Diêm Vương

Chương 137




Diêm Trừng không nghĩ tới Đàm oanh bỗng nhiên lại hỏi hắn về Kỉ Tiễu, lập tức có chút ngẩn người, một lát sau mới nói: “Nói gì ạ?”

Đàm Oanh: “Tùy tiện, nếu con nguyện ý nói.”

Diêm Trừng trầm mặc, hắn không phải không muốn, mà là không biết nói như thế nào, có một thời gian, hắn thật sự hi vọng tất cả mọi người đều có thể biết được quan hệ của cả hai, trong lòng Diêm Trừng, đây không phải đồng tính luyến ái, càng không phải điều xấu hổ không cần che che dấu dấu, mối quan hệ của họ cùng với các mối quan hệ bình thường không có gì khác biệt, hắn muốn cho người khác biết tới người hắn thích, khiến Kỉ Tiễu dung nhập vào cuộc sống sinh hoạt của hắn, cùng hắn không lúc nào là không bên nhau, Diêm Trừng không nói khoác, mà hắn nói thật, thậm chí không hề cố kỵ, hét thảy diễn biến cho tới ngày hôm nay đều có nguyên nhân dẫn tới.

Đối với chuyện này, Diêm Trừng nguyện ý giải thích, nguyện ý thay đổi, nguyện ý vì có thể cùng Kỉ Tiễu một lần nữa bên nhau mà cố gắng làm bất cứ cái gì, nhưng mỗi khí hắn nghĩ lại, lại cảm thấy thống khổ, hối tiếc cũng không kịp, hắn lại không cảm giác lúc trước mình đã đi sai bước nào, hắn từ đáy lòng quang minh bằng phẳng của mình, không muốn sống một cuộc sống co quắp lảng tránh.

Nhưng cho dù có tùy ý trầm mình trong đoạn thời gian kia, Diêm Trừng cũng chỉ cùng Liêu Viễn Đông thoáng đề cập qua quá trình ở chung giữa hắn và Kỉ Tiễu, hơn nữa ngôn ngữ nói cũng không tốt đẹp như vậy, tâm tình hắn thực mâu thuẫn, vừa muốn cùng toàn thế giới chia sẻ khoái hoạt cùng vui sướng, vừa không muốn cho người khác biết Kỉ Tiễu cùng hắn tốt đẹp như thế nào, đoạn tình cảm này tựa như những món đồ trân quý vô giá của hắn, luôn có nguy cơ bị người ngoài đoạt mất.

Cho nên, bảo Diêm Trừng kể lại, hắn nhất thời lại cạn lời không nói được.

Đàm Oanh cũng không vội, uống trà chậm rãi chờ, nhưng bà cũng nhìn ra, khi bà nhắc tới cậu bé kia, sắc mặt Diêm Trừng từ bình tĩnh bỗng dưng trở nên phức tạp hơn, bên trong có ngọt ngào có sủng nịnh, có u buồn, cùng vô hạn bi thương, tất cả cảm xúc hỗn loạn đan xen, cuối cùng dần dần hóa thành một mảnh thâm trầm vô vọng.

Phản ứng kịch liệt lại ẩn nhẫn như vậy Đàm Oanh không đoán trước được, đồng dạng, bà cũng minh bạch tính cách Diêm Trừng không phải loại dễ dàng dao động hay yêu một ai đó, chỉ là không ngờ, con trai bà lại yêu sâu đậm như vậy, khổ sở như vậy.

“Cậu ấy… kỳ thật rất khó ở chung.”

Diêm Trừng nghẹn hồi lâu, cuối cùng đầu tiên lại nghẹn ra câu này, nói xong lại tự mỉm cười, vượt qua sự cứng ngắc trước đó thì về sau hắn nói chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều.

“Nói thật thì khuyết điểm của cậu ấy thực không ít.” Kỉ Tiễu lạnh lùng, quái gở, không để ý tới ai, lúc trước hắn đã mất bao công phu mới tới gần được bên cạnh cậu, hiện tại nghĩ lại, Diêm Trừng đều nhịn không được mà vì bản thân mà chảy lệ chua xót.

