi Khương Chân đang ở đâu, nhỏ khẩu khí không tốt, cằn nhằn một lúc mới nói mình đang đi học bù, Diêm Trừng lại hỏi nhỏ có thấy Kỉ Tiễu không, Khương Chân kinh ngạc tột độ: “Kỉ Tiễu không phải ở chỗ anh sao?”

Diêm Trừng trực tiếp cúp điện thoại.

Tiếp đó hắn lại tới trường, hôm nay là cuối tuần, cả F đại đều vắng vẻ, Diêm Trừng ở đó vòng vèo tìm kiếm khắp nơi mới nghĩ tới Kỉ Tiễu giờ không còn làm thêm ngoài giờ ở trường nữa.

Hắn gọi cho những người từng có giao tình với Kỉ Tiễu, bao gồm Tôn Tiểu Quân, Thôi Hướng, mỗi người đều tỏ ra kinh ngạc, ngay sau đó đều phủ nhận, tới khi gọi cho Kinh Dao, thì cô thở dài, dường như sớm đoán được sẽ có ngày này, cô nói với Diêm Trừng: “Anh tìm được cậu ấy rồi thì sao, cậu ấy đã không còn muốn ở cùng với anh nữa.”

Diêm Trừng yên lặng nhìn về phía trước: Kỉ Tiễu đã đáp ứng với anh.” mắc bệnh chưa khỏi, khiến giọng hắn có chút trầm thấp nhưng khẩu khí lại rất kiên định.

Kinh Dao có chút buồn cười, nhưng càng nhiều là bi thương: “Anh nếu thật sự yêu cậu ấy thì hãy để cậu ấy đi, và cũng tự giải phóng bản thân, dây dưa mãi như vậy cũng vô nghĩa.”

Diêm Trừng thật lâu không lên tiếng, sau một lúc mới nhẹ nhàng đáp trả một câu: “Nếu anh có thể làm được, em nghĩ rằng anh không muốn sao?”

Kinh Dao đầu kia vẫn còn ngây ngốc, thì Diêm Trừng bên này đã chấm dứt cuộc trò chuyện.

Hắn cuối cùng vẫn trở về ‘ổ chó’ của mình, hắn sợ vạn nhất Kỉ Tiễu trở về đợi không được hắn lại bỏ đi, vốn là một căn phòng không lớn và bình thường nhìn không có gì khác biệt, trên bếp để các đồ gia dụng gọn gàng, quần áo trong phòng ngủ được gấp chỉnh tề, trên bàn thường để một chiếc laptop cùng mấy quyển sách và một ít bản thảo, thật giống như người kia vẫn còn ở chỗ này.

Diêm Trừng ngồi phịch xuống sô pha, choáng đầu vô cùng, thế nhưng tinh thần lại cực kì căng thẳng, sắc trời chậm rãi tối om, dần dần bao phủ cả căn phòng ngay cả 5 ngón tay cũng không nhìn thấy, chỉ có một đôi mắt sáng mở to trong bóng tối, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào một điểm hư không.

Diêm Trừng cứ ngồi như vậy tới nửa đêm, mới nghĩ tới mình cả ngày chưa ăn gì, hắn mở đèn tường đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong lại nhét đầy đủ các loại đồ ăn, có xương sườn sốt cà chua Diêm Trừng thích, có cà hồi rán, có tôm cuộn chiên vàng, có đồ ăn từ hôm qua, thật sự gói lại, có đồ ăn mới làm, có đồ tươi sống đã được bảo quản, có loại ăn sẵn chỉ cần bỏ vào lo vi sóng hoặc hấp lên liền có thể ăn.

Diêm Trừng màng chúng bày ra bàn, sau khi làm nóng lên thì đầy một bàn đồ ăn, hắn dùng đôi đũa gắp một miếng măng lạnh bỏ vào miệng, nhẹ nhàng ăn, rõ ràng là đồ dư ngày hôm qua, nhưng hương vị lại hoàn toàn bất đồng, Diêm Trừng nhớ lại lúc này ngày hôm qua hắn đang làm gì, vì sao hiện tại lại bỗng nhiên trời long đất lở? ắn cố ép chính mình ăn hết đống đồ ăn kia, hắn ăn thật lâu thật lâu, ăn tới khi bụng cũng không còn cảm giác, chỉ quán tính nhai nuốt, không có kiên trì, phảng phất chỉ cần ăn xong, Kỉ Tiễu thấy được, cậu ấy có thể cao hứng, có thể vừa lòng, sau đó…sẽ trở lại.

Trời sắp sáng, Diêm Trừng rốt cuộc cũng ăn xong, hắn buông đũa, nhìn một bàn hết sạch đồ ăn, đứng dậy đem bát đĩa không đi rửa, hắn rửa thật sự cẩn thận, vừa rửa vừa tưởng tượng Kỉ Tiễu bình thường đứng ở trong này sẽ có tâm tình gì, là cao hứng hay là phiền chán, hay là đối với hết thảy mọi thứ đều mê mang.

Diêm Trừng nghiêm túc đem bát rửa sạch xong lau khô rồi xếp lại lên giá gọn gàng, tiếp đó lau khô tay ra xem sắc trời bên ngoài, mặc áo khoác vào, đi ra ngoài.

Hết chương 130