“Lúc đầu cậu ấy không thích con, con biết nhưng con lại thích cậu ấy, từ cái nhìn đầu tiên đã thấy cậu ấy rất thuận mắt, khi đó con cũng không nghĩ nhiều như vậy, con chỉ hy vọng có thể làm cho cậu ấy vui, đừng giữ mãi bản mặt lạnh băng như vậy, nhưng cậu ấy không thích nói chuyện, dù hỏi nhiều thế nào thì ngoài không để tới chính là vẫn không để ý tới.” Diêm Trừng nhớ Kỉ Tiễu mỗi lần đều giương mắt trừng hắn, lãnh quang tinh tế từ đuôi mắt bắn ra, bị hắn nhìn thấy, hơn cả ngăn cản chính là quấy nhiễu nội tâm hắn.

“Nhưng con biết, so với bất cứ ai, cậu ấy không chán ghét con.” Cũng chỉ có chút tự tin ấy, chút ánh sáng rạng đông nhỏ bé cũng khiến Diêm Trừng vô hạn chờ mong, cuối cùng đốt cháy thành một đống lửa lớn.

“Con cho tới bây giờ chỉ hối hận một việc duy nhất, đó là ngay từ dầu không nên lấy gia cảnh mà uy hiếp cậu ấy.” Kỉ Tiễu ăn mềm không ăn cứng, tuy nói năm đó nếu Diêm Trừng không dùng cách đó thì Kỉ Tiễu cũng không dễ dàng cúi đầu thuận theo, mặc dù về sau hắn không còn tự trách mình nữa, nhưng nếu được làm lại, Diêm Trừng tuyệt đối sẽ không dùng cách này, đó chỉnh là vết sẹo chảy mủ thối rữa trong lòng Kỉ Tiễu, chính hắn sao có thể nhẫn tâm mà chém thêm một dao lên đó nữa.

“Con không phải chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay, có một lần bọn con cãi nhau to vào năm lớp 11, con đã từng nghĩ tới, thật sự từng nghĩ tới!” Diêm Trừng đối với Đàm Oanh nghiêm túc gật đầu, cũng khiến bà thấy hết được thần sắc tuyệt vọng trong đôi mắt kia: “Thế nhưng sau này con biết con không làm được, một chút cũng không được.” chỉ cần nghĩ tới Kỉ Tiễu sau này cùng một người xa lạ bên nhau, còn mình trong mắt cậu ấy cũng trở nên bình thường như bất cứ người nào khác, Diêm Trừng tâm đều tan nát.

Hắn thật sự không buông bỏ được, trong tiểu thuyết hay phim truyền hình đều lặp đi lặp lại “Nếu biết có hôm nay lúc trước tình nguyện không gặp” gì đó, Diêm Trừng cũng nghe không được, hắn nguyện ý gặp Kỉ Tiễu, cho dù đau khổ tới không sống nổi, Diêm Trừng vẫn vui vẻ lặp lại những tháng ngày đó một lần, chỉ cần có Kỉ Tiễu ở bên…

Hắn thậm chí không cần người khác chấp nhận, không cần giàu có, sinh hoạt sung túc.

Chỉ cần…Kỉ Tiễu ở bên, ở bên người hắn, không ly khai.

Đây là nguyện vọng duy nhất, cũng là mấu chốt duy nhất không thể nào thỏa hiệp, nhưng cuối cùng vẫn không đạt được.

Diêm Trừng đáy mắt lộ ra vô hạn bi thương, Đàm Oanh còn cho rằng hắn đang khóc, nhưng Diêm Trừng đến cùng không có, lúc giương mắt lên, trong sâu thẳm con người đều là tĩnh lặng.

Đàm Oanh thấy vậy, đôi chân mày khẽ chau lại.

*********

Kỉ Tiễu xách túi mì tôm mua từ siêu thị đi qua đường cái, cậu cố ý đi vòng qua phố đối diện, vừa đi vừa quay đầu nhìn vào trong đại viện.

Đây là lần thứ 3 cậu đi ngang qua nơi này ngày hôm nay, nhìn phóng mắt nhìn lại, ngẫu nhiên thấy có xe cộ ra vào nhưng đều không nhìn thấy người ngồi bên trong, kết quả Kỉ Tiễu vẫn không thu hoạch được gì. Cậu không dám đứng nhìn lâu ở đây, sẽ bị bảo an ở cửa phát hiện dị thường, cậu chỉ có thể chậm rãi bước qua, thẳng tới khi cách cửa chính càng ngày càng xa.

Kỉ Tiễu trọ cũng ở gần đó, trong một nhà nghỉ cách đó khoảng 2 ngã tư, nơi này tuy không huyên náo phồn hoa nhưng vẫn tính là trung tâm a thị, hoàn cảnh xung quanh khá yên tĩnh, cho nên nhà nghỉ không tính là cao cấp nhưng cũng tương đối chính quy sạch sẽ.

Kỉ Tiễu vào phòng, trước rửa mặt, sau đó mở máy tính xem hòm thư, sau khi ăn xong mì, lại rót cho mình chút nước, uống thuốc cảm.

Di động có vang lên vài lần nhưng cậu không tiếp, một nửa là Trì Xu Huyên, một nửa là Khương Chân, Kỉ Tiễu cũng không gọi lại, chỉ cúi đầu vẽ tranh.

Đợi tới khi ngẩng đầu lên, trời bên ngoài đã tối đen, Kỉ Tiễu xoa xoa thái dương, thở ra một hơi, cảm giác có chút hoa mắt. hấp hấp cái mũi, cảm mạo hình như lại nặng thêm, trong miệng cũng không có vị, cậu không muốn ăn cái gì, cũng không còn khí lực xuống lầu, đơn giản qua loa tắm rửa liền lên giường ngủ.

Ngủ thẳng tới nửa đêm liền tỉnh hai lần, một lần bị nóng mà tỉnh, một lần là lạnh tỉnh, sau đó mơ mơ màng màng trầm mê tiếp, lần nữa mở mắt đã sắp tới trưa.

Kỉ Tiễu nằm một lúc mới có khí lực đứng dậy, từ sau lần đi tảo mộ trở về, cậu liền bị cảm, ngẫu nhiên phát sốt nhẹ, trừ đầu đôi khi có chút choáng váng và bị nghẹt mũi ra thì vẫn có thể di chuyển hay ngồi máy bay vẫn không thành vấn đề, thế nhưng không biết sao hôm nay lại đặc biệt khó chịu.

Vào wc vừa ngẩng đầu Kỉ Tiễu liền biết là không ổn, mặt cậu trong gương từ cằm đến cổ đều nổi ban đỏ, không ngứa không đau, thế nhưng lại rất nóng, cậu minh bạch, loại tình huống này bình thường có hai khả năng, một là bị phơi nắng, một là do chức năng cơ thể giảm xuống vô cùng.

Hiện tại là mùa đông, cho dù có mặt trời cũng không thể dẫn tới việc bị phơi nắng quá độ, cho nên chỉ có thể là khả năng sau.

Kỉ Tiễu lấy nước lạnh rửa mặt, lại đi tới giường ngồi xuống một lúc lâu, tiếp tục uống thêm hai viên thuốc cảm, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài.

Cậu vốn định mang khẩu trang, nhưng cảm giác như vậy sẽ càng gây chú ý hơn, chỉ có thể cứ như vậy mà ra ngoài.

Hôm nay thời tiết không tốt, đêm qua còn vừa có một trận tuyết rơi, đạp trên nền tuyết có thể dày tới mắt cá chân, sự ẩm ướt lạnh lẽo của a thị và u thị bất đồng, nơi này mùa đông tuy lạnh như lại khô ráo, thuần túy chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh run người, thể lực tốt một chút liền có thể chịu được, nhưng còn với Kỉ Tiễu, rõ rệt không thể thích ứng trực tiếp luôn được.

Cậu mới tới a thi hôm nay là ngày thứ 4, ai cũng không cho biết, một mình lén lút tới đây, Kỉ Tiễu biết chính mình lần này thực lỗ mãng, cũng thực ngốc nghếch, cho nên ngay từ đầu không tính toán ở lâu, nhưng chân vừa tới cửa, không đạt được mục đích Kỉ Tiễu sao có thể hết hy vọng mà về được, vì vậy cứ ngày qua ngày, cố gắng kéo dài, kéo dài tới độ kiệt sức, nhưng vẫn không muốn buông tay.

Hôm nay cửa chính rất náo nhiệt, Kỉ Tiễu xa xa liền thấy hai bên cửa đều treo đèn lồng đỏ, còn có hai hàng câu đối không khí hân hoan, cậu nghĩ nghĩ mới ý thức được, nguyên lai đã tới đêm trừ tịch…

Lại tới trừ tịch rồi, cả nhà đoàn viên, ăn sủi cảo, bánh trôi, cơm kim ngân.

Nghĩ tới có người từng cho cậu trải qua cảm giác năm mới tốt đẹp, gương mặt tái nhợt của Kỉ Tiễu lại mang theo mỉm cười.

Cho dù không thấy được nhưng cậu có thể tưởng tượng được cảnh tượng náo nhiệt sum vầy này, bởi vì cậu đã từng trải qua, cũng ghi tạc tận sâu trong lòng….

……

Diêm Trừng khó được khi ở trên giường, không phải hắn không được tham gia mà là hắn không muốn tham gia.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm chạp rửa mặt sạch sẽ, vừa ra khỏi cửa liền bị giăng đèn kết hoa trong nhà đâm vào mắt đau, vốn tưởng rằng bên chỗ mẹ sẽ tốt hơn chút, nhưng vừa mới vào trong nhà liền thấy bà Trần đang làm bánh trôi.

“Tiểu Trừng thích ăn nhân đậu đỏ phải không, bà Trần vẫn còn nhớ mà.”

Bà Trần cười hoan hỉ, gần đây thường thấy Diêm Trừng tới, ngay cả sắc lạnh trêm mặt bà cũng đã tan đi không ít.

Diêm Trừng nhìn từng viên trôi bóng bẩy mềm mìn cười có chút miễn cưỡng, cùng Đàm Oanh nói chuyện mấy câu, liền vội vàng rời đi.

Lúc trở về phòng lại mất hồn mất vía, Diêm Hồng Tá không cho hắn ra ngoài, cũng không tịch thu di động, kỳ thật hắn có muốn thoát cũng khó, chỉ là không có vướng bận, hay nói chính xác là người đó, thì Diêm Trừng cũng chả có tâm tư hay khí lực nghĩ tới cái đó.

Không nghĩ sao, sao có thể.

Tối hôm qua hắn còn nằm mơ, mơ về thời trung học, mọi người cùng nhau đi học, cùng nhau thi cử, khi nhận được bài thi, hắn còn bị lão ngốc đầu mắng cho một trận, quay đầu hướng người kia tìm an ủi, lại được ánh mắt ‘xứng đáng’ lành lạnh đáp lại.

Hiện tại nhớ lại, Diêm Trừng thật sự muốn đấm cho mình vài phát, trong mộng sao mình còn không chạy tới mà ôm lấy người ta, ôm thật chặt, cho dù người ấy có trách mắng mình cũng được, mình rất định sẽ không buông tay.

Không buông tay….

Nghĩ nghĩ, Diêm Trừng lại sửng sốt, thẳng tới khi người hầu tới báo có người gọi điện tới tìm hắn.

Có thể gọi tới đơn giản chỉ có vài người, Diêm Hồng Tá đơn giản sợ hắn lại làm chuyện liều lĩnh, bởi vậy ai gọi tới cũng bị kiểm soát chặt chẽ.

Cho nên khi Diêm Trừng tiếp điện thoại cũng không có nhiệt tình quá lớn, mà người đầu dây ngược lại nghẹn một bụng lời nói.

“Mày là có chuyện gì vậy? tao vừa mới được thả ra lại tới lượt mày vào tù ngồi là thế nào? Mày làm tao nóng muốn chết!” Ngũ Tử Húc ầm ĩ, thanh âm bùm bùm vang lên.

Diêm Trừng cứng ngắc, nghe ra là thằng bạn, sắc mặt ủ dột liền thoáng tan đi: “Mày đã ra rồi sao?”

“Vô nghĩa, tiểu gia chịu đủ tội, nên ra rất dễ dàng nha.” Ngũ Tử Húc nghiến răng nghiến lợi, mắt thấy đề tài sắp đi lệch quỹ đạo, may mắn cậu ta nhanh chóng kéo lại: “Vậy mày có thể ra ngoài không? Hoặc là tao có được vào không?”

Diêm Trừng tùy tiện cầm một quả lê trang trí bằng gỗ trên bàn lên nghịch nghịch, khẩu khí mệt mỏi: “Không vội, vô dụng thôi, mày nên ở bên ba mẹ mày đi, hoặc là….Khương Chân.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Con bé chưa đá mày chứ?”

Ngũ Tử Húc lập tức sốt ruột: “Phóng thí, em ấy sao lại đá tao được, chúng tao rất tốt! nhắc mới nhớ, em ấy vừa gọi điện cho tao, nên tao vì chuyện này mà gọi tới hỏi mày này.”

“Chuyện gì?” Diêm Trừng không quá để ý.

Ai ngờ câu tiếp theo Ngũ Tử Húc liền khiến hắn bóp chặt quả lê trong tay.

Ngủ Tử Húc hỏi: “ Không tìm thấy Kỉ Tiễu, mày biết chưa?”

Hết chương 137